1. Jihoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán cafe nhỏ nằm gọn bên trong con phố Seoul sầm uất, Jihoon vừa nhanh tay xếp lại những ly nước đã được cậu nhân viên làm thêm rửa sạch trên mặt bàn, vừa lắng nghe thanh âm của tiếng mưa rơi tí tách trên bệ cửa sổ.

Chà, cuối cùng cũng mưa rồi nhỉ!

Cậu khẽ mỉm cười. Mấy hôm nay trời cứ xầm xì chực mưa mãi, vào hè rồi mà thời tiết vẫn mát mẻ như vậy âu cũng là cái hay. Nhưng trời đất cứ âm u mãi như vậy thành ra lại khiến cho người nhạy cảm như cậu cũng thấy tâm trạng bị tụt mood theo. Cứ như có gì đó đang mắc nghẹt lại ấy nhỉ, không nắng lên được, mà làm mưa rơi xuống cũng chẳng xong.

- Vậy, em xin phép về trước đây ạ.

Tiếng của cậu nhân viên bỗng khiến Jihoon giật mình.

- Cảm ơn anh vì chiếc ô, mai em sẽ đem trả lại anh nhé.

- À được, về nhà cẩn thận!

Gật đầu chào cậu nhân viên mới, Jihoon bước ra kiểm tra lại chốt các ô cửa sổ trong quán. Quán cafe này là thành quả cho những cố gắng của cậu trong suốt 3 năm trời. Ban đầu chỉ là một quán nước nhỏ nằm trong con ngõ phía ngã tư đối diện. Khách tới quán cậu đa phần là học sinh hoặc nhân viên công sở, những người cần một nơi thoải mái với giá cả phải chăng để nghỉ chân trong 1 đến 2 tiếng buổi trưa trước khi tiếp tục hành trình của một ngày.

Lúc đầu chỉ có mình Jihoon trông coi quán, những đồ uống trong menu đều do một tay cậu tìm tòi học cách pha chế và thử nghiệm. Lâu dần khách đến ngày một đông hơn, khách quen cũng ghé đến thường xuyên hơn. Sau 2 năm rưỡi gắn bó, cậu đã quyết định chuyển địa điểm của quán sang đường đối diện, ở vị trí góc cua nổi bật. Cậu mở rộng quán từ những món đồ uống từ trái cây thanh mát sang thêm cả các loại cafe, latte, trà và bánh ngọt. Lượng khách tăng, thu nhập tăng, kèm theo đó là cả núi công việc đổ lại. Cậu không cảm thấy quá phiền lòng với việc ấy, hẳn rồi, được làm điều mà mình yêu thích đến vậy thì có gì mà mệt cơ chứ. Nhưng để khách hàng của mình phải chờ đợi thì thật là không nên, mà Jihoon thì không thể nào có ba đầu sáu tay mà phục vụ cho nhiều người cùng lúc được, suy nghĩ ấy khiến cậu quyết định phải thuê thêm hai nhân viên mới cho quán cafe của mình.

Sau hơn hai tháng chuyển về đây, mọi thứ cũng đã dần ổn định hơn. Cậu dần quen với mọi công việc, mọi ngóc ngách mới trong quán. Jihoon yêu nơi này, và đó là lý do cậu đặt cho nó cái tên ' Woozi's universe '.

- ' Woozi's universe'?

- Phải, đáng yêu lắm đúng không? Vũ trụ nhỏ của Woozi, của em, của Jihoon.

Cậu tự hào trả lời, người đối diện khẽ bật cười, nhổm người dậy trao cho cậu một cái hôn lên mí mắt

- Đáng yêu. Jihoonie của chúng ta làm gì cũng đều đáng yêu hết.

Và câu nói ấy khiến cậu phải bật cười thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro