Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng là song hỉ lâm môn, anh trai và chị dâu tái hôn, lại còn dẫn về một đứa cháu nhỏ, Lâm Duẫn Nhi vui vẻ cười không ngừng, Mạc Tú Trân kéo tay Phó Manh Manh hỏi này hỏi nọ, cô cũng lẽo đẽo bên cạnh để góp vui.

Ông Lâm đáng thương vốn trưng ra bộ mặt thối vì bị mọi người ngó lơ một lần nữa, nhưng sau khi nghe bọn họ nói con dâu đã mang thai lại muốn ngồi dậy ngay, sắc mặt rõ ràng hòa nhã hơn rất nhiều.

Vùng bụng bị thương đương nhiên cử động không dễ dàng, cả vợ và con gái lại không đếm xỉa đến mình, Lâm Dục Thân liền tiến đến dìu ông, để một tấm gối sau lưng cho ông ngồi.

Ông Lâm nhìn anh một cái, nói sâu xa: “Hôn nhân là chuyện cả đời, ly hôn đúng là giày vò lẫn nhau một cách vớ vẩn, nếu đã muốn tái hôn lại còn có con rồi thì sau này phải đối xử với nhau thật tốt.”

Lâm Dục Thân gật đầu: “Vâng.” Anh cũng không muốn tiếp tục bị giày vò nên mới làm cho cô mang thai.

Mạc Tú Trân kéo Phó Manh Manh hỏi: “Khi nào thì hai đứa làm thủ tục?”

Phó Manh Manh cảm thấy hơi ngượng ngùng vì tái hôn lại không báo trước cho trưởng bối, thật ra cũng không thể trách cô được. Sáng hôm qua vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã ngây ngốc đưa que thử thai hiện rõ hai vạch cho Lâm Dục Thân xem, ăn điểm tâm xong liền bị anh kéo đến cục dân chính làm thủ tục tái hôn.

Lâm Dục Thân thay cô trả lời: “Hôm qua đã làm rồi ạ.”

Mạc Tú Trân cười: “Vậy là tốt rồi, đợi ba con xuất viện, chúng ta sẽ chọn chỗ tốt mời bạn bè đến ăn bữa cơm.”

Phó Manh Manh nhu thuận gật đầu: “Vâng ạ.”

Móng vuốt của Lâm Duẫn Nhi giơ đến bụng Phó Manh Manh, biểu cảm rất trang trọng, anh trai đã 31 tuổi rồi, nhiều bạn học đồng trang lứa cũng đã lên chức ba, bây giờ anh ấy đã được thoả ước nguyện rồi.

Cô quay sang nháy mắt với ông Lâm: “Chúc mừng ông Lâm đã trở thành ông nội.”

Ông Lâm lầm bầm hừ một tiếng.

Lâm Duẫn Nhi cau mũi, đúng là một ông lão bướng bỉnh, rõ ràng trong lòng rất vui nhưng lại kiên quyết không thể hiện ra ngoài, đúng là một người kiêu ngạo!

Nhưng bạn trai cô cũng là một người kiêu ngạo đấy thôi? Đối đầu với ông lão kiêu ngạo… Không biết nam thần kiêu ngạo sẽ như thế nào?

Nhất định là thất bại thảm hại!

Ông Lâm phải nằm viện mấy ngày nay nên Lâm Duẫn Nhi đi học cũng bửa đực bửa cái, ngày nào Ngô Thế Huân cũng giảng bài lại cho cô.

Có câu nói: “Mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy hài lòng.” Cũng có câu nói: “Ba vợ càng nhìn con rể càng không vừa mắt”, rõ ràng dùng để chỉ ông Lâm. Tại sao ư? Bởi vì Ngô Thế Huân vừa đến, Mạc Tú Trân liền vui vẻ hào hứng, ông chỉ hơi nhăn mặt bà đã thấy ông quá khắt khe, nhìn ông bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Hơn nữa, mỗi lần Lâm Duẫn Nhi đến cùng Ngô Thế Huân, cô thấy ông Lâm lại trưng ra bộ mặt kiêu ngạo. Vì cho rằng ông vẫn không đồng ý để hai người họ hẹn hò, cô liền nghĩ cách khiến ông Lâm nhận ra bạn trai cô ưu tú như thế nào, chỉ không ngờ đã khen ngợi anh quá mức cần thiết, dù tất cả đều là sự thật.

Kết quả là phản tác dụng, bởi vì ông cảm thấy chiếc áo bông nhỏ của mình sắp bị người khác cướp đi.

Sau đó, Ngô Thế Huân bất đắc dĩ véo má cô, nói: “Lúc ở trước mặt ba, em không thể tỏ ra rất… Mê anh. Bây giờ ông ấy vẫn chưa chấp nhận anh, em thể hiện mình yêu anh đến mức không thể tự kiềm chế như vậy, tuy rằng anh rất vui nhưng ba em sẽ cho rằng chiếc áo bông nhỏ của ông ấy đã bị anh cướp mất rồi.”

Mê anh… Yêu anh đến mức không thể tự kiềm chế…

Lâm Duẫn Nhi khó hiểu nhìn anh, cô không tin anh có thể nói ra những câu tự kỷ như vậy, nhưng ngẫm lại thấy cũng có lý, cô ôm lấy thắt lưng anh, nũng nịu: “Biết rồi…”

Ông Lâm nằm một tuần đã đòi xuất viện, đúng vào ca trực của Lâm Dục Thân, Ngô Thế Huân đến đón ông về thay.

Ngô Thế Huân trực tiếp lái xe vào trong, ông Lâm thấy anh không cần hỏi đường đã chạy ngay đến dưới lầu, có vẻ rất quen thuộc với nơi này! Chắc chắn đã đến rất nhiều lần rồi! Ông cố ý hỏi: “Cậu đến nhiều lần rồi à?”

Ngô Thế Huân cười, cẩn thận trả lời: “Hai ngày trước lúc đưa bác gái về, con đã nhớ đường đi.”

Tên nhóc này đang khoe khoang chỉ số thông minh và trí nhớ tốt của mình à? Ông Lâm khẽ hừ.

Lâm Duẫn Nhi đang ngồi cạnh ông Lâm, bây giờ cô đã sáng suốt hơn rất nhiều, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nghe bọn họ đấu đá với nhau.

Dù không cần cô hỗ trợ nhưng lần nào Ngô Thế Huân cũng có thể đối phó với ông Lâm.

Ngô Thế Huân giúp họ mang đồ lên nhà, tình cờ gặp chú Vương nhà bên cạnh đang mở cửa, Lâm Duẫn Nhi ngọt ngào lên tiếng: “Chú Vương.”

Chú Vương có nghe Mạc Tú Trân kể chuyện Duẫn Nhi hẹn hò, nhưng dù đã đến thăm ông Lâm mấy lần cũng chưa từng gặp chàng trai ấy. Ông nhìn Ngô Thế Huân đang đứng cạnh bọn họ, nở nụ cười: “Đây là bạn trai của Duẫn Nhi à?”

Lâm Duẫn Nhi xấu hổ gật đầu, Ngô Thế Huân khiêm tốn chào hỏi, chú Vương liền khen: “ Duẫn Nhi thật biết nhìn người, bạn trai rất tuấn tú nha.” Lại quay sang nói với ông Lâm, “Ông thật có phúc, con trai con gái đều ở bên cạnh.”

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy giọng chú Vương tràn ngập ước ao, trong lòng cảm thấy chua xót.

Đây là lần thứ hai Ngô Thế Huân đến nhà Lâm Duẫn Nhi, lần trước là sang bắt thỏ lúc nửa đêm.

Mạc Tú Trân đưa quyển album lúc nhỏ của Lâm Duẫn Nhi cho Ngô Thế Huân xem, cô chụp rất nhiều ảnh nên có quyển nào cũng dày cộm, Lâm Duẫn Nhi lén ghé vào tai anh nói: “Đa số đều do ba em chụp, sở thích của ông là mua máy ảnh đó.”

Anh cười cười, chuẩn bị lật ra xem, đột nhiên ông Lâm lại giật lấy quyển album trên tay anh.

Ngô Thế Huân: “…”

Ông Lâm không thèm nhìn anh, cẩn thận sắp xếp lại một chút, khoảng mười giây sau mới đưa cho anh quyển album khác, nói: “Cậu bắt đầu xem từ quyển này đi.”

Ngô Thế Huân hơi sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười: “Vâng, cám ơn ạ.”

Ông Lâm nghe hai chữ “cám ơn” phát ra từ miệng Ngô Thế Huân cảm thấy không tự nhiên bèn quay sang chỗ khác, lầm bầm: “Tôi chỉ muốn cho cậu xem từ đầu, để cậu biết tôi nuôi nó lớn đến bây giờ không dễ dàng gì!”

Tấm lòng ba mẹ nào cũng như nhau, ai cũng cưng chiều con mình, đặc biệt là con gái, lúc nào cũng lo lắng bạn trai sau này không thể đối tốt với cô như họ.

Mắt Lâm Duẫn Nhi hơi cay cay, bình thường ông Lâm sẽ không nói những lời xúc động như vậy, lúc vui vẻ chỉ biết hừ hừ, lúc không vui cũng chỉ hừ hừ. Cô giả vờ không hiểu hàm ý sâu xa của ông Lâm, ôm cánh tay ông làm nũng: “Ba cực khổ rồi, nuôi con lớn đúng là không dễ dàng, sau này con nhất định sẽ hiếu kính với ba!”

Vẻ mặt vui sướng của ông Lâm: Hừ hừ.

Ngô Thế Huân cảm thấy hơi xúc động, hiển nhiên anh hiểu được ý của ông Lâm, anh nói: “Vâng, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Ngô Thế Huân không phải người thích cam đoan trắng trợn trước mặt bề trên hoặc hứa hẹn dài dòng. Từ trước đến nay anh đều là người lời ít ý nhiều, chuyên đánh vào trọng tâm, vậy nên những gì anh nói ra đều rất đê khiến người khác tin tưởng.

Ông Lâm nhìn anh một cái, không nói gì nữa.

Giọng Mạc Tú Trân từ trong bếp vọng ra: “Ông Lâm, vào làm việc đi.”

Sắp đến trưa rồi, Mạc Tú Trân đang chuẩn bị nấu cơm, lần đầu tiên con rể đến nhà chắc chắn phải làm món sở trường rồi, nhưng món sở trường của bà không có ông Lâm giúp đỡ thì không thành công.

Ông Lâm đứng lên liếc sang phía Ngô Thế Huân, giọng điệu như lơ đãng: “Ở lại dùng bữa đi.”

Ngô Thế Huân cười cười: “Vâng.”

Đợi sau khi ông Lâm vào bếp, Lâm Duẫn Nhi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, mở to mắt cong môi cười với anh, bộ dạng hơi ngốc nghếch. Ngô Thế Huân xoa xoa đầu cô, cúi đầu xem album.

Lâm Duẫn Nhi khều tay anh không vui: “Ba em đồng ý rồi, sao anh không tỏ ra vui mừng một chút hả?”

Ngô Thế Huân cúi đầu nói một câu bên tai cô, mặt Lâm Duẫn Nhi đỏ lên trong phút chốc, thật lưu manh!

Im lặng rồi, cuối cùng Ngô Thế Huân cũng có thể xem album, thật ra anh rất muốn biết dáng vẻ của cô lúc bé có giống như anh tưởng tượng hay không.

Mỗi lần ông Lâm bỏ ảnh vào đây đều rất có tâm tư, tấm nào cũng được sắp theo thứ tự thời gian, vậy nên Ngô Thế Huân vừa mở album đã nhìn thấy bức ảnh đầu tiên của cô, là lúc Lâm Duẫn Nhi vừa đầy tháng. Ảnh chụp đã lâu nên hơi cũ kĩ, dù vậy vẫn thấy rõ ràng một đứa bé trắng trẻo non nớt, đôi mắt vừa to tròn vừa đen láy, toàn thân trơn nhẵn, chỉ mặc một cái quần nhỏ viền hoa.

Ngô Thế Huân nhịn không được nở nụ cười, Lâm Duẫn Nhi vội vàng rướn người lật sang trang khác, “Không được nhìn, không được nhìn.”

Ngô Thế Huân im lặng, sau đó nói: “Anh nhìn còn ít sao?”

Lâm Duẫn Nhi: “…” Chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Lật sang trang sau, Lâm Duẫn Nhi lên 1 tuổi bắt đầu mọc tóc, dài dưới vành tai một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, đôi mắt to vẫn đen láy như cũ, đáy lòng Ngô Thế Huân trở nên mềm mại, đưa tay sờ sờ đầu cô.

Lâm Duẫn Nhi rất thích anh sờ đầu cô như thế, giống như thỏ trắng cầu xin chủ nhân nựng nịu chẳng hạn, nhưng cô lại không cần cầu.

Ngô Thế Huân càng xem càng thấy thú vị, đúng là từ nhỏ đến lớn cô chỉ có một kiểu tóc, tóc đen nhánh, hai ba tuổi thì thắt thành một bím, bốn năm tuổi lại thắt hai bím, hai bím tóc nho nhỏ dựng thẳng ngang tai.

Lâm Duẫn Nhi thấy khóe miệng anh vẫn cong, không nhịn được hỏi: “Buồn cười lắm sao?”

Anh cười nhẹ một tiếng: “Lúc nhỏ em rất đáng yêu.”

Cái đuôi nhỏ của Lâm Duẫn Nhi lập tức vểnh lên, kéo tay áo anh: “Thật sao?”

Anh rất thật thà, sau đó thấp giọng yêu cầu: “Sau này sinh con gái cho anh, lớn lên nó sẽ giống em.” Lớn lên đáng yêu giống cô, có quả đầu tròn đáng yêu và đôi mắt đen láy lúc nhỏ…

Bây giờ nói chuyện sinh con có phải hơi sớm hay không? Lâm Duẫn Nhi trừng to mắt, hỏi: “Anh thích con gái à? Lỡ như sinh con trai thì sao?” Suy cho cùng, sinh trai hay gái đều không phải do mình quyết định.

Ngô Thế Huân: “Ừ.”

Lâm Duẫn Nhi bĩu môi, tên này không biết nói những câu làm vui lòng người như “Sinh trai hay gái anh đều thích, chỉ cần do em sinh là được rồi” sao, cô nói: “Nhưng em thích con trai.”

Lúc cô nói câu này có chút hờn dỗi nên âm lượng hơi lớn, vừa dứt lời, chợt nghe “cạch” một tiếng, là tiếng đĩa nện vào mặt bàn, thật xui xẻo, vừa đúng lúc ông Lâm mang đĩa thức ăn ra liền nghe được những lời này.

Cả hai cùng ngẩng đầu, khuôn mặt kiêu ngạo của ông Lâm lại xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, cuối cùng rơi vào Ngô Thế Huân.

Đến sinh con cũng bàn luôn! Rau cải nhà ông… Rau cải nhà ông…

Thật bế tắc…

Ngô Thế Huân luôn trầm ổn bình tĩnh lại bị ánh mắt “u oán” của ông Lâm khiến bản thân hơi chột dạ.

Lúc này, trong đầu Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lóe sáng, cười tủm tỉm nói: “Ba, bọn con đang tranh luận xem em bé của anh hai và chị dâu là trai hay gái thì tốt, con nói thích chị dâu sinh con trai.”

Ngô Thế Huân xoa trán, ông Lâm rõ ràng không tin… Hừ hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro