CHƯƠNG 32: GIÁO SƯ NGÔ LUẬN CHUYỆN QUẦN ÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát cũng đến tháng mười hai, trời lạnh dần.
Lâm Duẫn Nhi cũng đã quen nếp sống của thành phố Tân, ngoài trừ việc giảng dạy, có nhiều khi cô cũng được pháp y Quản mời hỗ trợ mấy vụ án nhỏ lẻ; thời gian rảnh cô đọc sách, ngoài sách liên quan đến chuyên ngành của mình, cô cũng tìm đọc thêm mấy quyển sách liên quan đến việc phân tích nghiên cứu hành vi tâm lý học tội phạm.
Đối vối việc phân tích hành vi tâm lý học tội phạm, Lâm Duẫn Nhi từ trước nay vẫn rất có hứng thú, tuy nhiên trong nước, phương diện nghiên cứu này chưa được phổ biến, nếu có cũng chỉ là sách ngoại văn biên dịch chưa tới, làm hỏng nghĩa bài nghiên cứu. Sách trong thư phòng Ngô Thế Huân đều là sách gốc, tiếng anh của Lâm Duẫn Nhi cũng không tệ, chí ít cũng hiểu được sơ sơ, cho dù có thắc mắc, có Ngô Thế Huân bên cạnh cũng hỏi được, mà anh cũng phối hợp giải thích cho cô.
Tuy nhiều khi cô ăn phải mấy quả đòn kiêu căng của anh nhưng Lâm Duẫn Nhi phải thừa nhận với trí thông minh của anh, anh có quyền được phép kiêu ngạo.
Vốn dĩ Lâm Duẫn Nhi còn bận lòng chuyện Ngô Thế Huân đọc hết sách, quay về nhà lại gây ‘hỗn loạn’, nhưng kết quả nằm ngoài dự tính của cô, tối hôm ấy sau khi anh ăn xong món cá hấp Tứ Xuyên trở về, anh an phận, quay về cuộc sống như thường ngày, ngoài thời gian lên lớp, phần lớn thời gian còn lại đều ngây ngốc trong phòng, ngồi yên trên ghế, bất động như pho tượng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng hơi đâu để ý anh đang nghĩ gì, dù sao, đầu óc tư duy của thiên tài không phải người phàm trần có thể hiểu được.
Ngày hôm nay, sau khi ăn xong bữa trưa, theo thường lệ Ngô Thế Huân có nhiệm vụ rửa chén, Lâm Duẫn Nhi rửa trái cây ở bồn rửa kế bên dự tính lát nữa vừa ăn trái cây vừa đọc sách.
Lâm Duẫn Nhi nhìn con mèo quẩn quanh chân anh không tha, cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Ngô Thế Huân! Anh nói là anh ghét mèo lắm đúng không?”
Ngô Thế Huân đã quen tính cô lâu lâu lại phát ra một câu hỏi.
“Ừ!”, Ngô Thế Huân không nhìn cô, cẩn thận rửa bát đĩa, xả nước, dùng khăn lau đi lau lại cho khô.
“Vậy tại sao anh có nhiều vật dụng liên quan đến mèo vậy?”
Nuôi bốn con mèo, áo ngủ hình mèo, dép lông hình mèo … Lâm Duẫn Nhi âm thầm hoài nghi phải chăng trong phòng anh vẫn còn vài thứ khác liên quan đến mèo.
Vấn đề này khiến Ngô Thế Huân rơi vào im lặng, tuy rằng anh không thích trả lời câu hỏi này … nhưng cô giáo đã đặt câu hỏi, anh không trả lời có vẻ thất lễ, hơn nữa tình hình cho thấy cô có chút hiểu lầm, cô nghĩ anh nói anh ghét mèo là giả.
“Mấy con mèo kia là Đường Túc cho tôi!” Lấy danh nghĩa là quà sinh nhật.
“Đường Túc!”, nghe anh nói như vậy khả năng là người trong nhà.
“Chị họ!”
“Ồ!!!”, Lâm Duẫn Nhi nghi hoặc … theo cô hiểu tính của Ngô Thế Huân, nếu chuyện anh không thích làm không ai có thể ép anh.
“Ban đầu chỉ có một con, tôi làm mất. Đường Túc lại mang đến hai con, tôi lấy hai con đó tặng cho người khác, chị ta lại cho tôi bốn con …”
Cứ thế mà suy ra, nói cách khác, nếu bốn con này còn gặp sự cố, sẽ có càng ngày càng nhiều mèo vây hãm tấn công anh.
Khóe miệng Lâm Duẫn Nhi giật giật, quả nhiên núi này cao còn có núi khác cao hơn, Đường Túc mà thực hiện chiêu này thì anh không có khả năng chống cự, chỉ còn cách ẩn nhẫn chịu đựng.
“Khụ! … cái kia …”, tầm mắt của cô liếc xuống dưới, “Dép và quần áo …”
Ngô Thế Huân lau cái dĩa cuối cùng sạch sẽ, đặt trên kệ inox: “Bà Minh Hoa mua cho tôi.”
“Aizza….”
“Gia mẫu!”
Lâm Duẫn Nhi: “…”
Con trai à, con sống thế nào mà ngay cả người nhà cũng chơi con thế này.
“Nếu anh không thích, anh có thể mua thứ khác.”
Câu nói này bất ngờ lại khiến Ngô Thế Huân trầm mặc hiếm thấy, trong khi Lâm Duẫn Nhi nghĩ rằng anh sẽ không nói tiếp thì mới nghe anh nói hai chữ: “Không biết!”
“… Cái gì?” Cái gì không biết?
“Cái gì?”
Ngô Thế Huân nhìn vẻ mặt lớ ngớ của cô: “Lâm Duẫn Nhi năng lực phản ứng của cô càng ngày càng tệ, thật khiến cho người ta lo lắng.”
“…”
Từ tốc độ phản ứng, hiện tại còn phê bình luôn cả năng lực của cô là sao? Lâm Duẫn Nhi không phục: “Đó là do anh nói chuyện quá khó hiểu?”. Nói kiểu không đầu không đuôi, ai có thể suy luận cho nổi.
“Từ ‘Không biết’ rất khó hiểu sao?”, anh hừ một tiếng, “Ngay cả đứa bé học mẫu giáo còn hiểu nó có nghĩa là gì.”
Đúng là bị tức chết, Lâm Duẫn Nhi thật khâm phục Đường Túc và bà Minh Hoa, phương cách của hai người thật sự là quá tuyệt.
Ngô Thế Huân rửa tay, không thèm để ý đến Lâm Duẫn Nhi, đi khỏi nhà bếp.
“Chờ chút …”, Lâm Duẫn Nhi thò đầu ra: “Nếu anh nói là không biết thì làm sao anh có thể mua quần áo cho mình?”
Lời còn chưa dứt đã trông thấy bước chân anh chựng lại.
Yep! Không tin được, cô luôn cảm thấy phong cách ăn mặc của anh thật sự quá tuyệt.
“Thật sự không biết mua quần áo cho mình sao?”, Lâm Duẫn Nhi không tin vào mắt mình.
Ngô Thế Huân ư?
Anh chính là Ngô Thế Huân ư?
Là người không có gì mà không làm được … vậy mà không biết mua quần áo cho mình sao?!?
Anh khẽ hừ một cái, tung ra bốn chữ: “Nhân vô thập toàn!”
“Mua quần áo … không phải là chuyện rất đơn giản sao?”
Vào cửa hàng, chọn, trả tiền, rời đi, bốn chuyện diễn ra liên tiếp, dễ quyết định.
Nếu như có Cố Sênh ở đây, tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường mấy lời này của cô, trên đời này người nào cũng có thể được phép nói mua quần áo là chuyện đơn giản, nhưng chỉ Lâm Duẫn Nhi là không đủ tư cách.
Ngô Thế Huân mím mím môi không biết giải thích thế nào: “Kiểu dáng, màu sắc, phiền phức.” Ba từ ghép khái quát tất cả.
Lâm Duẫn Nhi cân nhắc một lúc, đột nhiên trong lòng hơi xuôi xuôi, gật gù: “Cũng đúng, lựa chọn kiểu nào, màu sắc ra sao thật quá phiền”, cô nhớ lại lần trước đi mua quần áo cùng Cố Sênh.
Anh nghiêng đầu, bất ngờ khi cô đồng ý với quan điểm của anh. Hiếm thấy có một người có nhận thức giống anh, điều này khiến tâm trạng của Ngô Thế Huân tốt hơn nhiều, tiện thể bày tỏ quan điểm của mình đối với chuyện quần áo: “Có phải cô cũng cảm thấy người mập mặc màu cam nhìn giống quả cam không!?!”
“…”
“Người cao kều mặc màu xanh lá thì như con châu chấu!”
“…” Khoan khoan … cái này không phải là không biết mua quần áo, mà là nghĩ đến chuyện này quá ‘sâu’ rồi.
“Màu xanh da trời thì trông như con nhái độc!”
“… Vậy anh nghĩ thử coi, hiện tại mình giống thứ gì?”, Lâm Duẫn Nhi nhìn dáng vẻ anh trong bộ đồ màu xám nhạt. Vóc dáng cao lớn, y phục trên người mang lại hiệu quả rất cao.
“Con bọ tre chết khô!” Ngô Thế Huân nói xong, cặp mắt chuyển qua nhìn chăm chăm cô.
“Không cần nhìn tôi! Cám ơn!”, Lâm Duẫn Nhi quay trở vào bếp tiếp tục công việc rửa trái cây của mình, cô không muốn từ trong miệng anh so sánh mấy bộ quần áo của cô đang mặc.
Nhưng mà … anh không biết mua quần áo chỉ vì nguyên nhân này thôi sao … Quả thật không biết nên khóc hay nên cười đây.
Buổi chiều yên tĩnh, hai người mỗi người một vị trí, Lâm Duẫn Nhi nằm dài trên sofa đọc sách, còn anh ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi nhìn … Lâm Duẫn Nhi.
Gần đây anh không còn hứng thú đọc sách nữa, từ khi cảm thấy Lâm Duẫn Nhi như chú chuột bạch nhỏ, khi không có chuyện gì làm anh lại lôi Lâm Duẫn Nhi ra nghiên cứu … nghiên cứu hành vi, vẻ mặt ngôn ngữ, tâm trạng cô ….
Sau đó anh phát hiện, người phụ nữ tên Lâm Duẫn Nhi này chơi rất vui vẻ, tuy rằng phản ứng hơi chậm nhưng rất thông minh; thời điểm đọc sách rất chú tâm, nhiều khi còn có vài động tác như: khi cô thú vị vẻ mặt đượm ý cười, gặp chỗ không hiểu lại cắn cắn môi dưới, đến khi hiểu ra thì gương mặt lại bừng sáng …
Chuông điện thoại reo vang phá hỏng không gian thanh bình.
~~~ Tớ đã beta lại đoạn giải nghĩa Xác hóa sáp, Adipocere*. Cám ơn bạn Phong Lữ đã giúp tớ đoạn này.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Cảnh báo: Chương sau có vụ án, hơi kinh dị chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro