Chương 7: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự kiện xem mắt kia, Lâm Duẫn Nhi ngày càng ra sức tránh Ngô Thế Huân.

Cô không biết tại sao chính mình lại phải tránh anh, chỉ là dường như trong tâm đang lo sợ một thứ gì đó, có lẽ thứ cô lo sợ chính là tình cảm thật sự dành cho Ngô Thế Huân vốn dĩ đã chôn sâu nơi đáy lòng lại một lần nữa bị ai đó đánh thức, khiến cô không thể tự chủ mà lại lần nữa chìm vào bể ái tình. Lâm Duẫn Nhi thầm nhủ, chính bản thân không cần có tình yêu, thứ đó không ăn được, chỉ làm hại trái tim chính mình.

Thế nhưng Ngô Thế Huân hết lần này đến lần khác phá vỡ từng bức tường bảo bọc dễ dàng đi đến nới sâu thẳm nhất tim cô, một lần nữa làm cô động tình, thật tâm cô có dao động bởi anh, không chỉ một ít mà là rất nhiều, nhưng mỗi lần tự nhũ bản thân hãy cho chính mình một lần cơ hội thử tin vào ái tình thì trong đầu cô lại vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh, bắt buộc chính mình phãi nhớ đến nỗi đau mất anh ngày ấy. Chính vì thế anh càng tấn công cô càng lùi bước, cô là đang bảo vệ trái tim yếu đuối của chính mình.

Trở lại công ty, mặc dù Ngô Thế Huân tìm đủ mọi cách để thân cận cô hơn nhưng anh càng tiến tới, cô càng lùi, cho đến khi cô đưa ra quyết định sau cùng.

Cô không dám chắc khi bên cạnh anh cô còn có thể sống trong lớp vỏ bọc được mấy ngày, cô biết sâu tận trong tim đã có thứ gì đó đang phá kén chui ra, đó chính là tình cảm cô dành cho anh, mỗi lần nhìn thấy anh là mỗi lần tim cô đập mạnh, khi anh đứng cạnh cô là một lần cô giật mình thở dốc.

Từng cử chỉ, từng hành động, tất cả trong anh cô đều nhớ rõ, có lẽ từ trước đến giờ tim cô chỉ thuộc về anh. Nhưng cô còn có thể tin vào anh 1 lần nữa không? Cô không chắc. Lần trước, lúc cô quyết định sẽ đem tình cảm đặt tại nơi anh thì anh lại nói rằng 'Anh phải đi Mỹ.' còn lần này? Nếu cô lại mạo hiểm có khi nào anh nói anh sẽ đi anh hay lại là nơi xa xôi nào đó, hoặc có thể anh sẽ nói rằng anh không yêu cô và cười nhạo cô?

Càng nghĩ sắc mặt Lâm Duẫn Nhi càng xấu, thấy vậy Ngô Thế Huân lo lắng đưa tay đặt lên trán cô xem có phải bị bệnh hay không, Lâm Duẫn Nhi thoáng giật mình, ngay sau đó cô né tránh bàn tay của anh, Ngô Thế Huân không để ý đến sự kháng cự nhỏ nhoi này của cô, một mực chỉ lo cho sức khỏe của cô.

"Nếu em cảm thấy mệt thì về nhà nghĩ ngơi đi." Ngô Thế Huân ôn nhu nói

"Ừ!" Lâm Duẫn Nhi trả lời qua loa rồi đi xoay người định ra khỏi phòng. Đột nhiên một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô. Không cần nhìn cũng biết chủ nhân của chúng là ai.

Không biết sao khi thấy Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị rời đi, trong tâm anh lại bất an thấy rõ, anh có một dự cảm không tốt, nhưng không chính xác là như thế nào, chỉ cảm thấy dự cảm này có liên quan đến cô.

Ngô Thế Huân yêu thương nói:

"Hay là anh đưa em đi khám bác sĩ?"

"Không cần, tôi chỉ cần nghĩ ngơi một lát sẽ khỏi, cám ơn Ngô tổng quan tâm." Lâm Duẫn Nhi muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nếu không cô không thể tự chủ mà đễ nước mắt chãy xuống mất.

Thấy Lâm Duẫn Nhi xưng hô như thế, anh thoáng tức giận, thêm một chút lực ở cánh tay, kéo cô vào lòng, bá đạo hôn cô.

Lâm Duẫn Nhi không kịp nhận thức đã rơi vào vòng tay ấm áp của anh, môi bị anh bao phủ, anh bá đạo chiếm lấy môi cô, tham lam hơi thở của cô, ra sức càn quét trong khoang miệng, mút lấy thứ dịch chất ngọt ngào từ nơi cô. Ban đầu cô còn có chút cự tuyệt, nhưng nghĩ lại mình cũng sắp rời khỏi anh, xem như là đễ lại chút kỉ niệm sau cùng.

Cô từ thế bị động chuyển sang chủ động, 2 tay vòng lên cổ anh, lưỡi, môi cùng anh quấn lấy. Thấy cô nhiệt liệt phối hợp, Ngô Thế Huân vui mừng khôn xiết, vì thế thêm vài phần ôn nhu.

Lưỡi 2 người cứ quấn lấy nhau triền miên không dứt như muốn lưu lại thật sâu trong đối phương. Mãi lúc lâu sau, anh mới luyến tiếc buông cô ra, nhưng môi lưỡi vẫn cứ tham lam liếm láp trên môi cô.

Anh ôm cô thật chặt như đang ôm bảo vật. dịu dàng hôn lên mái tóc óng mềm của cô, tham lam hít lấy hương thơm từ trên người cô. Đã bao lâu rồi anh không được ôm cô như thế này? Đã rất lâu rồi, anh còn tưởng đã vĩnh viễn mất đi cô.

Lâm Duẫn Nhi khóe mắt đã ửng hồng, cô vùi mặt thật sâu vào lồng ngực ấm áp của anh, quyến luyến mùi hương nam tính trên cơ thể anh, tham luyến sự ôn nhu mà lúc này anh dành cho cô.

Nhưng cô đã hạ quyết tâm. Ôm anh một lúc lâu sau cô mới từ từ rời khỏi anh, mắt cứ quyến luyến nhìn lấy anh, cô muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào tim và từ đây mãi mãi rời xa anh.

Thật tâm Ngô Thế Huân không muốn rời Lâm Duẫn Nhi chút nào, khó khăn lắm cô mới chấp nhận anh, nhưng vì lo nghĩ cho sức khỏe của cô, anh đành buông tay. Ngô Thế Huân ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng Lâm Duẫn Nhi dứt khoác từ chối, anh đành phải ngậm ngùi ở lại công ty, chờ đến khi hết giờ thì mới có thể đến thăm cô. Hai người cứ như hai đứa trẻ vừa mới biết yêu, cứ quyến luyến đối phương không rời.

Về đến nhà, Lâm Duẫn Nhi xách cái va li mà hôm qua cô đã chuẫn bị sẵn, gấp rút ra sân bay, mua ngay vé đến một thành phố nào đó mà chính cô cũng không biết, chỉ cần là chuyến xuất phát sớm nhất và không phải thành phố X hay G là được.

Đơn xin nghỉ việc cô đã gửi ở quầy tiếp tân, cũng đã nhờ bọn họ khi nào hết giờ làm việc thì mới đưa cho Ngô Thế Huân, lúc anh phát hiện ra thì chắc cô đang chu du bất định ở thành phố nào đó. Các vật dụng cá nhân của công ty cô cũng đã dọn dẹp hết, không chừa 1 chút vết tích, ngay cả nhà cũng đã chuyển nhượng cho người khác thuê vô thời hạn, còn các vật dụng của cô thì gửi nhờ nơi đó, đến khi nào cô tìm được nơi thích hợp với cô thì cô sẽ quay về lấy. Người thuê nhà là 1 cô bé sinh viên vừa mới ra trường, tính tình phóng khoáng nên cũng rất sẵn lòng cho cô đễ nhờ vô thời hạn.

Trong lúc chờ đợi chuyến bay khởi hành, cô lấy điện thoại, điện cho Hà Khả Khả.

Bên kia đầu dây nhanh chóng tiếp máy.

"Khả Khả này, tớ đi du lịch trốn nợ 1 thời gian, khi nào cảm thấy an toàn thì sẽ trở về, nếu bố mẹ tớ có điện hỏi cậu thì cậu bảo tớ đi du lịch nhé!" Lâm Duẫn Nhi cố làm như bình thường, nhưng âm giọng lại đang có vẽ ngẹn ngào.

"Cậu đi đâu? Sao lại đi du lịch trong lúc này, còn công việc thì sao?" Hà Khả Khả lo lắng hỏi.

"Tớ xin nghĩ việc rồi, làm suốt mấy năm có xin nghỉ phép bao giờ đâu, bây giờ phãi nghĩ bù chứ! Thôi chuyến bay của tớ sắp khởi hành rồi, tớ đi đây, khi nào ổn định tớ sẽ gọi cho cậu." Nói rồi Lâm Duẫn Nhi tắt máy.

Về phần Ngô Thế Huân sau khi phát hiện Lâm Duẫn Nhi xin nghỉ việc thì nổi trận lôi đình, mắng mấy người bên bộ phận tiếp tân xối xả vì tội không thông báo cho anh sớm. Sau khi để lại lời hăm dọa khủng bố nhất trong lịch sử làm giám đốc, anh lao ra khỏi công ty, chạy như bay đến nhà của Lâm Duẫn Nhi. Khi đến nhà, anh bất an nhấn chuông, lúc lâu sau có người ra mở cữa, anh mừng như điên nhưng sau đó là cảm giác như bị hất một thau nước lạnh vào mặt. Người ra mở cữa không phải cô, anh đã vào nhà tìm nhưng ngay cả cái bóng còn không thấy. Anh lo sợ điện cho cô, nhưng máy đã khóa. Nỗi lo sợ trong anh đã trở thành sự thật, cô trốn tránh anh, muốn rời xa anh. Ngô Thế Huân như tên khờ, đứng mất hồn trước cửa nhà của Lâm Duẫn Nhi, lúc lâu sau lại như tên điên, lái xe với vận tốc anh sáng ra sân bay.

Sau một hồi dùng thái độ khủng bố đe dọa nhân viên ở các quầy vé, anh cũng tra ra được chuyến bay của cô đã xuất phát cách đây 45 phút, nơi cô đến là thành phố F. Cái nơi mà nói xa thì không chính xác phãi nói là cực kì xa, thành phố F nằm ở phía Nam còn thành phố G nằm ở phía Bắc. Cô dám trốn anh đến cái nơi xa xôi như vậy, đễ xem anh sẽ xử lý cô như thế nào.

..............

Thời gian cứ như thế trôi qua, trong khi bạn Lâm Duẫn Nhi đang suy tính sau khi đến thành phố này sẽ làm cái gì, thì bạn Ngô Thế Huân mặt hầm hầm đang đứng ở cổng khu khách đến của sân bay, chuẩn bị chờ bắt người.

Vừa xuống máy bay, Lâm Duẫn Nhi vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, cũng không biết làm cách nào ra được tới cổng, cô vừa kéo hành lý vừa xem bản đồ.

Vừa ra khỏi cổng đến đột nhiên ở đâu lao ra một cái bóng đen, va li của cô bị đoạt đi, một tay cũng bị cái bóng kia nắm chặt.

Lâm Duẫn Nhi giật mình, ra sức quẫy đạp đang định la lên thì cái bóng kia xoay mặt lại, trừng cô. Cái bóng kia không ai xa lạ chính là Ngô Thế Huân.

Lâm Duẫn Nhi mặt mày tái mét, nhìn Ngô Thế Huân như nhìn quỷ, lắp bắp hỏi:

"Anh... Anh ... Anh, sao anh lại ở đây?"

Ngô Thế Huân cười đến đáng sợ, ánh mắt như có lữa nhìn cô, chậm rãi phun ra từng chữ:

"Anh quên chưa nói với em phải không, rằng nhà anh có máy bay riêng."

Lâm Duẫn Nhi mặt cắt không còn hột máu. Nhìn anh cười man rợ như thế kia đủ biết anh đã giận đến mức nào, vì cái mạng bé nhỏ của chính mình, Lâm Duẫn Nhi liều mạng, cô bất chấp tất cả, lấy chân đá vào hạ bộ của anh, may mắn làm sao chính là chiêu này của cô lâu ngày không xài tới cũng không bị lụt nghề. Chỉ thấy Ngô Thế Huân khuôn mặt méo mó đau đớn đến chết đi sống lại. Thực tình mà nói Lâm Duẫn Nhi thật ra cũng lo sợ anh sẽ bị mình hại cho đoạn tử tuyệt tông nên đã giảm đi mấy phần công lực, thấy anh đau đớn cô cầm lòng không đậu, muốn đến xem, chân vừa bước thì như chợt nhớ ra chuyện gì, cô xoay người, chạy trối chết về phía cửa ra vào, chính xác là bỏ của chạy lấy người.

Phát hiện Lâm Duẫn Nhi bỏ trốn, Ngô Thế Huân bất chấp cơn đau. Anh cấp tốc đuổi theo có trời mới biết anh đã lo lắng cho cô đến độ nào, cơn đau nho nhỏ này còn không bằng một phần ngàn cơn đau trong tim anh.

Trời không phụ lòng người, Lâm Duẫn Nhi vừa ra đến cữa, lập tức có taxi trề tới, cô lao như tên bay vào bên trong, tay chưa kịp đóng cữa thì... Than ôi ác ma đại nhân đã lao vào trong xe, Lâm Duẫn Nhi sợ hãi, nhanh chóng xoay người sang một bên hòng mở cửa tẩu thoát, tay còn chưa chạm được đến cái cữa thì 2 tay của cô đã bị chế trụ. Đề phòng cô lại xài lại chiêu đoạn tử tuyệt tông, 1 chân anh gác qua, đè lên chân cô ngăn cản không cho cô cữ động.

Tài xế taxi nãy giờ vẫn đang trong trạng thái mất hồn vì đôi nam nữ kì quái này thì đột nhiên Ngô Thế Huân lên tiếng, nói địa chỉ, chú ấy mới hoàn hồn, tập trung vào công việc, thĩnh thoảng còn nhìn trộm 2 người kia qua gương chiếu hậu.

Lâm Duẫn Nhi tay chân không cữ động được liền cữ động miệng, cô mắng không ngừng với volume cực đại, làm chú tài xế mỗi khi dừng đèn đỏ đều ngượng không biết chui đầu vào đâu. Người ngoài không biết còn tưởng 2 người bọn họ đang bắt cóc ấy chứ.

Ngô Thế Huân vì an toàn cho xã hội và đất nước, liền hi sinh thân mình ngăn chặn nguyên nhân gây ra ô nhiễm tiếng ồn lúc này, mà thứ dùng đễ ngăn chặn là gì? Xin thưa chính là môi của anh.

Những câu chửi mắng của Lâm Duẫn Nhi giờ đây nằm gọn trong miệng anh, vì bị anh tấn công trong lúc nói nên lưỡi anh dễ dàng tiến vào bên trong khoang miệng của cô, ra sức càn quét lại thêm vài phần trừng phạt.

Chú tài xế bây giờ thật là biết điều không nhìn lén nữa, nhưng trong lòng vô cùng sùng bái cùng cảm kích bạn Ngô của chúng ta đã ngắt được tiếng ồn.

Chú ấy quyết định, sau này mụ vợ mà mắng chửi hay là cằn nhằng thì cứ dùng cách của bạn Ngô mà ngăn chặn. Thật sự là hữu ích a~

Gần một thế kỷ trôi qua Ngô Thế Huân mới buông Lâm Duẫn Nhi ra, qua một hồi hô hấp được bình tĩnh trở lại, cô hung hăng trừng Ngô Thế Huân, định mắng tiếp, nhưng khi nhìn thấy anh cười tà tứ nhìn cô, ánh mắt lại rực lữa, Lâm Duẫn Nhi lập tức câm miệng, ngay cả cử động cũng không dám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro