CHƯƠNG 50: CHƠI GAME

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nạn nhân Vương Lệ Hoa có mối quan hệ xã hội rất đơn giản, bình thường ít nói chuyện với người lạ, độc hành, không có kẻ thù. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, nạn nhân mất tích vào khoảng đầu tháng chín.
Ngày mùng tám mùng chín, có người từng nhìn thấy cháu gái bà ta xuất hiện lảng vảng quanh nhà của bà. Qua vài lần theo dõi, tình nghi của vụ án được khóa chặt trên hai người là cháu gái và cậu bạn trai của cô ta.
Vụ án chỉ có một người liên quan duy nhất đến nạn nhân. Vương Đan, chính là cháu gái mười bảy tuổi của bà Vương Lệ Hoa. Từ khi bà cô ta mất đi, chẳng trông thấy bất cứ sự bi thương nào trên gương mặt ấy.
“Chết thì chết thôi! Khóc lóc được ích gì. Không nghe người ta nói người chết không thể sống lại sao?” Vương Đan vừa nhai kẹo cao su vừa trả lời, vẻ mặt bất cần.
“Cô và nạn nhân có quan hệ thế nào?”
“Là quan hệ đó đó”, Vương Đan có vẻ mất kiên nhẫn: “Lão bà bà đó từ nhỏ đã hay đánh mắng tôi. Nhưng tôi nhịn, ai bảo bà ta là bà ngoại cơ chứ, nên không đánh trả.”
“Lần cuối cùng cô trông thấy nạn nhân là khi nào?”
“Cả tháng rồi”, Vương Đan khó chịu, “Chú cảnh sát à, các người hỏi nhiều lần lắm rồi. Tôi đã nói tôi không biết. Tôi ở cùng bạn trai, rất ít khi về ngôi nhà ấy, ai biết được lão bà bà chết như thế nào.”
“Lần cuối cùng gặp nạn nhân, tình hình bà ta ra sao?”
Vương Đan uốn éo: "Hết tiền thì về tìm bà ta thôi. Lão bà bà không cho tiền, còn lấy chổi đuổi tôi đi. Do vậy tôi chạy theo bạn trai không quay về nữa.”
“Căn cứ điều tra của cảnh sát, chúng tôi phát hiện, sau khi nạn nhân mất tích không lâu, cô đã đổi điện thoại. Tiền này từ đâu cô có.”
Vương Đan ngáp một cái: “Bạn trai cho được không?”
Thẩm vấn được một nửa, cửa phòng mở ra, Ngô Thế Huân cùng Lâm Duẫn Nhi bước vào, Đội trưởng Lý thông báo với cảnh viên đang phụ trách thẩm vấn giao lại cho hai người bọn họ.
“Sếp! Ai vậy???”, cảnh viên vừa tiếp nhận thẩm vấn lơ mơ.
“Không biết! Nghe nói chỉ cần ba tiếng là phá án.”
“Thật sao?”
“Ai biết! Cứ coi thế nào!”
***
Trong phòng thẩm vấn
Lâm Duẫn Nhi theo Ngô Thế Huân vào trong, muốn chứng kiến anh ra tay thế nào.
“Chơi game!”
Ngô Thế Huân ngồi trước mặt Vương Đan, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn.
Vương Đan sửng sốt, cô ta vốn nghĩ có đổi người khác cũng lặp lại mấy câu hỏi tương tự nhau, nên cô ta không sợ. Hỏi tới hỏi lui cũng thế thôi, cô ta đã sắp xếp cả rồi, còn sợ bọn họ thẩm vấn ư.
Không nghĩ đến người đàn ông này vào không nói chuyện vụ án mà chỉ mời cô chơi game.
Nhìn gương mặt anh tuấn của Ngô Thế Huân, vừa cao ráo vừa đẹp trai … là cảnh sát sao? Nếu vậy sao không mặc cảnh phục.
“Chơi trò gì?”, Vương Đan không nghĩ mình đang trong sở cảnh sát, giọng nói có thêm mấy phần lẳng lơ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc Ngô Thế Huân … Hừm! Xem ra là tên nhà giàu.
Lâm Duẫn Nhi vô thức nhíu mày, cô cảm thấy khó chịu với hành vi của cô gái trước mắt mình.
“Chơi trò nối chữ”, Ngô Thế Huân bình thản, ngữ khí lạnh nhạt nêu lên quy tắc trò chơi: “Tôi nói từ đầu tiên, cô nói tiếp theo sau, trong đầu nghĩ ra từ gì thì nói từ đó. Không có bất cứ yêu cầu đặc biệt gì, một từ cũng được, hai từ cũng được; cứ nối tiếp, ai tốc độ nhanh hơn thì thắng.”
Nghe ra chẳng có gì khó.
Vương Đan hừ lạnh: “Thắng thì được gì?”
“Cô cứ thắng đi rồi nói!”
Vương Đan nhìn bộ dáng an nhàn thư thái của anh. Chơi thì chơi, cô ta không sợ: “Chơi!”
Ngô Thế Huân bắt đầu:
“Khí trời”
“Sáng sủa, cảnh sát!”
“Tội phạm, ca sĩ”
“Núi cao, ăn cơm”
“Cá, vận động”
Vương Đan nhíu mày một chút: “Lên giường, phụ nữ”
“Lâm Duẫn Nhi, túi xách”
Lâm Duẫn Nhi: “…”
Vương Đan: “Đồ trang điểm, cái ghế”

Tốc độ của Ngô Thế Huân rất nhanh, hầu như Vương Đan vừa nói ra từ nào anh đều có thể nối từ ngay lập tức. Vương Đan lúc đầu còn hơi chậm nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh dần, không nghĩ ngợi.
Ngô Thế Huân: “Người già.”
“Bà lão, gối”
“Ngủ, cất tiền.”
“Ngăn tủ, hộp sắt”

Hai người nói qua nói lại gần hai mươi phút. Ngô Thế Huân kêu ngừng.
Vương Đan cho rằng biểu hiện của cô ta là rất tốt, gương mặt phấn chấn: “Sao? Không chơi?”
Ngô Thế Huân thả tay xuống, đứng dậy: “Cô ra ngoài được rồi!”
“Hả???”, Vương Đan đứng dậy: “Sao? Chịu thua?”
Ngô Thế Huân: “Tốc độ phản ứng của tôi bình quân 0.5s cho một câu, còn cô là 1.8s.”
Vương Đan trợn mắt, sau đó tức tối: “Chơi xấu!” rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lâm Duẫn Nhi không hoài nghi khả năng tính toán thời gian của Ngô Thế Huân, tên đàn ông này chính là máy quét … mỗi phút đọc được hai ngàn từ kia kìa, dĩ nhiên tính giờ cũng không phải là chuyện khó.
“Người kế tiếp!”
Ngô Thế Huân vừa nói, Lâm Duẫn Nhi mau chóng cho mời người thứ hai vào.
Người tình nghi thứ hai là bạn trai của Vương Đan, hai mươi tuổi, vừa đặt mông xuống ghế, hắn đã nói: “Hỏi gì cũng có một câu thôi, lão bà bà kia chết không liên can gì đến tôi.”
Tên lưu manh này chơi game với Ngô Thế Huân không phối hợp như Vương Đan. Ngô Thế Huân trực tiếp đưa ra điều kiện, thắng ăn tiền, nghe đến tiền hắn sáng rỡ, trò chơi bắt đầu.
Ngô Thế Huân bắt đầu trước.
“Cảnh sát!”
“Rác rưởi, thối nát.”
“Buôn bán, tiền”
“Mua thuốc, bật lửa”
“Châm lửa, thi thể”
“Người chết, bà lão”
“Tử vong, giết người”
“Ngồi tù …”

Trò chơi cũng diễn ra khoảng hai mươi phút, Ngô Thế Huân cho ngừng.
Hắn nhìn Ngô Thế Huân: “Thua rồi? Trả tiền”, đến sở cảnh sát mà lại còn được tiền, ra ngoài nói với bọn đàn em chắc chắn hắn được ca tụng lên đến trời.
“Tốc độ của cậu khá hơn người trước một chút, khoảng chừng 1.2 giây”, Ngô Thế Huân nói tiếp, “Có điều … còn kém xa.”
Tên lưu manh nghe Ngô Thế Huân nói như vậy hắn không chịu. Hắn cho rằng mình đối đáp rất nhanh, hầu như không kịp nghĩ: “Bố nhà mày, không chơi được thì đừng chơi!”. Hắn cảm giác bị tên đàn ông mặt trắng thư sinh này đánh lừa, căm phẫn nhưng đây là sở cảnh sát, hắn không thể hành động lỗ mãng, chỉ còn cách giơ ngón tay giữa thẳng mặt Ngô Thế Huân, sau đó bị cảnh viên áp giải ra ngoài.
Tiếp theo là người tình nghi thứ ba, xem ra không quan hệ gì với hai người trước, nhưng cũng được Lâm Duẫn Nhi mời về lấy lời khai.
Lâm Chí Cường.
Lâm Chí Cường rất bất an, lo lắng. Cậu ta rụt rè ngồi lên ghế, nhìn Ngô Thế Huân không dám nói nửa lời.
Lâm Duẫn Nhi đứng yên một bên đánh giá Lâm Chí Cường.
Lâm Chí Cường kéo kéo gọng kiếng: “Cho hỏi … cho hỏi … có chuyện gì sao? Tôi … tôi … tôi không biết gì hết.”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, mấy cảnh viên đang thảo luận.
“Sao đưa người chẳng chút liên quan nào về vậy. Xem đi tên nhóc bị dọa chết khiếp.”
“Ai biết, Pháp y Lâm kêu giải về, trên đường về đây, nó sợ phát khóc.”
“Nhìn dáng vẻ của nó đi, không thể nào là nó được. Đội trưởng Lý có nhờ tôi đi điều tra, nó học cùng lớp với Vương Đan. Ở trường rất ngoan, bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, cha mẹ làm việc ở bên ngoài, trong nhà nó ở với ông.”

Bên ngoài đám cảnh sát thì lao nhao bàn tán, còn trong phòng thẩm vấn Lâm Chí Cường chỉ biết … nói lắp bắp.
“… tôi … tôi không biết gì hết … các người đừng hỏi tôi.”
Lần này không phải Ngô Thế Huân hỏi mà anh để Lâm Duẫn Nhi thẩm vấn, còn anh thì ngồi yên, trong tay cầm giấy bút … không biết đang viết viết cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro