Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quang cảnh buổi tối bảy tám giờ, cũng là thời điểm ánh đèn rực rỡ nhất, ánh đèn neon trong thành phố chiếu xuống mặt sông, màn đêm yên lặng dịu dàng.

Làn gió thổi bay tóc mái để lộ ra cái trán trơn bóng của cô. Ngô Thế Huân nhớ lại trước kia cũng có mấy lần như vậy, lúc anh quay về Ngô gia cũng bắt gặp cô đạp xe rời khỏi, lúc cô ngang qua anh, làn tóc mái cũng bị gió thổi bay như thế này, cái cằm khẽ nâng, đôi mắt trong trẻo sáng ngời chăm chú nhìn phía trước, khuôn mặt tràn đầy sức sống, như mùa xuân lướt ngang qua cửa sổ xe anh.

Nhẹ liếc qua, cũng không quá chăm chú, thậm chí hai ba năm nay anh cũng đã sắp quên, cô lại đột nhiên dùng phương thức như vậy xuất hiện trước mặt anh. Hơn nữa tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, duyên dáng yêu kiều đang đứng trước mặt anh.

Ngô Thế Huân thu hồi ký ức xa xưa và đôi mắt đen, đi những bước chân dài đến bên cạnh cô, từ từ nói: “Nhà của em ở gần đây sao?”

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút, vừa rồi cô chào hỏi anh, anh chỉ nhìn cô không nói lời nào, làm hại nụ cười trên mặt cô cương cứng lại.

Thật là, người ta cười với anh, anh cười lại một cái sẽ chết sao!

Lâm Duẫn Nhi cũng học anh kiểu kiêu ngạo như vậy, dừng vài giây mới chậm rãi trả lời: “Không phải, nhưng cũng không tính là xa, tôi chạy xe điện đến đây mất khoảng 20 phút.”

“À.” Ngô Thế Huân nói, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp thêm vài phần: “Vậy nếu chạy xe đạp thì sao?”

Tiếng nói mang âm điệu khàn khàn đầy từ tính của anh mang theo sóng điện rất nhỏ, nhất là trong màn đêm có chút mờ ảo này nghe đặc biệt gợi cảm mê người, thẳng tắp xuyên vào lỗ tai cô. Tim Lâm Duẫn Nhi đập có chút nhanh, cô chợt nhớ ra mình chưa bao giờ ở một mình cùng người khác phái thưởng thức cảnh đêm như vậy, khụ khụ, đây là lần đầu tiên!

Ngô tiên sinh, anh muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Lâm Duẫn Nhi nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng mà, Ngô tiên sinh, vấn đề anh hỏi có phải hơi kỳ lạ không? Lâm Duẫn Nhi hoài nghi ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt rất chân thành, biểu hiện thật sự rất hiếu kỳ.

Cô suy nghĩ lại một chút rồi nói: “Đạp xe đạp thì mất khoảng 30 đến 40 phút. Nhưng mà đã lâu rồi tôi chưa chạy xe đạp đến đây, lúc trước học cấp 2 và cấp 3 tôi thường xuyên đến đây chơi, bởi vì trường học cũng khá gần với nơi này. Sau này lên đại học mới ít đến đây hơn.”

Thì ra là thế, Ngô Thế Huân thông suốt, âm thanh kéo dài: “À.”

Một tiếng à ý vị thâm trường như vậy, Lâm Duẫn Nhi cho là anh còn muốn nói gì đó, đợi một lúc lâu không thấy anh nói gì, im lặng một lúc, Lâm Duẫn Nhi không quen với loại không khí tẻ nhạt này nên tự động giải thích: “Bởi vì Đại học Z cách đây rất xa, cuối tuần hoặc ngày hôm sau không có tiết học tôi mới về nhà, một tuần lễ tối đa ở nhà hai buổi tối, đại khái một tháng tới đây hai ba lần. Không khí ở đây rất tốt, cảnh sông rất đẹp, anh cũng đến tản bộ sao?”

“Không phải.” Ngô Thế Huân nói.

“…” Lâm Duẫn Nhi có ý muốn về nhà rồi, cô và Ngô tiên sinh hơi khác nhau, anh nói chuyện rất ngắn gọn cũng không phải loại người chủ động đến gần người khác, cô cũng không biết còn chuyện gì để nói, nhưng mà cứ đi lại như vậy cũng không ổn, dù sao cũng không quen.

Cô đang muốn nói “Trời đã hơi tối, tôi về trước”, dây thừng trong tay cô đột nhiên bị kéo đi, Lucky lại nghịch ngợm chạy đi, cô chạy theo hai bước, giữ dây thừng, gọi nói: “Lucky, đừng chạy lung tung!”

Lâm Duẫn Nhi lại kéo dây thừng, Lucky cũng dừng lại, chạy vòng vòng tại chỗ rồi chạy lại bên chân Ngô Thế Huân, giơ một cái móng vuốt lông xù của nó lên cào cào vào giày của anh, sau đó ngẩng đầu.

“Lucky thích anh đó, đây là cách nó biểu hiện sự yêu thích.” Lâm Duẫn Nhi cười haha giải thích, làm sao lại cảm thấy Lucky đang đứng bên chân anh khóc lóc om sòm, bộ dạng thật sự rất manh, càng nhìn càng thấy manh! Thật muốn chụp cho họ một tấm hình, nhưng khẳng định anh sẽ không đồng ý.  Ngô Thế Huân xem chừng chính là loại đàn ông cao ngạo lạnh lùng không thích chụp ảnh, nếu như cô nói muốn chụp, anh nhất định sẽ nói “Không muốn”.

Biểu đạt sự yêu thích… Ai muốn yêu thích con vật lông xù này chứ! Ngô Thế Huân ghét bỏ lui về sau một bước, Lucky cũng nhảy lên phía trước lại đến bên chân anh, lại cào cào vào giày anh. Anh nhấc chân, hơi dùng sức đá một cái vào bụng nó.

Lucky nhảy ra sau một cái, sau đó cảnh giác lui lại mấy bước, một lỗ tai đột nhiên dựng thẳng lên.

Lâm Duẫn Nhi há to miệng, trừng mắt nhìn một màn này, Lucky đã lâu không dựng lỗ tai lên rồi. (σ'д′σ)

Lúc cô bắt đầu nuôi thỏ tai cụp đã tìm hiểu rất nhiều phương pháp, cũng tham khảo kinh nghiệm của người khác trên Baidu, Lucky bị đá một cái liền vểnh tai lên, quả thật là do bị làm cho hoảng sợ.

Lâm Duẫn Nhi nhớ tới cái ngày bị tông, cô để Lucky lại cho anh trông chừng một lát. Sau khi mua lồng quay lại, Lucky cũng là dựng một lỗ tai lên thế này, bây giờ cô đã hiểu là có chuyện gì rồi. (*゜ -゜*)

“Bây giờ Lucky sợ anh rồi.” Lâm Duẫn Nhi cười có chút xấu hổ, cô biết anh cũng không dùng nhiều lực, nhưng có thể thấy anh không hề thích mấy loại vật nuôi này.

Nhưng mà, với tư cách là chủ nhân của Lucky, cô vẫn phải nói vài lời vì nó: “Ừm. Ngày tông xe hôm đó chính là lúc tôi đi mua thỏ, vốn là muốn tặng cho người ta, nhưng cuối cùng lại biến thành vật nuôi của tôi. Trước đây, tôi cũng không thích nuôi thỏ, nhưng Lucky rất đáng yêu, ngoại trừ thích gặm đồ đạc, bình thường đều rất nghe lời, hơn nữa cũng rất đặc biệt, anh nhìn đôi mắt gấu trúc của nó này.”

“Tôi không nghĩ là nó đáng yêu.” Ngô Thế Huân nói không chút lưu tình.

“…” Lâm Duẫn Nhi muốn rớt nước mắt, đừng có ghét bỏ như vậy có được không? Lucky thật sự rất đáng yêu mà!

“Em gọi nó là Lucky?” Ánh mắt Ngô Thế Huân hơi đổi.

“Đúng vậy.” Lâm Duẫn Nhi gật đầu.

Ngô Thế Huân nhìn cô một cái, cũng đoán được nguyên nhân và ý nghĩa cô lấy cái tên này.

Xét thấy đối phương ghét bỏ Lucky như vậy, Lâm Duẫn Nhi kéo nó đến cạnh mình, chuẩn bị về nhà, trước khi đi cô còn hỏi lại một chút vấn đề cái xe: “ Ngô tiên sinh, chiếc xe kia đã sửa chưa?”

Hình như mỗi lần cô thấy anh đều nói chuyện này, Ngô Thế Huân nhìn nhìn Lâm Duẫn Nhi: “Chưa.”

Còn chưa sao? Lâm Duẫn Nhi tiếc nuối nói: “Vậy chủ xe là ai? Nếu không anh đưa số điện thoại của người đó cho tôi đi, đến lúc đó tôi tự liên lạc trực tiếp, cũng không cần làm phiền đến anh.”

“Không sao.” Ngô Thế Huân nói, lại bồi thêm một câu: “Tôi cùng anh ta chung một công ty, hơn nữa ngày đó là tôi lái xe, để tôi xử lý là phù hợp.”

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy anh nói cũng đúng, cô uyển chuyển nhắc nhở anh: “Vậy, nếu các anh rảnh thì hãy mang xe đi sửa, nếu không bị trầy mất sơn nhìn cũng rất khó coi.”

Ngô Thế Huân nhàn nhạt nhìn cô: “Được rồi, tôi sẽ nhắc anh ta.”

Trên thực tế, xe của Tô Gia Trạch đã sớm sửa xong, ngay sau buổi tối Tô Gia Trạch thấy Lâm Duẫn Nhi đã đem xe đi sửa, hơn nữa sửa trong ngày là xong.

Ngày đó, sau khi hội nghị dự án kết thúc, Tô Gia Trạch bắt chéo hai chân hỏi Ngô Thế Huân: “Cô gái kia không phải muốn đền bù phí sửa xe cho tớ sao? Đưa số điện thoại của cô ấy cho tớ, tớ sẽ liên lạc.”

Lúc đó, Ngô Thế Huân nhàn nhạt liếc anh ta, không nhanh không chậm mở miệng: “Cậu thấy thiếu mấy ngàn đó sao?”

Sặc, ngữ khí xem thường này không ảnh hưởng chút nào đến Tô Gia Trạch, “Tớ cảm thấy rất thiếu mấy ngàn đó đấy.”

Ngô Thế Huân trực tiếp đi ra phòng họp, bỏ lại một câu: “Tớ nhớ xe cậu có bảo hiểm.”

Tô Gia Trạch: “…”

“Tôi về nhà trước. Ngô tiên sinh, anh chậm rãi đi dạo đi, cảnh đêm ở đây rất tuyệt.” Lâm Duẫn Nhi cười nói, sau đó vẫy tay: “Tôi đi đây, tạm biệt.”

Ngô Thế Huân: “Tạm biệt.”

Mấy phút sau, Ngô Thế Huân nhàm chán nhìn mặt sông, quay người rời đi.

Chậm rãi đi dạo, thưởng thức nhiều năm như vậy rồi, một mình anh thưởng thức cái rắm!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro