CHƯƠNG 44: NGƯỜI ĐÀN ÔNG LIÊN QUAN ĐẾN SU. T

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Lâm Duẫn Nhi ổn định trở lại, Ngô Thế Huân mới buông tay ra, đứng yên bên cô, khóe miệng hơi cong cho thấy tâm trạng anh đang rất vui vẻ.
Nói quá mức logic như vậy cô không còn cớ gì để phản bác. Anh sung sướng còn Lâm Duẫn Nhi thì ảo não. Hiếm có cơ hội sót lại để công kích anh, bây giờ đã hóa thành hư vô.
Người đàn ông này ‘đao kiếm bất nhập’ ư?
“Ngô Thế Huân! Anh không thể khiêm tốn một chút sao?”
Lâm Duẫn Nhi lẩm bẩm, cúi đầu đá hòn đá cuội lăn đến bên chân Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân đá nó lăn đi thật xa.
Bước chân thư thái, Ngô Thế Huân trả lời: “Tôi đã cố khiêm tốn hết sức rồi. Chuyện này đối với tôi là một chuyện cực kỳ khó. Dìm hoặc nâng tài năng mình lên cao quá tôi luôn cho rằng hành động này trái đạo lý, quá mức dối trá.”
Ngữ khí rất chân thành.
Lâm Duẫn Nhi: “… Thật khó cho anh!”
Anh gật gù, nghiêng người nhìn gương mặt mặt đang tức tối của cô, bình tĩnh nói tiếp: “Humility and arrogance are both contrary to verity.” (1)
(1) Lòng kiêu căng và sự khiêm tốn thực sự đối lập nhau.
Lâm Duẫn Nhi nháy mắt: “Holmes? Anh cũng coi loại tiểu thuyết này sao?”
“Ừ! Từ năm lên tám!”
Tám tuổi …
Năm cô được tám tuổi, cô làm gì nhỉ?
Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ, không nhớ được, hình như khi ấy chỉ biết chơi đùa cùng đám bạn.
“Nè! Ngô Thế Huân! Ngô Thế Huân!”, nói đến Holmes khiến cô nhớ đến một người.
Holmes là một nhân vật trong tiểu thuyết, còn người kia thì là người bằng xương bằng thịt, là một thiên tài trong tâm lý học tội phạm.
“Su. T, anh biết không?”, nói đến thần tượng trong lòng mình, hai con mắt Lâm Duẫn Nhi sáng như đèn pha: “Giáo sư Ngô, ông ấy là một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng trên thế giới, trưởng ban cố vấn của điện Buckingham, chuyên gia xuất sắc của FBI, anh biết không?”
Ngưng một giây, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ! … Biết!”
“Yeah! Ông ấy quả thật rất lợi hại!”
“Thật sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”, Lâm Duẫn Nhi giải thích thêm, “Mặc dù anh rất lợi hại nhưng so với Su. T anh còn thiếu một điểm.”
“Thiếu?”, ánh mắt màu trà nhìn chăm chăm trên gương mặt cô vài giây: “Cô nghĩ ‘ông ta' là hạng người như thế nào?”
“Ừm …”, Lâm Duẫn Nhi sờ sờ cằm: “Là một người có lý lẽ lại rất khôi hài.” Đây là phác họa về thần tượng của mình trong lòng cô.
Ngô Thế Huân nhếch miệng: “Lâm Duẫn Nhi, logic của cô thật sự là hỏng hết rồi.”
“Hả?”, Lâm Duẫn Nhi không hiểu.
“Dấu hiệu nào cho cô biết người ấy là một ông già?”
“A … anh hỏi chuyện này sao?”, Lâm Duẫn Nhi cào cào mái tóc, ngượng nghịu nói: “Thật ra tôi chỉ suy đoán thôi, chỉ là tôi cảm giác dáng vẻ ấy mới phù hợp với tiêu chuẩn đại thần. Sao vậy? Anh gặp ông ấy rồi sao?”
Cô cư nhiên nghĩ anh là một ông già! Hơn nữa lại là một suy nghĩ không có chút căn cứ logic nào, toàn là tưởng tượng bậy bạ.
Nhìn gương mặt hưng phấn của cô, trong lòng Ngô Thế Huân dâng lên một cảm giác không tên, anh âm thầm quyết định không nói cô nghe chân tướng để cô tự phát hiện ra sự thật: “Trưa nay muốn ăn canh đầu cá nấu tàu hũ.”
“Gì?”
Lâm Duẫn Nhi chớp mắt mấy cái không hiểu tại sao anh lại bất thình lình tỏ ra khó chịu như vậy … lẽ nào là ghen tị sao?
Thế nhưng, Ngô Thế Huân có tính đố kị à?
“Làm món cá chua ngọt nhé!”, Ngô Thế Huân đã vui vẻ trở lại, bắt đầu bàn luận bữa trưa của mình, “à .. thêm món cá hấp Tứ Xuyên giống lần trước nữa.”
Từ khi Lâm Duẫn Nhi vào ở cùng, trong tủ lạnh không còn món cá đông lạnh, mỗi ngày đều có cá tươi khiến Ngô Thế Huân rất hài lòng.
Cá cá cá.
“Y chang con mèo!”
Lâm Duẫn Nhi dùng chính con vật anh ghét nhất để ví von, quả nhiên anh bất mãn
“Lâm Duẫn Nhi, tôi ghét mèo!”, anh kháng nghị: “Thêm một món hấp nữa vì cô đưa ra nhận xét không chính xác.”
“… Ngô Thế Huân, thói quen ăn uống của anh thực sự là … hỏng bét!”, lần đầu tiên cô gặp một người chỉ thích ăn cá như anh.
Chỉ cần có cá là được, bất kể món cũ hay món mới, có cá là anh ăn.
Nói thì nói vậy nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn ghi nhớ những món ăn anh thích, coi như lời cám ơn anh dạy giúp cô tiết cuối.
“Vậy … anh về đi, tôi đi mua cá!”
Đến chỗ rẽ, Lâm Duẫn Nhi khoát khoát tay, ra hiệu anh về trước.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô: “Quên đi! Hôm nay khỏi ăn cá!”
Lâm Duẫn Nhi biết là do anh lo lắng vết thương trên chân cô: “Yên tâm đi, không sao đâu, vả lại chợ cách đây không xa.”
Ngô Thế Huân đứng bất động, gương mặt tuấn tú nhìn cô một lúc lâu sau mới nói: “Vậy tôi đi cùng cô.”
“Hả???”, Lâm Duẫn Nhi nhìn bộ dạng của anh: “Thôi thôi … mấy nơi đó không thích hợp với anh đâu.”
Đi chợ cùng Ngô Thế Huân? Nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Không đi hoặc cùng đi, hai chọn một.”, anh kiên trì.
Tên người đàn ông này …
Lâm Duẫn Nhi bật cười: “Ngô Thế Huân, anh có thể nói thẳng là vì lo cho vết thương ở chân của tôi là được."
Lo lắng?
“Tôi chỉ nghĩ nếu tôi không cùng đi, dựa theo cung phản xạ đi ba vòng Địa Cầu mới phản ứng thì gặp phải chiếc xe, cô né không kịp, lại làm chân bị thương …”, nói được một một nửa, Ngô Thế Huân dừng một chút, rồi lại thao thao bất tuyệt: “Hừm! Cũng có thể cô nói đúng, tôi lo vết thương trên chân cô.”
Nhưng … tại sao anh lại lo lắng cho cô?
Ngô Thế Huân không nói lời nào …, ánh mắt sáng quắc nhìn về cô như muốn tìm kiếm nguyên nhân.
Lâm Duẫn Nhi đọc hiểu ánh mắt đầy nghi hoặc của anh … tên người đàn ông này trên phương diện tình cảm còn rất ngây ngô … không đúng phải nói là như con nít mới chính xác.
“Bởi vì chúng ta là bạn bè, nên anh lo cho tôi cũng đúng thôi!”, Lâm Duẫn Nhi tốt bụng giải thích thắc mắc của anh: “Nếu như chân anh bị thương, tôi cũng rất lo cho anh.”
Ngô Thế Huân: “…”, im lặng một chút, sau đó dường như không nhịn được: “Tốc độ phản ứng của tôi nhanh hơn cô nhiều”, ngừng một chút, “Là nhanh hơn rất nhiều nhiều nhiều.”
Vì vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống như cô nói.
Nhóc con quá_kiêu_ngạo!
Không cãi lại thì chết à!
Lâm Duẫn Nhi ai oán lườm anh một cái.
Đây không phải lần đầu tiên anh bị Lâm Duẫn Nhi liếc, nhưng … sao anh luôn cảm thấy lần này không giống … cảm giác bị lườm bị liếc cũng rất sung sướng.
Tại sao bị liếc mà lại sung sướng? Không hợp logic chút nào.
Lâm Duẫn Nhi đi tới một chợ nhỏ, nhanh chân đi đến quầy bán cá quen, quay lại nói với Ngô Thế Huân: “Anh đứng xa một chút, mất công lát nữa cá quẫy đuôi văng tung tóe vào người anh.”
Ngô Thế Huân nghe lời đứng lùi về sau mấy bước.
Lâm Duẫn Nhi nói chuyện với ông bán cá: “Ông chủ, cháu lại đến đây! Cho cháu một con cá hấp, một con cá kho, đầu cá để nấu canh, cá trắm cỏ để cháu nửa con.” Gần đây cô đã trở thành khách quen của quầy cá này.
“Ok!”
Ông chủ thuần thục chọn cá cho cô, sau đó làm cá sạch sẽ, vừa làm vừa tán gẫu với Lâm Duẫn Nhi.
Ngô Thế Huân không thích những nơi ồn ào thế này, nhưng ngay lúc này đây, đứng cách vài bước chân nhìn Lâm Duẫn Nhi ở đó mua cá cho anh.
Anh nghĩ: Nhất định cô vì anh mới đi mua cá.
Anh đột nhiên cảm thấy … có Lâm Duẫn Nhi … đi chợ cũng không đến nỗi khó chịu đựng cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro