Chương 5. Ý đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc rượu của đoàn phim "Tiên vấn" trong nguyên tác phải ít nhất một hoặc hai tháng sau mới đúng, lẽ nào vì cô ấy thay đổi cốt truyện nên dòng thời gian nguyên tác cũng đẩy lên sớm hơn sao?

Vậy...có phải nghĩa là điểm hắc hóa tiếp theo cũng được đẩy lên không? Xét cho cùng, tính cách của Ngô Thế Huân vẫn không thay đổi, vẫn cố chấp thô bạo như trước, vì sự kịch tính của cốt truyện, anh ta vẫn có nguy cơ hắc hóa.

Giữ vững giữ vững, bắt buộc phải giữ vững lão đại!

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nhìn lướt qua tin nhắn, trước hết là ngăn chặn bọn chốt thí chọc giận Ngô Thế Huân. Rõ ràng là Lâm Huyên có ý đồ bất chính với Ngô Thế Huân, mặc dù Lâm Duẫn Nhi không phải là một người vợ ghen tuông, nhưng cô không muốn bị Lâm Huyên liên lụy.

Vậy là cô trả lời tin nhắn: "Đừng hao tâm làm gì."

Lâm Huyên thức đêm đợi rất lâu mới nhận được bốn chữ này, thật là tức đến choáng váng. Cô ta nghe mẹ nói gần đây Lâm Duẫn Nhi đã cứng lông cứng cánh, dám mạnh mồm cãi bướng, vốn dĩ cô ta vẫn không tin...

Lẽ nào là vì mối quan hệ với Ngô Thế Huân đã tốt lên nên mới có dung khí như vậy ư?

Nghĩ vậy, Lâm Huyên càng thêm sốt ruột.

"Bỏ qua cơ hội này thì sẽ không gặp được vận tốt như vậy nữa đâu, thường ngày chị rất bận không có thời gian kèm cặp em."

Lâm Duẫn Nhi vững như núi: "Không sao."

Lâm Huyên nhận được tin nhắn này thì tức đến ném điện thoại, âm thanh "cành cạch" hết sức rõ ràng trong đêm khuya thanh vắng. Bên ngoài phòng lập tức vang lên giọng nói quan tâm của mẹ Lâm: "Huyên Huyên? Có chuyện gì vậy?"

Bà ta chạy vào phòng con gái rượu, Lâm Huyên nhân cơ hội mách lẻo một tràng: "Con có lòng tốt muốn dạy em gái diễn xuất, nhưng nó lại từ chối! Coi lòng tốt của con thành lòng lang dạ thú!"

Mẹ Lâm nhanh chóng xoa dịu cô ta: "Huyên Huyên đừng giận! Bây giờ nó rất điên, vừa hay con không cần phải lãng phí thời gian cho nó nữa, dạy có tốt thế nào cũng vô ích, đạo diễn sẽ không cần nó đâu."

Lân Huyên không cam tâm cắn môi, cô ta nào thật sự muốn dạy Lâm Duẫn Nhi!

Mẹ Lâm vẫn tiếp tục an ủi cô ta: "Đừng nóng giận, đi ngủ sớm đi, sáng mai còn có lớp vũ đạo!"

Buổi tiệc rượu tuần sau rất quan trọng, vì vậy mà gia đình đã chi rất nhiều tiền để mua cho Lâm Huyên một bộ lễ phục cao cấp, lúc tính tiền mẹ Lâm nhịn không được mà mắng Lâm Duẫn Nhi là cái đồ vong ơn phụ nghĩa.

Bọn họ đã hỏi thăm trước, trong tiệc rượu sẽ có một buổi khiêu vũ, đây là một cơ hội thể hiện rất quý giá!

Phải biết rằng có rất nhiều thiết kế vũ đạo trong bộ phim "Tiên vấn", nếu có thể thể hiện một chút thế mạnh vũ đạo trong tiệc khiêu vũ, sẽ rất hữu ích cho buổi thử vai sau này!

Nghĩ đến đây, cuối cùng Lâm Huyên cũng đã cảm thấy thoải mái. Đương nhiên, cô ta sẽ không nói tin tức này cho Lâm Duẫn Nhi, dù sao từ nhỏ chân tay của Lâm Duẫn Nhi cũng không uyển chuyển dẻo dai, nói ra tin này cũng vô ích thôi. Đến lúc đó cô ta chỉ có thể đỏ mắt đứng nhìn cô khiêu vũ!

"Nghỉ ngơi cho tốt mới có thể học khiêu vũ thật giỏi, sau đó dùng vũ đạo làm kinh ngạc những nhà đầu tư đó!..."

Trong tiếng dỗ dành của mẹ Lâm, Lâm Huyên như thể nhìn thấy điệu nhảy của mình hệt như tiên nữ và ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rồi mỉm cười chìm vào giấc mộng.

...

Công ty đầu tư Khánh Tỷ.

"Thông qua khảo sát thị trường trước đó, bao gồm cả số liệu phân tích nguyên tác của "Tiên vấn", phim truyền hình và game di động, ước tính sự chấp nhận của thị trường đối với "Tiên vấn" là khoảng..."

"Nhà biên kịch mà bộ phận viết kịch bản thuê đã từng đảm nhận vai trò tổng biên kịch cho bộ phim truyền hình ăn khách mười tám năm "xxx". Kịch bản có chất lượng cao, các nhân vật chính về cơ bản không thoát ly nguyên tác..."

Bầu không khí trong phòng họp lớn trang trọng nghiêm túc. Người nói đối mặt với người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tọa ở hơi xa xa kia, không dám phạm chút sai lầm nào, giọng nói rõ ràng bay bỗng như đang trong chương trình phát thanh.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen, nới lỏng một chiếc cúc ở cổ làm nổi bật lên nước da trắng lạnh và nốt ruồi trên cổ vô cùng gợi cảm. Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ.

Người rất ưu tú, trong công ty có vô số người thầm mến mộ, nhưng khí chất lãnh ác của anh khiến cho người ta chỉ nhìn thôi đã khiếp sợ.

Nhưng nhân viên cấp cao như Triệu Ngạn thì biết rõ, mặc dù anh chưa tổ chức hôn lễ hay đưa vợ đến công ty nhưng Ngô tổng của bọn họ đã là người có vợ rồi.

Triệu Ngạn rất đồng cảm với người chị dâu chưa từng gặp mặt kia. Kết hôn với một người biến thái thế này thì không biết phải trải qua cuộc sống thế nào nữa!

Tuy nhiên, cuộc sống là cuộc sống, ông chủ của bọn họ không bao giờ mắc sai lầm trong công việc, một vài quyết định trọng đại tưởng chừng như mạo hiểm nhưng chưa bao giờ thất thủ, vững vàng đẩy Khánh Tỷ lên vị trí cao nhất trong ngành.

Lần này "Tiên vấn" cũng rất được xem trọng, Khánh Tỷ với tư cách là nhà đầu tư chủ yếu nhất, chiếm bảy mươi phần trăm vốn đầu tư, là hạng mục trọng điểm trong quý này. Không có gì ngạc nhiên khi nói bọn họ sẽ tung ra thêm một bộ phim hot vào mùa đông này.

Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, hầu hết mọi người đều như trút hết gánh nặng mà bước ra khỏi phòng họp. Bị boss gây sức ép đến thở không nổi nữa rồi, buộc phải ra ngoài bình tĩnh trở lại.

Triệu Ngạn và Ngô Thế Huân đã quen biết nhiều năm, cũng xem như khá thoải mái với nhau, Triệu Ngạn ở lại và nói: "Chiến lược tuyên truyền về cơ bản là như vậy. Trọng điểm trước mắt là buổi tiệc chiêu đãi vào tuần tới, Ngô tổng có đến không?"

"Không." Ngô Thế Huân xoa lông mày, cầm áo vest lên: "Đi trước nhé."

"Gấp vậy sao?" Triệu Ngạn lộ ra vẻ hóng hớt lém lỉnh: "Về nhà tìm chị dâu à?"

"Cút."

Ngô Thế Huân mắng một tiếng, nhưng không phủ nhận.

Quả thực là về nhà.

Mặc dù Lâm Duẫn Nhi thẳng thắn từ chối lòng tốt giả tạo của Lâm Huyên, nhưng cô đã lên kế hoạch chuẩn bị nghiêm túc cho "Tiên vấn".

Lý do rất đơn giản, cô không thể cứ luôn ở trong nhà của Ngô Thế Huân cả ngày, cô phải có công việc riêng để ổn định cuộc sống. Số tiền có trong tay mang lại cho cô chút cảm giác an toàn, nhưng vẫn chưa đủ. Hơn nữa, sau khi đọc qua kịch bản của "Tiên vấn", cô cảm thấy nó rất hợp với mình.

Không nói chi xa, chỉ nói về trình độ thích ứng với thể loại cổ trang tiên hiệp, trên đời này không có người nào phù hợp hơn cô cả.

Vì vậy, cho dù chỉ thử vai cho một nhân vật phụ nhỏ nhoi nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn chuẩn bị rất nghiêm túc. Cô xem qua các bộ phim cổ trang của những năm gần đây, nghiên cứu ánh mắt, giọng điệu và biểu cảm của những nữ diễn viên trong đó. Ở trong nhà liên tiếp mấy ngày chỉ để đọc lời thoại, đọc đến nỗi Ngô Thế Huân cũng phải ý kiến vài câu.

Ở nhà buồn chán mấy ngày, cuối cùng cô cũng nhớ đến sự kiện sắp tới, tranh thủ buổi chiều đi ra ngoài một chuyến.

Đếm ngày, đã được một thời gian kể từ lần cuối cùng đến thăm mẹ Ngô. Cô mua một hộp sản phẩm dinh dưỡng và mang một bó hoa thủy tiên thanh nhã đến bệnh viện.

Lâm Duẫn Nhi thực sự vừa khéo, tinh thần của mẹ Ngô đang rất tốt, nhìn thấy cô đến thì càng tốt hơn. Với nhãn lực của Lâm Duẫn Nhi, có thể nhìn ra tuy bệnh tình của mẹ Ngô vẫn còn nhưng khí sắc đã tốt hơn nhiều so với lần trước, ánh mắt rất có thần.

Mẹ Ngô mỉm cười nhìn cô: " Nhi Nhi đẹp hơn lần trước rồi."

Không phải là ảo giác của bà mà con dâu thực sự ngày càng xinh đẹp hơn, lần này gặp, không chỉ da thịt trắng trẻo mịn màng hơn mà ngũ quan cũng tươi tắn có hồn hơn trước, mắt hạnh môi đỏ như phấn điêu ngọc trác, toàn bộ khuôn mặt toát ra hào quang không thể diễn tả được.

Lâm Duẫn Nhi biết rằng đây là hiệu quả do linh châu nuôi dưỡng, trên thực tế, đây mới chỉ khôi phục được khoảng bảy phần vẻ đẹp tiên tử của Lâm Duẫn Nhi mà thôi, có điều thế này đã là một loại vẻ đẹp bức người rồi.

Cô cười: "Thấy tinh thần của mẹ cũng đã tốt lên rất nhiều rồi."

Mẹ Ngô nắm tay cô, già nua mà dịu dàng: "Các con tốt thì mẹ cũng tốt."

Khi Lâm Duẫn Nhi còn là một tiểu bối ở tiên giới, những tiên quân trưởng lão xung quanh đều rất cưng chiều cô, vì vậy từ nhỏ đã tinh nghịch lém lỉnh. Bây giờ đối mặt với thiện ý của mẹ Ngô, Lâm Duẫn Nhi lại tìm được cảm giác được làm một đứa trẻ, không khỏi có chút nũng nịu: "Tính khí của Ngô Thế Huân không tốt, có lúc con rất sợ anh ấy."

"Mẹ biết." Mẹ Ngô siết chặt tay cô: "A Huân khác với những đứa trẻ khác, tính cách rất lệch lạc, ở cùng nó khiến con chịu ấm ức rồi."

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy, nghĩ đến sự ra đi của mẹ chồng trong nguyên tác, và cả Ngô Thế Huân hắc hóa báo thù, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

Mẹ Ngô lắc lắc tay cô: "Nói cho con biết một bí mật mà cả A Huân cũng không biết."

Lâm Duẫn Nhi phối hợp, làm ra ánh mắt hiếu kỳ: "Chuyện gì vậy?"

"A Huân rất thích những thứ đồ làm bằng tay." Mẹ Ngô có chút tưởng niệm nói: "Bất kể là làm thứ gì, chỉ cần có người tự tay làm thì nó sẽ giữ gìn."

Lâm Duẫn Nhi mở to mắt.

Vì vậy, hôm đó khi Ngô Thế Huân trở về nhà, nghe thấy mấy tiếng leng keng lẻng xẻng trong bếp.

Anh cau mày, đi vào bếp và thấy Lâm Duẫn Nhi đang bối rối tay chân trước một nồi sữa.

Nhìn thấy anh, cô có chút khẩn trương, mắt hạnh tròn vo chớp chớp hai cái: "Sao anh lại về rồi?"

Ngô Thế Huân khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp: "Cô đang làm gì thế?"

Lâm Duẫn Nhi bưng một nồi sữa nóng, cố gắng nâng cao hai tay, nhắm vào bát nước gừng nhỏ trên thớt: "... Pudding sữa gừng."

Cô ấy nghĩ rằng làm pudding đông lại rất đơn giản, đến tay mình thì mới nghiệm ra rằng đây thực sự là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao!!

Ngô Thế Huân nhìn bàn nấu nướng lộn xộn, cảm thấy phiền phức: "Gần đây không có bán à?"

"Nhưng tôi muốn..." Lâm Duẫn Nhi điều khiển góc độ của cái nồi một cách khó khăn: "Tự làm cho anh."

Ngô Thế Huân sững sờ.

Cô đang lấy lòng, xuất phát vì ý đồ gì đó mà anh không rõ.

Thăm dò, tặng quà, bữa tối... Tất cả dường như đều vì lấy lòng. Ngô Thế Huân không thể hiểu được cảm xúc của nhiều người bình thường, anh chán ghét loại hành vi dối trá này.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh chấp nhận loại lấy lòng vụng về kiểu này.

Vụng về đến nỗi có chút chân thật.

Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ cảm thấy mình vụng về, nhưng sau khi liên tiếp làm đông không thành ba chén sữa gừng, cô thực sự nghi ngờ đôi tay của mình.

"Anh ráng đợi thêm chút nữa, tôi nghĩ đại khái cũng nhanh thôi..."

Cô chưa kịp nói xong, cổ tay trái đã bị nắm lại, Lâm Duẫn Nhi sửng sốt.

Sau đó, bàn tay phải cũng bị nâng lên, người đàn ông tiến đến, khoảng cách rất nhỏ, bọc lấy cô từ phía sau.

Tiếp đó, Ngô Thế Huân nâng tay cô lên, vững vàng đều đặn, đổ sữa nóng vào bát nước gừng.

"Ngốc chết đi được." Anh nói.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tiên nữ thì rất ngọt ngào còn trùm phản diện thì rất xấu bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro