CHƯƠNG 28: Một câu Lâm Duẫn Nhi, hai câu Lâm Duẫn Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tại sao? Lâm Duẫn Nhi!” Tại sao lại muốn gọi tên.
“Bởi vì …”, Lâm Duẫn Nhi khẽ mỉm cười, gương mặt trắng nõn dưới ánh tà dương soi chiếu như được phủ thêm lớp phấn màu hồng nhạt, “Bạn bè phải gọi nhau như vậy.”
“Bạn bè? Cô muốn làm bạn với tôi sao, Lâm Duẫn Nhi?”
“Đúng!” Sao cô có cảm giác quay về thời học mẫu giáo thế này … ha ha ha!!!
“Ồ … tại sao như vậy, Lâm Duẫn Nhi?”, Tại sao cô muốn làm bạn với anh? Cô không thấy anh rất đáng sợ sao?
Đôi mắt của anh, đôi mắt sáng trong như bầu trời vào thu, thẳng tắp nhìn cô khiến cô không thể đối mặt với anh, đành nhìn sang hướng khác. Cùng người khác đối diện quả là không thể bình tĩnh được mà!!!
“Anh là quyển sách ‘Mười câu hỏi tại sao’ à? Sao lắm tại sao vậy?”, Lâm Duẫn Nhi nói, “Đi! Chúng ta ra ngoài ăn bữa no nê chúc mừng ngày đầu tiên kết tình bạn bè của chúng ta.”
“Mặt cô đỏ rồi kìa, Lâm Duẫn Nhi!”
“Nắng … nóng!”, Đàn ông thối, không biết có thể vui vẻ làm bạn không đây???
“Cô nói dối, Lâm Duẫn Nhi!”
“…” Lưu manh … cô không thèm nói nữa.
“Tại sao cô không nói câu nào Lâm Duẫn Nhi?”, khóe miệng anh cong lên.
“…” Im ngay, đồ lưu manh!!!
“Nhìn cô xem, như con tôm luộc, Lâm Duẫn Nhi!”, giống như trái táo đỏ nhỏ, phản ứng này của cô thật thú vị.
“… Ngô Thế Huân, im ngay!” Anh ta cố tình mà.
“Tôi có quyền tự do ngôn luận, Lâm Duẫn Nhi!”, nhìn vẻ mặt khó chịu của cô khiến tâm trạng anh tốt hơn hẳn.
“Vậy anh đừng có một câu Lâm Duẫn Nhi, hai câu Lâm Duẫn Nhi”, Gọi đến nghiện rồi sao!
“Không phải cô muốn tôi gọi tên cô sao, Lâm Duẫn Nhi?”, đôi mắt màu nâu nhạt nghiêm túc nhìn vào cô, không hề có ý giỡn chơi.
Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình nói gì vào lúc này cũng không được, cô muốn im lặng, để một mình anh chơi đùa cho thoải mái.
Chết đi! Đàn ông thối!
Lâm Duẫn Nhi dừng chân, sắc mặt tức giận quay đầu: “Gọi gọi gọi gọi, gọi hồn anh thì có!” Lưu manh, thích gọi đúng không, cô cũng làm y chang coi sao: “Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân …”
Một hơi kêu tên anh cả chục lần, tự dưng cô lại phá lên cười lớn: “Ha ha ha … anh … tên của anh …”
Tên của anh làm sao?
“Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân, … Tô đường Tô đường … biến thành tô đường”, Lâm Duẫn Nhi khó khăn lắm mới nín cười giải thích, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng nõn của anh, khóe miệng lại cong cong, không nhịn được bắt đầu co giật. (1)
(1) Ngô Thế Huân ~唐溯 ~ Táng sù || Tô đường ~酥糖 ~ Táng sū: Từ đồng âm
Aizza, người cao ngạo như vậy, ngọt thơm như tô đường. Không cần hỏi cũng biết đã thế nào!
Ngô Thế Huân nhếch mi: “Tôi ghét đồ ngọt, Lâm Duẫn Nhi!”
“Hừ hừ … tôi thích ăn ngọt.”, Lâm Duẫn Nhi mặc kệ kháng nghị của anh, dùng chính từ ngữ của anh phản bác: “Tôi có quyền tự do ngôn luận. Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân … Tô đường, Tô đường.”
Hiếm có cơ hội được trên cơ anh, Lâm Duẫn Nhi làm sao có thể bỏ qua.
Ngô Thế Huân từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên bị cứng họng, tình huống này khiến anh có hơi … không thích ứng cho lắm. Ngừng ba giây, âm giọng mũi khẽ hừ một tiếng, khôi phục vẻ lạnh lùng: “Hành động này của cô quá trẻ con.” ... hiển nhiên Giáo sư Ngô quên mất cũng vừa mới chơi trò gọi tên Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi chớp chớp mắt, không quan tâm giọng nói đầy phê phán của anh: “Tôi nói tôi thích ăn đồ ăn, ấu trí ở chỗ nào! Tô đường, tô đường, tôi khoái ăn tô đường.”
“Cô … cô ….”
Anh cúi đầu, đột nhiên kề sát vào mặt cô. Gương mặt tuấn tú phóng to gần ngay trước mắt dọa Lâm Duẫn Nhi không ít, hai chữ ‘Tô đường’ nghẹn lại: “Làm … làm gì???”
A! Quả nhiên hữu hiệu!
Đúng như nghiệm chứng, tâm trạng Ngô Thế Huân sung sướng không ít, khóe miệng cong lên, xem ra anh nghĩ không sai, một khi anh đến gần, cô sẽ căng thẳng, căng thẳng thì sẽ không còn nói hai chữ ‘Tô đường’.
Yeah!
Càng gần càng phát hiện người đàn ông ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đường nét rõ ràng không quá sắc sảo, có vài phần mang nét đẹp Đông Phương.
Mặt hai người cách nhau tầm ba mươi cen-ti-mét, từ trong đôi mắt màu nâu của anh cô có thể nhìn rõ ràng hình ảnh thu nhỏ của mình.
Mặt … hình như càng ngày càng nóng. Không biết người đàn ông này có biết rằng tướng mạo của mình có lực sát thương rất lớn?
Môi anh khẽ động đậy, nói ra hai chữ: “Đỏ kìa!”
Hả???
Cái gì đỏ?
Lâm Duẫn Nhi chậm chạp không hiểu được anh nói ‘Đỏ’ là có ý gì.
Nhưng phản ứng chậm như vậy cũng tốt, chứ phản ứng nhanh sẽ khiến cô hoàn toàn mất khống chế mất.
Nhiệt độ toàn thân như dồn hết lên mặt. Nóng quá! Lâm Duẫn Nhi cảm thấy cả gương mặt muốn bốc khói.
Càng đỏ hơn!
Anh biết đỏ mặt là do cơ thể phóng thích adrenaline, là phản ứng phòng vệ tự nhiên. Thế nhưng phản ứng bây giờ của Lâm Duẫn Nhi khiến Ngô Thế Huân cảm thấy vô cùng thú vị, không biết nó có thể đỏ được đến mức nào?
“Anh … anh …”
Lâm Duẫn Nhi lùi một bước kéo dài khoảng cách của hai người, nhưng phía sau là cửa, cô đã hết đường lui. Khoảng cách giữa hai người chỉ có một gang tay, cô đều cảm nhận được hơi thở anh phảng phất lên gương mặt, nhẹ nhàng lan tỏa khắp gương mặt cô.
Gương mặt cô không còn cảm giác nóng nữa mà là tê dại.
Ngô Thế Huân cũng bắt đầu không ý thức được hai người bây giờ cách nhau rất gần, sự chú ý của anh chỉ dồn lên gương mặt đỏ lựng của Lâm Duẫn Nhi, mãi cho đến khi hơi thở của cô phả lên gương mặt anh … anh mới có cảm giác … có gì đó khang khác …???? Mùi hương gì …
Ngô Thế Huân không phản ứng lại ngay mà đôi mắt nâu nhạt khẽ chớp, cánh mũi khẽ nhúc nhích. Mùi hương ngọt dịu, không làm người ta chán ghét, ngược lại rất ấm áp.
Sau khi phát giác ra mùi hương không khiến người ta chán ghét đó phát xuất từ người con gái trước mắt, anh run lên, lúc ấy mới phát hiện anh và cô đứng quá gần nhau.
Anh bình tĩnh nới rộng khoảng cách, nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi đói rồi!” Ngữ khí cứng nhắc.
Căng thẳng quá mức khiến Lâm Duẫn Nhi không cảm nhận được cảm giác vi diệu này. Chỉ thấy mình được giải thoát, lập tức xoay người mở cửa, vọt ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối, gió đêm tràn vào, lành lạnh, khiến gương mặt nóng bừng bừng của cô giảm đi đôi chút.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cá hấp Tứ Xuyên!”
Hai người không ai đề cập đến hành vi khác thường vừa rồi.
Lâm Duẫn Nhi không đề cập là vì cô biết hành động của anh vừa rồi tuyệt đối không phải xuất phát từ trạng thái ‘kìm lòng không đặng’, ‘bị hút hồn’ hay đại loại mấy tình huống cẩu huyết gì gì đó. Anh chỉ là đang nghiên cứu ngũ quan của cô có phù hợp với tỉ lệ vàng hay không thôi.
Còn Ngô Thế Huân không đề cập bởi anh cho rằng hành vi vừa rồi của mình có chút bất lịch sự, đối với một cô gái mà cư xử như vậy là thiếu lễ độ.
Lâm Duẫn Nhi không đưa Ngô Thế Huân đến nhà hàng sang trọng mà trực tiếp đưa anh đến mấy quán lề đường của sinh viên. Cô cho rằng một người siêu cấp như Ngô Thế Huân chắc chắn chưa bao giờ trải qua thời kỳ sinh viên tươi đẹp. Ngày hôm nay, cô muốn anh trải nghiệm ‘Cuộc sống phàm trần’.
Trong khu sinh viên quán ăn nào cũng có, món cá hấp lại càng dễ kiếm. Có điều khi bọn họ đến cũng là giờ ăn của sinh viên nên rất đông đúc và náo nhiệt. Quán cơm nào cũng đông ngẹt sinh viên, Lâm Duẫn Nhi đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu nên chọn quán cơm có phòng ăn riêng, vô cùng chuyên nghiệp gọi hai phần cá hấp Tứ Xuyên: “Hơi cay thôi nhé!”
“Xin hỏi còn dùng món gì khác không ạ?”, nhân viên phục vụ vừa ghi món ăn vừa hỏi.
Lâm Duẫn Nhi: “Ngô Thế Huân! Anh muốn ăn gì không?”
Gương mặt anh không chút cảm xúc, người đàn ông có dáng dấp thập phần cao quý ở một tiệm ăn nhỏ bé này có vẻ như hoàn toàn không hợp. Ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu đỏ, cầm thực đơn, gọi tất cả các món chế biến từ cá, không buông tha món nào.
Cô bé phục vụ mới đầu còn ghi ghi chú chú, càng về sau càng nghe càng không hiểu, đứng ngây ngốc nhìn Lâm Duẫn Nhi: “Chuyện này …”
Lâm Duẫn Nhi dở khóc dở cười giựt lại tờ thực đơn trong tay anh: “Hai phần Cá hấp Tứ Xuyên, một phần lẩu cá trích, thêm phần canh gà ác hầm khoai .”
Lần này cô phải rút kinh nghiệm, tuyệt đối không được để anh gọi món, người đàn ông này chắc chắn chỉ cân nhắc một tiêu chuẩn – Món ăn có cá –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro