CHƯƠNG 19: PHÁC HỌA NGHI PHẠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi đầu tiên phát hiện ra đi thể là bên cạnh chiếc thùng rác bên vệ đường.
Hai bên đường không phải là hàng cây xanh mát mà là những ngôi nhà kiểu cũ. Ngày thường cũng không có quá nhiều người qua lại, xung quanh cũng không lắp đặt camera. Mấy ngày trước khi Mạc Thông phái nhân viên đến đây điều tra họ đều cho biết không thấy điều gì bất thường. Bất thường chính là lúc phát hiện ra thi thể.
Ba người bước xuống xe.
Mạc Thông chỉ vào thùng rác cách đó không xa: “Chính là chỗ đó!”
Nơi đó chất đầy rác thải sinh hoạt, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, muốn ói.
Dơ bẩn chính là cảm giác đầu tiên để diễn tả nơi này.
Ngô Thế Huân đi đến đó, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Mặc Thông gọi điện thoại cho cấp dưới, vừa rồi Ngô Thế Huân có đề cập đến y phục người chết, ông muốn yêu cầu đem chiếc váy đỏ kiểm tra thêm lần nữa.
Mạc Thông còn chưa nói điện thoại xong đã thấy Ngô Thế Huân quay trở vào trong xe: “Đi đến hiện trường kế tiếp!”
Mạc Thông vội vàng cúp máy, lái xe đưa anh đến hiện trường thứ hai: Nơi Dương Phỉ xuất hiện lần cuối cùng.
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi anh đã phát hiện ra chuyện gì?
Mặc kệ là anh đã phát hiện ra điều gì, ngược lại cô chẳng thấy có gì khả nghi.
“Có vấn đề sao?”
Đối mặt với câu hỏi này của anh, cô mau chóng gật đầu xác nhận: “Có!”
“Nói đi!”, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hời hợt.
Lâm Duẫn Nhi: “Xin hỏi … anh vừa phát hiện ra chuyện gì?”
Ngô Thế Huân thu hồi tầm mắt, nhãn nhã nhìn về phía trước, đáy mắt như tỏa ánh hào quang, an tĩnh nhưng xán lạn, nói ra một câu đầy ẩn ý: “Bẩn, rất bẩn!”
Lâm Duẫn Nhi đợi anh cả buổi trời lại không thấy anh nói tiếp, khẽ cắn môi, hỏi thêm: “Sau đó thì sao?”
Nói chuyện với Ngô Thế Huân, ai cũng có một cảm giác chung đó là cảm giác mình không thông minh, không đủ thông minh để bắt kịp anh.
Ngô Thế Huân cong môi: “Cô sẽ vứt những vật gì vào thùng rác?”
“Đương nhiên là mấy thứ bỏ đi!”
“Hừ hừ!”, Ngô Thế Huân liếc cô một cái: “Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, cô cảm giác thế nào?”
Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, hồi tưởng lại tấm hình vừa xem, một bên là đống rác dơ bẩn, một bên là một chiếc bao nylon sạch sẽ bao bọc lấy thi thể, cô thốt lên: “Sạch sẽ!”, không chỉ có vậy, “Lúc nghiệm thi, tử thi rất sạch sẽ, cũng như …”
Ngô Thế Huân nghi hoặc nhìn cô: “Cũng như cái gì!”
Lâm Duẫn Nhi do dự nói ra suy nghĩ của mình: “Giống như vừa được tắm rửa một cách rất cẩn thận.”
“Thùng rác là nơi chất chứa tâm trạng tức giận, phẫn nộ của hắn, còn tử thi sạch sẽ chính là tình cảm lưu luyến của hắn. Tên hung thủ này đang trong tâm trạng mâu thuẫn dằn vặt”, Ngô Thế Huân cụp mắt, cặp mắt màu nâu nhạt bây giờ lại có chút bi thương: “Biết điều này biểu thị cho chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Mâu thuẫn!”, Ngô Thế Huân không nhìn vào cô, đôi môi mỏng hé ra rồi khép lại: “Bởi vì hiện thực và lý tưởng của hắn không tương xứng. Hắn mường tượng trong đầu hắn một nhân vật ảo tưởng, nhưng khi gặp mặt lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng. Với những tội phạm mắc chứng bệnh ảo tưởng mãi mãi sẽ không thỏa mãn được bọn họ; bọn họ không ngừng tưởng tượng để đạt đến mức độ hoàn thiện, vì vậy …” anh dừng một chút sau đó đi đến kết luận: “Chính vì vậy, hắn sẽ còn tiếp tục giết người.”
Mạc Thông ngồi phía trước, nghe câu cuối cùng của anh, suýt chút nữa đạp nhầm chân thắng thành chân ga.
“Ý cậu nói hắn còn tiếp tục giết người?” Mạc Thông trong lòng thầm chửi rủa.
Ngô Thế Huân nhếch môi, nụ cười điềm nhiên, nói chậm rãi: “Dĩ nhiên. Chỉ có mấy tên giết người liên hoàn mới khiến tôi có hứng thú.”
Như để nghiệm chứng lời nói của Ngô Thế Huân, khi họ đến hiện trường thứ hai không lâu, Mạc Thông nhận được điện thoại, chưa đến một phút, Mạc Thông sắc mặt ủ dột đi đến bên Ngô Thế Huân: “Cậu nói không sai, phát hiện thêm một thi thể nữa.”
Lâm Duẫn Nhi kinh hãi: “Tình trạng thế nào?”
“Giống y hệt Dương Phỉ, bị siết chết, tóc và lông mày không còn, trên người mặc chiếc váy đỏ. Nhưng lần này có điểm khác biệt.”
Ngô Thế Huân: “Có thêm gì?”
Mạc Thông: “Tóc giả, lông mi, còn có son môi.”
Ngô Thế Huân nhìn vào dòng xe cộ như nước trước mặt, đây là nơi Dương Phỉ xuất hiện lần cuối cùng. Quảng trường thành phố Tân đợi taxi, cô đợi xe một lúc lâu không bắt được xe, nên cô rời đi.
Sau đó cô biến mất không chút tăm hơi, khi xuất hiện chính là thi thể lạnh như băng, không cách nào có thể xác định được thời gian và địa điểm cô ta mất tích.
Ngô Thế Huân nhếch mi: “Hắn đang dần hoàn thiện ảo tưởng, đi thôi, chúng ta đi xem tác phẩm mới của hắn.”
“Tác phẩm?”, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, cô khá dị ứng với cách dùng từ của anh, quá lạnh lẽo.
Dù gì cũng là một mạng người.
Ngô Thế Huân thu hết ánh mắt của cô vào trong tầm mắt mình, dễ dàng đọc được sự bất mãn trên gương mặt cô, nhưng …
Hừ! Như vậy thì sao? Thỏa mãn và hài lòng của cô ta đâu có liên quan gì đến anh.
Cô cũng chẳng phải là cá, mắc gì anh phải yêu thích cô.
Ba người với ba tâm trạng khác nhau đi đến Cục cảnh sát thành phố Tân. Cảnh viên thấy Mạc Thông quay về lập tức vây quanh ông, tầm mắt cũng chú ý đến hai người trẻ tuổi đi bên cạnh.
“Thi thể đã được mang về, theo lời sếp dặn, bọn em vẫn giữ nguyên.”
Mạc Thông gật đầu, dẫn hai người lên khoa pháp y ở phía trên lầu.
Nạn nhân thứ hai cũng là một cô gái tuổi còn khá trẻ, bốn ngày trước sau khi tan ca thì không thấy về nhà. Gia đình có đến báo án mất tích.
Trên cơ thể nạn nhân cũng có mấy vị trí bị ngoại lực tác động khiến khớp xương bị gãy. Cổ và cổ tay có dấu vết bị trói, bị cạo hết tóc, thay vào đó là bộ tóc giả uốn xoăn, lông mày lá liễu, môi màu đỏ tươi.
Lâm Duẫn Nhi ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương nơi vị trí gáy: “Cũng là bị siết chết …. Nhưng …”, cô quan sát thi thể, “… không hề giống với Dương Phỉ. Dương Phỉ là bị siết từ phía sau …”, Lâm Duẫn Nhi giơ tay giả là người bị hại thứ hai làm vài động tác mô phỏng, sau đó chuyển tay ra phía sau: “Vì vậy không phải là bóp chết mà là bị treo cổ.” Nếu tiến hành giải phẫu phần gáy sẽ phát hiện phần bắp thịt có tình trạng xuất huyết giống nhau nhưng vết tích siết cổ do bóp chết và treo cổ thì hoàn toàn khác nhau.
“Tại sao ban đầu là siết cổ chết, bây giờ lại dùng cách treo cổ.”, Mạc Thông nghi hoặc.
Ngô Thế Huân vừa vặn đọc xong bản báo cáo sơ bộ tình hình nạn nhân: “Có thể bởi vì cô ta ngoan ngoãn, thuận theo ảo tưởng của hắn, không kích động hắn khiến hắn tức giận … nhưng nếu vậy tại sao vẫn phải chết?”, Ngô Thế Huân tự hỏi tự trả lời, “Treo cổ … nhân vật trong ảo tưởng của hắn và treo cổ có quan hệ … Quan hệ thế nào đây?”
Mạc Thông ra ngoài nhận điện thoại, sau khi quay vào mặt đen như đít nồi. Cục Trưởng vừa gọi điện thoại ra lệnh ông ta phá án trong vòng ba ngày.
Hai tay Ngô Thế Huân đan vào nhau, đụng nhẹ lên trán, suy tư mối quan hệ giữa chúng.
Sự việc đã gần như rõ mồn một, chỉ thiếu một bước nhưng anh vẫn chưa đoán ra được, điều này khiến anh cực kỳ khó chịu.
Ngô Thế Huân: “Phần trật khớp nghiêm trọng của hai nạn nhân là như thế nào?”
Qua kiểm tra sơ bộ, cô mau chóng đưa ra đáp án: “Đúng! Hai tay bị bẻ 180 độ, khiến trật khớp. Mắt cá cũng bị xoay rất mạnh nên mới dẫn đến sái khớp …” Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh trần thuật, cô chỉ mới vào nghề pháp y được vài năm nhưng cũng rõ ràng một chuyện. Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn kiểu biến thái, không có thủ đoạn nào là tàn nhẫn nhất, chỉ có càng ngày càng tàn nhẫn hơn mà thôi.
“Vậy ‘Trật khớp’ chính là ảo tưởng trong đầu hắn”, Ngô Thế Huân tiếp lời, “Bởi vì muốn thỏa mãn cơn giận mà ngược đãi … Không đúng, hắn với người kia tồn tại sự ỷ lại cùng khát vọng, nên không muốn ngược đãi, vậy tại sao lại bẻ xương. Trong này nhất định có liên quan với nhau. Báo cáo nghiệm thi chi tiết lập tức đưa cho tôi.”
Vừa dứt lời anh xoay người bước ra ngoài.
Mạc Thông theo sát phía sau: “Tôi cho gọi mọi người tập trung tại phòng họp.”
Lâm Duẫn Nhi không nói thêm lời nào, cùng Quản Thịnh Văn bắt đầu nghiệm thi.
Trong phòng họp Cục cảnh sát, ánh đèn sáng trưng chiếu vào người trông anh cao lớn hơn nhưng hơi gầy, đường nét anh tuấn rõ ràng. Vẻ mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt màu nâu không biểu hiện bất cứ điều gì nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Đây nhất định là người đàn ông thu hút nhất mà cô từng biết.
Trong phòng họp không một tiếng động, tiếng Trung phát âm đặc sệt âm giọng người Anh vang lên.
“Người các anh muốn tìm là một người người đàn ông trung niên, tuổi từ 35-40, là người địa phương, dáng người trung bình, hơi gầy, độc thân, được người bố nuôi lớn. Khi còn nhỏ thường bị cha mình ngược đãi. Tính cách quái gở, không thích giao lưu với người khác.
Làm một công việc bình thường, mặc dù anh ta cố gắng chứng minh năng lực của mình nhưng không thành công. Điều này khiến hắn cảm thấy thất bại, không khiến người ta chú ý.
Sau khi người cha mất không được bao lâu, gần đây công việc hoặc tình cảm của hắn có chút trục trặc, ví như thất nghiệp, ly hôn; khả năng thất nghiệp lớn hơn, rồi mới dẫn đến ly hôn. Đây chính là mồi lửa châm ngòi cho việc giết người của hắn.
Trong quá trình gây án, hắn có sử dụng xe, chắc hẳn là xe hắn thuê. Loại xe nhãn hiệu bình thường tầm trung. Có thể là taxi.”
Đây là phác họa chân dung ban đầu của hung thủ. Cụ thể hơn tôi cần đợi bản báo cáo nghiệm thi chi tiết.”
Thanh âm ngừng bặt, trong phòng hội nghị yên tĩnh hẳn.
Ngô Thế Huân đã ra ngoài, các cảnh viên tròn mắt nhìn nhau.
“Này … nhưng tại sao lại là 35 – 40 tuổi?”
Có người định thần kịp gọi anh lại thốt lên câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều thắc mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro