Chương 46. Nụ hôn lạnh lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Duẫn Nhi thực sự chết lặng.

Hoàn toàn bối rối.

Bộ não ở trạng thái chết máy trong vài phút, mỗi một chữ Ngô Thế Huân nói cô đều hiểu, nhưng gộp lại thì không thể hiểu nỗi ý của anh.

Ngô Thế Huân nói chúc mừng kỷ niệm một năm kết hôn, lại lấy ra nhẫn kim cương muốn cô nhận lấy, và thẳng thừng nói rằng anh vẫn như cũ không phải là một người tốt. Một lượng lớn thông tin như ong vỡ tổ tràn ngập trong đầu cô, Lâm Duẫn Nhi ù tai trong chốc lát.

Nhưng trong mớ hỗn loạn, một tín hiệu nguy cấp nhất đã nhảy vọt ra khỏi đầu…

Trạng thái này của Ngô Thế Huân…quá, quá giống với trạng thái hắc hóa rồi!

Phải biết rằng trong nguyên tác đã có miêu tả bộ dạng hắc hóa của Ngô Thế Huân, người này càng hắc thì giọng điệu sẽ càng nhẹ nhàng, vô cùng khiến người ta rợn tóc gáy.

Lâm Duẫn Nhi thực sự không ngờ việc cô đề nghị ly hôn sẽ kích thích Ngô Thế Huân phát triển theo hướng hắc hóa, cô nhất thời không phản ứng kịp, có chút sợ hãi thúc lồng ngực của Ngô Thế Huân ra, cố gắng trấn an anh: "Anh, anh bình tĩnh trước đã, chẳng phải trước đây tôi cũng không nhận dây chuyền mà anh tặng sao, chiếc nhẫn này cũng…Á!"

Vậy mà Ngô Thế Huân lại cắn cô một cái!

Cắn vành tai của cô!

Hu hu hu đáng sợ quá đi!! 

Ngô Thế Huân trừng phạt cắn nhẹ xương tai của cô, cảm giác được vành tai nhỏ xinh của cô đang nhanh chóng tụ máu phát nóng, người trong lòng ngực rùng mình một cái, sắp khóc tới nơi rồi.

...Sợ chết khiếp đi được, nhưng vẫn không muốn chiếc nhẫn của anh ấy.

Ánh mắt Ngô Thế Huân càng trở nên u ám hơn, bóp mạnh eo của cô, nhấc bỗng cô lên bàn, rồi nâng cằm cô lên buộc cô phải nhìn anh.

"Có nhận hay không?"

Anh không cười nữa.

Ánh mắt tối kịt lại, cả người cũng u ám, Lâm Duẫn Nhi giống như một con thỏ nhỏ đang giãy giụa vô lực trong tay anh.

Đầu óc cô rối bời, trong đầu đều là kết cục của mình sau khi trùm phản diện hắc hóa, một lần nữa cảm thấy an nguy của mình bị uy hiếp.

Lúc trước tự nhiên còn cho rằng dù thế nào đi nữa Ngô Thế Huân cũng sẽ không nhốt cô vào bệnh viện tâm thần, nhưng là vì lúc trước cô cho rằng Ngô Thế Huân đã hoàn toàn thoát ly khỏi trạng thái hắc hóa! Không phải nói hắc là hắc nữa!

Lâm Duẫn Nhi vừa sợ vừa thương tâm.

Giống như cô đã hoàn toàn thất bại.

Lâm Duẫn Nhi mếu miệng, đôi mắt ươn ướt: "Trước tiên chúng ta hãy bình tĩnh lại có được không? Đừng vội, thương lượng kỹ một chút!"

Ngô Thế Huân hô hấp sâu và nặng nề.

Nóng nảy và lệ khí trong lòng không thể đè nén được, con mãnh thú mang tên ham muốn kiểm soát đang gầm rú, cố gắng muốn phá lồng xông ra.

Từ khi nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn của cô, anh đã chờ xem cô gái nhỏ của mình có quay về và mở miệng với anh hay không.

Thực tế chứng minh rằng, cô ấy đã làm và dám làm.

Dám mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, nói muốn đi cùng người khác.

Dã thú muốn trừng phạt cô, muốn nếm thử mùi máu tươi, nhưng khi cô đang ở bên mép, đôi mắt đỏ hoe thì răng nanh của dã thú chỉ có thể cào nhẹ qua da cô, để lại một dấu tích.

Ngô Thế Huân hít một hơi: "...cho em một chút thời gian."

Ngón tay thon dài của anh ôm vòng eo thon của cô, vẫn hung tợn: "Trước ngày mai hãy suy nghĩ cho kỹ."

Lâm Duẫn Nhi cũng không hiểu phải nghĩ kỹ chuyện gì.

Nhưng cô nào dám nói không, cô gật đầu trong nước mắt và mông lung: "Được."

Ngô Thế Huân nhìn chăm chú cô một lúc, cuối cùng buông tay, ôm cô từ trên bàn xuống.

Lâm Duẫn Nhi giống như một con thỏ, vừa đáp xuống đất liền bỏ chạy.

Vài bước chạy về căn phòng của mình, đóng cửa lại và khóa trái.

Ngô Thế Huân nhíu mày, khoanh tay đứng trước cửa phòng cô một lúc, sau đó xoay người bước đi.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi trở về phòng thì liền trốn vào trong chăn, co chân lại, bịt tai, sắp xếp lại hết thảy mọi thứ.

Rõ ràng là Ngô Thế Huân đã không còn liên quan gì đến nhân vật chính nữa, sao vẫn bị hắc hóa cơ chứ? Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh lại một chút, suy đi nghĩ lại, cảm thấy xuất phát điểm có thể là do anh ấy cảm thấy mình đang bị phản bội.

Nhưng trong nguyên tác, “vợ cũ phản bội” ​​không phải là nguyên nhân chính khiến Ngô Thế Huân hắc hóa, lẽ nào…là vì cô đã chung sống với Ngô Thế Huân lâu nên nảy sinh tình cảm mới dẫn đến tình huống hiện tại sao?

Lâm Duẫn Nhi nằm xuống một lúc, đại khái đã phản ứng lại được.

Ngô Thế Huân coi trọng cuộc hôn nhân của hai người hơn cô nghĩ, mặc dù chỉ là một cái vỏ rỗng không có tình cảm, nhưng từ nhỏ Ngô Thế Huân đã là một người thiếu bạn đồng hành, Lâm Duẫn Nhi đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, có lẽ Ngô Thế Huân đã coi cô là "người của mình" rồi.

Vì vậy đề nghị ly hôn với anh ấy mà nói chính là bị người của mình phản bội.

Lâm Duẫn Nhi dụi mắt, hoàn toàn không biết nên làm gì mới tốt.

Cô thực sự sợ hãi, Ngô Thế Huân đã cắn lỗ tai cô, thậm chí có cảm giác mình sẽ bị ăn thịt.

Kinh hồn bạt vía, suy nghĩ ngổn ngang, Lâm Duẫn Nhi vùi mình trên giường như ngủ như tỉnh, không biết qua bao lâu, đột nhiên cô tỉnh dậy vì khát.

Tối giờ cô vẫn chưa ra khỏi phòng, chưa uống được ngụm nước nào, lúc này đã khát không nhịn được nữa rồi.

Nhìn vào thời gian, đã là năm giờ sáng, bầu trời đã tờ mờ sáng.

Trên người Lâm Duẫn Nhi vẫn đang mặc bộ quần áo trước khi đi ngủ, bị chăn mền làm cho nhăn nhúm. Cô xuống giường, cẩn thận mở cửa phòng ra, phòng khách không có ai, cửa phòng của Ngô Thế Huân đối diện cũng đóng chặt.

Hiện tại cô có chút sợ hãi khi đối mặt với Ngô Thế Huân, thấy không thấy ai cô mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào bếp rót một cốc nước, uống cạn.

Cất cái cốc xong, cô rón rén trở về phòng. Không biết có phải là phòng khách im ắng vắng người đã cho cô dũng khí hay không, trước khi bước vào cửa, Lăng Chân chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nếu cô ở lại thì cả hai cũng không được thoải mái, chi bằng...để cả hai bình tĩnh lại trước đã?

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, quay trở lại phòng và lấy một tờ giấy viết một bức thư cho Ngô Thế Huân.

Đại khái là: Tôi nghĩ là hai chúng ta cần bình tĩnh lại trước, thương lượng vấn đề một cách ôn hòa và lý trí hơn. Trước lúc đó, chúng ta nên giữ một chút khoảng cách, cho nhau một chút không gian... Điện thoại của tôi lúc nào cũng online, có vấn đề gì thì có thể trao đổi bất cứ lúc nào.

Lâm Duẫn Nhi viết xong, cảm thấy ngôn từ đã đủ thành khẩn và chân thành, cơ bản đã bày tỏ được cách nghĩ của mình và thể hiện rõ thái độ muốn việc giải quyết vấn đề.

Chắc là...không tính như đang trốn tránh đâu nhỉ.

Mặc dù cô thực sự có ý định muốn chạy trốn.

Viết xong, Lâm Duẫn Nhi lấy áo khoác và điện thoại di động, lặng lẽ đặt mảnh giấy trên bàn trong phòng khách, sau đó rón rén đi về phía cửa nhà.

Ngôi nhà vẫn luôn rất yên tĩnh, Lâm Duẫn Nhi mò tới tay nắm cửa, nhẹ nhàng gạt xuống…

Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

Một nụ cười rất lạnh, rất rất lạnh.

Khiến lông tóc trên người Lâm Duẫn Nhi dựng lên ngay lập tức.

Không biết từ lúc nào Ngô Thế Huân đã xuất hiện ở hành lang, tuy cười nhưng trong mắt không hề có nhiệt độ.

Anh bước tới từng bước, bật đèn, nhẹ nhàng nói: "Lâm Duẫn Nhi, có phải là anh đã quá nuông chiều em rồi không?"

Giọng người đàn ông mềm nhẹ, nhưng Lâm Duẫn Nhi cảm thấy khủng hoảng còn mãnh liệt hơn đêm qua.

"Tôi đã để lại thư cho anh." Lâm Duẫn Nhi căng thẳng, lập tức giải thích: "Vẫn còn quá sớm, tôi không dám đánh thức anh..."

Con thỏ nhỏ đã học được cách ngụy biện.

To gan quá rồi!

Ngô Thế Huân nở nụ cười.

Cô ấy khóc thì anh đã cho cô ấy thời gian, sau đó cô ấy suy nghĩ một đêm, cuối cùng là muốn lẻn trốn.

Ngô Thế Huân thật sự muốn cười.

Lý trí đang nhanh chóng mất đi, âm thanh xì xào nhốn nháo trong đáy lòng đang phóng đại đề-xi-ben. Những chiếc gai nhọn hấp thu máu dịch, bắt đầu sinh sôi nảy nở, cắm sâu vào trong thịt.

Ánh mắt Ngô Thế Huân tối tăm, nhìn chằm chằm cô một hồi: "Nhưng anh đã cho phép em đi lúc nào vậy?"

Lâm Duẫn Nhi sững sờ, cô có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của Ngô Thế Huân so với đêm qua còn tệ hơn.

Nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.

Cô không rõ, cũng không thể hiểu tại sao người mà hôm trước còn cười với cô, giờ lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy để nhìn cô.

Lâm Duẫn Nhi sợ hãi, cả đêm chỉ ngủ được vài tiếng, giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.

Cảm giác ủy khuất từ từ tràn lên đầu tim, cô cúi đầu dụi mắt: "Tại sao chứ? Anh không cho tôi đi, tôi ở lại, anh vẫn tức giận, lý nào lại thế chứ?"

Lệ khí tràn ngập trong cơ thể Ngô Thế Huân hơi đình trệ.

Sau vài giây, anh bước đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi và nâng cằm cô lên.

Nước mắt lưng tròng, đôi mắt trong veo đã đỏ hoe.

Ngô Thế Huân nhìn một lúc, dùng ngón tay lau đi nước mắt cho cô: "Em vẫn không hiểu à?"

Lâm Duẫn Nhi thực sự rất buồn, bỏ qua sự sợ hãi và gạt tay anh ra.

Ai ngờ con ngươi đen kịt của Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm cô thêm vài giây rồi đột nhiên cúi người xuống, môi anh kề sát môi cô.

Lâm Duẫn Nhi mở to mắt, vô thức đưa tay lên che miệng.

Nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay cô.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Ngô Thế Huân nói: "Bởi vì anh thích em."

Tác giả có lời muốn nói: Anh Huân thật sự có bệnh rất yêu thương tiểu tiên nữ của chúng ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro