9.Không khỏi cảm thấy khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài ngày sau đó, quả nhiên con người Ngô Thế Huân cũng thay đổi, luôn ở trước mặt nàng mà cưng chiều, nâng niu như báu vật. Khiến tâm tình nàng không khỏi mà thay đổi theo, cảm thấy ở bên cạnh hắn quá ấm áp, cuộc đời nàng như một vòng tay hắn bao lấy.

Mặc dù như thế nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn có chút thận trọng, sợ rằng nếu lọt vào lưới tình của hắn e rằng khó lòng mà trở ra!

Như mọi ngày, Lâm Duẫn Nhi ngồi xe bus đến Đại Học S là đúng 7 giờ 30 phút sáng.

Ting...ting... ting

Chuông điện thoại vang lên, dãy số có tên Vi Túc Anh hiện lên trên màn hình.

- Alo...

- Tiểu Nhi, mau xuống sảnh ăn nha, tớ đợi cậu ở đây ăn sáng chung này.

- Được tớ tới liền.

Cất điện thoại vào, Lâm Duẫn Nhi nhanh nhẹn xuống sảnh ăn, đảo mắt một vòng liền nhìn thấy Vi Túc Anh cười hớn hở giơ tay vẫy nàng.

Ngô Thế Huân hôm nay cũng có việc tìm tới Đại Học S, hắn tìm bạn hữu của hắn, nghe tên kia nói anh ta đến đây để dạy sẵn tiện thu thập tài liệu. Hắn chợt nhớ là Đại Học S chính là nơi Lâm Duẫn Nhi nộp hồ sơ nhập học, hắn nhớ hôm qua nàng có bảo Thương Giáo sư... Không phải là Thương Ngạn đấy chứ?

Hắn đỗ xe xong, lấy điện thoại ra gọi cho Thương Ngạn, đầu dây bên kia bắt máy:

- Ngô Thiếu Gia đến rồi à?

- Lằng nhằng, xuống đây mà dắt tôi lên

- Ây da, đừng nóng vội, cậu chờ một chút.

" Không biết con bé kia đang ở nơi nào? " Ngô Thế Huân nhìn quanh, dừng lại ngay bóng dáng của một nam nhân đi từ tốn về phía hắn. Ngô Thế Huân thở dài một hơi, cái tên này tại sao phải chọn nơi xa thế này để dạy báo hại hắn chạy xuống tận đây chỉ để lấy tài liệu.

- Đến tận đây rồi đừng có vội chứ, lên phòng tôi nhâm nhi tách trà đã

- Cậu biết thời gian tôi không có rảnh mà.

- Ây dô, gặp đại thiếu gia nhà họ Ngô quả là khó khăn mà - Thương Ngạn giọng điệu đùa cợt thêm một chút châm biếm.

Ngô Thế Huân khá là không quan tâm đến tên này cho lắm, nhưng cũng chẳng hiểu sao lại có thể kề vai sống chết với tên Thương Ngạn này cũng hơn 15 năm rồi.

Từ cửa kính trong suốt nhìn xuống, Ngô Thế Huân hầu như có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn viên trường. Đại Học S rất rộng, khuôn viên trường chỉ là một phần nhỏ nằm tại khu A.

- Tài liệu đến đâu rồi

Hắn vừa hỏi mắt vừa đảo quanh khuôn viên trường, vô tình lại bắt gặp Lâm Duẫn Nhi với một cô bé tóc đen dài ngồi dưới ghế đá khuôn viên.

Lúc này, khuôn mặt và biểu cảm của Lâm Duẫn Nhi đều in rõ trong mắt Ngô Thế Huân Không biết nói chuyện gì nhưng nàng cười rất tươi và hồn nhiên chẳng gượng gạo như khi ở cạnh hắn.

Một hồi lâu, cô bé kia chạy đi, để Lâm Duẫn Nhi ở lại chẳng biết làm gì đánh lấy sách ra đọc. Lâm Duẫn Nhi cũng là người rất lãng mạn nha, chủ yếu sách của nàng đều là về tiểu thuyết ngôn tình và cuốn mà Lâm Duẫn Nhi đang cầm trên tay có tên Mãi Mãi Là Bao Xa của Diệp Lạc Vô Tâm, nữ tác giả mà Lâm Duẫn Nhi rất ngưỡng mộ. Dang dở chương truyện, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện bóng hình che lấp đi ánh sáng mặt trời, Lâm Duẫn Nhi ngước đầu lên nhìn, đôi mắt từ yên tĩnh trở nên thích thú và có cảm giác như nó sáng lên:

- Diên học trưởng, anh làm gì ở đây thế?

Người con trai đó khẽ cười, đưa tay nâng gọng kính, khuôn mặt Người con trai này dù không quá điển trai đến mức người nhìn người mê như Ngô Thế Huân nhưng lại mang một nét ấm áp, ôn nhu đặc biệt là từ ánh mắt khi nhìn nàng hết sức triều mến khiến cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy ấm lòng.

- Anh vô tình đi dạo một chút lại thấy em, không phiền anh ngồi bên cạnh được chứ?

Lâm Duẫn Nhi liền nhích người sang một bên nhường chỗ cho Diên Vũ Đạt.

Vô tình nàng không biết rằng mọi hành động, cử chỉ và biểu cảm của nàng đều lọt vào mắt hắn. Không hiểu vì sao, Ngô Thế Huân lại cảm thấy cơ thể rất khó chịu, vừa muốn đem tên nam nhân kia băm thành trăm mảnh nhưng vừa bất cần, lạnh lẽo. Đôi mắt sáng như sao trong veo như vậy lại dám tự ý phô bày trước mắt kẻ khác. Nhìn tên kia mà xem, hắn dám đảm bảo rằng, tên kia cũng có ý với Lâm Duẫn Nhi thế mà cô gái đần độn này lại không biết tránh xa ra.

Thật chướng mắt!

Bên trong phòng, Thương Ngạn để ý đến hành động của Ngô Thế Huân, hắn nãy giờ cứ nhìn chằm chằm xuống khuôn viên, mà ánh mắt kia vừa lạnh lẽo vừa có cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Thương Ngạn không khỏi tò mò mà đi lại, nhìn xuống thử xem kẻ nào to gan lại đi gây thù chuốc oán với tên tổng tài được cho là nguy hiểm thứ hai thì không ai dám leo lên vị trí thứ nhất.

Thương Ngạn theo hướng mắt của hắn mà nhìn xuống, là cô bé có đôi mắt khiến người ta say lòng kia. Hắn làm sao mà từ trong đôi mắt lạnh ấy lại mang theo một cỗ chiếm hữu, giống như muốn đem nàng ta giam giữ trong lồng không muốn thả. Thương Ngạn tà ý nhìn Ngô Thế Huân, môi mỏng khẽ nhếch lên:

- Ái chà, cậu làm sao mà lại ghen với Diên Vũ Đại thế, ô cơ mà Tiểu Nhi có quan hệ gì với cậu à.

Ngô Thế Huân nghe xong lời Thương Ngạn nói không khỏi chột dạ, gắt gỏng mà quát:

- Ghen cái đầu nhà ngươi, nói nhiều mồ xanh cỏ thì đừng trách!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro