Chương 101. Phiên ngoại ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứa con.

Đối với chuyện có con Ngô Thế Huân có cũng được mà không có cũng không sao.

Lâm Duẫn Nhi còn trẻ, không nghĩ nhiều như thế, Ngô Thế Huân cảm thấy cô có thể suy nghĩ thêm một chút.

Dù sao sinh con rất đau đớn, nuôi con cũng rất vất vả, có lẽ cô không nhận thức được, nhưng Ngô Thế Huân không muốn để cô chịu khổ. Hơn nữa có con thì cuộc sống hai người xem như hoàn toàn bị phá vỡ.

Chuyện này khiến anh hơi bực bội.

Nhưng mà mặc dù anh hơi bài xích, nhưng quá trình thì anh không chống đối.

Trái lại vô cùng thích.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi có mục tiêu này thì tích cực hơn trước kia nhiều. Bản tính của cô dễ thẹn thùng, cho dù sau rất nhiều lần cũng thế, luôn muốn Ngô Thế Huân dẫn dắt từng bước một.

Anh rất muốn nhìn quá trình nụ hoa xinh đẹp nở nhụy.

... Nhưng mà chủ động đương nhiên cũng rất ngon miệng.

Trời ngày hè, Ngô Thế Huân tắm rửa đi ra, trông thấy Lâm Duẫn Nhi quần chăn mỏng ngồi trên giường.

Tấm chăn quá mỏng, khó khăn lắm mới che khuất được cảnh xuân, dáng vẻ nửa che nửa chặn rất quyến rũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Chân đỏ rực, vô cùng thèn thùng mời gọi anh.

Yết hầu của Ngô Thế Huân xiết chặt.

Sau đó, nửa người trên trần trụi của anh đi đến bên giường, nhìn dáng vẻ của cô.

Đôi vai mượt mà, eo nhỏ, không có thể thấy vườn hoa dưới mền. Đôi mắt anh sâu thẳm, cười khẽ lấn lên: "Em..."

Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt, phối hợp áp vào ngực anh, khẽ nói: "Phải cố gắng một chút nha."

Cố gắng một chút mới có cục cưng.

Ngô Thế Huân: "..."

Mặc dù bọn họ không nhất trí về mục tiêu, nhưng ban đêm Ngô Thế Huân vẫn tương đối cố gắng.

Đến khi trời sắp sáng, giữa lúc Lâm Duẫn Nhi chết đi sống lại, cô nghe thấy Ngô Thế Huân cắn lỗ tai cô mà hỏi: "Đủ cố gắng chưa?"

Cuống họng Lâm Duẫn Nhi nghẹn ngào: "Cũng không cần cố gắng như thế huhu..."

Cô muốn mắng anh, nhưng lại nghĩ đến Ngô Thế Huân cũng phấn đấu vì hạnh phúc gia đình nên cô nuốt lời khóc lóc kể lể vào trong bụng.

Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ uất ức của cô, cười không nói gì.

Không đúng thời điểm, đương nhiên cố gắng đã uổng phí.

Mấy tháng sau, đúng là bụng nhỏ của Lâm Duẫn Nhi không có động tĩnh gì.

Cô hơi lo lắng, sốt ruột hỏi Ngô Thế Huân: "Không phải em bị bệnh gì chứ QAQ."

Ngô Thế Huân sờ sờ đầu cô: "Không đâu."

Lâm Duẫn Nhi nhào vào ngực anh, vẻ mặt sợ hãi: "Vậy không phải anh có bệnh gì chứ QAQ!"

Ngô Thế Huân: "..."

Anh ôm cô, bất đắc dĩ mở miệng: "Muốn như thế sao?"

Lâm Duẫn Nhi ôm cổ anh, tư thế dính chặt nhau. Cô nghĩ một hồi, mở miệng: "Không phải người phàm đều nói có con mới tính là viên mãn sao?"

Ngô Thế Huân hôn lên gương mặt cô, hỏi lại: "Hai người không tốt sao?"

Lâm Duẫn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, sờ mặt Ngô Thế Huân, đôi mắt hạnh trong suốt nhìn qua anh: " Thế Huân, anh không muốn có con sao?"

Giọng nói của cô rất dịu dàng, không hề có ý muốn chất vấn, cũng chỉ đang hỏi về suy nghĩ của anh.

Anh im lặng chớp mắt một cái, sau đó khẽ mở miệng: "Cũng không phải."

Lâm Duẫn Nhi nằm sấp trong ngực anh, yên tĩnh giống như con mèo, không hề vội vàng.

Qua hồi lâu sau, Ngô Thế Huân mới thở dài một tiếng, nói bên tai cô: "Có lẽ... Anh không thể làm một người ba tốt."

Thật ra anh không hề tự tin gì về chuyện này.

Gia đình lúc xưa mang đến ảnh hưởng giống như giòi trong xương cả một đời, anh trưởng thành thế nào, có thể khiến tổn thương kéo dài tiếp không?

Lâm Duẫn Nhi giật mình.

Cô thật sự không ngờ Ngô Thế Huân lại băn khoăn như thế, anh như thế khiến cho trái tim của Lâm Duẫn Nhi mềm nhũn.

Cô tiến tới hôn môi của Ngô Thế Huân, cười ngọt ngào: "Anh hung dữ như thế, trước kia em còn cảm thấy anh không phải là một người chồng tốt."

Ngô Thế Huân cười xoa lỗ tai của cô.

Lâm Duẫn Nhi cũng cười, khóe môi cong lên một độ cong đẹp mắt: "Nhưng sự thật chứng minh anh rất tốt."

Là người chồng vô cùng tốt.

Tim của Ngô Thế Huân hơi nóng lên.

Anh xoa lưng cô gái nhỏ, ôm cô mềm mại vào ngực, thật lâu sau mới khẽ nói: "Trong nhà thêm một người, thời gian chia cho em có lẽ sẽ ít hơn một chút."

Lâm Duẫn Nhi cọ vào cổ anh, cười tủm tỉm: "Em không để ý đâu, Thế Huân."

Thật lâu về sau, Ngô Thế Huân phát hiện...

Đúng thật là Lâm Duẫn Nhi không để ý.

... Nhưng anh để ý.

Một năm sau, oắt con chổng mông lên chạy loạn trong phòng theo như tưởng tượng của Lâm Duẫn Nhi đã có mặt trên thế giới này.

Thằng bé sinh ra là một nhóc mập trắng nõn, mẹ Ngô có cháu trai ẵm như ý nguyện, kích động đến mức cả đêm đều không ngủ.

Ngô Thế Huân chọn tên cho thằng bé rất qua loa, tên chỉ có một chữ Vân, Ngô Vân.

Bởi vì oắt con này khiến cho thời kỳ mang thai của Lâm Duẫn Nhi rất khổ cực, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài Ngô Thế Huân nhìn thằng bé không thuận mắt.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi thì khác.

Cô dành hết tình thương của mẹ cho sinh mệnh nhỏ mà cô vất vả thai nghén. Vài năm sau khi làm mẹ, cô đều dồn hết tâm tư cho đứa con yêu.

... Ngô Thế Huân càng khó chịu hơn.

Đương nhiên, anh cũng ngầm khó chịu. Mấy năm nay, anh đã thích ứng với vai trò mới là làm ba này, anh dạy dỗ, anh đào tạo... Anh dễ dàng tha thứ.

Giống như giờ phút này.

Ngô Thế Huân rủ mắt xuống.

Nhóc con bốn tuổi cầm ly sữa bò nóng trong tay vẩy lên đùi của Ngô Thế Huân.

Tí tách, tí tách, sữa bò chảy dọc theo ống quần tây, nhỏ lên sàn nhà bóng loáng.

Cảnh tượng vô cùng yên tĩnh.

Theo bản năng, Ngô Vân biết mặc dù cho nhà do mẹ quyết định nhưng thật ra mẹ rất lệ thuộc vào ba.

Mà ba cậu là một người không dễ trêu chọc QAQ.

Chuyện này Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Ngô Thế Huân chưa mắng qua thằng bé, cũng chưa đánh nó bao giờ nhưng Ngô Vân vẫn rất sợ anh.

Oắt con cao đến chân của anh, giờ phút này ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních lên, có hơi sợ hãi, hơi vô tội, chớp đôi mắt to tròn nhìn ba cậu.

Bắp chân, bụng nhỏ đều co giật.

"Ba, ba ba." Ngô Vân vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ chắc ba sẽ không đánh mình đâu.

Mặt Ngô Thế Huân không đổi sắc nhìn cậu bé mấy giây, sự nóng nảy trong lòng biến mất.

Đôi mắt của Ngô Vân rất giống Lâm Duẫn Nhi.

Đôi mắt hơi tròn, đen bóng, nếp mắt hai mí rõ ràng, mi mắt đen dày. Lúc nhìn anh có vẻ vô cùng vô tội làm cho người ta không giận được.

Ngô Thế Huân thở dài, anh biết con trai hơi sợ mình, Lâm Duẫn Nhi nói anh nhiều lần, bảo anh dịu dàng một chút.

Vì thế ba Ngô thử ngồi xổm xuống, nở nụ cười với oắt con: "Không sao... Đừng sợ."

Nhưng mà nụ cười của anh không tới đáy mắt, nhìn qua lại có vẻ âm trầm khó hiểu.

Ngô Vân chớp mắt nhìn anh mấy giây, bỗng nhiên "Oa" một tiếng chạy mất...

"Mẹ!" Thằng bé nhào vào bếp tìm Lâm Duẫn Nhi.

Chưa đầy hai giây, trong bếp vang lên tiếng Lâm Duẫn Nhi chất vấn: "Thế Huân, anh làm gì đó!"

Ngô Thế Huân: "..."

Mặt của anh không đổi sắc, chậm rãi đứng lên, trầm mặc chớp mắt, trả lời: "Anh sai rồi."

Tiếp theo, trong phòng bếp vang lên tiếng nhóc con nũng nịu, sau đó là tiếng dỗ dành dịu dàng của Lâm Duẫn Nhi.

Ngô tổng mặc quần ướt bị sữa dội: "..."

Đúng là, mẹ nó không nên sinh nó ra.

.....

Sau khi có con, tài nấu nướng của Lâm Duẫn Nhi đột nhiên tốt hơn.

Trước kia, cô thường xuyên cùng Ngô Thế Huân đi ăn ngoài, bây giờ mỗi bữa ăn đều cân nhắc dinh dưỡng cân đối.

Ngô Thế Huân tựa vào cửa phòng bếp, nhìn Lâm Duẫn Nhi đổ thức ăn xào xong vào đĩa. Lúc cô sinh con vẫn còn trẻ, khôi phục rất tốt, dáng vẻ không khác trước khi sinh con, vẫn là dáng vẻ cô gái nhỏ.

Lúc này, oắt con đang ở phòng khách xem ti vi. Ngô Thế Huân đi vào phòng bếp, ôm Lâm Duẫn Nhi từ phía sau, hôn lên gương mặt cô: "Vất vả rồi."

Lâm Duẫn Nhi nghiêng mặt qua cũng hôn lên môi anh, sau đó gắp miếng thịt đưa đến miệng anh: "A..."

Ngô Thế Huân mở miệng ăn.

Hương vị rất ngon, anh đang muốn khen thì bỗng nhiên trong phòng khách vang lên giọng nói mạnh mẽ: "Mẹ!"

Lâm Duẫn Nhi lập tức chui ra khỏi ngực Ngô Thế Huân, để anh bưng thức ăn ra, sau đó chạy vội về phía nhóc con.

Ngô Thế Huân yên lặng nuốt miếng thịt xuống.

Sau đó nhẫn nhịn đem thức ăn và bát đũa lên bàn.

Lúc ăn cơm cũng giống như thế, oắt con không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vừa quay đầu xem tivi vừa ăn. Lâm Duẫn Nhi đành phải ôm thằng bé dỗ dành, cơm của mình còn chưa ăn được mấy miếng.

Ngô Thế Huân nhìn lướt qua, im lặng đổi kinh thiếu nhi thành kênh tài chính và kinh tế.

Vừa bấm một cái, âm thanh thở phì phò của bé heo đổi thành thông báo lạnh như băng. Từ "Oa" sắp thốt ra khỏi miệng của Ngô Vân...

Nhưng thằng bé lại dè dặt nhìn góc nghiêng mặt ba, anh nửa khép hai mắt, con ngươi đen nhanh lộ ra vẻ lạnh lẽo và không kiên nhẫn.

Ngô Vân: QwQ!

Thằng bé sợ hãi nuốt xuống, xoay người "Ưm" một tiếng ăn thịt mà mẹ đút tới. 

"Cục cưng ăn có ngon không?" Lâm Duẫn Nhi cười híp mắt hỏi.

Đứa con yêu ôm cô, gật đầu: "Ngon lắm! Mẹ làm là ngon nhất!"

Lập tức, trái tim của Lâm Duẫn Nhi mềm mại, ôm nhóc con hôn "Bẹp" mấy cái.

Ngô Thế Huân: "..."

Ban đầu anh cũng muốn khen.

...

Qua mấy hôm sau, Ngô Thế Huân tan tầm về nhà.

Anh cởi áo khoác âu phục, từ trước đến nay áo sơ mi trắng không nhuốm bụi trần lúc này lại dính vết xám.

Vào phòng, Lâm Duẫn Nhi liếc nhìn, giật nảy mình, vội vàng chạy tới: "Đây là bị sao thế? Đấu vật à?"

Ngô Thế Huân thả cặp xuống, bình tĩnh đưa tay nới lỏng cà vạt: "Không có việc gì..."

Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn thoáng qua vệt đỏ, lập tức nắm lấy tay của Ngô Thế Huân đưa lên trước mặt, nhìn thấy một vết thương đẫm máu. Da của Ngô Thế Huân trắng, vết máu đỏ kia nhìn rất trường mắt. Nhìn vết máu kia thấy mà giật mình.

Giọng nói của cô run run: "Sao bị thế?"

Ngô Thế Huân cụp mắt xuống, khẽ nói: "Trong công ty có thợ đến làm đụng vỡ thủy tinh, lúc dọn không cẩn thận..."

Lâm Duẫn Nhi đau lòng muốn chết: "Sao không băng bó một chút?"

Cô cúi đầu, vẻ mặt buồn bã nâng tay của Ngô Thế Huân lên, nhíu mày lại.

Ngô Thế Huân cười cười ôm eo cô: "Không nghiêm trọng đâu, em thổi một chút là được rồi."

Lâm Duẫn Nhi trừng anh: "Anh còn cười, đau lắm không!"

Ngô Thế Huân cong môi, vuốt cằm của cô, cắn đôi môi của Lâm Duẫn Nhi, mút một chút: "Hôn một chút sẽ hết đau."

Môi lưỡi của cô bị anh quấn lấy, lẩm bẩm tiếng mũi một tiếng, nắm đấm mềm mềm đánh anh: "Ừm... Tay của anh đừng đụng!"

Ngô Thế Huân ngồi ở mép giường, kéo Lăng Chân lên chân mình, sau đó ôm sau gáy cô định làm một nụ hôn sâu sắc.

Nhưng còn chưa tiến vào thì bỗng nhiên ngoài phòng vang lên tiếng khóc ầm ĩ: "Mẹ! Mẹ!"

Đôi mắt hạnh vốn đang mê man của Lâm Duẫn Nhi lập tức tỉnh táo, nhảy khỏi ngực của Ngô Thế Huân, hỏi một hơi: "Cục cưng sao thế?"

Bỗng nhiên trong ngực Ngô Thế Huân trống rỗng.

Anh nhíu mày, hít vào một hơi, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Trong phòng khách, oắt con ngồi dưới đất giãy dụa, giơ tay nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế: "Tay rách, đau quá đau quá! Oa oa..."

Lâm Duẫn Nhi cũng đau lòng muốn khóc.

Ngô Thế Huân đi tới cúi đầu xem qua...

Ngón tay của Ngô Vân bị xe đẩy của mình quẹt một đường, khớp nối ngón trỏ chỉ tróc da một chút... Thật sự chỉ có một chút.

Nhưng oắt con khóc giống như trời sập, giống như cả bàn tay bị đứt vậy.

Không phải Ngô Thế Huân không thương con, nhưng bản thân anh là người có tính chiếm hữu cao, huống chi từ nhỏ bị thương là chuyện bình thường. Khi nhìn thấy Ngô Vân bị thương, lúc này anh cảm thấy bình thường.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi đã ôm lấy thằng bé, vội vàng hoảng loạn đi tìm hộp thuốc: "Cục cưng không khóc, sẽ không đau nữa!"

Ngô tổng bị gạt sang một bên lần nữa.

Một lúc lâu sau anh cúi đầu, nhìn vết thương chảy máu đầm dìa trên tay mình, im lặng: "..."

.....

Oắt con yếu ớt, vết thương trên tay nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng buổi tối vẫn muốn Lâm Duẫn Nhi dỗ dành mới ngủ.

Thật vất vả Lâm Duẫn Nhi mới dỗ thằng bé ngủ được rồi trở lại phòng của cô và Ngô Thế Huân.

Đẩy cửa ra, cô thấy nửa người trên trần trụi của anh tựa trên mặt bàn, cúi đầu, cắn băng vải băng bó kỹ vết thương trên tay mình.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, đường cong gương mặt sắc bén, hình ảnh kia lộ vẻ hoang dã, rất đẹp trai.

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt một cái, sau đó vô thức phát hiện mình thiên vị thế nào, lập tức hơi xấu hổ.

Nhưng Ngô Thế Huân không nói gì, sau khi quấn băng xong thì lên giường ngủ.

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh một hồi, chớp mắt vài cái.

Tức giận sao?

Cô rón rén đi tắm rửa, đứng dưới vòi hoa sen nghiêm túc xem xét lại chính mình.

Như thế là không đúng với Ngô Thế Huân.

Dường như cô đã có thói quen hướng về phía con yêu mà lạnh nhạt với Ngô Thế Huân. Giống như hôm đó, cô nghe Ngô Vân khóc huhu kể lể thì cảm thấy Ngô Thế Huân hung dữ với thằng bé, sau đó mới biết được Ngô Vân giội sữa lên người anh. Hôm nay, rõ ràng vết thương của Ngô Thế Huân nặng hơn, nhưng cô chỉ lo cho con trai mà quên mất Ngô Thế Huân.

Sau khi có con trai, gần như thế giới của hai người bị cướp đi không còn gì, ngay cả thời gian thân mật cũng ít đi. Cho dù có, giống như khi nãy... Cũng bị chuyện của con trai cắt ngang.

Lâm Duẫn Nhi thở dài.

Tắm rửa xong, cô thay váy ngủ. Lúc đi về căn phòng thì Ngô Thế Huân đã đưa lưng về phía cô ngủ rồi.

Lâm Duẫn Nhi xoắn mép váy của mình, đi vòng qua giường lớn cúi đầu nhìn anh.

Anh khẽ nhắm hai mắt, dưới tóc đen lòa xòa là gương mặt tuấn tú.

Lâm Duẫn Nhi ngồi cạnh giường, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, sờ lên bàn tay quấn băng vải của anh.

"Còn đau không?" Cô dùng giọng mũi hỏi.

Ngô Thế Huân không có trả lời.

Lâm Duẫn Nhi lại thở dài, sau đó đứng lên vòng qua bên kia. Cô nhẹ nhàng bò lên giường, vén chăn lên nằm xuống.

Bình thường đều là Ngô Thế Huân ôm cô, hôm nay Lâm Duẫn Nhi từng chút từng chút cọ qua, ôm eo anh, sau đó hôn gáy anh: "Ngủ ngon nha."

Qua hồi lâu sau, Ngô Thế Huân mới lặng lẽ mở mắt ra.

Thân thể ấm áp sau lưng thở đều, đã ngủ rồi.

Lúc này anh khẽ nhẹ nhàng xoay người, kéo cô vào ngực mà nhắm mắt lại.

...

Mấy ngày sau, khi Ngô Thế Huân tan tầm về nhà thì trong nhà đã không còn ai.

Vợ không ở nhà, bình thường oắt con ầm ĩ cũng không ở đây.

Ngô Thế Huân cảm thấy nhàm chán, cởi áo khoác đi vào phòng. Vừa mở cửa phòng, bỗng nhiên anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Tiếp theo, bỗng nhiên có người nhích lại gần, ôm cổ anh dịu dàng nói: "Trở về rồi sao?"

Ngô Thế Huân cụp mắt xuống.

Hôm nay Lâm Duẫn Nhi mặc rất đẹp.

Cô mặc một chiếc váy sa màu đỏ kiểu dáng buộc dây sau cổ, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, còn có da ngực trắng muốt. Cô còn trang điểm một chút, eyeliner kéo dài lên trên mang theo vẻ dụ hoặc.

Cô vốn dĩ rất xinh đẹp, hơi ăn mặc một chút đã để người ta thèm thuồng.

Ngô Thế Huân cuộn tròn đầu ngón tay, hiểu được đây là cô an ủi anh.

Lâm Duẫn Nhi hơi e lệ, giương mắt nhìn anh: "Con yêu được mẹ đón đi rồi, tối nay mẹ trông nó."

Bây giờ sức khỏe của mẹ Ngô đã tốt hơn, chỗ bà cũng có hộ lý và bảo mẫu, Ngô Vân cũng đi qua đó ở không ít lần.

Ngô Thế Huân hơi cong khóe môi, ôm eo của cô ép vào tường: "Cuối cùng cũng nhớ anh rồi?"

Lâm Duẫn Nhi vịn bờ vai của anh, cúi đầu hôn lên trán anh: "Em vẫn nhớ anh mà."

Nói xong, cô tỏ vẻ hơi tủi thân: "Nhưng anh lòng dạ hẹp hòi, buổi tối không thèm ôm em."

Ngô Thế Huân không nói cho cô biết thật ra anh vẫn ôm cô ngủ, nhưng mà ngủ muộn hơn cô, thức sớm hơn cô cho nên Lâm Duẫn Nhi không có phát hiện ra.

Anh cười cười: "Bày tỏ bất mãn."

Lâm Duẫn Nhi hừ hừ hai tiếng: "Anh lại ghen với con."

Ngô Thế Huân ôm cô một hồi, buổi tối có ánh nến mà Lâm Duẫn Nhi đặt đã đến.

Hai người ăn cơm, còn uống rượu vang, gương mặt của Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng trở nên đỏ như chiếc váy. Sau bữa ăn, Ngô Thế Huân ôm cô, khẽ nhảy trong phòng khách yên tĩnh.

Lâm Duẫn Nhi co lại trong ngực anh, ngửi mùi hương thơm mát trên người Ngô Thế Huân, dịu dàng hỏi: "Bớt giận chưa cục cưng?"

Ngô Thế Huân cúi đầu, cắn chóp mũi cô: "Gọi ai đó."

Lâm Duẫn Nhi cười sờ mặt anh: "Anh cũng là cục cưng của em."

Da trắng như tuyết trên người cô ửng hồng, hai mắt mông lưng như sương mù, dựa vào chút men say mà áp sát lên tai anh khẽ nói: "Cục cưng à, anh Thế Huân, cục cưng của em..."

Ngô Thế Huân bị lời nói trêu chọc muốn mất mạng.

Váy sa màu đỏ mỏng manh bị cởi ra, anh ôm cô di chuyển từ phòng khách đến giường lớn trong phòng.

Cục cưng của anh bị rèn luyện nhiều lần, bộc lô sự yếu ớt mềm mại,  khẽ run rẩy trong ngực anh kêu to từng tiếng.

Đến thật lâu sau, Lâm Duẫn Nhi rịn mồ hôi nằm trên người anh, không muốn ngủ.

Ngón tay của cô chạm vào râu trên cằm Ngô Thế Huân, khẽ nói: "Sau này em không thế nữa."

Ngô Thế Huân ôm cô, tay lớn xoa dưới chăn một cái: "Thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi còn bủn rủn, ưm một tiếng đánh lên ngực anh, sau đó chạm vào cằm giương mắt nhìn anh: "Lần đầu em làm mẹ, chưa có kinh nghiệm, anh đừng tức giận nha."

Thật ra Ngô Thế Huân cũng không muốn tức giận.

Quá ngây thơ rồi.

Bản chất là muốn... Gây sự chú ý với cô.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại sợ anh tủi thân, nói tiếp: "Sau này yêu con trai, cũng yêu anh."

Đôi mắt Ngô Thế Huân sâu thẳm mà nhìn cô chằm chằm.

Lâm Duẫn Nhi mím môi, cười nhìn lại anh: "Tình yêu của mẹ con tự biết, nhưng yêu... Là anh dạy em."

Anh không nói gì.

Một đêm nay cảnh xuân đã hết, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần trong suốt.

Ngô Thế Huân ôm cô, rất lâu sau đó mới khẽ cười một tiếng, ôm chặt Lâm Duẫn Nhi đã ngủ mất.

Cô mới là báu vật quý giá nhất trong đất trời.

Cô nói những lời êm tai với anh, giao tình yêu đơn thuần nhất vào tay anh.

Báu vật như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro