7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đưa Ngô Thế Huân đến bệnh viện,đợi bên ngoài bác sĩ khám cho anh. Cô không ngừng lo lắng,lúc nãy anh rất sốt cao.

"Không sao chứ?"

Cô rất lo rất lo,nhưng không hiểu sao cả.

Ám Dạ Thần bên cạnh thấy cô lo lắng,hừ! Cô hay quá,để cậu một mình với công việc chất đống,rồi giờ kiệt sức,sốt cao bây giờ lại lo lắng.

Thật không hiểu nổi đang chơi trò gì nữa? Lúc vô tâm lúc ấm áp quan tâm, thật không thể hiểu nỗi Lâm Duẫn Nhi này nữa.

Lâm Duẫn Nhi đi qua đi lại,lo lắng không ngừng. Lúc trước Quân Nguyệt...dẹp dẹp,người đang sốt cao bên trong là Ngô Thế Huân,mày đừng nhầm lẫn Lâm Duẫn Nhi à.

Lát sau,bác sĩ bước ra, Ám Dạ Thần và Lâm Duẫn Nhi chạy tới.

"Bác sĩ,anh ấy/cậu ấy thế nào rồi?" - Cả hai đồng thanh.

"Không sao rồi do làm việc quá sức,ăn không đủ ngủ không đều thôi,nghỉ ngơi và truyền nước biển sẽ không sao nữa"- Nói xong bác sĩ rời đi.

Cả hai thở nhẹ ra,may quá không sao rồi. Lúc nãy Ngô Thế Huân sốt cao như vậy làm người ta lo chết mà.

Ám Dạ Thần nhớ đến dạ dày của Ngô Thế Huân không tốt,thêm nữa dạo này thấy anh hay uống thuốc,đang sốt thế này nên hỏi bác sĩ cho chắc.

"Cô ở đây cùng cậu ấy,tôi đi gặp bác sĩ một lát"- Ám Dạ Thần nói xong,bước đi vội.

Lâm Duẫn Nhi chưa hiểu gì? Đi gặp bác sĩ làm gì? Không lẽ anh còn bị gì sao?

Đứng suy nghĩ hồi, Lâm Duẫn Nhi vội hỏi y tá bệnh nhân đâu,y tá ân cần chỉ cho . Nghe y tá nói xong cô vội chạy đến phòng Ngô Thế Huân.

Mở cửa phòng bệnh ra, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng bước vào. Trên giường,gương mặt của Ngô Thế Huân trắng bệch,không có chút sắc nào.

Công việc nhiều vậy sao? Đến nỗi phát sốt cao như vậy.

Đi lại giường,cô ngồi bên cạnh nắm bàn tay đang lạnh của Ngô Thế Huân kia.

Ấm áp từ tay Lâm Duẫn Nhi đã làm Ngô Thế Huân tỉnh lại. Mở mắt ra,nhìn xung quanh.

Ưm...đây là bệnh viện?

Sao anh lại ở đây?

Không phải anh đang nằm trên sofa nghỉ trưa sao?

Sao lại?

"Anh dậy rồi"- Tiếng vui mừng của Lâm Duẫn Nhi bên cạnh làm Ngô Thế Huân quay đầu sang.

Lâm Duẫn Nhi? Sao cô lại ở đây?

" Duẫn Nhi...sao em?"- Ngô Thế Huân mấp mấy môi hỏi,cảm thấy cổ họng rất khô,rất khát.

"Nước"- Ngô Thế Huân lại nói.

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy vội quay sang rót nước cho anh,đỡ anh dậy uống li nước.

Uống được một ít, Ngô Thế Huân không muốn uống nữa, Lâm Duẫn Nhi để li nước sang một bên.

"Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở công ty sao?"- Ngô Thế Huân lại hỏi.

"Tôi đến đưa đồ ăn trưa cho anh,nhưng lại phát hiện anh bị sốt cao,nên cùng Ám Dạ Thần đưa anh đến bệnh viện"- Lâm Duẫn Nhi lại trở về lạnh lùng nói,người đàn ông trước mặt kia,cô không muốn đối diện nữa.

Tại sao?

Tại sao ông trời lại trêu cô?

Lại cho người đàn ông trước mặt mình lại giống Hạ Quân Nguyệt khốn kiếp kia chứ?

Tại sao chứ?

Tại sao? Cô...thật sự không thể đối diện với Ngô Thế Huân.

Vì thấy anh bệnh,cô lại nhớ đến Hạ Quân Nguyệt mỗi lần bị sốt. Cô lại xem Ngô Thế Huân là Hạ Quân Nguyệt.

Thấy cô đang né tránh ánh mắt mình. Cô có lẽ nhìn thấy anh bệnh lại nhớ đến người kia,có lẽ. Vì ánh mắt cô đã nói lên tất cả.

" Duẫn Nhi "- Ngô Thế Huân gọi nhỏ tên cô.

"Hả?"- Lâm Duẫn Nhi bị anh gọi hoàn hồn,cô lo suy nghĩ qúa không để ý người đàn ông bên cạnh.

"Sao vậy?" - Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói,nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy kia.

Thấy anh nắm tay,cô vội rút ra,đứng dậy buông câu lạnh lùng:

"Anh nghỉ ngơi đi,mai tôi đến thăm anh,lát nữa tôi cho người mang cháo đến cho anh" - Xong định đứng dậy xoay người đi lại bị Ngô Thế Huân nắm tay lại.

"Ở lại với anh được không?" - Ngô Thế Huân thật sự mong muốn cô có thể quan tâm,dịu dàng,ấm áp với anh lúc bệnh này.

Anh thật sự mong muốn.

Nhưng...đổi lại là lạnh nhạt,cô giật tay ra khỏi rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Ngô Thế Huân đau lòng,em xem anh là Hạ Quân Nguyệt sao? Nên em mới không dám bên anh,chăm sóc anh phải không?

Lâm Duẫn Nhi,anh không phải là Hạ Quân Nguyệt,anh là Ngô Thế Huân chồng em,tại sao em lại xem anh là anh ta?

Mà không đón nhận anh?

Tại sao em vẫn không tỉnh ngộ,anh là Ngô Thế Huân không phải là Hạ Quân Nguyệt kia.

Bên ngoài, Lâm Duẫn Nhi cắn môi dưới thật đau,cố kìm nén nước mắt.

Không được khóc,khóc làm gì?

Khóc để mày nhớ đến Hạ Quân Nguyệt,rồi lại tổn thương Ngô Thế Huân sao?

Mày ngốc lắm,lo phải tỉnh lại phân biệt ai là ai đi Lâm Duẫn Nhi à, Ngô Thế Huân không có lỗi gì,vậy tại sao mày lại lạnh nhạt với anh?

Tại sao?

Vì mày còn yêu Hạ Quân Nguyệt khốn kiếp kia sao?

Nước mắt thay nhau rơi xuống, Lâm Duẫn Nhi lắc đầu thật mạnh. Đưa tay lau nước mắt. Khóc làm gì?

Ngô Thế Huân nhập viện là công việc,là do mày ỷ vào anh nên mới làm anh làm tới quá sức. Điều mày nên làm bây giờ là giúp Ngô Thế Huân giải quyết công việc ở công ty để anh có thời gian nghỉ ngơi.

Việc anh bị sốt cô cũng một phần có lỗi.

Lau nước mắt xong,cô lấy trong túi ra là điện thoại. Gọi Ám Dạ Thần kia:

"Alo"

"Gì vậy cô? Thế Huân tỉnh chưa?"- Tiếng Ám Dạ Thần bên kia hỏi.

"Rồi, Ám Dạ Thần,công việc ở công ty còn việc gì chưa giải quyết? Anh gửi đến nhà tôi đi,tôi sẽ giải quyết hết trong đêm nay"- Lâm Duẫn Nhi nói.

"Được,tôi sẽ gửi" - Cho cô biết tay,bây giờ cho cô thấy công việc nhiều cỡ nào.

Để cô hiểu Ngô Thế Huân đã phải chịu khổ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro