One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người từng kể cho nó nghe về những cơn mưa. Cơn mưa đầu mùa đi qua trên lá nhỏ, cơn mưa cuối mùa kéo theo gió lạnh bay đi, cơn mưa ngâu lất phất trên vạt áo, cơn mưa phùn lấm tấm con đường về.

Nó ghét mưa, nhưng vì một người nó yêu cơn mưa như máu mủ. Nó không biết người ta coi mưa là sự gội rửa, không biết mưa mang đến những nỗi buồn, cũng không biết mưa đã làm mờ mắt nó. Nó xem mưa là bạn, mưa xem nó là thù, cả hai dửng dưng như nước cuốn, một quay lưng, một níu kéo, nhưng mưa mà, nhỏ giọt rồi nhỏ giọt, bất định không hình thù, muốn giữ à, làm sao có thể.

Mùa thu hai năm trước, nó theo cơn mưa phùn đội sách chạy về nhà. Con đường về trải đầy những lá, cái màu vàng mùa thu rợp cả con đường. Đẹp vậy thôi, nhưng dễ ngã lắm. Nó chạy vội, chân không buồn nhìn, vấp phải chiếc lá trên đường, trượt chân rồi ngã. Nó đau chứ, sách cũng ướt hết rồi, nhìn lại quần áo mình, cũng chẳng còn khô được nữa. Nó phủi tạm vài cái, đem sách giấu vào đồ, chậm rãi đi về.

Phía sau lưng cổng trường vẫn mở, hàng chục tán ô lũ lượt bước qua, chẳng ai nhìn thấy nó. Họ không mù đâu, vì họ không muốn thấy. Nó đáng ghét sao, nó đã làm gì sai chứ? Nó chẳng có tội gì.

Những tán ô đủ màu tiếp tục đi qua nó, một bóng người ốm yếu gầy gò rảo bước dài trong màn mưa dày đặc. Lạnh không? Lạnh chứ. Cái lạnh cắt da thịt, cái lạnh của mưa cuối mùa, cái lạnh của sự khinh ghét. Nó quen rồi, nó không nói, nhưng lòng nó đau, đau như rỉ máu.

Nó ôm tim mình, ngồi phịch xuống một gốc cây.

Nó khóc...

Nó khóc rồi, cũng có ai hay. Mưa ướt cả da thịt, chẳng biết đâu là nước mắt. Chỉ mình nó cảm nhận, thật mặn, thật đắng, thật đáng ghét. Nó thấy trước mắt lòe nhòe một con đường đầy những lá, một trạm xe buýt chen chúc người qua, và đột ngột một tán ô vàng che trên đỉnh đầu nó.

Nó ngẩng đầu lên, một nam sinh mặc đồng phục giống mình đang đẩy tán ô sang người nó. Không còn mưa rơi nữa. Nó chỉ biết dụi mắt thật nhiều lần để khẳng định mình không nằm mơ.

Nó lồm cồm bò dậy, nó đưa tay quệt nước mắt trên má, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu thanh niên trước mặt. Một bàn tay chạm đến má nó, lau hết những giọt nước còn đọng lại, một nụ cười hiền dành cho nó như màu nắng của bình minh, một chiếc áo choàng mỏng khoác lên vai nó và một câu nói thật nhẹ nhàng: "Mặc vào đi, cảm lạnh đó."

Mưa đã nặng hạt, nặng hơn rất nhiều, tiếng mưa vang trên tán ô màu nắng, nó ngẩng đầu lên, và chỉ thấy bình minh ngay lúc này. Phải chi mà thế giới của nó cũng giống như vậy.

Cậu thanh niên đưa nó về khu tập thể, một chỗ ở bình thường và bị thâu tóm bởi bóng tối. Thế giới của nó là vậy đó. Nó có biết gì đâu, nó có tội tình gì, chuyện không phải nó làm, giờ đây một mình nó gánh. Nó còn tuổi trẻ mà, nó còn cả mộng mơ, nó còn cả những nỗi niềm mà cả đời người cũng không đánh đổi được.

Nó quay gót chân nhìn cậu thanh niên lần cuối. Suốt quãng đường về chẳng ai nói một câu. Tay nó giữ yên vạt áo, chân chậm rãi bước dưới bóng ô. Cậu thanh niên một vai ướt đẫm, che cho nó khỏi những hạt mưa. Ấm áp quá, hiền hòa quá, cảm giác này, đã bao lâu rồi nó mới được nếm trải?

Từng ngày như vậy, hết cả mùa thu, lá vàng rợp kín đường, gió đông liền thổi đến. Nó vẫn sóng bước bên cậu thanh niên ngày nào, từng bước chân qua, từng nẻo đường vắng. Nó nghe tim mình đập mạnh những khoảnh khắc nắm tay nhau, nó nghe trong lòng thổn thức một tình cảm thật kì lạ.

Chàng trai kia vẫn không biểu hiện gì.

Nó cũng chẳng thể lên tiếng. Nhưng nó hài lòng với cuộc sống hiện tại, hài lòng với những tháng ngày có người cùng nhau trò chuyện trước cửa lớp, với những buổi sáng dậy muộn vẫn còn người đứng chờ ở cửa.

Mỗi lần mưa rơi, lòng nó lại yêu thêm một ngày mới. Nó yêu tiếng mưa từ bao giờ, nó yêu thứ âm thanh đã cướp đi của nó tất cả.

Ngày bố mẹ nó ly hôn, một cơn mưa rào bất chợt kéo đến. Cả người nó ướt sũng đứng trước sân nhà, cửa kính, bàn ghế, cả tranh treo tường, tất cả đều bị ném đi hết. Mái nhà ba người, giờ còn lại mình nó. Nó phải dựa vào ai, khi ở cái tuổi bạn bè vẫn còn được đưa đón?

Nó dấu nhẹm mâu thuẫn gia đình, đem vỏ bọc lạc quan đến trường trước con mắt ngưỡng mộ của bạn bè quanh nó. Thì nó có thiếu gì đâu, chi phí cá nhân mỗi tháng đều được gửi đến, học tập ở trường vẫn có người thu xếp chỉnh chu. Nó có cần những cái đó không?

Nó thiếu cái gì ai cũng biết rõ. Nhưng không ai giúp nó, không thể giúp nó.

Nó kéo dài cuộc đời cô độc đến năm đầu tiên trung học. Nó đến rạp xem một bộ phim tình cảm sướt mướt, nó chán ngán đến nửa phim đã lăn trên ghế ngủ. Tiếng người ồn ào đi ra làm nó tỉnh giấc. Nó xoay cổ lấy chút thoải mái đứng lên, cho tay vào túi quần kiểm tra điện thoại. Bên trong mọi thứ vẫn còn, túi bên phải thò ra một tờ giấy, trên giấy vỏn vẹn một câu: "Chào mừng đến thế giới HIV."

Cả đêm về không một lần chợp mắt, nó thấy thân mình nặng nề mệt mỏi. Nó gọi cho mẹ lúc giữa đêm, chỉ kịp nghe mắng một câu rồi cúp máy. Nó lại gọi cho bố. Nó nghe được tiếng nhạc sàn len lỏi vào giọng nói đứt quãng say bét nhè của bố nó. Nó chán nản tắt máy.

Nó cố không tin vào mẩu giấy, nó nhắm mắt để nói với bản thân rằng đây chỉ là một trò đùa. Đến một ngày nó che kín cả người để đến bệnh viện, nhận giấy xét nghiệm dương tính với HIV, cả người đổ rạp xuống nền sân.

Hôm đó cũng là một ngày mưa rào nặng hạt.

Nó đã khóc đến không còn sức đi lại. Bạn bè mỗi lúc một vơi dần, đến bây giờ đã chẳng còn ai. Người ta sợ nó, người ta không tin nó, người ta miệt thị nó. Chỉ vì một lần ngủ quên trong rạp phim ngày ấy.

Nhiều lần nó nghĩ, hay là mình tự vẫn cho rồi. Nhưng nó không làm được. Nó vốn dĩ vẫn còn nghị lực, có chăng chỉ vì cuộc đời đã tước đi của nó những hoài bão mà đáng lý ra nó phải nhận được từ những năm tháng mơ mộng này.

Dòng người đi qua, đi qua bóng hình và xem nó như một thực thể vô tri. Tim nó quặng lại, nhưng nó mím môi, nghiến răng thật chặt để nước mắt không chảy xuống. Những tưởng cuộc sống nó chỉ đến được bấy nhiêu, không ngờ ở phía sau kia vẫn còn một người đang chờ nó. Người thanh niên ấy, mái tóc nâu xỏa kín trên mái đầu, gương mặt điển trai cùng nụ cười tỏa nắng. Anh ta đến với nó như một buổi bình minh trên những con sóng bạc đầu, như tia nắng đầu ngày sau một đêm dài vắng lặng.

Nửa năm rồi qua những con phố nhỏ, nó sống một cuộc đời nhàn tản vô tư, nó quên đi nỗi đau giấu trong lòng, nó quên cả những câu chuyện từng kể. Anh và nó chưa hiểu rõ về nhau, chỉ cùng nhau nói vài câu rồi mỗi người một ngã. Cứ thế trôi đi, người thanh niên kia không biết như thế nào, nhưng trái tim nó đã run lên vì nhớ.

Vào một ngày chủ nhật mùa hè, nó hẹn anh ra công viên trò chuyện. Nó đã chờ được nửa giờ đồng hồ, người thanh niên kia vẫn chưa thấy mặt. Nó kéo mũ áo trùm kín cả đầu, buồn bã nhìn bầu trời đang kéo mây đen đến.

Trời lại đổ mưa.

Nó chạy đến một quán nước bên đường trú tạm, người trong quán đều hướng mắt về ti vi. Phóng viên đang đưa tin một vụ tự sát gần trung tâm thành phố, và nó thấy trong phần ảnh làm mờ một thân áo măng-tô vô cùng quen thuộc.

Nó nghe tim mình đánh "xoạc" một tiếng, nó biết bản thân đang phát rồ ngay lúc này. Nó chạy, chạy dưới màn mưa, chạy qua dòng người, chạy qua những tấp nập giữa lòng thành phố.

Nó sững người đứng lại, nhìn vòng người bủa vây và đầy những bụi bặm từ xe cộ. Nó len qua, cổ họng gào tên người thanh niên đó, nhưng không thể được. Nó tụt lại, mặc kệ người ta giẫm cả lên mình. Nó gục xuống, lau nước mắt.

Chợt nó nghe bên tai tiếng gọi thất thanh, rằng nạn nhân có để lại một lá thư. Tên nó được đọc lên, và nó bàng hoàng lao ra khỏi mớ hỗn độn. Nó tiến đến xe cứu thương, nhận lấy phong thư vẫn còn mùi máu tươi lúc nãy, đau đớn gục xuống. Những cán bộ gần đó kịp vỗ cho nó vài cái vào lưng, những người qua đường buột miệng buông một câu an ủi, rồi tất cả đều ra về.

Mưa vẫn không dứt.

Mưa dày đổ gấp rút xuống mặt đường, mưa tuôn vào người nó. Là rửa tội sao, nó đã làm gì chứ?

Nó quệt nước mắt trong màn mưa, lê từng bước nặng nề về nhà mình. Nó đem thư ra đọc, và một cảm giác gì đó lạ lẫm nhói lên trong lòng. Nó đem mẩu giấy ở rạp phim ra đối chiếu. Cảm giác lúc ấy như có hàng tỉ mảnh thủy tinh đâm thẳng vào tim. Nó đọc tên mình ở phong thư, rồi gục xuống dưới nền nhà.

Trong lá thư cũng chỉ viết vọn vẹn một dòng chữ: "Anh xin lỗi đã lừa dối em quá nhiều."

Ngoài trời không biết đã hết mưa chưa, chỉ biết bên trong vọng lại tiếng nó kêu gào. Nó khóc như một đứa trẻ đã mất mát quá nhiều, nó khóc cho thỏa nỗi lòng đã kiềm nén bấy lâu nay.

Nó nhàu nát lá thư trên tay mình, căm phẫn cấu xé. Phải rồi, chính là cuộc đời này đã bóp méo nó, chính là những con người lòng dạ hẹp hòi đã vứt bỏ nó đi, chính là một tội lỗi một đời người phải đánh đổi bằng cả tính mạng.

Người thanh niên nửa năm về trước mờ dần trong mắt nó. Đôi mắt trong đen lay láy, cam chịu những đau đớn cuộc đời mà không một lời oán trách người khác đã đục đi vì đố kị. Nó không tha, và sẽ không bao giờ tha thứ cho con người đã tước đi ánh sáng cuối cùng của đời nó.

Đêm hôm đó, phóng viên lại đưa tin, một người đàn ông trong ga-ra nhà riêng và một người đàn bà đang kiểm tra két sắt bị ám sát một cách bí ẩn. Đèn điện ngoài phố vẫn sáng lưng chừng, người ta vẫn đổ xô ra đường nghe còi cấp cứu.

Đêm đó trời không mưa.

Ở một góc tối mờ, trong căn hộ nhỏ không đèn, người ta nghe được tiếng nước chảy rào rào không ngớt. Phía bên trong bồn tắm, một thanh niên gương mặt hiền từ, nhắm mắt an tĩnh. Màu đỏ tươi lan ra khắp căn phòng, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc.

Trên tường là một mẩu giấy nhỏ, phẳng phiu, dùng đinh đóng lại: "Chào mừng đến thế giới HIV."

-- End --


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro