[SF][YunJae] W.A.I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title:WHO AM I?

Author: Cherry Ken

[Tôi không đặc biệt. Nhưng tôi là duy nhất.]

Disclaime: [liếm mép thèm thuồng] Ước gì năm cái anh đẹp như "diễn – viên – Hàn – Quốc" ý thuộc về mình nhỉ...

Pairing: YunJae.

[Chà, có lẽ đọc đến cuối fic, mọi người sẽ cảm thấy thắc mắc về cái dòng "Pairing" này...^^

Hmm...có thể nói đơn giản là: Trong những fic khác của Cherr, họ yêu nhau như một CP. Nhưng trong "Who am I?", Cherr muốn cho họ thử yêu với một thân phận hoàn toàn khác. Một cách yêu hoàn toàn khác!Cách yêu của hai tử thần, hai loài động vật máu lạnh...

Ầy, cũng chỉ là một chút thử nghiệm để tìm cảm giác mới lạ trong cái sự nghiệp viết fic bết bát của mình mà thôi *đập đầu vô gối* TT^TT]

Gerne + Warning: SA, drak, action, mystery, một chút violence, một chút horror,...

* Note: Fic được chuyển thể từ một bộ phim hành động của Mĩ mà mình mới xem hôm trước. Thực sự mình rất ấn tượng với kịch bản phim, tuy rằng hơi khó hiểu một chút, rồi bỗng tưởng tượng...chẳng biết nếu YunJae cũng được đặt trong tình huống ấy thì mọi việc sẽ ra sao. Và thế là nổi hứng lên, quyết định bắt tay mần cái fic này ^^~

Nói chung, về căn bản thì fic ăn theo film, tình huống không phức tạp gì, nhưng vớ phải bạn Au "thích ra vẻ bí hiểm" nên bạn phải đâm bì thóc chọc bì gạo, moi móc mổ xẻ tùm lum, vò cho nó rối bung rối bét ra mới chịu được ^^ tóm lại, fic khá là khó hiểu, mạch fic cũng không hề đặt trong một trình tự thời gian nhất định (mà cho nhảy cóc tùm lum ^^). Vì thế, xin đừng đọc lướt!

 

P/S: Sau mỗi dấu [***] là một lần chuyển cảnh, những đoạn in thẳng là hồi tưởng, còn in nghiêng là sự việc sảy ra ở hiện tại nhé ^^

 

Length: Shortfic.

Ratting:15+

 

Sumary

Cha Yunho, thực ra tôi là ai? Là con trai cha, là một thí nghiệm thành công ngoài mong đợi của cha,

Hay...một cỗ máy giết người hoàn hảo mà cha không lường hết được hậu quả?

Thực ra...tôi là ai?

...

Là Kim Jaejoong, là người mà ta yêu thương nhất, là người thân duy nhất của ta...

Con không phải con trai ta, không phải một thí nghiệm thành công ngoài mong đợi, cũng không phải cỗ máy giết người do chính ta tạo ra...

Con...chỉ đơn giản là Kim Jaejoong, chỉ là Jaejoongie của ta mà thôi...

...

WHO AM I???

——-o0~ *ByCherry Ken* ~0o——-

1.

Mọi chuyện bắt nguồn từ nơi mọi giọt nước đều ngưng tụ lại thành một khoảng trắng mịt mù, nơi dường như chẳng hề tồn tại sự sống...

***

Chú hươu nhỏ nhìn quanh đầy cảnh giác. Sau khi đã chắc chắn rằng sẽ không có bất cứ một loài sinh vật nào có thể gây nguy hiểm cho bản thân, nó cúi đầu, dùng gạc hất tung những hạt băng lấp lánh, đào bới từng nhánh địa y bị vùi sâu dưới lớp tuyết dày...

"Vút!"

Tiếng vật nhọn bất chợt xé toạc không gian lao về phía trước. Con hươu lồng lên đầy đau đớn, bước chân chệch choạng in lại trên lớp bụi tuyết trắng tinh khôi khi nó cố gượng chạy khỏi nơi có kẻ săn mồi rình rập. Nhưng thất bại. Nó bất lực khuỵu chân, lảo đảo ngã người trên cái nền giá lạnh ngàn năm ấy...

Một chút tuyết tan. Mùi tanh nồng đầy quyến rũ theo từng đợt gió vừa rít quất lên những nhánh cây chẳng bao giờ ra lộc, thoang thoảng xâm nhập vào khứu giác của sinh vật nhỏ bé đang nấp sau gốc cây Tuyết Tùng già cỗi.

Chậm chạp rời khỏi chỗ nấp, nó tiến tới bên thân hình to lớn vừa ngã quỵ, đang nằm thoi thóp giữa một vùng lạnh giá bạt ngàn. Đưa tay rút mũi tên đã cắm ngập một phần ba chiều dài ra khỏi cơ thể loài động vật kia với một gương mặt không chút xúc cảm, nó lên tiếng, giọng nói nhẹ hẫng như hòa vào từng bông tuyết dần nhuốm sắc đỏ đang lắng lại dưới gót chân.

"Bắn chệch tim mày rồi.

Họng súng đen ngòm chậm rãi giương lên, đôi mắt xám tro lạnh lẽo của nó nhìn thẳng vào đáy mắt sinh vật đang hấp hối kia, không một tia xao động...

"Đoàng!"

Âm thanh rắn, đanh và gọn vang lên đập tan từng phân tử không khí đang chậm rãi ngưng tụ. Cơn gió vùng địa cực lại nổi lên, tựa như cố thổi tan đi chút hơi ấm mỏng manh cuối cùng còn sót lại, để thay vào đó là cái lạnh lẽo vĩnh hằng từng chút, từng chút xâm lấn linh hồn.

***

Như một thước phim chất lượng tồi không hẹn giờ phát, ngay khi khóe mi nó vừa khép lại, từng hình ảnh của quá khứ nhẹ nhàng trôi lờ lững trong cái khoảng không gian đen kịt xung quanh. Không rõ nét, không màu sắc, không thanh điệu, chỉ đơn giản là những hình ảnh chắp vá cứ thế nối tiếp nhau trôi đều đều trước mắt. Chỉ duy một điều đặc biệt, những kí ức ấy cứ như chuyến tàu một chiều. Chỉ trôi đi. Hoặc ngừng. Chứ chẳng bao giờ xuất hiện tới lần thứ hai trong đầu nó.

 

Đó...đôi khi cũng là một loại hàm ơn của Chúa trời.

...

Bắt đầu với miền tuyết trắng phủ dày. Tuyết rơi không nhiều, nhưng đọng lại trường tồn vĩnh cửu. Cuộc sống của nó là thế. Nó là thế. Và vẫn luôn luôn như thế...Sống trong thế giới ngập tuyết, với một kí ức cũng đầy tràn những bông tuyết rơi.

 

Trắng xóa!

Nơi nó ở không ngày, không tháng. Chỉ có một mùa tuyết dài trải tràn tháng năm. Thời gian có trôi đi hay không, nó cũng chẳng thể nhớ. Chỉ nhớ ngày lên trắng xóa, đêm cũng trắng xóa, bị nhuộm loang lổ bởi đủ thứ sắc màu kì dị từ những dải cực quang sà sát xuống nền tuyết, nhức nhối in tới tận cùng nơi đáy mắt.

Trong tất cả mọi thứ mịt mù vây quanh. Nó có cha!

 

 

Cha nó - thực thể rõ ràng duy nhất tồn tại trong cuộc sống hư hư ảo ảo có cũng như không này. Chẳng rõ tuổi tác, chẳng rõ nghề nghiệp, cũng chẳng rõ mục đích sống. Ngoài việc mang giới tính nam, tên Yunho và luôn tự nhận là cha của nó ra, nó hoàn toàn chẳng biết chút gì về người "cha" này. Đơn giản, nó vẫn chấp nhận, bởi vì duy nhất một câu cha từng nói:

"Cha tồn tại là vì con, và con cũng vậy".

***

Khẽ mở hai hàng mi nhàn nhạt, để con ngươi xám đen không chút thủy quang tiếp xúc với thứ không khí nóng ẩm, vương vẩn một chút mùi tanh tưởi đầy mê đắm của tương lai. Trước mắt nó là một họng súng đen ngòm với những móng tay sơn ánh đỏ đặt nơi cò súng. Lại liếc nhanh xuống hai bàn tay đầy vết chai sạn trống trơn của mình, nó chớp thật nhẹ, rồi lặng lẽ đưa con ngươi lạnh hơn màu tuyết nhìn thẳng vào gương mặt người phụ nữ trước mắt, khóe môi hồng bất chợt khẽ nhếch lên...

***

Chuỗi ngày tháng trước đây của nó, bởi vì chúng như chẳng bao giờ trôi, thế nên nó từng lầm tưởng quỹ thời gian của mình là vô hạn. Sống giữa màu trắng bạt ngàn, nó cũng vô tình đánh mất dần những màu sắc khác. Đầu tiên là màu đen huyền của mái tóc, rồi màu trắng hồng của làn da, màu đỏ tươi của đôi môi mọng, tiếp đến là màu đen sánh tuyệt đẹp của hai đồng tử, màu đen mượt của hàng mi, rồi dần dần, tới cả chút sắc tố nhạt nhòa trên cặp mày thanh như lá liễu. Nó giờ đây chỉ còn là một bản thể mờ mờ nhạt nhạt, ảo ảnh hư vô, tưởng như chỉ cần một cái giật mình thật nhẹ thôi cũng đủ để những màu sắc vốn đã bị pha loãng hết mức còn sót lại trên cơ thể nó bị rửa trôi đi mất, chỉ để lại những mảnh vụn vô sắc rời rạc, bay lả tả như bụi mỏng phủ không gian.

Và rồi lúc ấy, nó cũng sẽ tan ra.

Tan biến vĩnh viễn...

...

Trái ngược hoàn toàn với cái vẻ ngoài mong manh đầy hư ảo ấy, tâm hồn nó là một viên kim cương thiên nhiên đã được tôi luyện từ ngàn đời, rồi bị bàn tay tàn nhẫn, thô bạo của số phận chia tách khỏi lòng bể sâu – nơi nó vốn dĩ phải thuộc về. Bị bỏ quên trong lớp vỏ bọc trống rỗng, không gọt dũa, không chế tác tinh sảo, viên kim cương thô sơ hấp thu cái lạnh lẽo từ ngàn vạn đời của biển cả, sẵn sàng dùng những cái ngạnh sắc nhọn của mình cắt nát bất cứ thứ gì lỡ chạm vào nó...

***

...Và hiện tại, "thứ" đó...chính là người phụ nữ xinh đẹp đang chĩa súng vào nó đây...

 

"Đủ rồi, cậu bé! Trò chơi này kết thúc tại đây. Ta không còn hứng thú chơi đùa với cháu nữa. – Bà ta lên tiếng. Gương mặt không vô cảm như nó, nhưng cũng chẳng thể hiện bất cứ sắc thái gì. Chỉ có đôi môi được tô vẽ bằng lớp son đỏ bóng hoàn hảo khẽ cử động, phát ra chuỗi âm thanh đều đều như một cái máy.

 

Nó không còn cười nữa. Tròng mắt xám mênh mang chiếu thẳng vào con ngươi màu nâu sánh như cốc cà phê sữa đã nguội ngắt kia, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy:

 

"Đúng vậy. Đến lúc kết thúc rồi.

 

 

Lại khép hai hàng mi dày, nó để bản thân rơi vào màu đen tuyệt đẹp khi hai mi mắt chạm nhau một lần nữa, bên tai thoáng nghe tiếng viên đạn khớp vào nòng.

 

.

.

.

 

Kết thúc thật rồi!

.

.

.

 

***

"Lẽ ra con đã chết! Ngay lúc này. – Một giọng nam trầm đột ngột vang lên phía sau khiến nó ngưng lại hành động rạch lớp da dày nơi vùng bụng con hươu lớn vừa săn được. – Ta đã giết con!

Vẫn quay lưng về phía người đàn ông vừa lên tiếng, tay nó âm thầm siết chặt cán con dao nhỏ.

"Đừng bao giờ đánh mất sự đề phòng, dù chỉ trong một giây. Nên nhớ, bất cứ khi nào ta cũng đều có thể lấy mạng con.

"Đã rõ, thưa cha. – Nó đáp, xoay người nhanh lẹ như một con chim cắt. Lời nói vẫn còn vương lại hơi ấm trên cánh môi hồng nhạt, tay phải đã vung lên, mũi dao hướng thẳng vị trí trái tim người đàn ông mà đâm tới.

 

 

Một nhát đâm chí mạng!

Tuy nhiên, người đàn ông đó rõ ràng cũng chẳng phải một gã tầm thường. Không một chút bất ngờ hay hoảng hốt, hắn nhanh chóng né người sang phải, bắt lấy cổ tay nó, vặn ngược về phía sau, tay còn lại nhanh chóng đỡ lấy cùi trỏ nó vừa thúc tới. Vòng ngược ra sau lưng, hắn vặn hai cánh tay nó lại, lấy một chân làm trụ xoay vòng cơ thể nó xung quanh như một chiếc compa khổng lồ. Mất đà, nó hơi loạng choạng, nhưng rất nhanh lấy lại thế cân bằng, tay bị khóa thả con dao ra trong khi tay còn lại nhanh nhẹn bắt lấy, dứt khoát vung lên chém một đường dọc vùng ngực. Rồi nhân lúc hắn nghiêng người né, nó bồi thêm một cú thúc gối.

"Con đang dùng sức quá nhiều. Đó là điều tối kị nhất trong một cuộc đấu tay đôi đòi hỏi sức bền như thế này. – Hắn bắt lấy vai nó, xoay ngược ra sau. Hơi thở vẫn bình ổn, tuyệt nhiên không một chút rối loạn.

"Xin lỗi cha! – Nó điều hòa lại nhịp hô hấp của mình, đồng thời vung tay ra sau, thực hiện một cú móc chéo hiểm hóc.

"...Và vẫn còn bị phân tâm trong lúc chiếc đấu. - Hắn bẻ ngược cánh tay nó, tước lấy vũ khí rồi rất nhanh vật sấp cơ thể nó xuồng nền tuyết lạnh.

Không gian lại như chìm vào sự yên tĩnh vạn năm của vùng đất ngập trong màu trắng của tuyết. Hắn đứng im lặng, gương mặt góc cạnh ngập trong đống râu tóc bờm xờm vẫn lộ rõ vẻ không hài lòng. Nó biết lí do vì sao. Và nó cũng hiểu, nếu đây là một cuộc chiến thật sự, nó đã thua mất hai mạng rồi.

"Bây giờ hãy sử dụng chính đôi bàn tay của con đi. – Hắn ném con dao nhỏ ra xa, đôi mắt nâu khẽ nheo lại theo đường parabol hoàn hảo ấy.

Nó lùi lại một bước, đưa mắt liếc nhìn hai bàn tay còn loang lổ sắc đỏ của mình. Trong trí óc không ngừng lặp đi lặp lại câu hắn đã từng nói: "Một trận giáp chiến chỉ ngừng lại khi một trong hai kẻ ngã xuống mà thôi!"

Và những vệt máu tươi trên tay nó...đã khô cứng từ lâu dưới cái lạnh như cứa vào da thịt này.

.

.

.

"YAH!!!!!!!!! – Nó hét lớn, nhanh chóng lao vào "đối thủ" của mình, từng đòn liên tiếp tung ra, nhanh gọn mà đẹp mắt. Có thể thua kém người đàn ông này về thể lực, nhưng bù lại, ở nó có sự nhanh nhẹn, sắc bén trên mức cần thiết và dòng máu lạnh lùng đến tàn bạo của một chiến binh đang rần rật chảy trong huyết quản.

 

Đó đôi khi là sự tàn nhẫn đầy độc địa của số phận,

...nhưng đôi khi, lại là một lợi thế khiến kẻ khác phải kiêng dè.

Xoay người ra sau, tay nó kẹp lấy cổ người đàn ông kia, siết chặt. Hai chân tựa như vòi bạch tuộc vòng lên cuốn chặt lấy vùng liên sườn, ép mạnh xuống cơ hoành, ngăn cản hoạt động hô hấp. Chỉ cần hai giây nữa thôi, mạng sống của kẻ đang nằm trong tay nó sẽ kết thúc vĩnh viễn chỉ bằng một tiếng "rắc" vỡ vụn của đống xương khớp trên cái cổ cao nam tính kia...

"Rầm!"

Tiếng động khô khốc vang lên đồng thời với cảm giác đau nhói nơi vùng lưng vừa tiếp xúc với nền tuyết cứng. Nó mở to mắt nhìn gương mặt đang che lấp một phần khoảng trời phía trên, vẫn không thể tin được mình vừa bị knock-out chỉ bằng một cú quật vai - ngay khi nó hoàn toàn tin tưởng bản thân đã nắm chắc phần thắng. Người đàn ông cúi xuống, khoảng cách thu hẹp khiến nó nhận ra nhịp thở của hắn dường như nhanh hơn một chút. Bộ râu rậm và dài cũng chẳng thể che dấu được đôi môi dày đang hơi hé mở, phả từng luồng hơi nóng hổi vào lớp không khí lạnh băng. Khẽ nhếch một bên lông mày, hắn nhìn nó một lát rồi chầm chậm lên tiếng:

 

"Con tự hạ được con hươu đó thật sao?

Rồi không cần chờ đợi lời hồi đáp từ nó, hắn xoay người bỏ đi. Để lại một mình nó nằm thở hổn hển bên xác con vật to lớn, với máu và mùi chiến thắng vừa được nếm nơi đầu lưỡi đã nhanh chóng biến hóa thành vị đắng của thất bại phủ tràn tâm can...

 

 

 

Đến tận giờ phút này...vẫn không thể nào thắng nổi người đó...

...Dù chỉ một lần...

***

Bước qua cánh cổng của căn nhà gỗ nhỏ vùi sâu mình trong khu rừng ngủ vạn năm không buồn dậy, nó vứt phịch bộ da dày vừa lột được lên cái giàn gỗ trước cửa, để mặc cho gió và cái rét buốt ngoài kia thổi khô. Sau khi treo con hươu lên một cành cây lớn trước nhà, nó đẩy cửa bước vào, tiến đến bên cái bếp đang âm ỉ cháy.

Lạnh giá cũng có một cái lợi mà nó chưa bao giờ phủ nhận. Lạnh làm máu nhanh chóng đông lại, khiến chiếc áo khoác lông duy nhất của nó không bị vấy bẩn bởi dòng chất lỏng tanh nồng từ con vật kia. Lạnh cũng có thể giữ cho miếng thịt khổng lồ đang treo trước cửa tươi đến hàng tuần, khiến nó không phải ngày ngày vùi mình trong bão tuyết chờ đợi.

...Lạnh, khiến cho mọi thớ cơ trên gương mặt nó đóng băng, khiến nó không phải biểu lộ sự ghê tởm hay xót thương khi ra tay cướp đi mạng sống của một sinh linh vô tội.

Lạnh giá...đôi khi cũng có lợi vô cùng.

...

"Còn đau không? – Hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ bên lò sưởi, tay đang bận rộn đảo khuấy thứ chất lỏng sền sệt trong chiếc nồi nhỏ, buông một câu thăm hỏi thoáng nghe có vẻ đầy dịu dàng. Nó không trả lời, chỉ lẳng lặng đóng chặt cánh cửa gỗ để ngăn những đợt gió lạnh thốc vào, sau đó xách theo cây đèn nhỏ, bước lên tầng trên rồi chui vào cuộn tròn trong đống chăn bông, lặng lẽ ngó đầu xuống nhìn theo bàn tay hắn. Những cuộn khói nhàn nhạt mang theo hương thơm...đa sắc thái của bữa tối giản đơn khiến căn nhà phút chốc đắm mình trong cái vẻ ấm áp hiếm hoi ấy. Nhìn những bong bóng nhỏ đang sôi lục bục trên bề mặt thứ chất lỏng màu xanh lơ trong nồi, nó hơi lơ đãng. Có vẻ bữa tối nay sẽ có món soup thập cẩm – cái món kì lạ mà dù đã ăn triền miên suốt 16 năm trời, nó vẫn chẳng thể nhận biết được là cha nó đã cho những nguyên liệu gì vào trong đó.

"Ta nghĩ con cần ngủ một giấc đấy. Nhìn con có vẻ mệt mỏi... – Hắn vẫn tiếp tục khuấy loạn xạ, cúi xuống lấy thêm một khúc củi khô chất vào lò, giọng nói đều đều như đang kể một câu chuyện cổ tích – ...không bao giờ được quên, lúc nàocũng phải chuẩn bị mọi thứ, ngay cả trong giấc ngủ...

_... – Nó vẫn nằm im lặng, lắng nghe. Đột nhiên cảm thấy...âm vực của cha nó, thực ra đôi khi nghe cũng rất ấm áp. Có thể vì đó là giọng nói duy nhất – ngoại trừ giọng của chính mình - mà nó được nghe thấy kể từ khi biết nhận thức về thế giới xung quanh nên mới sinh ra cái cảm giác kì quặc như vậy.

 

 

 

Nhưng, đúng là...rất ấm áp.

 

Ít nhất là lúc này...

 

 

 

Khẽ nhắm mắt lại, hiện tại, nó thực sự chỉ muốn ngủ một giấc thật say sau hơn bốn giờ đồng hồ chôn mình trong sự chờ đợi, với gió lạnh và tuyết trắng.

Bên tai, giọng nói ấm áp ấy vẫn vang lên đều đều, âm thanh trầm bổng hòa lẫn với tiếng reo nho nhỏ của nồi soup đặc sánh;

"Tuyệt đối không bao giờ được phép quên những gì ta đã dạy cho con. Và nhớ, luôn phải suy nghĩ thật nhanh."

Ngừng lại một lát, hắn nói tiếp:

"Tự vệ..."

"Hoặc chết." – Cũng rất nhanh chóng, nó đáp lời. Đó là câu khẩu hiệu mà từ ngày đầu tiên chạm tay vào khẩu súng nó đã buộc phải ghi nhớ.

Không gian giữa hai người chợt rơi vào một khoảng lặng. Dường như, hắn đang chờ đợi một điều gì đó từ nó.

Ngập ngừng một lát, nó nói thêm:

"Lần sau con sẽ làm tốt hơn."

"Tốt!...." – Hắn mỉm cười. Đột nhiên cảm thấy bản thân như tìm lại được một chút hứng thú mình vô tình đánh mất giữa mớ cảm xúc hời hợt triền miên. – "...Tiếng Đức?"

"Nächstes Mal werde ich es besser machen." (Lần sau con sẽ làm tốt hơn) – Nó đáp lại một cách trôi chảy.

"Tiếng Ý?" – Hắn tiếp tục hỏi, chậm rãi múc một muỗng soup lên nếm.

"La prossima voltafaròmeglio." – Và tiếp tục nhận được một câu trả lời đúng như sự kì vọng từ "đứa con trai".

"Tiếng Pháp?"

Có tiếng thở hắt đầy chán nản vang lên nhè nhẹ trong không khí. Dù chẳng hề thích cái phương pháp "kiểm tra ngoại ngữ đột xuất" của cha chút nào, thế nhưng, nó vẫn kiên nhẫn đáp lại;

"La prochaine fois,je ferai mieux."

Nhưng có vẻ như cha nó vẫn chưa hề có ý định kết thúc bài "quick – test" của mình ở đây.

"Tây Ban Nha?"

Nó nhìn hắn một lát, rồi nhận thấy khóe môi kia khẽ nhếch lên, bỗng chẳng buồn muốn trả lời, chỉ lẳng lặng rời khỏi đống chăn nệm, xách theo cây đèn nhỏ bước xuống phía dưới, khép lại cánh cửa gỗ vừa bị gió bật tung khiến cái lạnh buốt ngoài kia ào ạt tràn vào, thổi tan cả chút hơi soup ấm nóng vừa lan tỏa.

"Tây Ban Nha!" – Hắn lặp lại. Giọng nói trầm thấp truyền đạt rõ cái mệnh lệnh bắt buộc nó phải trả lời.

Ngừng lại bên cánh cửa đã đóng chặt, nó không quay đầu, buông một câu lạnh tanh:

"Querer yo fractura el cuello ¿no?"(Muốn con bẻ gãy cổ cha không?)

Câu nói chuẩn tới từng âm tiết khiến hắn chợt ngưng lại một lát, rồi mỉm cười thú vị, bàn tay ngừng việc quấy nồi soup đã nhừ nát như cám heo, khẽ chép miệng:

"Chà, nhìn vậy thôi chứ vị của nó cũng ngon lắm đấy!"

Đứng dậy bước đến bên cái giá bát nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hắn lấy ra hai chiếc. Quay sang nhìn nó đang dùng muỗng sắn lấy một miếng mỡ hải cẩu thật lớn cho thêm vào bấc đèn, hắn cất tiếng hỏi:

"Kích cỡ con hươu như thế nào?"

"Dài một thước hai." – Nó hình dung lại hình dạng con vật trong đầu, thầm ước lượng.

"Nặng khoảng 74 kg?" – Hắn tiếp tục.

"Con cũng nghĩ vậy." – Nó nhún vai.

Hắn bất chợt quay sang, đặt mạnh tay lên đôi vai rộng, giọng nói thì thầm sát bên tai nó. Một chút hơi ấm phả vào vành tai khiến nó bất giác rùng mình;

"Con phải tập phân tích nhiều hơn nữa."

".....Gì ạ? – Nó khẽ chớp mắt.

"Làm sao để hạ được ta...Làm sao để trở nên mạnh mẽ hơn."

Hắn xoáy sâu vào mắt nó, trên môi nở một nụ cười hàm ý sâu xa. Cầm theo hai cái bát nhỏ, nhìn nó thêm một lát rồi chậm rãi quay về góc bếp, nơi có nồi soup đã ngừng sôi. Giọng nói trầm ấm cất lên quyện theo hương thơm thoang thoảng của những mảnh quế khô:

"Afortunadamente, porque no he roto cuello!" (Thật may vì ta vẫn chưa bị bẻ gãy cổ!)

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, nó khẽ mỉm cười với câu bông đùa chẳng mấy hài hước của hắn – thứ gia vị ít ỏi khiến cho cuộc sống nhạt nhẽo của hai người trở nên dễ nuốt hơn một chút.

Ngồi xuống tấm thảm lông dày bên cạnh, nó đưa tay đón lấy bát soup nóng hổi hắn vừa múc cho, tâm trạng bỗng tốt lên vài phần.

Quả đúng như hắn nói. Nhìn thật chẳng giống thức ăn dành cho con người chút nào.

Nhưng vị của nó thì thực sự...không đến nỗi tệ.

***

 

2.

 

Đôi khi nó nghĩ, dường như cuộc sống của nó là một chuỗi lịch trình đã được lên sẵn ngay từ khi nó mới chào đời. Đi ngủ, rồi luyện tập, sau đó ăn, rồi lại luyện tập, học ngoại ngữ, luyện tập, ăn, nghe cha đọc sách, rồi đi ngủ. Ban đầu, những bài học dành cho nó chỉ đơn giản là học bắn súng, bắn tên, dùng dao, kiếm, rồi sau đó đến học cách biến tất cả mọi thứ trong tầm tay nó trở thành vũ khí giết người. Cứ thế tuần hoàn ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, tạo thành một cái vòng luẩn quẩn mà nó chẳng biết khi nào thì ngừng lại.

...

"Cha, đến bao giờ? – Nó hỏi, mắt vẫn nhìn vầng Mặt Trời đang nhuộm đỏ rực một góc thế giới quạnh quẽ nơi đây. Lúc này, hai người đang đứng trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, với đôi bàn tay rướm máu và những thớ cơ mỏi nhừ sau gần một ngày trời chiến đấu với những vách đá dựng đứng.

"Ngay khi con sẵn sàng! – Hắn đáp lại. Những sợi tóc dài bị gió cuốn bay phất phơ, che đi tia nhìn thâm sâu hướng về phía gương mặt nghiêng nghiêng hơi ửng hồng bởi ráng chiều của nó. Khẽ quay mặt đi, hắn trầm giọng hỏi – Jaejoongcon là ai?

"Han JaeJoon, 17 tuổi, sinh ra ở CheongNam, Hàn Quốc. Lớn lên tại Canadian Arctic Archipelago, quần đảo nằm ở phía bắc đại lục Canada với diện tích một triệu bốn trăm hai mươi tư nghìn năm trăm kilomet vuông. Là học trường trung học phổ thông Auroral. Thích khiêu vũ và điền kinh, có một người bạn thân tên Uknow và một chú chó tên Vik. Hiện tại chuyển tới số nhà 1545 Seoul, Nam Hàn.  – Ngay lập tức, nó đáp lời. Giọng nói nhanh và liền mạch như thể được tua từ một cuốn băng cát–xét. Khẽ ngước lên nhìn hắn, nó chớp nhẹ đôi mắt, khiến rèm mi màu nâu nhạt thoáng lay động – Đúng không, cha?

"Tốt lắm. Nhưng lần sau con hãy bỏ phần 'là quần đảo nằm ở phía bắc đại lục Canada với diện tích 1.424.500 km2'  đi. Hiểu không ? – Hắn nói, rồi khẽ mỉm cười sau khi nhận được cái gật nhẹ của nó. Quay người bước xuống núi, hắn chợt cao hứng huýt sáo theo giai điệu một bài đồng giao vừa thoáng hiện lên trong đầu rồi nghêu ngao hát, hoàn toàn không để tâm tới hình dáng nhỏ bé chợt sững lại phía sau lưng.

"Đó...là gì vậy?" – Nó vẫn nhìn thẳng về vầng thái dương đỏ cam phía trước. Đôi bàn tay lấm lem đưa ra sau, níu lấy cánh tay người đàn ông đang bước đi kia, giữ lại.

Hắn hơi giật mình, xoay người nhìn vào thân ảnh ngược sáng mơ hồ của nó, ậm ừ đáp:

"...Không có gì, ta chỉ hát thôi."

"Hát?" – Nó hơi nhíu mày, một lát sau mới quay lại, ngập ngừng nói tiếp – "Cha, trong đầu con đột nhiên có một chuỗi âm thanh rất giống với câu hát đó. Là gì vậy?"

Lúc này, đến lượt đôi mày rậm của hắn dần nheo lại. Trong đầu chợt nhớ về đoạn nhạc ngắn ngủi phát ra từ radio trong chiếc xe hơi cũ kĩ vào cái đêm mùa đông cách đây mười lăm  năm về trước, ngay trước khoảnh khắc định mệnh, khi hắn ôm nó – lúc ấy vẫn chỉ là một nhóc con chưa tròn hai tuổi lẩn trốn giữa cánh rừng bạch dương rộng bạt ngàn. Tâm thoáng chốc cũng như bị ai vò thành một nắm, thứ cảm xúc khó tả mà đã từ rất lâu rồi hắn cố tình lãng quên đi, nay cũng bất chợt trào ngược lên, khiến lòng nhộn nhạo không ngừng. Cúi xuống nhìn vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh đang mở to đầy chờ đợi của nó, hắn che giấu nụ cười bi thương sau mớ râu tóc rậm rì:

"Jaejoong. Chỉ là âm nhạc thôi."

"Âm nhạc? Là gì?"

Hắn khẽ thở dài

" Âm nhạc...đó là sự kết hợp của các âm thanh, một cái nhìn vào vẻ đẹp của cảm xúc và hình thức biểu hiện..."

"Cha!" – Nó chợt ngắt lời. Đôi mắt xám tro trong veo đến vô hồn mở to, nhìn thẳng vào mắt hắn. Từng câu chữ rõ ràng bật ra khỏi đôi môi hồng, ngữ khí kiên quyết như một lời tuyên thệ – "Chacon cũng muốn được hát!"

Hắn chợt khựng lại.

Ngay từ khi mang đứa trẻ đặc biệt này đến vùng địa cực lạnh giá nơi đây, hắn đã biết rõ rằng, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Chỉ là, khi nó thực sự sảy đến thật, chẳng hiểu sao trong thâm tâm lại đột nhiên trào lên một luồng cảm xúc vốn dĩ không nên có. Dường như...một chút tiếc nuối cùng không cam tâm. Nhưng rồi, tất cả vẫn bị chôn chặt dưới lớp mặt nạ hờ hững vô hình. Khẽ đưa tay chạm lên lọn tóc bạch kim đang bị gió cuốn rối tung của nó, hắn thì thầm:

"JaeJoong, ở đây chúng ta đã có mọi thứ..."

"Chưa đủ!" – Nó lắc đầu, khiến lọn tóc trượt khỏi những ngón tay hắn, tựa như một vệt nắng nhỏ tuột khỏi mây, rơi rớt giữa tầng thinh không đang vần vũ.

"..."

/Jae! Con không hiểu...Ta không sợ việc phải đối mặt với những thứ đang chờ đợi ta ngoài kia. Bởi đó là điều sớm muộn gì cũng sẽ sảy ra. Và bản thân ta cũng hoàn toàn tự tin vào việc có thể làm chủ cục diện được giăng sẵn. Ta chỉ lo con chưa thực sự biết bản thân mình sẽ phải trải qua những gì mà thôi./

"Chacon sẵn sàng rồi!"

Một vết nứt vỡ lớn lần đầu tiên xuất hiện trên lớp mặt nạ hoàn hảo của hắn, nó khẽ nở một nụ cười nhợt nhạt. Trong khoảnh khắc, hắn ngỡ như dải cực quang rực rỡ nhất của vùng địa cực này vừa sà sát xuống, rồi tụ lại cả trong đôi mắt nó, cháy bừng bừng như một ngọn lửa thần chẳng có bất cứ thứ gì có thể dập tắt nổi. Giọng nói phút chốc cũng như đanh lại, tựa một cánh tay vô hình đang cố đẩy hắn rơi xuống khỏi những vách đá sừng sững kia...

 

"Con thực sự sẵn sàng rồi, Yun ah!

 

***

Đêm buông. Căn nhà gỗ nhỏ lẩn mình trong khu rừng già vốn đã trầm lắng, nay bỗng như chìm hẳn vào cái tĩnh lặng đến đáng sợ của lòng người.

Mi mắt nó vẫn khép chặt, lồng ngực phập phồng khe khẽ theo từng nhịp hô hấp đều đều. Trong giấc ngủ chập chờn, cơ thể nó chợt nóng ran lên. Trực giác của một kẻ săn mồi khiến nó cảm nhận được mối nguy hiểm đến từ một kẻ săn mồi khác đang rình rập.

/...phải suy nghĩ thật nhanh.../

Vẫn khoác lên mình lớp vỏ bọc của một thằng nhóc đang say ngủ, đôi tai nó cẩn thận lắng nghe tiếng nhón chân trên sàn gỗ – nhẹ nhàng và êm ru như một con mèo Anh – hẳn phải là một kẻ cực kì chuyên nghiệp.

 

/...Luôn phải đề phòng, ngay cả trong giấc ngủ!.../

 

 Người đó ngày càng tiến đến gần, những sợi gân trên thái dương nó khẽ giật giật – nơi một nòng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào. Chỉ cần khoảng cách được rút ngắn một chút nữa mà thôi...

Một chút nữa...

 

/...Fight— or Die.../

 

 

Một chút nữa!

 

Nó vẫn im lặng chờ đợi.

...

 

/Tự vệ...hoặc Chết!/

 

 

'Vụt!'

Mở bừng mắt, nó nhanh như chớp trở mình, len ngón trỏ vào đằng sau cò súng, cố định ngón tay kẻ kia lại, đồng thời quay ngược khẩu súng ra phía sau, chĩa thẳng vào ấn đường kẻ đang nằm đè lên người nó. Xoay chân gạt vào chân trụ của hắn, nhân lúc đối phương mất trọng tâm, nó nhanh chóng giật lấy khẩu súng, ôm lấy cơ thể hắn lăn một vòng, khéo léo chuyển người ra phía sau, dùng chân cố định cánh tay hắn, một tay khóa chặt lấy cổ họng, tay còn lại kề sát khẩu súng vào điểm tiếp xúc giữa khớp hàm và tai. Mùi hương nam tính quen thuộc nhanh chóng ùa vào khoang mũi, nó vội vàng nói trong hơi thở hổn hển:

"Con sẵn sàng rồi, cha! Thực sự sẵn sàng rồi!"

Kẻ vừa tấn công nó im lặng, rồi bất chợt trở người, đưa đôi bàn tay rắn chắc ghì lấy vai nó, ấn xuống lớp nệm giường thô cứng khiến nó hơi bất ngờ, tay theo phản xạ đưa lên bóp chặt cổ hắn.

Khẽ nhếch mép cười, hắn đưa tay siết mạnh lấy cổ tay nó – Bỏ ra, trước khi ta bẻ gãy xương con.

Chầm chậm buông lỏng tay, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi khom người bước xuống nhà, nó bỗng cảm thấy hơi hoang mang. Trước đây tuy rằng thái độ của cha với nó có phần lạnh lùng nghiêm khắc, cũng chưa từng nói với nó những lời nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng quả thực, đây là lần đầu tiên, nó cảm nhận được trọn vẹn cái lạnh giá của vùng Cực Bắc khắc nghiệt này trong âm điệu lời nói của hắn. Nhíu mày nhìn hắn khoác thêm chiếc áo khoác bằng da hươu, dứt khoát đẩy cánh cửa gỗ bước ra ngoài, nó bất giác nhỏm người dậy:

"Cha! Đi đâu?"

"Còn khoảng ba tiếng trước khi trời sáng. Con cứ ngủ thêm một lát đi. Ta sẽ về sớm thôi." – Không hề quay đầu nhìn nó, hắn đáp rồi nhanh chóng rời đi.

Nằm lại trên mớ chăn nệm nhàu nhĩ sau trận giao chiến vừa rồi, nó thẫn thờ nhìn vào khoảng không thoáng chập chờn lay động bởi bóng ngọn lửa tỏa ra từ chiếc lò sưởi nhỏ trước mắt. Một lát sau mới khẽ đưa tay xuống dưới chiếc gối lớn, chậm chạp lấy ra quyển truyện cổ tích đã nhàu nát, lật qua từng trang.

Thế giới riêng của hai cha con nó, nói hẹp chẳng phải hẹp, nhưng vẫn chưa đủ rộng lớn. Ít ra, bản thân nó luôn cảm thấy như vậy.

Từ khi bắt đầu có kí ức, vì một lí do đặc biệt nào đó, cuộc sống của nó đã luôn được bao bọc bởi màu trắng dịu dàng, tinh khiết mà hoàn toàn trống rỗng này. Nó chưa một lần thắc mắc nó được sinh ra như thế nào, hay mẹ nó là ai, thậm chí còn chẳng biết khái niệm "Mẹ" là gì.

Tất cả những gì nó còn nhớ...chỉ là một cảm giác quen thuộc mơ hồ thoáng qua khi bắt gặp tấm ảnh nhỏ được kẹp trong cuốn "Truyện cổ Grim" gối trên đầu giường – thứ duy nhất thuộc về quá khứ mà nó còn giữ lại được.

Đó là những bức ảnh chân dung được ghép lại của một cô gái trẻ rất xinh đẹp, với mái tóc đen huyền được cột hờ hững lệch qua một bên, vài sợi tơ mềm mại bung ra, xõa tung trên nền khăn xám trắng. Cô có đôi mắt to, dài và trong vắt như đại dương, gương mặt dịu dàng với những đường nét trong sáng, có phần ngây thơ, thuần khiết. Dưới cùng— là tấm hình chụp vùng bụng nổi tròn sau lớp áo len màu xanh nhạt...

 

Cô đang mang thai!

Lần đầu nhìn thấy bức hình đó, trong cơ thể nó đột ngột bừng lên một cảm giác mà nó chưa từng gặp trước đây. Đưa ánh mắt thắc mắc nhìn Yunho, hắn chỉ mỉm cười, tiến đến gần, luồn tay vào mớ tóc vàng thật nhạt của nó xoa nhè nhẹ, ánh mắt nhìn đâu đó xa xăm, giọng nói cũng chợt trở nên nhẹ bẫng tựa chiếc lông vũ chao nghiêng trong không khí:

"Đây—là mẹ của con."

"Mẹ?" – Nó hỏi lại, gương mặt thoáng qua một nét khó hiểu.

"Là người đã sinh ra con." – Hắn nhìn tấm hình, ngón tay khẽ lướt qua gương mặt đó, hạ giọng xuống gần như thì thầm – "Một người phụ nữ rất đặc biệt..."

Rồi quay sang nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng—khó tả, hắn đưa tay chạm nhẹ lên gò má đang tái đi vì lạnh, nở một nụ cười hư vô:

"Con...rất giống mẹ con. Thực sự rất giống, Jaejoong ah..."

Nhìn lại tấm hình, bất giác nó cảm thấy—khó chịu. Đúng, là khó chịu. Vì điều gì thì nó vẫn chưa rõ. Chỉ biết rằng, nó không bao giờ muốn nhìn lại ánh mắt kia của cha Yunho nữa...

Không bao giờ...

 

Lặng lẽ cất quyển truyện vào chỗ cũ, nó ngồi dậy. Đột nhiên nhớ tới một nơi – địa điểm bí mật mà ngày trước nó thường đến sau những buổi luyện tập mệt mỏi để giảm bớt cái gánh nặng vô hình đang ghìm chặt trên vai. Rồi không buồn suy nghĩ thêm, nó đứng nhanh dậy, mặc thêm áo khoác. Sau khi trang bị dao găm và súng theo thói quen, nó chậm rãi rời khỏi nhà, trước khi đi còn không quên đem theo một miếng thịt hươu thật lớn cho những 'người bạn nhỏ' của mình.

***

"Đã lâu không gặp! – Nó mỉm cười vuốt ve con sói lớn có bộ lông màu tuyết, thảng hoặc điểm những vệt màu xám tro của bầu trời những ngày âm u. Con sói hơi nghiêng đầu, tiến đến hít nhẹ mùi hương ở tay nó, sau khi xác định chính xác là 'người quen', nó mới chầm chậm đung đưa chiếc đuôi xù, thè lưỡi liếm nhẹ vào lòng bàn tay tỏ ý 'chào hỏi'. Mỉm cười vuốt vuốt đám lông xù trên đầu con vật, nó gỡ miếng thịt tươi đặt lên nền tuyết trắng, khẽ thì thầm – Tao có mang quà đến cho mày đây!

Con sói nhìn nhìn miếng thịt đầy cảnh giác. Sau khi 'kiểm định' xong thứ đồ vừa xuất hiện trước mặt, nó liền hướng về phía chiếc hang nhỏ dưới gốc cây Bạch Dương già, 'gừ gừ 'nhẹ gọi con. Hai chú sói con nghe thấy tiếng gọi liền từ trong hang lũn cũn chen nhau chạy ra, nhìn mập tròn đáng yêu như những cục bông lăn trên nền tuyết, hình ảnh dễ thương đến mức khiến nó phải bật cười khúc khích.

Ngồi chơi đùa cùng lũ sói một lát, nó ngẩng đầu nhìn vầng Mặt Trời đã lên cao, lòng chợt có chút tiếc nuối khi nghĩ đến việc bản thân sắp phải chia tay những sinh vật kì diệu này. Đưa tay nghịch nghịch lớp lông mềm mại của lũ sói con, nó mỉm cười, lời tạm biệt còn chưa kịp nói thì bỗng nhiên hai chú sói nhỏ chợt phát ra tiếng kêu thất thanh, nhanh chóng trốn vào lòng sói mẹ. Con sói lớn cũng xù lông, gầm gừ nhìn lên bầu trời.

Nó nhanh chóng ló người ra khỏi tàng cây rậm rì phủ đầy băng tuyết, ngước đầu nhìn lên 'vật thể lạ' vừa lao vút qua, nhanh đến mức chỉ kịp để lại tiếng gầm vang dội vọng trong không khí.

Nó có thể thề rằng, suốt chừng đó năm tháng cuộc đời, chưa bao giờ nó được nhìn thấy một tạo vật to lớn, đẹp đẽ và có thể phát ra được thứ âm thanh tuyệt diệu tới vậy. Sự phấn khích dâng trào như muốn đốt cháy từng tế bào chiến đấu đang sôi sục trong cơ thể nó, khiến nó không thể kìm chế được mà phát ra một tiếng hét chói tai. Không cần biết đó là thứ gì, nhưng hiện tại, trong đầu nó chỉ có duy nhất một ý niệm : Chinh Phục!

***

 

"Cha, cha! Cha có nghe thấy không? Có nhìn thấy không? Nó vô cùng to lớn, lao đi rất nhanh, và phát ra âm thanh vang như tiếng sấm vậy! Cha thấy nó không?  – Đẩy tung cánh cửa gỗ khép hờ, nó chạy như bay vào nhà, giọng nói phấn khích đến lạc cả đi – Cha, con nhất định sẽ—"

"Jae!" – Hắn nhìn gương mặt sáng bừng mà bản thân chưa từng bắt gặp trước đây của nó, hơi gằn giọng, thần sắc u ám đi thấy rõ – "Ta hiểu con nghĩ gì. Nhưng để ta cho con biết, đó là máy bay quân sự của Mỹ đến do thám khu vực này. Hãy tránh xa nó hết mức có thể, và đừng bao giờ để nó nhìn thấy con, hiểu không?"

"...Đã rõ." – Cảm giác rạo rực bị dập tắt còn nhanh hơn cả khi rót một cốc nước sôi lên mặt hồ đã đóng băng. Nó hơi cúi đầu. Ánh mắt bất chợt chạm phải thứ có hình thù kì lạ vẫn đang đặt trên sàn nhà – thứ mà vì quá phấn khích, nó đã vô tình bỏ quên đi sự hiện hữu. Đưa đôi mắt đầy thắc mắc nhìn hắn, nó ngờ vực hỏi – "Cha, cái gì vậy?"

Lảng tránh tia nhìn của nó, hắn quay người về phía lò sưởi, thấp giọng đáp:

"Bộ phận gửi tín hiệu vệ tinh!"

Nó mở to mắt.

"Ch...cha—-"

"Jaejoong, con còn nhớ câu chuyện về loài chó Laika – con vật đầu tiên được bay ra khỏi Trái Đất không?" – Hắn đột ngột đổi chủ đề.

Hơi nhíu mày, nó mấp máy môi, lặp lại những gì đã từng được nghe:

"...Chó Laika được phóng ra ngoài không gian ngày mùng 3 tháng 10 năm 1957. Vì các nhà khoa học tin rằng con người không thể sống sót trong điều kiện ngoài không gian, chính vì vậy chuyến bay của loài chó Laika được coi là thử nghiệm mở màn cho sứ mệnh của loài người—"

"Nhớ tốt lắm, Jaejoong." – Hắn cười nhẹ, rồi chậm rãi tiếp tục câu chuyện – "...Vì tàu tên lửa không được thiết kế để quay trở về, nên điều duy nhất được xác định cho số phận của loài chó Laika— chính là cái chết."

"Nhưng nó không chết, phải không ?" – Nó mở to mắt, nhìn chăm chú vào dáng lưng hắn.

"Họ không thể đưa tàu quay lại, con nhớ chứ?"

Cười buồn, nó khẽ cúi đầu:

"Con chỉ mong, đôi khi...cha kể khác đi."

Xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt nó, hắn chỉ vào chiếc máy đặt trên sàn nhà:

"Việc này cũng giống như khi các nhà khoa học phóng con tàu vũ trụ đó ra ngoài không gian, một khi đã quyết định rồi, sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa, con hiểu không."

Nhìn nó chậm chạp ngồi xuống, chăm chú xem xét như muốn nhìn xuyên thấu thứ máy móc kia, hắn hạ giọng, đè nén âm thanh thật nhỏ:

"Nếu như con nghĩ bản thân mình đã sẵn sàng và muốn rời khỏi đây, thì tất cả những gì con cần làm là gạt công tắc trên thiết bị đó, và nó sẽ báo cho đặc vụ Catherine Klower biết chỗ mà chúng ta đang sống. Nhưng, hãy nhớ rằng một khi đã bắt đầu, người đàn bà đó sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi con chết— hoặc bà ta chết. Vì thế, hãy quyết định thật sáng suốt. Ta sẽ không ngăn cản con. Chỉ cần chắc chắn là con thực sự muốn điều đó."

Đối diện với ánh mắt có phần phân vân của nó, hắn mỉm cười nhẹ:

"Không cần phải vội, ta sẽ đặt chiếc máy ở đây. Con vẫn còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ."

/Kể từ bây giờ, hãy tự quyết định những điều mà con muốn làm, Jae!/

Xoay người rời đi, hắn cố vùi lớp mặt nạ lạnh lẽo đã vỡ nát cùng ánh mắt thâm trầm nhiều suy tư trong từng đợt gió tuyết vun vút ngoài trời. Lần đầu tiên trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ...Nuôi dạy đứa trẻ ấy trong sáng ấy trở thành một sát thủ để phục vụ mục đích trả thù, liệu có phải một quyết định quá ích kỷ?

Không! Hắn chỉ đơn thuần muốn giúp nó phát huy được hết những khả năng đặc biệt mà bản thân nó được sở hữu từ thí nghiệm ấy mà thôi.

Hơn nữa, những gì Catherine đã gây ra, cùng mạng sống của Kim Hana mà bà ta cướp đi mười lăm năm trước, hắn nhất định sẽ bắt bà ta phải trả lại tất cả! Bằng chính "điều kỳ diệu" mà bà ta đã tạo ra...

 

3.

Chiếc xe chạy băng băng trên con đường dài. Người phụ nữ có mái tóc đen quay sang nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, đôi mắt to tròn khẽ cong lên, gương mặt thanh tú thoáng mang vẻ dịu dàng khó tả. Trái lại, người đàn ông với nét lạnh lùng cố hữu chỉ chăm chú tập trung vào từng vạch sơn trắng như đang lao vun vút về phía mình, hoàn toàn lơ đi ánh mắt của người phụ nữ kia. Trong xe tràn ngập âm hưởng rộn ràng của bản đồng dao phát ra từ chiếc radio cũ.

Bé con chưa đầy hai tuổi ngồi phía sau vui vẻ vỗ vỗ tay, một lát lại bi bô gọi:

"Mẹ...Mẹ ơi!"

Người phụ nữ mỉm cười quay lại, đưa cho bé cuốn Truyện cổ Grim, khẽ vuốt má cậu con trai nhỏ:

"Jaejoongie~ Truyện của con này!"

Người đàn ông liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bé con toét miệng cười, huơ huơ tay đón lấy cuốn truyện cũng không có thêm bất cứ biểu hiện gì khác, tiếp tục tập trung vào con đường phía trước.

Khung cảnh thoạt nhìn có vẻ giống một gia đình nhỏ đang trên đường đến nơi nghỉ mát. Hạnh phúc và yên bình...

 

 

'Đoàng'

 

'Đoàng'

 

'Đoàng'

 

'Đoàng'

 

'Đoàng'

 

 

Một tràng tiếng nổ chát chúa xé nát màn đêm đang từ từ quyện lại, đọng dưới những tàng cây già cỗi. Trên con đường vắng đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ mảnh khảnh đang chĩa súng về phía chiếc xe chở 'gia đình' nhỏ kia, liên tục nã đạn. Tiếng viên đạn xuyên qua kính và lốp xe, tiếng phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, tiếng va chạm khi chiếc xe mất lái đâm sầm vào một gốc cây lớn, tất cả tạo nên bản hợp âm bắt đầu chuỗi bi kịch không hồi kết. Âm hưởng lạnh lùng và sắc nhọn như tiếng lướt của tử thần trên những phím đàn nhuộm đầy máu tươi.

...

"Hana, bình tĩnh!" – Giữ chặt vết thương trên trán cô, hắn ngoái ra sau nhìn bé con lúc này đang khóc đến lặng người đi vì sợ hãi – "Chúng ta phải ra khỏi đây, ngay bây giờ! Nhanh lên!"

"Catherine...Sao bà ta lại biết..."

Bế bé con ra khỏi xe, hắn liếc về phía kẻ đang nằm bên vệ đường cách đó khá xa, lạnh lùng nói:

"Bây giờ điều đó không quan trọng. Vì dù sao kể từ giờ phút này, tất cả cũng đã bắt đầu rồi. Và chắc chắn Catherine sẽ không bao giờ để nó ngừng lại, cho đến khi bà ta đạt được những gì bản thân mong muốn, hoặc chết."

"Yunho-ssi!" – Cô túm lấy vạt áo hắn, giọng nói mang chút gấp gáp nhưng cực kì rõ ràng  – "...hãy giúp em giữ an toàn cho Jaejoong, cho đến khi thằng bé thực sự sẵn sàng! Được không?"

Nhìn vào ánh mắt kiên định kia, hắn có thể đoán chắc chắn chuyện tiếp theo cô định làm là gì. Khẽ gật đầu, hắn trầm giọng đáp:

 "Được, tôi hứa!"

 

 

 

Hana...

.

.

.

 

Tránh xa chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt, ôm theo đứa trẻ vẫn đang sợ hãi nép chặt vào lòng mình, hắn dùng hết tốc lực chạy về phía bên kia con đường. Bóng dáng cao lớn dần hòa vào khu rừng đen xám mênh mông đã bị màn đêm hiểm ác kia nuốt chửng tự bao giờ...

***

Chậm rãi ngồi dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, hắn đưa tay vò vò mớ tóc bù xù, cảm thấy vẫn còn chút mơ hồ sau 'giấc mơ' ban nãy. Có lẽ do mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ quá nhiều, cộng thêm những chuyện đã sảy ra vẫn chưa lúc nào thôi khuấy động trong lòng hắn suốt hơn mười lăm năm qua, khiến ngay cả một giấc ngủ ngắn ngủi cũng khiến cơ thể hắn mệt mỏi như vừa trải qua những giờ tập luyện gian khổ khi còn làm việc trong tổ chức.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy sự mâu thuẫn trong con người mình, cũng là lần đầu tiên, hắn tự thấy chán ghét bản thân vì những phút yếu lòng không nên có – thứ có thể đập tan tất cả những gì hắn cố gắng xây dựng trong suốt những năm ẩn nấp qua. Vậy vì sao, dù vẫn tự nói rằng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, nhưng bản thân hắn vẫn luôn mong muốn cho dù không thể ngừng lại, cũng có thể trì hoãn tương lai đang đến gần.

 

Liệu có đơn giản chỉ là một lời hứa với Kim Hana khi xưa?

***

"Con muốn đi săn cùng ta không?" – Hắn hỏi, nghiêng đầu chỉ vào cây súng săn gác trên vai.

"Hm...không." – Nó hơi phân vân, ngập ngừng một lát – "Hôm nay con muốn ở nhà."

"...Được thôi." – Hắn âm trầm nhìn nó, sau đó khẽ gật đầu, giấu tiếng thở dài sau cánh cửa gỗ đang lặng lẽ khép lại.

Như một kẻ đang đứng giữa mắt bão, ngước mắt lên nhìn mảnh trời trong xanh phía trên đầu và ảo tưởng về sự bình yên tạm bợ, hắn biết rồi cũng có lúc mình phải lao vào cơn bão kia.

Siết chặt báng súng, băng băng sải bước qua những thân cây già cỗi phủ đầy băng tuyết, hắn ngước nhìn bầu trời xám xịt, tự hỏi bao giờ đợt tuyết mới sẽ rơi.

***

"Catherine Klower!" – Nó khẽ lẩm nhẩm. Trong suy nghĩ của nó, đó chẳng qua cũng chỉ là một cái tên. Cái tên thuộc về kẻ đã cướp đi mạng sống của người sinh ra nó. Cũng là người mà nó được đào tạo để tiêu diệt.

Thực ra đối với nó, khái niệm 'Mẹ' cũng chỉ mơ hồ như làn khói ấm tỏa ra từ nồi soup đang sôi, không có bất cứ một ý nghĩa nào rõ ràng. Nhưng nếu đó là ý muốn của Yunho, nếu cha muốn nó trả thù, muốn nó giết người đàn bà đó, nó sẽ ra tay không một chút do dự.

Đó chính là sứ mệnh, cũng là mục đích tồn tại của nó.

Đưa ngón tay chạm lên nút công tắc, ánh mắt nó bỗng trở nên buốt lạnh hơn băng tuyết, lạnh hơn cả những cơn gió rít ngoài kia.

"Fine, Catherine Klower. Come and catch me!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro