|7.1|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: 18+

Nguyên liệu nấu ăn thường ngày của hai người thường mua ở chợ, hai khu AB nơi Quyền Thuận Vinh mở tiệm đều có bán, các tiểu thương quen biết đều dành cho cậu những nguyên liệu tốt nhất. Nhưng có những lúc cũng muốn đẩy xe đi dạo siêu thị, chọn lựa hàng hóa trên kệ, thậm chí còn mua vài loại trái cây mà "Trái cây tươi Hựu Hựu" không bán.

Thứ sáu có thể ở nhà chơi một ngày, không cần dậy sớm nên tối thứ năm hai người không vội về nhà.

Quyền Thuận Vinh đứng cạnh xe đẩy, cầm hai chai dầu gội đầu nhìn tới nhìn lui. Toàn Viên Hựu nói: "Chai ở nhà vẫn chưa hết mà?"

"Đổi loại khác thử xem." Quyền Thuận Vinh hỏi: "Anh thích mùi nào?"

"Em thích mùi nào thì mua mùi đó."

"Nè, em đang hỏi anh đó?"

Toàn Viên Hựu nhìn hai chai dầu gội rồi bất thình lình kéo Quyền Thuận Vinh vào trong lòng, mũi vùi sâu vào tóc đối phương. Quyền Thuận Vinh sửng sốt: "Anh làm gì thế? Kêu anh chọn dầu gội, anh ngửi đầu em làm gì?"

"Mua mùi này đi!" Toàn Viên Hựu buông Quyền Thuận Vinh ra, chỉ chỉ chai cậu cầm bên tay trái: "Mùi thơm nhẹ, giống mùi tóc của em lắm."

Quyền Thuận Vinh trợn trắng mắt: "Chỉ vì vậy?"

"Không phải vì vậy thì là vì cái gì?" Toàn Viên Hựu lấy chai dầu gội bỏ vào trong xe đẩy đi về phía trước, quay đầu lại nói: "Chỉ thích mùi của em."

Quyền Thuận Vinh theo sau, nhéo lưng Toàn Viên Hựu một cái: "Ban ngày ban mặt, dám trêu chọc chồng mình!"

Toàn Viên Hựu nắm lấy tay cậu, "Chàng trai này, phu quân của em không phải là anh sao?"

Quyền Thuận Vinh cười trợn trắng mắt: "Còn phu quân? Anh xem phim nhiều quá rồi!!"

"Anh làm gì có thời gian xem phim?" Toàn Viên Hựu nói: "Với lại so với phim thì nhìn em còn thú vị hơn."

Quyền Thuận Vinh cười liên tục, sáp lại bên tai Toàn Viên Hựu nói: "Nhìn không thì có gì thú vị, nhìn em còn không bằng chơi em."

"Em gấp cái gì?" Toàn Viên Hựu nhéo mặt cậu: "Anh Vinh nhịn chút đi, đừng động dục ở nơi công cộng."

Quyền Thuận Vinh cười to, đá chân Toàn Viên Hựu chỉ huy: "Đến khu rau củ đi, không thì ngày mai không còn đồ để mua đâu!"

Đồ cần mua không nhiều lắm, không phải là nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai mà chỉ là chút đồ ăn vặt với túi rác, còn có một số nhu yếu phẩm. Lúc xếp hàng tới quầy thu ngân, Quyền Thuận Vinh nhìn chiếc xe đẩy đồ không quá một nửa, nhỏ giọng nói: "Aiz, cái xe đẩy to quá, bỏ vào bao nhiêu cũng không đầy."

Toàn Viên Hựu nói: "Nhét em vào không phải đầy rồi sao?"

"Sao không phải là nhét anh vào?"

"Thường là chủ gia đình cho cục cưng của mình vào ngồi, chứ làm gì có chuyện cục cưng để chủ gia đình vào ngồi?" Toàn Viên Hựu chỉ vào một nhà ba người cách đó không xa, "Đó, em nhìn người ta đi, người ba đẩy phía sau, còn con trai cục cưng người ta ngồi trong xe đó."

Nghe hai chữ "cục cưng" Quyền Thuận Vinh vốn đang rất thích thú, nhưng khi biết là ý chỉ người ba và đứa con trai thì xụ mặt, họ Toàn đang trêu cậu!

Toàn Viên Hựu lại gọi: "Cục cưng."

"Cưng rắm!" Quyền Thuận Vinh còn muốn dỗi mấy câu nhưng nhân viên thu ngân đã kêu họ bỏ đồ lên bàn.

Toàn Viên Hựu đứng ở phía sau, nghiêng đầu nhìn giá hàng nhỏ bên cạnh quầy thu ngân, nghĩ bao cao su ở nhà sắp hết liền tiện tay cầm hai hộp, bỏ vào giữa đống đồ ăn.

Quyền Thuận Vinh: "..."

Nhân viên thu ngân là một cô gái trẻ, nhìn hai người họ rồi cúi đầu cười cười.

Trả tiền xong, hai người mỗi bên một túi đi tới trạm tàu điện, lúc này Quyền Thuận Vinh mới hỏi: "Anh mua cái này làm gì?"

Toàn Viên Hựu không chút nghĩ ngợi: "Chịch em."

"Fuck!"

"Ha ha ha."

Thật ra cái bọn họ dùng nhiều nhất là gel bôi trơn, Quyền Thuận Vinh không thích dùng bao nên dù có cũng không xài. Nhưng có mấy lúc sáng sớm không nhịn được, cả hai đều muốn làm mà thời gian quá ít, Quyền Thuận Vinh lại không thích Toàn Viên Hựu rút ra mới bắn cho nên không thể làm gì khác hơn là mua bao.

Chỉ là thời điểm cả hai mất khống chế không nhiều lắm, sáng sớm thường hay dùng tay hoặc miệng để giải quyết, số bao lần trước mua rốt cuộc đã dùng hết hay chưa cũng không ai biết.

Thời gian không còn sớm, trên tàu điện đã kín hết chỗ, phần lớn là thanh niên đi chơi xong về nhà. Toàn Viên Hựu cầm luôn túi nilon trên tay Quyền Thuận Vinh, tay còn lại thì nắm vòng treo, nhỏ giọng nói với cậu: "Đứng ngay ngắn."

Quyền Thuận Vinh dáng cao, nắm vòng treo hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng vòng treo xung quanh đã bị chiếm hết. Cậu bèn dứt khoát ôm lấy hông Toàn Viên Hựu.

Tàu chạy cũng không lắc lắm, càng không thể đem ra so sánh với cách huấn luyện "máy đi bộ trên không" của lính đặc chủng. Năm xưa Quyền Thuận Vinh đứng trên tấm ván thép không ngừng đung đưa luyện tập bắn xạ kích, còn có thể bắn trúng 10 mục tiêu, bây giờ lại cố ý ôm Toàn Viên Hựu ra vẻ rất sợ bị ngã.

Toàn Viên Hựu biết cậu giả bộ, híp mắt cười cười, để cậu ôm tùy thích.

Về đến nhà đã gần 11 giờ khuya, bé Samoyed quen ngủ sớm nên không ra đón bọn họ.

Toàn Viên Hựu dọn xong đống giấy carton bị con trai xé tứ tung rồi đem đồ ăn ngày mai bỏ vào tủ lạnh, Quyền Thuận Vinh tắm xong bước ra, trần như nhộng, ngay cả nước cũng chưa lau.

Toàn Viên Hựu híp mắt nhìn, khóe môi nhếch lên một bên.

Quyền Thuận Vinh hỏi: "Anh tắm hả? Em giúp anh."

Toàn Viên Hựu giơ tay lên cởi áo, bày ra cơ bắp không hề thua kém năm đó, "Tới đây."

Phòng tắm hơi nước hầm hập, Toàn Viên Hựu đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước dọc theo từng thớ cơ chảy xuống phía dưới. Quyền Thuận Vinh quỳ xổm một gối bên cạnh anh, đang khép hờ hai mắt, hôn lên thứ đang dần tỉnh giấc của anh.

Nước ấm rơi vào trên mặt Quyền Thuận Vinh, lông mi ươn ướt khẽ run run. Toàn Viên Hựu một tay đặt lên vai cậu, một tay nâng gáy cậu.

Quyền Thuận Vinh hôn từ đỉnh đến gốc, đầu lưỡi lướt trên thân, thường xuyên phát ra tiếng hôn động tình. Lúc hôn đến phần gốc, cậu hé miệng ngậm phần túi liếm mút, tay trái thì vuốt ve phần thân.

Toàn Viên Hựu hít sâu một hơi, hơi tách chân ra. Quyền Thuận Vinh càng chôn sâu đầu vào giữa chân anh, nhả phần túi ra, tỉ mỉ hôn phần phía trên háng, đầu lưỡi cậu càng nghịch ngợm liếm mút.

Toàn Viên Hựu khàn giọng gọi "Anh Vinh" cậu cũng không để ý, chuyển hướng sang bên trái háng, giữa lúc hôn thì há miệng ra nhẹ nhàng day cắn. Sau đó nâng tính khí đã hoàn toàn cương cứng của người yêu lên, nghiêng đầu dựa vào cọ cọ, mở mắt ra ngước lên nhìn Toàn Viên Hựu, bắn ra ánh mắt tình dục mãnh liệt.

Toàn Viên Hựu miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới thì muốn bốc lửa, hận không thể lập tức ấn mạnh đầu Quyền Thuận Vinh, đem dục vọng nhét vào trong miệng đối phương.

Quyền Thuận Vinh lại không gấp, ở trên thân hôn một cái, dáng vẻ hết sức thâm tình, tiếp đến là cọ cọ mặt, nâng thứ nóng hầm hập trong tay như bảo bối nhưng nhất quyết không chịu ngậm vào.

Hầu kết Toàn Viên Hựu trượt lên xuống, nhéo nhéo gáy cậu, trầm giọng nói: "Một vừa hai phải thôi nha anh Vinh."

Quyền Thuận Vinh cười, mở mắt ra nhìn anh sau đó cứ thế mà mở miệng ngậm lấy vật đó dưới tầm mắt anh.

Khoang miệng ẩm ướt ấm áp mềm mại, phần bụng và bắp đùi Toàn Viên Hựu dần căng lên, muốn nhắm mắt nhưng lại không muốn bỏ sót biểu cảm nào trên mặt Quyền Thuận Vinh. Quyền Thuận Vinh không nhìn nữa, cúi đầu xuống mút vào liếm láp. Càng ngậm càng sâu, gương mặt vì nóng mà đỏ bừng, đuôi mắt cũng ửng đỏ, lông mi run run như đang bị ai bắt nạt.

Toàn Viên Hựu giơ tay lên, mười ngón tay xen vào mái tóc lộn xộn vì ướt của cậu. Quyền Thuận Vinh đang dùng miệng vì anh, anh rốt cuộc kích động không kiềm chế được nữa mà đẩy phần hông về phía trước. Lập tức cổ Quyền Thuận Vinh ngân lên một tiếng khó chịu. Đầu ngón tay Toàn Viên Hựu tê rần, đành phải dừng lại, bất đắc dĩ đem quyền chủ động giao cho Quyền Thuận Vinh, mặc cho đối phương hầu hạ.

Lúc cao trào, Quyền Thuận Vinh đem toàn bộ dịch của anh nuốt xuống, liếm liếm khóe môi, tựa đầu vào trên bụng anh nghỉ ngơi.

Trở lại phòng ngủ lại là một hồi mây mưa, lần cuối cùng làm càng hung mãnh hơn thường ngày, sau khi kết thúc giữa hai cánh mông Quyền Thuận Vinh đỏ bừng, chảy ra dịch thể trơn nhẵn. Toàn Viên Hựu ôm cậu đi tắm rửa, lúc nằm lên giường lần nữa thì đã là 2 giờ sáng.

Quyền Thuận Vinh vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, Toàn Viên Hựu ngồi ở mép giường nhìn cậu một lúc, đắp kín chăn điều hòa cho cậu rồi cầm gói thuốc lá đứng dậy đi tới sân thượng.

Nửa đêm khí nóng đã lui, sân thượng cũng mát mẻ. Toàn Viên Hựu đốt thuốc, nhớ tới dáng dấp lúc ân ái của Quyền Thuận Vinh, ánh mắt như chìm sâu vào trong bóng đêm.

Nghĩ đến buổi chiều lúc Quyền Thuận Vinh nói về quá khứ — "Năm đó rõ ràng là em theo đuổi anh". Toàn Viên Hựu mím môi gẩy tàn thuốc, ngón tay xoa xoa mi tâm.

Mạch suy nghĩ quay về hơn mười năm trước, nếu không bàn về ai theo đuổi ai mà là về những thứ nhỏ nhặt, thì đích thật là Quyền Thuận Vinh đuổi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro