Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi trưa chủ nhật, Lâm Duẫn Nhi ôm thẻ của Ngô Thế Huân đi dạo phố cùng Tằng Tiểu Mông, cô muốn mua một món quà sinh nhật cho anh, suy đi tính lại cô quyết định mua cho anh một chiếc áo khoác, cô không biết nhiều nhãn hiệu nam nhưng Tằng Tiểu Mông rất rõ những thứ này.

Tằng Tiểu Mông thật sự rất có hiểu biết, Lâm Duẫn Nhi bị cô dẫn đến cửa hàng tốt nhất thành phố B, thẳng đến hai quầy đồ nam, sau đó hất cằm lên: “Cậu chọn đi!”

​Lâm Duẫn Nhi khó xử gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Ở đây… Tớ có mua nổi không…”

Tằng Tiểu Mông liếc cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1) nói: “Chẳng phải anh ta đã đưa thẻ tín dụng cho cậu rồi sao? Cậu không dám dùng à? Đừng nói với tớ dùng tiền của anh ấy là không tốt nhé, cậu cứ can đảm mà quẹt thẻ! Dù sao sau này tiền của anh ấy cũng là của cậu, cậu chỉ sử dụng trước thời hạn mà thôi.”

(1) Rèn sắt không thành thép: Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Cô đến để mua quà sinh nhật cho bạn trai, dùng thẻ của anh mua quà sinh nhật cho anh, thế cũng đúng sao? Lâm Duẫn Nhi tiếp tục bối rối: “Tớ thấy cậu càng ngày càng giống khuôn cách nữ vương… Chẳng lẽ là vì Tô Gia Trạch?”

Tằng Tiểu Mông lập tức trở mặt: “Đừng nhắc tên lưu manh đó trước mặt tớ!”

Lâm Duẫn Nhi tỏ vẻ vô tội: “Nhưng lúc trước cậu từng nói cậu thích lưu manh mà…”

Tằng Tiểu Mông vỗ xuống đầu cô, tức giận nói: “Mau chọn quần áo cho nam thần của cậu đi!”

Lâm Duẫn Nhi: “…”

Thật sự toàn mùi thuốc súng thôi… Hai ngày nay Tô Gia Trạch đã làm những việc tán tận lương tâm gì với Tiểu Mông vậy?

Còn nữa… Tiểu Mông đã làm những việc tán tận lương tâm gì với Tô Gia Trạch vậy?

Đây là lần đầu Lâm Duẫn Nhi đến những tiệm quần áo sang trọng đến vậy, cảm giác mỗi bộ quần áo đều phát ra ánh sáng lấp lánh, chắc chắn là rất đắt… Ôi, bản tính cần cù tiết kiệm, chăm lo việc nhà đâu rồi?!

Nhân viên bán hàng ra sức giới thiệu, nói cho cô biết món nào là style mới nhất hiện giờ, rất nhiệt tình… Lâm Duẫn Nhi vừa đáp lời vừa đi đến tủ kính trưng bày bên ngoài, nhìn hình nộm người mẫu cao lớn rắn rỏi mặc một chiếc áo khoác kiểu nước Anh, cảm thấy rất thích hợp với bạn trai cô.

Cô bán hàng cười nói: “Mẫu này trong tiệm chỉ còn một chiếc, đang cất bên trong, cô có muốn xem thử không?”

Lâm Duẫn Nhi càng nhìn càng thích, liền theo cô bán hàng đi vào trong.

​Tằng Tiểu Mông lo Lâm Duẫn Nhi lại đắn đo không có can đảm mua nên cũng đi theo, thấy cô rất thích liền hỏi: “Chọn cái này à?”

​Lâm Duẫn Nhi chạm vào chiếc khuy áo tinh xảo, hạ quyết tâm: “Đúng! Mua cái này!”

​Lúc quẹt thẻ, Lâm Duẫn Nhi lấy thẻ của mình ra, Tằng Tiểu Mông trực tiếp nhét thẻ đó vào ví tiền của cô, lại rút một tấm khác từ ví của cô ra, Lâm Duẫn Nhi sốt ruột: “Cậu làm gì thế… Mua quà sinh nhật đương nhiên phải dùng tiền của tớ chứ…”

​Tằng Tiểu Mông không đổi nét mặt: “Thẻ của cậu không đủ tiền.”

​Lâm Duẫn Nhi cười: “Đủ mà, lúc nãy tớ đã hỏi giá tiền rồi.”

​Tằng Tiểu Mông: “Tính bằng đô la.”

​Lâm Duẫn Nhi: “(⊙o⊙ )…”

​Nhân viên bán hàng không nói cho cô biết đó là đô la nha! / (tot )/~~

​”Nhập mật khẩu đi.” Tằng Tiểu Mông cúi đầu đẩy Lâm Duẫn Nhi đang đứng ngẩn ra.

​Lâm Duẫn Nhi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy máy pos (2) đã chuyển sang trước mặt cô, đợi cô nhập mật khẩu… Cô ngẩng đầu nhìn Tằng Tiểu Mông: Bây giờ nói không mua nữa thì có sao không…

(2) Máy pos: Là loại máy dùng để thanh toán thẻ tín dụng.

​Phải mua! Tằng Tiểu Mông khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, đầu ngón tay cô nhấn mật khẩu run bắn lên, tim như muốn vỡ tan! Ôi, phá sản rồi!

​”Ký tên đi, viết tên nam thần của cậu.” Tằng Tiểu Mông nhắc nhở cô lần nữa.

​Lâm Duẫn Nhi viết ba chữ “ Ngô Thế Huân” vô cùng máy móc, giao dịch thành công, một chiếc áo khoác “nặng tay” được đưa cho cô, ôi ôi ôi, không biết anh nhận được tin nhắn thông báo có hối hận vì đã đưa thẻ cho cô không? Có khi nào… Tối nay sẽ tịch thu thẻ của cô ngay lập tức…

​Nguyên nhân: Có thể do tốn tiền! Không cho cô tốn nữa! TaT!

​Nói không chừng… Ngay cả bạn gái cũng không cần nữa! Tại sao ư? Bởi vì phá của quá! Nuôi không nổi! / (tot )/~~

​Cùng lúc đó, Ngô Thế Huân nhận được một tin nhắn, nhìn thấy nội dung tin thông báo thì hết sức kinh ngạc. Anh vốn lo cô không dám dùng thẻ này, không ngờ lần đầu tiên đã dũng cảm như vậy, anh nhếch môi cười cười.

​Hai phút sau, điện thoại của cô liền gọi tới, giọng điệu khẽ run như một đứa trẻ làm sai việc: “Em, em… Em đã quẹt thẻ của anh…”

​n Ngô Thế Huân nhịn không được xoa trán, giọng nói cẩn thận như vậy là sao? Anh còn chưa nói gì, cô lại cẩn thận hỏi: “Sao anh không mắng em?”

​Ngô Thế Huân: “Tại sao anh phải mắng em?”

​Lâm Duẫn Nhi: “Em, em dùng thẻ của anh, dùng rất nhiều… Em là đồ phá của…”

​Phá của…

​Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Em yên tâm, cứ xem như anh đốt tấm thẻ kia, gia sản cũng không lụn bại đâu.”

​Lâm Duẫn Nhi lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi…”

​Ngô Thế Huân nói sang chuyện khác: “Tối nay anh đến đón em cùng đi ăn cơm.”

​Lâm Duẫn Nhi mềm mại: “Được…”

​Tằng Tiểu Mông dựa vào tấm kính của cửa tiệm, nhìn bộ dạng Lâm Duẫn Nhi trốn vào một góc gọi điện thoại cứ như vợ bé, lặng lẽ mở điện thoại di động ra tìm một hình ảnh của nhãn hiệu nam nào đó.

​Lúc Lâm Duẫn Nhi quay lại đã có nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, xem ra Ngô Thế Huân rất biết dỗ dành người khác đấy, Tằng Tiểu Mông đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt cô, nói: “Còn nhớ bộ quần áo này không?”

​Ồ? Đây không phải là bộ quần áo hai ngày trước Ngô Thế Huân đã mặc sao?  Lâm Duẫn Nhi chớp mắt: “Nhớ chứ.”

​Tằng Tiểu Mông nói cho cô biết giá cả của bộ quần áo này, sau đó vỗ vỗ đầu của cô nói: “Vậy nên sau này cậu mua quần áo cho bạn trai phải chọn loại có đẳng cấp thế này, sở dĩ nam thần được gọi là nam thần đều có nguyên nhân riêng.”

​Lâm Duẫn Nhi nghe xong nở nụ cười, tùy ý thản nhiên nói: “Được rồi, tớ biết rồi, tớ sẽ không hạ thấp đẳng cấp của bạn trai mình đâu.”

​Tằng Tiểu Mông tiện tay kéo xuống xem tiếp, thấy chiếc áo khoác đêm đó Tô Gia Trạch đã mặc, nhớ đến bộ dạng quần áo chỉnh tề của anh ta, hành động lại lưu manh, lập tức thấp giọng mắng: “Mặt người dạ thú!”

​Mặt người dạ thú… Lâm Duẫn Nhi lập tức xù lông: “Cậu, cậu nói ai mặt người dạ thú!”​

Tằng Tiểu Mông phục hồi tinh thần lại, giải thích: “Tớ nói Tô Gia Trạch.”

​Lâm Duẫn Nhi: “Sao, anh ta đã làm gì cậu?”

​Tằng Tiểu Mông: “Không muốn nói.”

​Lâm Duẫn Nhi lắc cánh tay của cô: “Nói đi nói đi!”

​”Một tên lưu manh thì có gì tốt để nói chứ!” Tằng Tiểu Mông cũng xù lông.

​Lâm Duẫn Nhi chớp mắt: Vậy là xù lông lên cũng vì Tô Gia Trạch? Muốn biết anh ta cầm – thú thế nào quá! Là cưỡng hôn hay làm thế nào vậy?

_______________

​Bốn giờ chiều, Ngô Thế Huân đón Lâm Duẫn Nhi về nhà mình, cùng nhau nấu cơm. Tằng Tiểu Mông chỉ định đi nhờ xe, nhưng khi xuống xe lại bắt gặp Tô Gia Trạch từ phía trước đi đến.

​Fuck! Tằng Tiểu Mông thầm mắng một câu, tên cầm thú này sao giống âm hồn không tan nhỉ?!

​Tô Gia Trạch thật sự không ngờ sẽ gặp được Tằng Tiểu Mông, bước nhanh lên phía trước, nụ cười vẫn như ánh mặt trời: “Tiểu Mông, thật trùng hợp.”

​Trùng hợp con mợ anh ấy! Tằng Tiểu Mông trợn trắng mắt, nói: “Không trùng hợp, tôi về nhà đây, tạm biệt!”

​Tô Gia Trạch đuổi theo, vô cùng vô lại: “Tôi tiễn cô.”

​Lâm Duẫn Nhi ngồi trong xe ngạc nhiên nhìn thấy hai người cãi vả phía trước, xoay người hỏi người đàn ông bên cạnh: “Tô Gia Trạch theo đuổi cô gái nào cũng đều… Mặt dày mày dạn như vậy sao?”

​Ngô Thế Huân dường như phải trầm tư suy nghĩ: “Có lẽ đây là lần đầu tiên.”

​Nghe nói lần nào Tô Gia Trạch yêu đương cũng chọn người dễ chia tay… Lâm Duẫn Nhi không khỏi đồng tình với Tiểu Mông, Tô Gia Trạch thật sự muốn quấn lấy cô, không biết cô có thể chịu đựng được không…

​Lâm Duẫn Nhi đan ngón tay vào nhau, hỏi một vấn đề trước kia không dám hỏi, giọng nói nho nhỏ: “À… Trước đây anh đã yêu mấy lần rồi?”

​Ngô Thế Huân sững sờ một tí, sau đó đưa thay sờ sờ đầu của cô, thấp giọng nói: “Lúc đại học có yêu một lần, sau ba tháng thì kết thúc.”

​”Hả?” Lâm Duẫn Nhi hơi giật mình, trợn to mắt, “Tại sao ba tháng đã kết thúc?”

​Về việc này, Ngô Thế Huân trả lời hết sức thành thật: “Bị đá.”

​Đáp án này đã thành công lấy lòng Lâm Duẫn Nhi, vốn còn có chút khúc mắc nhỏ, dù sao con gái đều rất keo kiệt, chẳng qua bây giờ cô lại càng hiếu kỳ… Ai lại ngu mà đã Ngô Thế Huân, người đàn ông này định sẵn là của cô sao?

​Lâm Duẫn Nhi cười hì hì, hai mắt lấp lánh ánh sáng linh động, đắc ý lại thỏa mãn, cô dựa vào cánh tay của anh, cười nói: “Đá rất hay! Em muốn cảm ơn cô ấy!”

​Ngô Thế Huân dở khóc dở cười sờ lên mặt cô, khởi động xe đi về phía trước, kết quả lại nghe cô hỏi tiếp: “Tại sao cô ấy lại đá anh thế?”

​Tại sao ư? Ngô Thế Huân hồi tưởng lại quãng thời gian yêu dương ngắn ngủi khi còn đại học, hai người là bạn cùng lớp, từ đầu đều là nhà gái chủ động, chia tay cũng do bên nữ đề nghị, anh chỉ biết đồng ý, vậy nên anh nghĩ cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, anh nói đơn giản một câu: “Có thể do cảm thấy không thích hợp.”

​Lâm Duẫn Nhi lại truy vấn: “Vậy anh có còn nhớ đến cô ấy không? Ký ức khắc sâu chẳng hạn?”

​Nhìn đi, con gái đều tính toán chi ly như nhau, dù là việc đã nhiều năm về trước cũng không tránh được sự tò mò.

Ngô Thế Huân đưa tay ra sờ đầu của cô, cười nhẹ nói: “Không.”

​Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy chuyện tình cảm trước đây của mình rất nhạt, từ lúc Lâm Duẫn Nhi nói đây là mối tình đầu của cô, anh đã toàn tâm toàn ý cho cô mối tình đầu tuyệt vời nhất, trong suốt quá trình này, anh cũng như nếm thử hương vị của mối tình đầu giống cô, trái tim đánh bại lời hứa, có khi còn được quay lại làm một thanh niên tuổi trẻ bồng bột.

​Chỉ có điều, dù sao Ngô Thế Huân cũng là đàn ông gần 30 tuổi, so với Lâm Duẫn Nhi trẻ trung đơn thuần, tình cảm của anh lại càng nồng nhiệt rực cháy, những gì muốn có không chỉ là yêu đương nông nỗi, thứ anh muốn là cả đời.

​Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng có cơ hội nghiêng người hôn cô gái nhỏ miệng đang lải nhải, lấy ở đâu nhiều giả thiết để hỏi như vậy chứ?

​Tất cả lời nói của Lâm Duẫn Nhi đều bị nụ hôn của anh chặn lại, ô ô ô, thật đáng ghét! Cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mà! Thế này, thế này… Thật là quá gian xảo!

​ Ngô Thế Huân quấn sâu lấy đầu lưỡi cô. Hôn, hôn thẳng đến mức đầu lưỡi của cô giống như bị thắt chặt lại, vài phút sau, Ngô Thế Huân dắt cô ra khỏi tầng hầm, đi mua đồ ăn.

​ Lâm Duẫn Nhi sẽ không nói chuyện nữa, đầu lưỡi tê dại luôn rồi… (/▽╲ )

​Ô ô ô, lưu manh! Đàn ông đều như nhau, anh cũng là cầm thú. Cùng một giuộc!

Sau khi mua đồ ăn xong, Lâm Duẫn Nhi nằm ghế sofa chơi trò chơi, Ngô Thế Huân đụng mặt cô một cái, thân mật hỏi: “Không muốn cùng nhau nấu ăn?”

​ Lâm Duẫn Nhi đang đánh quái vật, không thèm liếc đến anh, chơi xấu nói: “Không muốn, hôm nay anh nấu ăn cho em đi.”

​ Ngô Thế Huân nhướng nhướng mày: “Được thôi.”

​ Ngô Thế Huân đứng dậy đi vào bếp, Lâm Duẫn Nhi ngồi một mình trong phòng khách to như thế để chơi trò chơi, vài phút sau, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Duẫn Nhi đang đánh boss nhỏ, không đi được đâu.

​”Nam thần, có người nhấn chuông cửa! Anh mau mở cửa đi.” Cô nhìn về phòng bếp la to một tiếng.

​ Ngô Thế Huân ra khỏi bếp, bàn tay vẫn còn nhỏ nước, nhíu lông mày lại uốn nắn cách gọi của cô: “Chẳng phải anh đã dặn em đừng gọi vậy rồi sao?”

​ Lâm Duẫn Nhi ra vẻ vô tội nhìn anh: “Vậy gọi thế nào đây? Em thích gọi như vậy mà.”

​Cô thích à? Sao cô không hỏi anh thích cô gọi gì? Vậy anh thích gì đây? Thích cô gọi… “Chồng ơi” chứ sao.

​ Ngô Thế Huân ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Tô Gia Trạch và Tằng Tiểu Mông, Tô Gia Trạch cười như ánh mặt trời, Tằng Tiểu Mông mặt không chút thay đổi.

​Anh hỏi: “Các người đến làm gì?”

​Tô Gia Trạch vô liêm sỉ nói: “Ở nhà Tiểu Mông không có người, tôi dẫn cô ấy đến đây ăn chùa.”

​Tằng Tiểu Mông: “Ha ha…”

​ Ngô Thế Huân nhíu mày, thân hình cao lớn thon dài đứng trước cửa, thật không muốn cho hai cái bóng đèn này vào, Lâm Duẫn Nhi nghe được giọng nói của Tằng Tiểu Mông liền chạy tới, nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh Ngô Thế Huân, nháy mắt cười: “Hai người… Cùng đến sao?”

​Tô Gia Trạch đã tự động lách vào, muốn đưa tay kéo Tằng Tiểu Mông còn đứng bên ngoài cửa, Tằng Tiểu Mông trực tiếp hất tay: “Tự tôi có tay có chân, anh đừng động tay động chân với tôi được không?”

​ Lâm Duẫn Nhi: “(⊙o⊙ )…”

​Khụ khụ, Tô Gia Trạch lúng túng gãi phía sau gáy, thấp giọng nói: “Không được, trừ phi cô đồng ý làm bạn gái của tôi.”

​Khụ khụ, Lâm Duẫn Nhi nháy mắt với Tằng Tiểu Mông: Ngàn vạn lần chớ tin anh ta, làm bạn gái rồi sẽ càng động tay động chân!

​Tằng Tiểu Mông đột nhiên cười một tiếng, nhướng mày nói: “Được, tôi làm bạn gái của anh, nhớ cất kỹ bàn tay của anh, đừng chạm vào tôi.”

​Tô Gia Trạch kinh ngạc nhìn cô: “Cô vừa nói gì?”

​Tằng Tiểu Mông cởi giày, mang đôi tất trắng đạp lên sàn, không thèm quay đầu lại: “Tôi đồng ý làm bạn gái của anh, anh cũng phải tuân thủ lời hứa, đừng động tay động chân với tôi.”

​Cô ấy nói như vậy là sao?! Người đàn ông nào không được động tay động chân với bạn gái của mình chứ?!

​Tô Gia Trạch cảm thấy bản thân… Bị lừa gạt…

Thật sự không ngờ cô nhóc nhỏ tuổi thế lại khó trị đến vậy, xem người ta nắm tay Nịnh Nịnh tiểu thư đứng ngẩn ra kìa! Ngô Thế Huân hành động dễ như trở bàn tay, hắn đã làm gì mà bị cả đội quân phản công như thế?

​Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tằng Tiểu Mông, cong môi nói: “Em nói thật à? Từ nay trở đi em là bạn gái của anh, Duẫn Nhi tiểu thư và Ngô Thế Huân đều là nhân chứng, đừng hòng chơi xấu.”

​ Ngô Thế Huân: “Sao…”

​Sự việc phát triển quá nhanh, Lâm Duẫn Nhi tiến lên kéo Tằng Tiểu Mông: Không phải chứ… Đồng ý thật sao?

​Tằng Tiểu Mông cho cô một ánh mắt yên tâm, Lâm Duẫn Nhi lại không hề cảm thấy yên tâm…

​ Ngô Thế Huân lạnh lùng nhìn Tô Gia Trạch một cái, sau đó ôm lấy Lâm Duẫn Nhi đi về phòng khách, bỏ lại một câu: “Cậu đã đến ăn chùa vậy tôi giao luôn việc nấu ăn cho cậu.”

​Fuck! Hắn đến để ăn chùa, không phải để nấu ăn!

​Bị Tằng Tiểu Mông ương ngạnh nhìn nhẹ nhàng, lại bị hỏi: “Anh công tử, anh biết nấu ăn không?”

Vốn đang suy nghĩ nên làm sao, Tô Gia Trạch nghe thấy câu này lập tức nở nụ cười, khóe miệng nghiêng nghiêng: “Đương nhiên biết, em đợi đi.”

​Tô Gia Trạch vào bếp, Tằng Tiểu Mông không tin người đàn ông này biết nấu cơm nên cũng đi theo sau.

​Trong phòng khách chỉ còn lại Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng hỏi: “Tô Gia Trạch biết nấu ăn thật sao?”

​ Ngô Thế Huân gật đầu, sờ sờ đầu của cô, nói: “Chúng ta đợi ăn là được rồi.”

Lâm Duẫn Nhi bối rối gật đầu, sau đó nhìn về phía phòng bếp, Tằng Tiểu Mông đứng dựa vách tường mặt ngó về phía phòng bếp, cô nghe thấy Tằng Tiểu Mông nói: “Đao pháp không tệ lắm, ra dáng đấy.”

​Tô Gia Trạch cười vài tiếng, “Bảo bối, sau này cứ đến nhà anh, anh nấu cho em ăn.”

​Tằng Tiểu Mông thẹn quá hoá giận: “Ai cho anh gọi tôi là bảo bối! Anh có thấy buồn nôn không?!”

​Tô Gia Trạch: “Anh gọi bạn gái của anh, bảo bối làm sao vậy?”

​…

​ Lâm Duẫn Nhi nghe thấy thì ánh mắt long lanh sáng ngời, không thèm chơi game nữa, dựng thẳng hai tai nghe hai người kia đấu võ mồm, có lúc nghe xong bật cười ra tiếng, nếu như tình sử của Tô Gia Trạch không phong phú đến vậy, cô cảm thấy hai người bọn họ như thế cũng rất tốt…

​ Ngô Thế Huân nghe thấy lại rất bực bội, hai người hẹn hò không tốt sao, đột nhiên bị hai cái bóng đèn lớn cản trở. Vốn định hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó có thể xem phim, hoặc cùng cô chơi trò chơi, giống như lần trước vậy. Đợi đến chín giờ tối lại chở cô trở về trường học, tất cả đều tốt đẹp và vui vẻ như vậy.

​Anh chau mày nghe hai người trong bếp tán tỉnh, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi nhất định phải làm cho Tô Gia Trạch dẫn Tằng Tiểu Mông đi, hai người này ồn ào quá!

​ Ngô Thế Huân mua đồ ăn không nhiều lắm, vốn chỉ mua hai phần người, bây giờ lại có thêm hai người, đồ ăn đương nhiên hơi thiếu, Tô Gia Trạch tìm được vài quả trứng gà trong tủ lạnh, xào trứng sốt cà chua, lại thái chút ít cà rốt và hành lá, cho hai quả trứng rang với cơm chiên, lấy thêm mì sợi làm một phần mì xào trứng gà, trong nháy mắt trên bàn đã có thêm ba đĩa thức ăn.

​Tằng Tiểu Mông kinh ngạc nhìn anh làm ảo thuật hoá ra nhiều món ăn như vậy, nhìn thấy anh bận trước bận sau, đột nhiên cảm thấy tên cầm thú này… Ra dáng đàn ông nội trợ cũng rất giỏi.

​…

Tất cả món ăn đều được đặt lên bàn, một phần cánh gà nướng mật ong, một phần sườn xào chua ngọt, một đĩa rau cải, hai mặn một chay. Đây vốn là thực đơn bữa tối của Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi.

​Cộng thêm Tô Gia Trạch lại “khéo biến đổi” ra ba món ăn mới, bốn người sáu đĩa, không chênh lệch lắm.

​ Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy thức ăn trên bàn đã “Oa…” một tiếng thật dài, vốn còn cho là tối nay bọn họ phải ăn nhiều cơm trắng thay cho thức ăn cơ, không ngờ Tô Gia Trạch như thế này mà cũng biết nấu ăn! Đàn ông biết nấu ăn đều gây ấn tượng rất thuận lợi, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy Tô Gia Trạch có lẽ cũng không hư hỏng đến vậy… Nếu như Tiểu Mông về ở với anh, ngày nào cũng có thể ra lệnh như nữ vương: “Mau nấu ăn cho tôi.”

​Ha ha, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười, cô giơ ngón cái về phía Tô Gia Trạch, cười hì hì nói: “Không ngờ anh cũng là đầu bếp đó!”

​Tô Gia Trạch không chút khiêm tốn cười đáp trả: “Bây giờ cô biết rồi.”

​Tằng Tiểu Mông: “Chỉ biết nấu ăn thôi mà? Có gì đặc biệt hơn người?”

​Tô Gia Trạch không giận chút nào, nhân cơ hội khen bản thân một lần: “Không có gì thử thách được anh cả, không chỉ nấu ăn được, anh còn biết kiếm tiền, còn có thể yêu thương bạn gái.”

​Da mặt quá dày… Lâm Duẫn Nhi che miệng cười, mắt liếc về phía Tằng Tiểu Mông, xem cô cự tuyệt như thế nào, Tằng Tiểu Mông bên cạnh không thèm nhìn lấy Tô Gia Trạch một cái, lạnh nhạt dùng bữa.

​Tô Gia Trạch ăn phải quả đắng lại không hề để tâm, gắp cho Tằng Tiểu Mông một cái cánh gà.

​ Ngô Thế Huân từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, dáng vẻ ưu nhã ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Lâm Duẫn Nhi cái cánh gà hoặc xương sườn, Lâm Duẫn Nhi lại liếc mắt cười với anh.

​Sau khi ăn xong, Ngô Thế Huân thản nhiên nhìn Tô Gia Trạch một cái, ý tứ rất rõ ràng: Cơm nước xong xuôi, các người có thể đi.

​Tô Gia Trạch rất biết điều nhướng mày, nói với Tằng Tiểu Mông: “Tiểu Mông, chúng ta đi thôi, lát nữa anh đưa em về trường học.”

​Tằng Tiểu Mông trợn mắt liếc anh một cái: “Cần anh nhắc sao, anh nghĩ tôi muốn làm bóng đèn giống anh à? Còn nữa, tôi tự mình gọi xe về trường học.”

​Tô Gia Trạch hơi bất đắc dĩ, bạn gái tính tình nóng nảy như vậy không tốt đâu!

​Hai người đi rồi, cuối cùng cũng được thanh tĩnh.

​ Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi, giọng nói ôn nhu: “Em chơi game một lát đi, anh rửa xong bát đĩa sẽ chơi cùng em.”

​Cùng… Lâm Duẫn Nhi cứ cảm thấy chữ “cùng” này thật sâu xa… Nhất định không đơn giản như vậy… Giống như đêm hôm đó…

Ngô Thế Huân ra khỏi bếp, không tìm thấy Lâm Duẫn Nhi đâu, anh quay người đi vào phòng ngủ, phát hiện cô đang nhón chân giúp anh treo quần áo?

​Anh đi đến cầm lấy mắc áo trên tay cô, dễ dàng treo lên.

​ Lâm Duẫn Nhi ngửa mặt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn xem bình thường anh mặc nhãn hiệu gì, sau này em có thể mua giúp anh…”

​”Sao?” Ngô Thế Huân cúi mắt xuống nhìn cô, ánh mắt của cô trong suốt ướt át, anh thoáng nghĩ, thấp giọng hỏi: “Hôm nay mua quần áo cho anh à?”

​ Lâm Duẫn Nhi ôm eo của anh, khó chịu nấp trong lòng anh nói: “Phải, nhưng mà… Dùng thẻ của anh, đắt quá… Em mua không nổi.”

​ Ngô Thế Huân cười nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu của cô, giọng nói lại thấp một chút: “Lần sau cũng phải mua cho mình, biết chưa?”

​ Lâm Duẫn Nhi cọ xát trong lòng anh: “Được…”

​Như thế mói ngoan, Ngô Thế Huân nở nụ cười: “Vậy quần áo của anh đâu?”

​”Ở trong ba lô của em… Đó là quà sinh nhật em tặng cho anh! Anh muốn xem bây giờ à?” Lâm Duẫn Nhi nép trong ngực anh, ngẩng đầu lên hơi ngượng ngùng, “Em dùng thẻ của anh mua quà sinh nhật cho anh, anh có ghét nó không?”

​Cô đang nói gì vậy? Ngô Thế Huân kéo cô ra, vỗ đầu cô: “Mang đến để anh xem.”

​ Lâm Duẫn Nhi “lịch bịch” chạy đến phòng khách bên ngoài lấy ba lô lớn của mình, dè dặt lấy bộ quần áo kia ra, sau đó đi đến bên cạng anh ướm thử một chút, hài lòng gật đầu, thúc giục anh: “Mau, mau mặc vào cho em xem.”

​ Ngô Thế Huân nhìn thoáng qua, kiểu dáng và màu sắc đều là loại anh thích, anh cười cười, nghe lời mặc thử vào, kiểu áo khoác làm nổi bật thân hình cao lớn thon dài nhìn rất hợp, tuấn tú, lịch sự, tao nhã, còn có một chút kiêu ngạo.

​Thật là đẹp trai! Hai mắt Lâm Duẫn Nhi sáng long lanh, bạn trai tuấn tú, lịch sự, tao nhã như thế, vóc người thon dài cân xứng, tỷ lệ hoàn mỹ, thật sự là vóc dáng trời sinh, ô ô, thật thích! Tim đập hơi nhanh rồi…

​Gào khóc, muốn nhào tới quá đi! (/▽╲ )

​Sau đó… Cô thật sự nhào tới, thở hơi mạnh nói: “Rất tuấn tú, tiêu nhiều tiền như vậy thật đáng giá!”

​ Ngô Thế Huân nở nụ cười: “Rất hợp, anh rất thích, sau này quần áo của anh sẽ do bạn gái quyết định.”

​ Lâm Duẫn Nhi gật đầu: “Được, không thành vấn đề!”

​Sờ sờ đầu: “Ngoan.”

​Sau đó Ngô Thế Huân “cùng” Lâm Duẫn Nhi xem phim, chơi trò chơi…

​ Lâm Duẫn Nhi lại nói “Không được!”, Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân quả thật đang tra tấn chính mình, anh cắn lỗ tai của cô, hơi thất vọng hỏi: “Khi nào mới chịu nói muốn?”

​ Lâm Duẫn Nhi mặt đỏ hồng, cô cũng không biết đến khi nào nữa… Cho dù cô đồng ý cũng không nên nói thẳng ra chứ… Ríu rít ríu rít, chuyện như vậy rất thẹn thùng đó… Mặc dù hơi hiếu kỳ, thậm chí mỗi lần bị anh trêu chọc cũng hơi “khó chịu”, nhưng chung quy vẫn có chút sợ hãi, lần nào gần xông trạn cũng tinh ý nói “Không được…”

​ Ngô Thế Huân vùi vào giữa cổ cô, khàn giọng nói: “Anh không biết có thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa.”

Đây là lần đầu tiên anh nói trắng ra như vậy, Lâm Duẫn Nhi xấu hổ quá, không biết trấn an thế nào đây… Hơi có vẻ đàn ông táo bạo.

​Từ từ bình phục, Ngô Thế Huân mặc nội y vào cho cô, chỉnh lại áo len, cô gái mềm nhũn trong lòng lại ngượng ngùng xù lông động đậy vài cái, anh thấp giọng uy hiếp: “Đừng nhúc nhích, lộn xộn nữa anh sẽ không làm quân tử được đâu.”

​ Lâm Duẫn Nhi rất muốn nói “Vậy đừng làm quân tử nữa!”, nhưng… Bây giờ quần áo đều đã chỉnh tề, cô không có can đảm nói…

​Ô ô, sớm biết vậy vừa rồi đừng nói “Không được!”… (′▽'〃 )

​Chín giờ, Ngô Thế Huân đưa Lâm Duẫn Nhi về trường, Lâm Duẫn Nhi nảy sinh ý định hỏi: “Thứ ba anh muốn ăn gì?”

​ Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn cô: “Em muốn ăn gì? Tuỳ em thôi.”​

Lâm Duẫn Nhi sớm đã nghĩ kỹ, cô cười hì hì nói: “Chúng ta đi ăn bò bít-tết được không?”

​”Được.” Ăn gì cũng được, Ngô Thế Huân từ đầu đến giờ đều chiều theo ý cô, cô muốn ăn gì cũng được.

​”Em sẽ đặt bánh kem, sau khi dùng cơm chúng ta sẽ đi tản bộ, tối lại về nhà cắt bánh sinh nhật.” Lâm Duẫn Nhi tỉ mỉ nói ra tính toán của mình.

​ Ngô Thế Huân rất ít mừng sinh nhật, bạn gái lại tích cực lập kế hoạch chúc mừng sinh nhật cho anh như vậy, nhưng mà… Anh chỉ nhắm vào điểm mấu chốt, khẽ nhíu lông mày, dừng ngay đèn đỏ phía trước, anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt tối tăm sâu xa dưới ánh đèn đường lộ ra vẻ đặc biệt mê người, giọng nói trầm thấp, âm cuối không nghiêm túc: “Tối lại về nhà? Rất trễ đó?”

​ Lâm Duẫn Nhi xoắn ngón tay lại, cúi đầu không nhìn anh, đỏ mặt nói: “Thì, thì buổi tối… Khoảng mười giờ đó…”

​”Mười giờ? Vậy anh sẽ không kịp đưa em về trường rồi.” Anh cười nhẹ nói, có chút cố ý.

​Người này, tuyệt đối là cố ý! Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt nhìn ra cửa sổ, đưa lưng về phía anh nhỏ giọng nói: “Ngày hôm sau 9 giờ 20 em có tiết, anh phải đưa em về trường học sớm một chút…”

​ Ngô Thế Huân cười nhẹ vài tiếng, tâm trạng vô cùng sung sướng: “Được.”

_______________

​Thứ ba năm giờ chiều, tiết học tự chọn kết thúc, Lâm Duẫn Nhi lập tức chạy về phòng ngủ thay quần áo, Ngô Thế Huân sẽ đến đón cô.

​Trịnh Thiến Thiến nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi thay một bộ quần áo mới, áo len đơn giản, váy ngắn caro, mang ủng ngắn, phối hợp với tóc ngắn như lông xù, thật sự đáng yêu giống như một bé thỏ trắng.

​Trong phòng ngủ chỉ có hai người các cô, Trịnh Thiến Thiến nói chuyện vốn không kiêng kỵ gì, đùa giỡn hành hạ cô: “Hôm nay cậu chuẩn bị đóng gói bản thân để tặng cho nam thần nhà cậu sao? Anh ấy nhất định sẽ mừng rỡ như điên.”

​ Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn cô, sau đó nhớ lại đêm nay mình không về ngủ… Lập tức đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: “Đêm nay mình không về phòng ngủ…”

​Trịnh Thiến Thiến sững sờ một tý, lập tức hiểu rõ, không có ý tốt: “Nhớ giữ lại chút sức lực đó, ngày mai ngoại trừ tiết thứ nhất được nghỉ, cả ngày đều kín tiết nha!”

Nha nha cái đầu cậu! Bạn học Thiến Thiến gần đây nói chuyện càng lúc càng “chín chắn”, Lâm Duẫn Nhi bị cô nhắc càng chột dạ, xách túi của mình lên “lịch bịch” chạy…

​ Ngô Thế Huân tan ca trước nửa tiếng, trên đường tốn 40 phút, bây giờ đang đợi ở cửa trường học, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bước nhanh ra, anh đẩy cửa xuống xe.

​Hơn một phút sau, Lâm Duẫn Nhi nhảy đến trước mặt anh, Ngô Thế Huân giúp cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, nhìn thoáng qua cách ăn mặc hôm nay của cô, như lông xù. Đáy mắt anh mang ý cười, ấm giọng nói: “Hôm nay rất đáng yêu.”

Lâm Duẫn Nhi cười thật ngọt ngào, hai mắt chớp chớp đáng yêu như trăng lưỡi liềm, cũng khen anh một câu: “Anh cũng rất đẹp trai, hi hi hi, em chọn áo khoác thật là đẹp.”

​ Ngô Thế Huân cười cười chẳng nói đúng sai, “Lên xe đi.”

Ngô Thế Huân đã sớm đoán ra địa điểm, nhà hàng Tây có phong cảnh tao nhã, vừa vào cửa đã thấy khung đàn piano cao cao ở giữa, Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy khung đàn kia thì cười cười.

​Vị trí ở gần cửa sổ, Lâm Duẫn Nhi nhìn ra phía ngoài, đèn đường vàng nhạt bao phủ thành thị ban đêm, khắp nơi hiện ra hơi thở lãng mạn, cô nhìn về phía Ngô Thế Huân, cười tủm tỉm: “Đêm nay chúng ta đến bờ sông một chút được không?”

​ Ngô Thế Huân nhìn áo lông không dày trên người cô, buổi đêm cuối thu rất lạnh, bờ sông càng rét. Nhưng khuôn mặt cô tươi cười dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn màu nóng đặc biệt sạch sẽ xinh đẹp, anh không đành lòng từ chối, “Được.”

​Sau khi thức ăn được bày lên bàn, Lâm Duẫn Nhi cầm dao nĩa thành thạo cắt thành từng phần nhỏ, đây là lần đầu tiên cô ăn món Tây cùng Ngô Thế Huân, lúc trước đều ăn món Trung Quốc.

​Trước đây cô chưa từng nhắc thích ăn bò bít-tết, Ngô Thế Huân vẫn cho là cô không thích món Tây, anh hỏi: “Em thích ăn bò bít-tết à?”

​ Lâm Duẫn Nhi gật đầu: “Đúng vậy, mùi bị của nhà hàng này rất ngon, hì hì, trước kia em còn học cấp 3, sau khi hết giờ tự học buổi tối thường đi ăn bò bít-tết, sau này lên đại học đã ít dần.”

Hết giờ tự học buổi tối ở trường cấp 3? Đi với ai? Nam sinh trẻ? Ngô Thế Huân nhàn nhạt hỏi: “Đã trễ như vậy còn đi với ai?”

​ Lâm Duẫn Nhi hé miệng nhìn anh một cái, cố ý kéo dài giọng nói: “Với… Tiểu Mông.”

​Thấy anh không có phản ứng, Lâm Duẫn Nhi chu mỏ một cái, nói thêm: “Anh biết vì sao hết giờ tự học mới đi không? Bởi vì trường học rất gần đây, sau mười giờ có chiết khấu 7%, sau khi tan học lại đi ăn đúng là thích hợp.”

​ Ngô Thế Huân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Sau mười giờ chiết khấu 7% bởi vì thức ăn để qua đêm sẽ không còn tươi nữa.”

​A… Cái này cô cũng biết, nhưng vào thời điểm học cấp 3, cảm giác thỉnh thoảng hết giờ tự học buổi tối rồi đi ăn bò bít-tết cùng Tằng Tiểu Mông thật sự rất vui vẻ.

​ Lâm Duẫn Nhi ăn xong tháo tấm vải nhỏ, sau đó nói với Ngô Thế Huân: “Em đi toilet một tý.”

​ Ngô Thế Huân gật đầu: “Được.”

​Hơn mười phút sau Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa trở lại, Ngô Thế Huân nghiêng người nhìn về phía nhà vệ sinh, vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng đi đến, nhưng không phải đi về phía anh.

​Anh thấy cô nhìn về phía thềm đá hình tròn ở giữa, chậm rãi đi về hướng khung đàn piano kia, đèn thủy tinh hoa lệ trên cao chiếu xuống khuôn mặt cô, loé lên vầng sáng nhàn nhạt dịu dàng.

​Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn, sắc mặt nhàn nhạt ửng đỏ, trong sạch đáng yêu nở nụ cười với anh, lập tức ngồi xuống phía trước đàn piano.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro