Chương 2: Sex note

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiếng nhạc ầm ĩ, đột nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, làm Tiêu Thanh Vũ chợt giật mình một cái.

Triển Uấn, hắn sao lại tới?

Chỉ là từ thanh âm liền nhận ra người đến, Tiêu Thanh Vũ nhanh chóng ổn định tâm thần, làm bộ đem ly rượu đã đổ mất một nửa đến bên mép, thờ ơ ngẩng đầu, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "A, là anh à, ngồi đi, uống với tôi một ly."

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng nhìn một người như vậy đứng ở trước mặt mình, trong lòng Tiêu Thanh Vũ vẫn là tim đập thình thịch.

Triển Uấn lưng thẳng tắp, âu phục và cà- vạt, phối hợp khéo léo mà lại không khoa trương. Ngũ quan như được chạm trổ, không biết có thể mê đảo bao nhiêu người. Bộ dáng nghiêm túc, có chút cứng nhắc, có chút nghiêm túc, không phù hợp với tiếng nhạc ồn ào huyên náo phía sau.

"Bữa tiệc tối lúc chín giờ, tổng giám đốc có đi không?" Thanh âm của hắn cũng giống người của hắn , trầm trầm, lạnh lùng, đúng mực.

"Tiệc tối?" Tiêu Thanh Vũ suy nghĩ một chút, phát hiện mình thực sự không nhớ rõ có chuyện này. Hắn lắc lắc đầu, trực tiếp đá tiệc tối loại chuyện nhỏ này ra khỏi đầu, dù sao, có thể để cho Triển Uấn cao quý hạ mình tự mình tìm đến mình, chẳng nhẽ cái đồ đầu đất này cũng thông suốt, cuối cùng cũng biết bản thiếu gia là nhân trung long phượng, ngàn dặm mới tìm được một, chân mệnh thiên tử,Triển Uấn qua thôn này cũng không thể kiếm được tiệm khác.(Sil: nhân trung long phượng ý nói một người có tài năng,dung mạo... nổi bật hơn người: chân mệnh thiên tử ý nói người yêu: qua thôn này cũng không thể kiếm được tiệm khác ý nói bỏ qua người này sẽ không kiếm được người tốt hơn)

Tiêu Thanh Vũ hai chân bắt chéo, dựa lưng vào sô pha, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu gia nhà giàu. Một cặp mắt đào hoa mang theo ý cười, ung dung hỏi: "Chút chuyện nhỏ này, sao lại làm phiền Triển Phó tổng đích thân đến?"

"Tiêu tổng không nghe điện thoại, ta nghĩ Tiêu tổng thường xuyên đến đây, liền đến đây tìm." Triển Uấn tựa như không có nghe ra trong giọng nói của hắn có ý mỉa mai, trả lời giống như một robot,giọng nói không có một chút thay đổi.

"A, " Tiêu Thanh Vũ cúi đầu tìm điện thoại, che giấu vẻ mất mát trên khuôn mặt. Trở mình lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy trên màn hình có vài cuộc gọi bị nhỡ liền ngượng ngùng nói, "Ừ, anh vất vả rồi."

"Hẳn là." Triển uấn nói xong, dừng một chút lại nói, "Nếu như Tiêu tổng muốn đi dạ yến, tốt nhất là thay quần áo trước đi."

Tiêu Thanh Vũ cúi đầu, phát hiện nút áo sơmi đã bị bung ra bốn cái, cổ áo chẳng biết lúc nào bị dính vết son môi.

 Lại ngẩng đầu, thoáng nhìn đối phương hơi nhíu nhíu mày, tiêu thanh vũ đột nhiên có cảm giác vui vẻ vì trả được thù.

"Bộ quần áo này thì làm sao?" Hắn cố tình hoạnh họe.

Triển Uấn vẻ mặt cũng không thay đổi một chút, nói: "Nếu Tiêu tổng có việc, tôi đây liền đi thay Tiêu tổng ."

Này! Cái lỗ tai nào của anh nghe được tôi nói không đi!

Cảm giác bị coi thường làm Tiêu Thanh Vũ bị chọc giận, cảm giác mình như là một hoàng đế bù nhìn, còn đối phương là nhiếp chính vương.

 Nhưng Triển Uấn hoàn toàn không để ý tới phản ứng của hắn, trực tiếp quay đầu đi.

"Này, họ Triển kia!"

Tiêu thanh vũ gào to hướng về phía bóng lưng của hắn, nhưng người trước mặt đi được lưu loát dứt khoát, không có chần chừ, làm Tiêu Thanh Vũ trực tiếp cầm ly rượu trong tay hướng tấm lưng kia ném tới.

"! !"

"A!"

Thanh âm ly rượu vỡ nát khiến cho đám người sợ hãi xôn xao.

"Mày làm cái gì hả, hù dọa bạn gái tao rồi!" Lập tức có người hung hăng tìm đến Tiêu Thanh Vũ tranh luận.

Tiêu thanh vũ nhìn cũng chẳng nhìn đến hắn, rút ví tiền ra, đem tất cả tiền mặt trong ví đều rút ra, trực tiếp đưa qua, hỏi: "Có đủ hay không?"

"Mày── "

Không ít người vây quanh dự định xem trò vui, dưới sự kích thích của cồn luôn luôn sẽ dẫn đến người làm ra sự việc không có lý trí. May là ông chủ quán bar và Tiêu Thanh Vũ quen biết, trước tiên liền chạy tới hiện trường khuyên can.

Hàn Lạc cuối cùng cũng nhớ ra hắn còn có cái thằng bạn tốt này, liền qua đó đem người lôi đi, đồng thời không quên trêu chọc, "Sao vậy, lại bị nhiếp chính vương chọc tức?"

"Là tổng quản thái giám!" Tiêu Thanh Vũ hổn hển mà sửa đúng.

"A, cậu thích thái giám?" Tô Nhiên ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, vẻ mặt đặc biệt khinh bỉ , "Kẻ có tiền quả nhiên luôn luôn có ham mê đặc biệt."

Tiêu Thanh Vũ bị tức đến nói không ra lời, xem khuôn mặt dễ nhìn của Tô Nhiên cũng không xuống tay được, cũng may Hàn Lạc đúng lúc đi ra hoà giải, "Cậu làm sao vậy? Có muốn tôi gọi người đưa cậu trở về?"

"Không cần." Tiêu Thanh Vũ vung tay lên rất khí thế, nhưng thực ra người đã ngã trái ngã phải , "Tự tôi đi được."

Sau đó đẩy Hàn Lạc đang đỡ tay của mình ra, tập tễnh gạt đám người đi ra cửa.

Hàn Lạc vốn có chút không yên lòng , nhưng thấy Tô Nhiên lại đi rêu rao,lập tức trọng sắc khinh bạn mà đem người quăng ra sau đầu.

Tiêu Thanh Vũ ra khỏi quán bar, bị gió lạnh thổi sưu sưu làm cảm giác say hoàn toàn ập đến. Dưới chân bồng bềnh, mất thăng bằng, cả người như bị cái gì vướng chân ngã lộn cổ, không hình tượng ngã chổng vó lên trời.

May mắn là mặt cúi xuống, nếu không như vậy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu thiếu hắn, có thể đã hoàn toàn bị ném đi.

"Vừa gặp Triển Uấn liền xui,đồ ôn thần!" Tiêu Thanh Vũ vừa lầm bầm lầu bầu oán giận, vừa vội vàng từ dưới đất bò dậy trước khi bị vây xem.

A, đây là cái gì?

Trên đất một quyển sổ vô tình hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Đó là một quyển sổ đen rất thông thường,khổ A5 , to chừng một bàn tay, trên đó viết hai từ đơn tiếng Anh "sex note" .

Quyển sổ tình ái? Tiêu thanh vũ đối với cái tên kỳ cục này cười cười.

Cạnh hai từ tiếng Anh, có in ảnh chụp của một người đàn ông. Trong hình, người đàn ông cótóc dài màu đỏ , thoạt nhìn giống như một ngọn lửa đang cháy rực. Mặc một bộ trường bào màu đencổ quái, nếu không phải trên mép thêu màu vàng , hầu như không phân biệt được với nền sổ. Trường bào mở rộngthật to, lộ ra vóc ngườihoàn mỹ ,bụng dưới bằng phẳng, tám khối cơ bụng...

Ảnh chụp đến tận háng người đàn ông mới thôi, nhưng lộ ra một ít lông mu, lại càng làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Tiêu Thanh Vũ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh nhìn lại trở lại trên mặt người đàn ông.

Ngũ quan như được chạm trổ, hết sức tuấn tú. Đuôi mắt xếch lên, lại tăng thêm vài phần tà khí.

Tiêu Thanh Vũ cố gắng suy nghĩ một chút, xác định hắn không phải là người trong giới giải trí. Lập tức liền không khỏi cảm thấy tiếc hận, một nhân tài tốt như vậy mà đi làm thần tượng tuyệt đối sẽ rất hot, vậy mà không có người săn lùng ngôi sao nào đào được ra.

"Quả nhiên người có ánh mắt tốt như bản thiếu gia đã không có, tốt nhất để bản thiếu gia làm Bá Nhạc của ngươi đi." Tiêu thanh vũ bản thân say sưa một phen, nhặt lên quyển sổ kia.( Bá Nhạc:người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài)

Mà khi hắn từ dưới đất bò dậy, một chiếc xe màu đen liền dừng ở trước mặt.

"Thiếu gia." Người mặc tây trang màu đen từ chỗ ngồi điều khiển đi xuống, vì hắn mở cửa xe.

"Anh sao lại tới?" Tiêu Thanh Vũ còn không có say ngã đến nỗi ngay cả tài xế của mình cũng không nhận ra, bất quá thường là hắn đều tự mình lái xe, tài xế liền để ở nhà nuôi.

"Triển Phó tổng gọi điện thoại nói cho tôi biết." Tài xế một mực cung kính đáp.

"Ừ, " tiêu thanh vũ nghe xong long tâm đại duyệt, nói, "Coi như hắn chân thành, nói cho hắn biết, bản thiếu gia kêu hắn tối nay tới thị tẩm."

Tài xế xấu hổ,trong lòng lại nói là dù cậu có bò lên trên giường người ta xin thị tẩm thì người ta cũng sẽ không thèm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro