Chương 15: "Wonwoo và Mingyu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tàu cập bến tại kinh đô nước láng giềng. Chuông nhà thờ kéo vang, lính tráng mang cờ, súng cắm lưỡi lê, dàn thành cơ đội để duyệt binh. Từ đoàn người hùng dũng, một chàng hoàng tử oai phong lẫm liệt bước ra, thấy đám người Jihoon, nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới ôm chầm lấy Charming mặc nàng giãy giụa.

Thì ra ngày đó, Charming bị bắt làm thế thân, khi tỉnh dậy ầm ĩ một trận, gây ra màn gà bay chó sủa, bỏ trốn trong đêm, nào ngờ con thuyền bị nạn, cũng may có người cứu mới thoát khỏi cái chết, trùng hợp gặp đám Jihoon ngày đó vô tình đặt bẫy nàng. Chấn động hơn hết, chính là hoàng tử Minhyuk khi biết Charming chạy mất, chẳng ngần ngại tập trung binh lực tìm kiếm. Ai cũng không ngờ rằng Minhyuk đem lòng yêu Charming, tất nhiên đằng sau nó lại là câu chuyện khác.

Chuông tất cả nhà thờ khua vang, sứ giả chạy khắp phố phường báo tin hoàng tử Minhyuk và công chúa Charming kết hôn. Các cha xứ cố lắc lư đỉnh trầm; cặp vợ chồng mới cầm tay nhau nhận phước trước giám mục. Wonwoo cùng Rumpelstilskin đứng một bên xem náo nhiệt, cả thời điểm đó, không giây phút nào hắn không lo lắng, bởi sắc mặt anh lúc này trắng bệch, tràn đầy đau thương. Wonwoo chẳng còn nghe thấy tiếng nhạc du dương, chẳng còn trông thấy lễ cưới tưng bừng. Anh mãi trầm tư suy nghĩ đến cái chết đêm nay và tất cả những gì sẽ mất đi trên thế gian này.

Ngay đêm đó, cặp vợ chồng mới cưới trở lại con tàu giữa tiếng súng chào và cờ bay phấp phới. Gió căng buồm và tàu lướt nhẹ nhàng trên làn nước trong vắt.

Đêm đến, người ta đốt đuốc sáng trưng, thủy thủ nhảy múa vui vẻ trên boong. Wonwoo chợt nhớ tới ngày đầu tiên được phép lên mặt biển, anh đã trông thấy một cuộc dạ hội tưng bừng náo nhiệt như hiện tại. Wonwoo thả lòng tinh thần, ngượng cười hòa vào cuộc vui, lững chững từng bước khiêu vũ. Mỗi một bước chân như giẫm lên gốc rạ vót nhọn, nhưng anh không cảm thấy đau, vì còn có một nỗi đau khổ mãnh liệt hơn đang dày vò tâm can anh.

Wonwoo biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng được nhìn thấy con người, thứ anh dám lìa bỏ cha mẹ, quê hương, hy sinh cả giọng nói nhưng anh tuyệt không hối hận, bởi lẽ ngay từ đầu anh đã đoán được, nàng sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình.

Cuộc vui rộn rã trên tàu kéo dài đến nửa đêm, Wonwoo mang nỗi bi thương giả dối tươi cười và nhảy múa đến khi cơ thể rã rời.

Con tàu trở lại yên tĩnh, Wonwoo dựa vào dây buồm và đưa mắt nhìn ánh bình minh ló lên ở phương đông. Anh biết chắc rằng ánh thái dương đầu tiên sẽ giết chết anh ngay tại chỗ.

Bỗng Wonwoo thấy các chị mình nổi lên, trông mặt họ cũng tái mét, chẳng kém gì anh, mớ tóc dài đã bị cắt cụt, không còn phất phơ trước gió nữa. Họ nói:

– Các chị đã biếu mụ phù thủy tất cả tóc để cứu em khỏi cái chết ngày hôm nay. Mụ cho các chị con dao găm này đây. Trước Trước khi mặt trời mọc, em phải cắm nó vào tim công chúa. Hễ máu nàng chảy xuống chân em, lập tức đôi chân sẽ biến thành đuôi cá. Em sẽ trở thành lại là tiên cá, sống đủ ba trăm năm cho đến ngày hóa thành bọt biển. Nhưng phải mau lên! Nàng hay em, một trong hai người, phải chết lúc mặt trời mọc.

Dặn dò xong, các chị thở dài não ruột, lặn xuống biển. Wonwoo vén rèm che cửa lên và trông thấy Charming ngủ dựa đầu trên ngực hoàng tử, trầm mặc hồi lâu rồi quay trở lại boong tàu nhìn về phía chân trời, nơi vừng đông mỗi lúc càng đỏ tía.

-Anh thật sự không giết nàng?-Rumpelstilskin bước gần đến, giọng run rẩy đến lạ thường, hắn đã nghe rõ tường tận mọi thứ, người này sẽ biến mất sao?

Wonwoo ung dung nở nụ cười, vẻ mặt bình thản đến kì lạ, nắm chặt con dao găm dứt khoát quẳng nó xuống biển. Nước bắn tóe lên nom như những giọt máu đỏ sẫm.

"Tặng ngươi, ta đoán ngươi tên là Mingyu." Wonwoo đặt mảnh vảy cuối cùng anh giữ lại trước khi có đôi chân vào lòng bàn tay hắn, nhép miệng.

Rumpelstilskin hốt hoảng ôm chặt lấy thân thể tiêm gầy của anh, như muốn khóc nấc lên, lắp bắp chẳng nên lời.

Wonwoo dịu dàng nhìn hắn lần cuối cùng, vừa lúc ấy vầng dương nhô lên khỏi mặt biển.

-Không được, đừng mà.-Rumpelstilskin hoảng loạn hét lớn, tay muốn níu lấy hình bóng ngày càng mờ dần nhưng vô ích người nọ đã hoàn toàn tan biến.

Những tia nắng ấm áp, dịu dàng, chiếu trên đám bọt lạnh ngắt và Wonwoo cảm thấy mình chưa chết. Anh trông thấy vừng dương sán lạn.

Trên mặt nước hàng trăm sinh vật đang bay lượn và ca hát. Qua thân hình trong vắt của những sinh vật ấy, Anh nhìn thấy những cánh buồm trắng của con tàu trên nền trời đỏ rực, cùng với dáng vẻ thống khổ ngã khuỵu của Rumpelstilskin, bất giác lòng nhoi nhói đau.

Tiếng hát của các sinh vật rất du dương, những kẻ phàm tục không thể nghe thấy, cũng như con mắt người thường không thể trông thấy các sinh vật ấy. Chúng không có cánh, nhưng vẫn bay lượn được, vì thân thể quá nhẹ nhàng. Wonwoo cũng biến hình giống chúng và thoát dần ra khỏi bọt biển.

– Ta đang ở đâu thế nhỉ? Anh tự hỏi bằng một giọng giống như các sinh vật trên không, nhẹ nhàng đến nỗi không giọng nói trần tục nào sánh kịp.

Có tiếng đáp:

– Hiện nay anh đang ở với những con người của không trung, không có linh hồn bất diệt nhưng nếu chúng tôi làm được những điều thiện thì có thể có một linh hồn. Chúng tôi bay đến xứ nóng, nơi ôn dịch hành hoành để cứu vớt loài người.

Chúng tôi thả trong không trung hương hoa thơm ngát để chữa bệnh cho họ. Trong ba trăm năm, nếu chúng tôi mang hết tâm lực làm điều thiện, chúng tôi sẽ có một linh hồn bất diệt và chúng tôi sẽ được cùng loài người chia sẻ hạnh phúc vĩnh viễn.

– Thế còn tôi?

– Anh ư? Từ bây giờ, nếu anh làm được nhiều điều thiện trong ba trăm năm cũng sẽ có một linh hồn bất diệt.

Nghe vậy Wonwoo dang đôi tay trong vắt lên trời và lần đầu tiên đôi mắt anh ướt đẫm lệ.

Trên tàu, tiếng động và tiếng ồn ào trở lại. Wonwoo nhìn đám người chăm chú tìm kiếm anh chỉ duy nhất một người... 

Wonwoo tiến gần đến vô hình hôn lên trán Rumpelstilskin, mỉm cười với tất cả rồi nhập vào đoàn người của không trung, cưỡi trên đám mây hồng, bay bỗng trên trời.

– Ba trăm năm nữa chúng ta sẽ được bay như thế này lên thiên đàng, một nàng con gái của không trung nói.

Một nàng khác bảo:

– Có thể sớm hơn.

– Tại sao?

– Chúng ta sẽ len lỏi vào nhà những người trần có con cái, và mỗi lần tìm thấy một đứa bé ngoan ngoãn làm vui lòng cha mẹ, xứng đáng được cha mẹ yêu quý, Thượng đế sẽ rút ngắn thời gian thử thách cho chúng ta. Các cháu bé không biết chúng ta bay lượn trong phòng và mỗi lần chúng ta mỉm cười với một cháu bé ngoan, chúng ta sẽ bớt đi một năm trong số ba trăm năm. Nhưng mỗi lần ta gặp phải một đứa bé gian ác làm cho chúng ta phải rơi lệ đau buồn, thời gian thử thách sẽ tăng lên một ngày.

.

.

-Jihoon, người đó chết thật rồi.-Soonyoung ngỡ ngàng nói, vẫn chưa thể tin được những gì mình nhìn thấy.

-Ừ.-Đêm qua, khi biết Wonwoo là người cá, lại có ý định giết chết Charming, Jihoon rất sợ hãi cùng lo lắng, nhưng đến khi chứng kiến anh chấp nhận hy sinh bản thân cũng không tổn hại Charming, Jihoon cảm thấy thương tiếc vô cùng. Nhìn Charming cùng Minhyuk nóng lòng phụ tìm kiếm Wonwoo, cậu nghĩ nàng vẫn không nên biết sự thật thì hơn, nàng sẽ không bao giờ biết rằng có một người vì mình mà biến thành bọt biển.

-Rumpelstilskin.-Jihoon khẽ khàng gọi.

-Ta tên là Mingyu.-Hắn lau nhanh nước mắt, đứng vội dậy, lấy sợi dây chuyền trong túi, cẩn thận gắn mảnh váy óng ánh xanh lên sau đó đeo vào cổ. Như vậy, anh có thể bên cạnh hắn rồi.

-Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?

-Được thôi.

Mingyu lạnh nhạt đồng ý, dù sao hắn cũng chẳng có nơi để đi, đồng hành cùng bọn họ vậy.

Cuộc đời hắn chưa bao giờ nhận được tình yêu, chỉ duy nhất người ấy, không chê hắn phiền hà, không ghét hắn ác độc, một mực vui vẻ cùng hắn làm bạn, thế nhưng ông trời lại tàn nhẫn cướp mất, có lẽ người như hắn sẽ không bao giờ có thể hiểu được cái gọi là yêu thương...

Nghe kể Rumpelstiltskin có chiếc rương đầy ắp châu báu
Nàng tiên cá trông về cung điện vàng xa xa
Chỉ có ở thị trấn cổ tích mới biết
Rumpelstilskin tìm kiếm một tình yêu
Nàng tiên cá mang ánh nắng quệt thành bóng mắt
Mang theo hoài bão hóa thành hư vô...
------------------

Cặp tiếp theo sẽ là Alice và Hansel...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro