Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa mùa đông tệ lắm, vì nó vừa mang cái lạnh của mùa đông vừa thổi mạnh để nó len lỏi không bỏ sót từng kẽ hở ấm áp nào trên mặt đất, độ ẩm vừa đủ để lỗ mũi đình công. Dù có mặc 5 cái áo khoác dày vẫn cảm nhận được cái lạnh.

11 giờ tối. Mưa rả rít mãi chẳng chịu ngừng. Youngbin đứng dưới mái nhà của tòa chung cư to, mắt nhìn xa xăm ra đường lớn. Anh đang chờ đợi một cây dù màu xanh từ xa tiến tới, vội vã và vụng về.

Youngbin không thích không khí ẩm lúc trời mưa. Nó làm anh khó chịu ở mũi và liên tục chảy nước mũi. Giọng cũng nghẹt lại và khó nói được tiếng Hàn. Anh sẽ khó có thể chào buổi tối hay kêu lớn tên của ai đó, cũng không thể nhanh tay đón lấy tay của ai đó.

Ánh đèn của khu chung cư khá nổi bật, khiến Youngbin tưởng rằng cả Seoul chỉ còn mình anh đứng đợi dưới trời mưa. Nhưng anh không phiền lắm, dù tay trong túi áo đã cứng đờ không cử động nổi. Cảm giác cồn cào ở tim khiến Youngbin cảm thấy vui, và trong đầu cứ chạy mãi hình ảnh cây dù xanh to dần rồi trở nên thật gần trước mắt.

Mưa mùa đông tệ thật, nhưng những người đang chạy dưới mưa ngoài kia chắc phải cảm giác tệ hơn nhiều. Suy nghĩ đó khiến chân Yougnbin đứng vững hơn, mắt cố mở to để vươn tầm nhìn xa hơn.

Rồi tiếng lạch bạch quen thuộc cũng đã đến tai anh. Youngbin như bị ai đó xô từ phía sau, người hướng ra khoảng không gian tối bên ngoài. Những giọt nước mưa thi nhau vẽ lên chiếc hoodie xám.

-INSEONG AH !!!!

-YOUNGBINIE !!

.

.

.

.

.

Inseong phải về thật nhanh. Bản guide demo có vẻ khá ổn thỏa, mà nếu không ổn thì cũng phải để sang ngày mai thôi. Mưa dần lớn hơn rồi.

-Ổn rồi ạ. Ngày mai em sẽ cho các thành viên nghe qua rồi tập luôn. Xin lỗi vì đã giữ anh lại quá lâu. Anh có cần em đón taxi không ?

-Không sao, anh chạy về được. Kí túc xá cũng gần mà.

-Thế anh về cẩn thận nhé. Hẹn gặp mọi người vào ngày mai.

-Tạm biệt.

Vừa bước ra khỏi cửa công ty, Inseong cảm nhận được ngay cái lạnh khủng khiếp của mưa mùa đông. Mưa lớn hơn Inseong tưởng, nhưng gió không quá mạnh, cũng đúng với dự báo thời tiết và ổn với cây dù y được chuẩn bị cho.

Inseong mở cây dù màu xanh trong tay ra. Không phải vì y thích màu xanh, nhưng nó làm y nhớ đến cái nắm nhẹ ở các ngón tay lúc trưa, vụng về dúi vào tay y cây dù. Inseong mỉm cười xao xuyến, tay nắm chặt lấy cây dù, rồi dứt khoát bước ra con đường mưa mù trời.

Mưa mùa đông đúng là tệ thật, nhưng cảm giác chờ đợi dưới cái lạnh cắt da này còn tệ hơn nhiều. Suy nghĩ đó khiến Inseong không hề dừng lại trú mưa một phút nào, một mạch chạy về đến nhà.

Rồi cái mái nhà chung cư quen thuộc hiện lên, khoảng ô vuông phát sáng giữa màn mưa trắng xóa, ngày một lớn dần theo tốc độ bước chân của Inseong. Y chạy nhanh hơn, người hướng đến như vươn ra khỏi tán dù, mái đầu vốn động vài giọt mưa đột nhiên ướt sũng một mảng.

-YOUNGBINIE !!

-INSEONG AH !!

Đây rồi, nụ cười tươi mà Inseong đã rời xa tận 7 tiếng đồng hồ. Còn gì tuyệt hơn khi được tiễn đi làm bằng một nụ cười và chào đón về nhà bằng một nụ cười. Hạnh phúc không đâu xa đâu, cứ như thế này mỗi ngày cũng đủ khiến Inseong muốn sống đến 200 năm nữa rồi.

-Wow mưa lớn quá đi.

-Cậu ướt hết rồi này. Sao có dù mà vẫn bị ướt thế nhỉ ?

-Chắc tại tớ gấp quá.

-Gấp để làm gì chứ. Có lạnh không, vào đây trước đã.

Youngbin đón lấy cây dù từ tay Inseong, gập nó lại rồi để tựa vào tường. Hai người ngồi lên bậc thang, vô tình rùng mình một lượt.

-Lạnh điên đi được. Tớ mặc tận 3 cái áo khoác rồi đấy. Nhưng sao cậu đứng trong mái nhà mà cũng bị ướt vậy ?

Inseong dùng 2 tay mình ôm lấy thân, thổi phù vài làn khói trắng ra không khí, miệng thì phàn nàn ngay khi thấy chiếc hoodie ướt  cả một mảng vai.

-Ướt nhiều thế à, tớ đã không để ý đấy, dù gì thì đứng trong đây cũng không lạnh lắm.

-Nghẹt mũi như thế rồi mà bảo không lạnh. Mặc có mỗi cái hoodie? Kim Youngbin, cậu thử thách sức khỏe của bản thân và sự hiền lành của anh quản lý đó hả?

Youngbin cười lớn, sau đó nhắm mắt nhận lấy cái ấm từ áo khoát mà Inseong choàng cho. Y cố tình lấy áo khoát trong để truyền cái ấm thân nhiệt cho anh. Youngbin tham lam hít hà ngay một hơi mùi hương mà anh đã chờ đợi 1 tiếng đồng hồ dưới mưa.

Cả hai đột nhiên im lặng. Họ phải lên kí túc xá trước 12 giờ đêm, nếu không thì Youngkyunie sẽ gọi họ tới tấp. Nhưng có vẻ cả hai chẳng ai muốn kết thúc cảm giác có người bên cạnh bây giờ cả. Mưa mùa đông ngay bây giờ đã không còn ào ạt, ồn ào là lạnh buốc như cách đây 15 phút nữa, mà lại dễ chịu, đều đều và yên bình, kì lạ là lại có chút ấm áp nữa.


-Inseong à.

-Hủm?

-Tớ chưa đủ ấm?

-Thế à?

-Ừ.

Inseong nhìn một lượt từ trên xuống dưới Youngbin, rồi mạnh mẽ dùng cả 2 tay ôm chầm lấy người bên cạnh, kéo hai cơ thể dính chặt vào nhau. Youngbin cười tít mắt, sau đó cũng nhẹ tựa vào Inseong, mắt lim dim nhìn những hạt mưa nhỏ dần, mờ dần. Họ dính chặt lấy nhau, lắng nghe tiếng mưa lộp độp day dứt.


-Youngbin à.

-Hủm?

-Dự báo thời tiết bảo ngày mai tiếp tục mưa đấy.

-Sao, cậu muốn tớ đợi như hôm nay nữa à?

-Không, ngày mai tớ rảnh, tớ sẽ qua phòng cậu, chúng ta sẽ xem phim xuyên đêm.

-Nghe ai nói kìa, con người cứ đến 12 giờ là tắt nguồn.

-Mai tớ rảnh nguyên ngày, tớ sẽ ngủ trước để dành tối xem phim với cậu.

-Hahaha nghe vui đấy, thế ai ngủ trước là thua nhé. 

-Nhưng cũng phải phòng hờ... cậu có nghĩ cậu có thể ngủ sau khi tớ ngủ không?

-Ya Kim Inseong !!!!!

-Hahaha

-Hahaha

...



25/8/2024

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro