Chương 9: Dạ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ta tên là Mad Hatter, vô tình bị lạc vào nơi này, ta thật sự không cố ý trộm đồ đâu, chỉ tại đói quá.-Hắn dồn dập giải thích, chằng biết vì sao hắn không muốn bị người này hiểu lầm.

-Mad Hatter? Tên nghe lạ thật, hình như nghĩa là người bán mũ điên.-Jisoo khó hiểu nói, ai đời lại đặt cái tên như vậy chứ.

-Từ khi sinh ra ta đã biết mình là Mad Hatter rồi.-Hắn cũng không thích cái tên này đâu, Seungkwan cũng đã cười chế giễu khi nghe hắn giới thiệu.

-Đừng buồn, ta thấy nó rất đặc biệt, hợp với ngươi lắm.-Jisoo tươi cười thật lòng nói, chỉ là Mad Hatter không biết nên vui hay buồn nữa, chẳng lẽ hắn giống điên?!

.

"Lại đến nữa?"-Mad Hatter nhìn người con trai xinh đẹp mang vẻ mặt buồn bã đến gần mình, tự hỏi. Kể từ ngày gặp nhau, hắn tìm ra một cái cây cao to, rậm rạp nên quyết định tiếp tục trốn trong vườn, thời gian qua, hắn cũng có thể đoán ra thân phận thật sự của anh. Một đứa con nhà giàu bị ba mẹ con kế ức hiếp chịu khổ.

-Mẹ ơi, bọn họ lại đánh con...

Không cần nghe Mad Hatter cũng biết anh nói gì, hầu như hằng ngày, nội dung luôn xoay quanh chủ đề mẹ kế ức hiếp con chồng mà.

Bình thường hắn rất ghét những người yếu đuối, nhu nhược như vậy, chính là với anh hắn lại không tài nào làm ngơ. Vì nguyên nhân đó, mỗi lần anh cần gì, hắn đều cố gắng đi tìm (đúng ra là ăn trộm) đem đến cho anh. Jisoo cứ nghĩ những thứ mình có do chú chim ban tặng, đâu biết rằng có một người cực khổ vì mình kiếm lấy.

Một hôm nhà vua mở hội, và cho mời tất cả các hoa khôi trong nước tới dự để hoàng tử kén vợ.

Hai đứa con dì ghẻ nghe nói là mình cũng được mời tới dự thì mừng rỡ, gọi Jisoo đến bảo:

- Mau chải đầu, đánh giày cho chúng tao, buộc dây giày cho chặt để chúng tao đi dự hội ở cung vua.

Jisoo làm xong những việc đó rồi đến xin dì ghẻ cho đi, vì anh cũng muốn được ra ngoài chơi. Thế nhưng mẹ kế lại nói:

- Đồ Lọ Lem, người toàn bụi với bẩn mà cũng đòi dự hội! Giày, quần áo không có mà cũng đòi đi nhảy.

Nhìn bộ dạng khẩn khoản của anh càng làm bà thống khoái.

- Tao mới đổ một đấu đậu biển lẫn với tro, nếu mày nhặt xong thì cho mày đi.

Nói rồi mụ quay lưng, cùng hai đứa con kiêu ngạo vội vã rời nhà đến hoàng cung.

Jisoo chán nản nhìn đống đậu bị trộn lẫn vào nhau, suy nghĩ một hồi, quyết định đi qua cửa sau, ra vườn gọi:

- Hỡi chim câu hiền lành, hỡi chim gáy, hỡi tất cả các chim trên trời, hãy bay lại đây nhặt giúp ta.

Đậu ngon thì bỏ vào niêu,

Đậu xấu thì bỏ vào diều chim ơi.

Thế nhưng chẳng có chú chim nào xuất hiện cả, không khí im ắng chỉ có tiếng gió thổi xuyên qua kẽ lá tạo ra những âm thanh nho nhỏ về đêm. Không lẽ phép màu đã biến mất? Jisoo gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.

Mad Hatter quẫn bách nhìn anh, đào đâu ra chim mà nhặt đậu cho anh chứ! Phải làm sao đây!!!

Jisoo ngồi bệt xuống đất, buồn bã ôm thao đậu, thơ thẩn, thì nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, liền nhận ra cậu, chàng trai kì lạ với chiếc mũ thật to.

-Anh cứ đến lễ hội đi, tôi...nhặt giùm cho.

Không để anh kịp từ chối, hắn đã nhanh tay cướp lấy thúng đậu, bắt đầu lượm lặt.

-Cảm ơn.-Jisoo mỉm cười với hắn.

-Sao còn ở đây?-Mad Hatter thấy anh vẫn ngồi bên cạnh mình, sầu não suy tư, tò mò hỏi.

-Ta không có quần áo đẹp.-Những bộ trang phục đắt giá đều bị bọn họ giấu mất, chẳng lẽ anh lại mặc đống giẻ rách này đến hoàng cung dự hội.

-À...đừng lo.-Tưởng gì nghiêm trọng lắm, đối với một tên làm mũ thì những thứ may vá dễ như lòng bàn tay. Seokmin lấy trong cái mũ của mình ra những tấm vải thật đẹp, sau đó là những dụng cụ cần thiết, bắt tay vào làm.

Jisoo kinh ngạc nhìn hắn lấy đủ thứ từ trong chiếc mũ bé xíu, như thể bên trong là cả hang động vậy, muốn gì có đó.

Hai bàn tay Mad Hatter nhanh thoăn thoắt, phút chốc đã hoàn thành bộ âu phục màu trắng tinh khôi, điểm xuyết những dải bạc óng ánh, thêm phần nổi bật, quý tộc.

-Xong rồi.-Hắn đưa đôi giày thêu chỉ bạc cho anh, tràn ngập mong đợi.

-Thành thật cảm ơn ngươi.-Lần đầu tiên có người tốt với anh như vậy, Jisoo cảm thấy cảm động vô cùng.

-Đừng nói nhiều nữa, đi ngay kẻo trễ.-Mad Hatter tươi cười, phất phất tay, sau đó lại chăm chú nhặt đậu.

Jisoo vội mặc quần áo vào chạy tới hoàng cung. Vừa bước vào Jisoo lập tức thu hút mọi ánh nhìn, dì ghẻ và hai con gái không nhận ra anh, cứ tưởng đó là hoàng tử ở một nước xa lạ nào tới. Mấy mẹ con không ngờ đó lại là Lọ Lem, đinh ninh anh vẫn đang ở nhà lúi húi nhặt đậu khỏi tro. Bỗng dưng mọi ánh đèn đều bị tắt, khi tất cả hoang mang thì tiếng thông báo vang lên.

-Mọi người hãy mau bắt cặp đi nào.

Hoàng tử rời chỗ ngồi tiến về phía Jisoo, cầm tay anh bắt đầu nhảy. Cả hai không nói gì, chỉ tập trung vào vũ điệu của riêng họ. Lần đầu tiên, hắn lại bị một người lạ mặt cuốn hút, do hương thơm của hoa thanh trà hay từ thân thể mảnh khảnh, khác lạ nhưng quyến rũ của người con gái này, hắn cũng không rõ nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, dưới ánh đèn mờ ảo, cả hai đều chẳng nhận ra nhau, nhưng Jisoo phải về, nếu không sẽ bị mẹ kế phát hiện mất, còn có chàng trai đó nữa. Giọng nói ngọt ngào như tiếng thì thầm khiến hoàng tử luyến tiếc chẳng muốn buông tay.

-Ta sẽ mang nàng về.

Chàng rất muốn biết cô thiếu nữ xinh đẹp này là con cái nhà ai. Thế nhưng Jisoo nhanh chóng cự tuyệt, bỏ chạy một mạch, chính là không ngờ có tên lính nào vụng về làm để nhựa thông lên cầu thang vì thế khi Jisoo chạy ngang qua làm chiếc giày bên trái bị dính lại. Hoàng tử cầm lên ngắm thì thấy chiếc hài xinh đẹp toàn bằng bạc, liền ra lệnh, ai mang vừa chiếc hài này sẽ trở thành vợ hoàng tử.

Sau khi kiểm tra hầu hết các vùng, vẫn chưa tìm được, cuối cùng hoàng tử cũng đến khu nhà của Lọ Lem.

-Hoàng tử tìm anh đó.-Mad Hatter thầm quan sát Jisoo, bâng quơ hỏi. Tại sao khi thấy anh trở về đêm khiêu vũ, rồi hoàng tử tìm người trong mộng, hắn không vui tí nào cả, cảm thấy có chút hối hận khi tạo điều kiện cho hai người gặp nhau.

-Ta biết.-Jisoo thờ ơ trả lời, tiếp tục thổi lửa, như thể chiếc giày kia không phải của mình

Hôm sau hoàng tử mang hài đến tìm người cha và bảo:

- Ta chỉ lấy người đó làm vợ, người chân đi vừa chiếc hài này.

Hai cô con gái dì ghẻ mừng lắm, vì cả hai đều có đôi bàn chân đẹp. Cô cả mang giày vào buồng thử trước mặt mẹ. Nhưng cô không đút ngón chân cái vào được vì hài nhỏ quá.

Bà mẹ liền đưa cho cô một con dao, nói:

-Cứ chặt phăng ngón cái đi. Khi con đã là hoàng hậu rồi thì cần gì phải đi bộ nữa. Cô ta liền chặt đứt ngón chân cái, cố nhét chân vào hài rồi cắn răng chịu đau đến ra mắt hoàng tử. Hoàng tử nhận cô làm cô dâu và bế cô lên ngựa cùng về. Dọc đường, hai người phải đi qua mộ, có tiếng nói vang lên:

Máu thấm trên hài,
Do chân dài quá,
Chính cô dâu thật,
Vẫn ở trong nhà.

Hoàng tử liếc nhìn xuống chân cô thấy máu vẫn còn đang chảy ra, chàng liền quay ngựa lại, đưa cô dâu giả về nhà trả lại cho cha mẹ cô và nói:

-Đây không phải là cô dâu thật.

Rồi chàng đưa hài cho cô em thử. Cô em vào buồng thử hài thì may sao các ngón đều lọt cả, nhưng phải cái gót lại to quá. Bà mẹ đưa cô một con dao và bảo:

- Cứ chặt phăng đi một miếng gót chân. Khi con đã là hoàng hậu thì chẳng bao giờ phải đi chân đất nữa.

Cô ta chặt một miếng gót chân, cô đút chân vào hài, cắn răng chịu đau, ra gặp hoàng tử.

Hoàng tử nhận cô làm cô dâu và bế cô lên ngựa cùng về. Dọc đường, hai người phải đi qua mộ, lại là âm thanh ban đầu:

Máu thấm trên hài
Do chân dài quá
Chính cô dâu thật
Vẫn ở trong nhà.

Hoàng tử nhìn xuống chân cô thấy máu vẫn còn chảy ra, liền quay ngựa lại, đưa cô dâu giả về nhà trả lại cho cha mẹ cô và nói:

- Đây cũng không phải là cô dâu thật. Gia đình còn có con gái nào khác không?

Người cha đáp:

-Thưa hoàng tử không ạ. Người vợ cả của tôi khi qua đời có để lại một người con trai xanh xao, nhem nhuốc, nên không thể là cô đâu được:

Hoàng tử bảo ông cứ gọi chàng trai ấy ra. Dì ghẻ nói chen vào:

-Thưa hoàng tử, không thể thế được. Nó dơ bẩn lắm không thể cho nó ra mắt hoàng tử được.

Hoàng tử khăng khăng nhất định đòi gọi Lọ Lem lên kỳ được. Jisoo bất đắc dĩ rửa mặt mũi tay chân, đến cúi chào hoàng tử. Hoàng tử đưa cho anh chiếc hài bạc. Jisoo ngồi lên ghế đẩu, rút bàn chân ra khỏi chiếc giày vải cũ, cho chân vào chiếc hài thì vừa như in.

Hoàng tử tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn chấp nhận sự thật kì lạ này:

-Chính là người này!

Dì ghẻ và hai cô con gái mặt tái đi vì hoảng sợ và tức giận. Hoàng tử bế Jisoo lên ngựa đi. Khi hai người cưỡi ngựa qua cây dẻ, tiếng nói trầm thấp lại vang lên:

Hài không có máu
Chân vừa như in
Đúng cô dâu thật
Hoàng tử dẫn về.

Thế là Jisoo theo hoàng tử trở về cung, chuẩn bị cho hôn lễ cận kề...

----------------

Về phần của Lọ Lem có hơi đáng sợ thiệt nhưng mà tui lấy đúng theo bản gốc của Grimm á! Chỉ thay chút ít phần nội dung để phù hợp với Lọ Lem là nam thôi. ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro