CHƯƠNG 60: CHU TÂY, CHU TRIẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau này làm sao dám đối mặt với trái chuối đây.
Đây chính là suy nghĩ trong đầu hai người phụ nữ.
Lâm Duẫn Nhi chỉ tay vào bộ thứ ba, cắn răng cắn lợi nói: “Bộ này được chưa?”
“Bộ này …???”, Ngô Thế Huân nhìn vào bộ quần áo Lâm Duẫn Nhi vừa chỉ, được rồi, không giống động vật cũng không giống thực vật, chỉ là: “Cô … Cỡ có vừa không?”. Anh đưa tay chỉ vào cổ áo được thiết kế theo dạng chữ V, rồi hướng về ngực của cô liếc một cái: “A”
Lâm Duẫn Nhi: “A+ …”
“Ồ … Quên mất kích thước hình thể nhỏ hơn người Tây phương một chút.”
Cô nhân viên bán hàng không chịu đựng được, quăng tất cả hình mẫu chuyên nghiệp, bật cười lớn.
“Ngô Thế Huân”, Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt, “… Vậy anh chọn đi!”
Ngô Thế Huân quét mắt nhìn mấy bộ quần áo trên tay cô nhân viên bán hàng, rút ra một bộ: “Đây! Bộ này!”
Cô ta thu lại gương mặt tươi cười, khôi phục bộ dáng chuyên nghiệp, nói: “Mắt thẩm mỹ của ngài đây quá tốt. Bộ này bên ngoài là áo khoác lửng làm từ lông hải mã, bên trong là chiếc đầm màu nude dài đến đầu gối. Cô đây dáng cao gầy, mặc vào trông rất đẹp, lại không mất đi vẻ quyến rũ. Rất hoàn mỹ!”
Lâm Duẫn Nhi nhếch miệng nhận bộ váy trên tay anh, gào lên: “Sao anh không nói bộ này giống con chuột bạch”, áo khoác trắng lông xù hải mã, tại sao lại không kích thích trí tưởng tượng dị thường của anh vậy.
Ngô Thế Huân mở mắt …
Thật ra, đúng là anh cũng nghĩ như vậy.
***
Lâm Duẫn Nhi vội vã bắt tay Tô Tử Khiêm làm giảm bớt đi cục diện lúng túng.
“Anh ấy là Ngô Thế Huân. Đường trong triều Đường, Tố trong  đích tố (1). Là bạn đồng nghiệp của em, giáo sư Đại học Y. Anh ấy rất tốt … chỉ là … à … hơi khác mọi người một chút.” Vốn là cô muốn dùng từ cổ quái, nhưng sau đó ngẫm lại nên dùng từ uyển chuyển hơn một chút để mọi người dễ hình dung.
(1) Đích tố -追溯 : truy tìm, tìm hiểu
Ngô Thế Huân nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau kia. Bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng của Lâm Duẫn Nhi bị tay của Tô Tử Khiêm giữ trụ, cảm thấy quá nhức mắt. Anh luôn cảm giác đôi bàn tay của Lâm Duẫn Nhi chỉ hợp mắt khi nằm trong tay anh.
Lâm Duẫn Nhi vừa dứt lời, muốn rút tay về liền phát hiện Tô Tử Khiêm nắm mãi không buông.
“Aaa?!?”
“Đã lâu không gặp … cô nhóc của nhà chúng ta lớn lắm rồi, càng lớn càng xinh đẹp.”
Tô Tử Khiêm bất giác dùng lực, nắm tay của Lâm Duẫn Nhi kéo về phía mình, sau đó ôm chầm lấy cô.
Ngô Thế Huân đứng bên cạnh khẽ chau mày.
Lâm Duẫn Nhi không ngờ Tô Tử Khiêm lại có hành động này, tự dưng được anh ôm vào lòng, đầu hướng về phía sau, tầm mắt cũng vừa khít rơi vào cô gái đứng đối diện đứng đó mỉm cười.
“À!!!”, cô vỗ lưng Tô Tử Khiêm một cái, sau đó lấy tay đẩy người ra khỏi lồng ngực anh: “Cô gái xinh đẹp đây là ai? Không thèm giới thiệu với em sao?”
“Chị Lâm Duẫn Nhi, chào chị. Em tên Chu Tây, chị gọi em là Thiến Thiến cũng được.”
Cô gái cười híp mắt, bước lên một bước, tự nhiên giới thiệu bản thân, ngữ khí vui vẻ. Cô ta mặc một chiếc váy màu hồng phấn, chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, mang đầy nét thanh xuân tươi trẻ.
“Xin chào”, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười đáp lại, “Đã đặt chỗ rồi, chúng ta vào trong thôi!”
Bốn người cùng nhau tiến vào phòng ăn. Đến bàn ăn đã đặt trước, Ngô Thế Huân ga-lăng kéo ghế cho Lâm Duẫn Nhi. Loại trọng đãi này khiến Lâm Duẫn Nhi giật nảy mình.
“Anh Ngô đối xử với chị thật tốt!”, Chu Tây ngồi trên ghế, mắt không rời khỏi hai người bọn họ, “Chị Lâm Duẫn Nhi, anh Ngô là bạn trai của chị sao?”
Lâm Duẫn Nhi vừa đáp: “Là bạn bè thôi!”
Ngô Thế Huân liền bổ sung ngay lập tức: “Có thể coi là bạn ‘Đồng cam cộng khổ’.”
Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ, rõ ràng hôm qua chỉ bịa chuyện cho qua, không ngờ anh ấy lại coi như thật.
“Tử Khiêm, anh quen cô gái xinh đẹp này từ khi nào, không thèm giới thiệu cho em sớm một chút.”
Tô Tử Khiêm nhìn Lâm Duẫn Nhi, chưa kịp mở lời Chu Tây đã giành nói trước: “Chị Lâm Duẫn Nhi, em là em gái Chu Triết.”
Chu Triết.
Lâm Duẫn Nhi biết người này.
Chu Triết là bạn thân nhất của Tô Tử Khiêm trong trường cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp, hai người xin công tác cùng một chỗ, thành tích bọn họ cực kỳ xuất sắc, là hai tân binh được quan tâm nhiều nhất Cục. Sau đó không lâu, trong một hành động lớn phá vụ án ma túy, cấp trên hi vọng chọn một trong hai người là Tô Tử Khiêm và Chu Triết làm nằm vùng để đánh vào sào huyệt đối phương.
Cuối cùng Chu Triết đủ tiêu chuẩn. Anh ta làm rất tốt, thành công gia nhập vào băng nhóm, ròng rã hai năm làm nội gián mới thuận lợi tiếp cận được tên trùm ma túy khét tiếng.
Trong đợt hành động cuối cùng, do đánh giá sai thực lực đối phương, Tô Tử Khiêm và Chu Triết bị bọn chúng bắt. Khi cảnh sát xông tới thì Chu Triết đã tử vong, còn Tô Tử Khiêm khi ấy chỉ ôm lấy thi thể của anh ta, trầm mặc không nói một lời.
Tô Tử Khiêm cho rằng Chu Triết vì cứu anh nên mới phải chết. Anh biết cha mẹ của Chu Triết đã qua đời trong tai nạn giao thông khi anh ta còn bé. Trên đời này anh ta chỉ còn một người thân duy nhất chính là cô em gái Chu Tây.
Vì vậy sau khi Chu Triết qua đời, anh tiếp tục lấy danh nghĩa Chu Triết mỗi tháng vẫn gửi tiền học phí cho Chu Tây như thường lệ, mãi cho đến nửa học kỳ trước, Chu Tây về thành phố Giang mới biết toàn bộ sự việc.
Chuyện về Chu Tây, đến bây giờ Lâm Duẫn Nhi cũng mới biết.
“Em không trách anh Tử Khiêm”, Chu Tây nói, “Nếu thời gian quay trở lại, em biết anh trai em vẫn sẽ làm như vậy. Bởi tính cách của anh ấy là thế, hơn nữa anh ấy cũng tin chắc một điều, cho dù anh ấy có gặp chuyện gì bất trắc, anh Tử Khiêm sẽ chăm sóc cho em thật tốt nên mới yên lòng ra đi.”
Nói đến Chu Triết, viền mắt Chu Tây ửng đỏ, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lắng xuống.
“Aizza … coi em nè, tự dưng đang vui mà lại biến thành thế này rồi!”, Chu Tây khụt khịt: “Hôm nay là Giáng Sinh, chúng ta không nên nói mấy lời này, nói chuyện vui vẻ đi ạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro