Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô... Ngô Thế Huân...

Tình huống này quả thực xấu hổ, đầu óc Duẫn Nhi đang không ngừng đảo loạn. Nam thần sẽ không hiểu lầm chứ... mở miệng muốn giải thích, nhưng sợ càng nói càng rối, kết quả không nói gì cả.

Trái lại, vẻ mặt của Thế Huân nhẹ nhõm hơn nhiều. Trên người vẫn mặc áo thun cùng quần jean như mọi ngày, tóc mái rũ nhẹ quá phần trán, khí chất nhẹ nhàng và điển trai. Nhưng, nụ cười ấm áp trước sau như một của nam vương đại nhân tắt hẳn. Sau khi gọi Duẫn Nhi xong thì trực tiếp đi thẳng tới Lưu Tuấn Hàm.

Ai đó có tật giật mình, không biết Thế Huân muốn làm gì, sau nhìn thoáng qua, thấy Thế Huân không thèm nhìn mình, trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng, thoáng hoảng hốt, quay người lại muốn ngăn nam thần lại để giải thích. Tuy nhiên Duẫn Nhi không cân nhắc tới bước chân dài của nam thần, mới đó anh đã bỏ cô một bước đi nhanh tới gần Lưu Tuấn Hàm.

Xong rồi xong rồi! Duẫn Nhi có miệng nhưng khó nói, quả thực không đành lòng nhìn thẳng vào hình ảnh trước mắt: hai người đó sẽ không đánh nhau chứ, ông trời của con ơi!

Đương nhiên, Ngô Thế Huân là ai? Nam thần luôn làm việc bao giờ cũng luôn đúng mực, suy nghĩ làm sao cùng cấp bậc với Duẫn Nhi được chứ. Chỉ thấy Thế Huân khi thu hẹp khoảng cách rất gần với Lưu Tuấn Hàm thì chậm rãi dừng lại, khi Duẫn Nhi cho rằng thảm kịch nhân gian sắp xảy ra thì nam thần chợt mở miệng nói: "Có nhớ tôi không?"

Lưu Tuấn Hàm ở đối diện vốn sững sờ cũng nở nụ cười: "Ngô Thế Huân, tôi đương nhiên nhớ." Đối thủ trên sân bóng cộng thêm tình địch trong hiện thực, sao hắn không nhớ được chứ?

Thế Huân: "Gần đây còn đập bóng chứ? Có cơ hội lại đấu một hiệp."

Vừa nghe như vậy, Lưu Tuấn Hàm nhớ lại cuộc thi bóng rổ năm ngoái tổ chức. Khi đó hắn với tư cách là đội trưởng dẫn dắt sinh viên hệ điện tử đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường trảm tướng, cuối cùng đánh bại Thế Huân đoạt giải quán quân, cũng qua một trận chiến đó hắn trở nên nổi tiếng.

Nhưng, chiến thắng lần đó với Lưu Tuấn Hàm chẳng qua chỉ được một cái cúp, một vinh dự, chính hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt khi đánh bại nam thần. Nhưng giờ, hai chàng trai rất ưu tú vì Duẫn Nhi nên dính dáng với nhau, hiện giờ Lưu Tuấn Hàm nhìn thấy Thế Huân xuất hiện, tuy mặt ngoài bình tĩnh như không, nhưng trong lòng nảy sinh một cảm giác thù địch.

Hôm nay Lưu Tuấn Hàm biết cái mình muốn thắng Thế Huân, không chỉ là bóng rổ.

"Có thể, tôi tùy thời phụng bồi." Lưu Tuấn Hàm mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt nhiều hơn vài phần đề phòng, "Chỉ sợ sư huynh bận quá, không rãnh quay về trường."

"Sao có chuyện đó?" Thế Huân hoài nghi hỏi lại, rồi nói ngay: "Thời gian trước có nhiều việc trong tay. Nhưng bây giờ, nên để đôi chân đi qua lại một chút."

Lưu Tuấn Hàm: "Hả? Nghe nói sư huynh đủ học phần rồi, chạy tới chạy lui như vậy chẳng phải uổng thời gian lắm sao?"

"Uổng hay không uổng còn tùy thuộc vào chuyện gì. Đáng tốn thì tôi nhất định sẽ tốn."

"Ví dụ?"

"Ví dụ..." Nói tới đây Thế Huân dừng lại một chút, ánh mắt sáng như đuốc nhìn Lưu Tuấn Hàm. Trước giờ nam vương đại nhân đều không xem nặng gì cả, nhưng lúc này từ anh mắt của anh toát ra tín niệm mãnh liệt. Không nhượng bộ, bởi vì trong lòng đã có người muốn bảo vệ. Im lặng so đấu một hồi, thật lâu sau Thế Huân mới nới lỏng, cuối cùng hời hợt nói: "Ví dụ như bóng rổ."

"..." Lưu Tuấn Hàm nghe xong liền chảy ba giọt mồ hôi trên trán.

Hai chàng trai ngươi đánh ta đỡ, Duẫn Nhi đứng một bên nghe trái lại vì cảm giác bối rối mà thấy mình trở thành người dư thừa. Bởi vì đây là trận chiến không có khói súng, Thế Huân cùng Lưu Tuấn Hàm đều nói lời ẩn ý, mà Duẫn Nhi lại ngốc nghếch, hơn nữa vẫn còn bị dọa cảnh quay lại thấy Thế Huân ban nãy nên làm cô không cân nhắc tới ẩn ý trong câu nói của họ. Chỉ hy vọng cuộc trò chuyện này mau mau chấm dứt, sau đó rời khỏi mảnh đất thị phi này với nam thần ngay.

Dưới tình huống này rồi mà họ còn thảo luận chuyện bóng rổ nữa hả?! Duẫn Nhi cảm thấy cô sắp xong rồi.

Lưu Tuấn Hàm: "Sư huynh, quyết định vậy đi, tìm dịp nào đó đọ sức một ván."

"Nhất định." Thế Huân sảng khoái đáp ứng.

Duẫn Nhi nghe vậy liền biết kết thúc nói chuyện, tảng đá trong lòng chậm rãi buông xuống — nguy thật, nếu để nam thần nghe được lời hồi nãy thì... nhưng nói lại, sao Lưu Tuấn Hàm tới giờ mà vẫn... với mình... nhỉ?

Aiii, được rồi được rồi! Chuyện vừa rồi coi như bị ma nhát đi, không nhắc tới cũng được!

"Lớp trưởng, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước." Duẫn Nhi vội vã muốn lui, không chỉ nói năng rất trật tự mà còn chủ động hiếm thấy, vừa nói vừa kéo nam thần đi.

Thế Huân không phản đối, chỉ nói tiếng gặp lại, sau đó mặc Duẫn Nhi dẫn đi về phía cầu thang. Duẫn Nhi lễ phép quay đầu lại mỉm cười, nói tạm biệt với Lưu Tuấn Hàm, có điều nụ cười đó sao mà thấy miễn cưỡng quá.

Đi tới gần cầu thang không xa, Duẫn Nhi nói thầm, ra khỏi lầu học thì sẽ an toàn. Không có mặt Lưu Tuấn Hàm, giải thích với nam thần cũng không phải xấu hổ. Tất cả dường như rất thuận lợi.

Nhưng, ngay khi Duẫn Nhi cho rằng đã thoát khỏi cảnh hiểm thì giọng nói của Lưu Tuấn Hàm đột ngột vang lên ở sau lưng: "Lâm Duẫn Nhi, vấn đề tôi vừa hỏi em, em vẫn chưa trả lời tôi!"

Vấn đề... vừa rồi... em vẫn chưa trả lời tôi?!

Duẫn Nhi chỉ thấy da đầu tê dại, bước chân đột ngột dừng lại. Ngay sau đó trong đầu lập tức vang lên câu hỏi Lưu Tuấn Hàm vừa hỏi: "Nếu như Ngô Thế Huân xuất ngoại... có phải tôi có cơ hội không?"

Duẫn Nhi ngây người.

Thấy ai đó không tiền đồ đứng thừ người cả buổi, thông minh như Thế Huân đã sớm đoán được một hai, nhưng vẫn thấp giông hỏi: "Hắn hỏi gì?"

Đến kẻ ngốc cũng biết, nam thần nhất định không muốn biết câu hỏi của Lưu Tuấn Hàm! Duẫn Nhi lập tức lắc đầu.

"Vậy sao không trả lời hắn?"

Từ giọng điệu của Thế Huân . Duẫn Nhi mơ hồ đoán được anh hơi giận. Nhưng... không phải cô không muốn trả lời, mà thực ra...

"Nếu như quên, tôi có thể nhắc lại cho em nhớ!" Lưu Tuấn Hàm ở phía sau ra sức dồn ép, thấy Duẫn Nhi không phản ứng, giọng nói ngày càng vang. "Thực ra..."

"Không cần!" Duẫn Nhi lập tức dùng giọng nói kiên quyết chận Lưu Tuấn Hàm lại.

Sắc mặt của Thế Huân càng khó coi hơn.

Duẫn Nhi gấp tới mức muốn đập vào tường, Lưu Tuấn Hàm nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý!

"Tôi cảm thấy chuyện này nên nói cho rõ ràng, tuyệt đối không muốn khiến em khó xử." Lưu Tuấn Hàm cố ý bắt chước giọng điệu của Duẫn Nhi.

Lời này càng làm mập mờ hơn, bầu không khí giữa ba người lập tức trở nên căng thẳng.

Thế Huân đưa lưng quay về phía Lưu Tuấn Hàm, lạnh lùng hỏi Duẫn Nhi : "Như vậy còn nói không có việc gì?"

Nhưng kể ra cũng lạ,Duẫn Nhi vốn đang lo lắng không biết nam thần có hiểu lầm hay không, giờ nghe Lưu Tuấn Hàm truy hỏi thì bắt đầu bình tĩnh lại. Mới đầu có băn khoăn, sợ gặp nhau sẽ xấu hổ. Nhưng nếu Lưu Tuấn Hàm đã chấp nhất như vậy, thế thì không còn lý do nào để không tiếp tục nói rõ chuyện này.

Duẫn Nhi đứng tại chỗ hít một hơi sâu, lúc mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời của nam thần lọt vào tầm mắt của cô. Tuy mặt của nam vương đại nhân có hơi đen... tuy nam thần hình như có vẻ tức giận... nhưng vẫn đẹp trai như cũ. Nhìn đôi mắt ấy,Duẫn Nhi cảm thấy trái tim như bị giật điện, tràn ngập năng lượng, dùng thuật ngữ game thì là hồi sinh tại chỗ.

Ánh mắt tuy không ẩn chứa ngôn ngữ, nhưng lại truyền tới một năng lực mạnh mẽ, Duẫn Nhi nhận được sự cổ vũ lớn lao từ nam thần — cho dù đó là ảo giác, cô cũng quyết định đâm lao phải theo lao — điều chỉnh hô hấp, quay người, đối mặt với Lưu Tuấn Hàm, cô nói một hơi: "Xin lỗi lớp trưởng, không phải em trốn tránh vấn đề của anh mà là vấn đề đó vốn không thành lập! Thế Huân có đi hay không, không hề liên quan tới chuyện em có tiếp nhận anh hay không. Anh ấy ở đây, em với anh là bạn bè. Anh ấy rời khỏi, anh với em vẫn là bạn bè. Trong lòng em, anh vĩnh viễn vẫn là lớp trưởng, là bạn, không có ý nào khác. Có lẽ lần trước em nói chưa đủ rõ, nhưng xin anh hiểu giúp, suy nghĩ của em tới nay vẫn không hề thay đổi. Em không phải vì muốn ai đó chăm sóc mình mới yêu, để trở thành bạn trai của em, thực ra chỉ cần một điều kiện, đó là em thích người đó, người đó cũng thích em. Như vậy đủ rồi, cám ơn sự yêu mến mà anh dành cho em, nhưng câu trả lời của em vẫn là: thật xin lỗi."

Duẫn Nhi nói liên tục, Lưu Tuấn Hàm mấy lần muốn chen vào nhưng không tìm được chỗ cắt ngang.

Duẫn Nhi hôm nay phát huy vượt xa bình thường, cảm phiền đứa con gái ngành kỹ thuật có thể biểu đạt trôi chảy như vậy trong tình huống ngẫu nhiên, cuối cùng còn bổ sung: "Điều muốn nói em đã nói, hy vọng anh hiểu cho. Sau này, em không hy vọng xảy ra chuyện như hôm nay nữa!"

Lưu Tuấn Hàm: "Đừng khờ, chẳng lẽ em muốn chờ hắn ta từ Mỹ về sao? Em cho rằng hắn không thay đổi hay sao?"

Chuyện tình cảm, ghét nhất là người khác nói này nói nọ. Nên câu nói đó của Lưu Tuấn Hàm khiến Duẫn Nhi rất khó chịu, không tự giác mà đề cao dB: "Thay đổi hay không là chuyện của anh ấy, chờ hay không là chuyện của em!"

Lần này Lưu Tuấn Hàm bị hét sững người, đứng lại không được mà rời đi cũng không xong. Nhìn Duẫn Nhi ở trước mặt bởi vì kích động nên mặt đỏ tới tai, nghĩ thầm cô gái dịu dàng nhu nhược từ khi nào lại bá khí như vậy nhỉ?!

Chờ khi hắn phản ứng lại, trong hành lang không có một bóng người,Duẫn Nhi cùng Thế Huân chẳng biết đã đi đâu...

***********

Duẫn Nhi bị Thế Huân kéo ra khỏi lầu học.

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng to tiếng với người khác như ngày hôm nay. Cho dù lần trước đối mặt với sự vô lý của Du Hiểu Hạm, cô vẫn khắc chế nhường nhịn ba phần. Giờ tỉnh táo nghĩ lại thái độ vừa rồi với Lưu Tuấn Hàm, dường như... có hơi nóng giận thì phải.

"Vừa rồi em có dữ lắm hay không...?" Duẫn Nhi vừa ra khỏi lầu học đã bắt đầu tỉnh táo lại, "Thực ra anh ta không làm gì sai, chỉ muốn để em tỏ thái độ mà thôi. Không biết em bị gì nữa, đầu óc nóng bừng, giống như không bị mình khống chế vậy. Thái độ vừa rồi của em, có phải đã khiến anh ta xấu hổ không...?"

"Tiêu rồi tiêu rồi..." Duẫn Nhi bắt đầu lẩm bẩm quở trách bản thân, "Em quá vọng động rồi, vốn không nên như vậy... rõ ràng có thể nói chuyện tử tế được mà..."

Ai đó hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình nên tự nhiên không hề chú ý tới sắc mặt của Thế Huân. Thực ra, câu nói "thay đổi hay không là chuyện của anh ấy, chờ hay không là chuyện của em" vừa rồi của Duẫn Nhi đã khiến ánh mắt của Thế Huân dịu lại. Thế Huân phát hiện, ngày hôm nay, tất cả những quấy nhiễu bên ngoài không còn quan trọng nữa, chỉ cần anh biết, cô vẫn luôn chờ anh, đã đủ rồi. Nụ cười của cô, sự tốt bụng của cô, luôn đáng để nhớ nhung là thế. Tâm trạng của cô, thậm chí chút giận dỗi vừa rồi của cô, ở trong mắt Thế Huân vô cùng đáng yêu.

Bé con Duẫn Nhi đang xoắn xuýt trong thế giới của mình, nam thần cũng lặng lẽ đứng đối diện cô, ẩn ý đưa tình.

"Lẽ ra em nên uyển chuyển một chút..."

Mùa hè chói chang, ánh mặt trời xuyên qua những tán là cây bên đường phả lên mình họ, Thế Huân  như khoác lên một tầng sáng, nhìn cô bé trước mắt, bỗng nhiên cảm xúc dâng trào. Sau một giây, Thế Huân cúi đầu, đậy kín bờ môi của Duẫn Nhi.

Thế giới chớp mắt trở nên yên lặng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro