chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơ thể đau nhức, đầu nặng trĩu, có lẽ đó là do dư âm của thứ khói đen đã truyền vào cô ban nãy. Cố gắng gượng dậy và mở mắt. Cô hụt hẫng như suýt rơi xuống phía dưới, nơi chiếc chảo lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Cô hoàn hồn nhìn lại mình, trong tư thế bị treo lơ lửng trên đỉnh ngọn tháp, tay và chân bị trói vào dây xích được yểm bằng phép thuật đen.Từ vị trí này cô có thể nhìn thấy toàn bộ vương quốc Quỷ Thần. Ngó quanh quất tôi bất giác giật mình, sợi dây chuyền của cô đang nằm rơi vãi ở dưới đất nhưng mặt của nó – bông tuyết đã không còn nữa. Cô hốt hoảng nhìn xuống, nó đang nằm trong tay của mụn phù thủy, bà ta chuẩn bị lắp nó vào quả cầu Đen được đặt trên cao chưa nguyên vẹn.

Cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi sợi dây xích, miệng không ngừng ngăn cản nhưng vô vọng. Nước mắt chảy xuống lã chã. Giờ đây cô đang thấy thật tội lỗi, cô đã không giải quyết được gì mà còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng thêm. Cố gắng chút thôi hơi sức cuối cùng, cô gào thét cầu xin bà ta:

- Lệ Hương Kỷ, xin bà!

Cô khóc nấc lên.

- Xin bà hãy nghĩ lại, đừng làm như thế, hận thù trong bà, tôi không biết nó lớn đến mức nào nhưng nếu như tính mạng của tôi có thể hóa giải được điều đó thì bà hãy giết tôi đi.

Bà ta dừng lại, ngước đôi mắt đáng sợ về phía cô, đôi mày hơi nhíu lại, bà ta lên tiếng:

- Mày tưởng chỉ đơn giản là vậy thôi sao? Tao còn muốn mẹ của mày cũng ở đây cầu xin tao nữa cơ, tao muốn sẽ chính tay tao đánh bại ả ta và cả mày nữa . Tao muốn cả hai mẹ con mày cùng biến mất.

Thế là hết! Cô có cố gắng khuyên nhủ ra sao thì vẫn không có tác dụng gì với mụ phù thủy. Sự thù hận đầy toan tính mưu mô đã biến bà ta thành một kẻ độc ác, sắc đá không có trái tim. Bà ta sẽ không từ một thủ đoạn nào để đạt lấy Ngũ Quốc cho dù là giết người. Cô vùng vẫy ra khỏi dây xích để thoát ra khỏi nó mặc dù chỉ là một ít hi vọng nhỏ nhoi nhưng vô ích nó quá chắc chắn.

Mặt dây chuyền hình bông tuyết được đưa gần vào quả cầu đen. Trước khi bà ta ghép nó vào thì đột nhiên một tên thị vệ hớt hải chạy vào, mặt lạnh toát không còn giọt máu.

- Thưa hoàng hậu, ở ngoài kia có sáu kẻ rất lợi hại, chúng đã tiến gần đến cửa cung điện rồi ạ.

- Cái gì...

Bà ta quát lớn kèm theo một cú đập bàn cái "rầm".

Cô thở phào nhẹ nhõm, bông tuyết vẫn còn đó đồng nghĩa với việc vẫn còn cơ hội. Nhưng, ai có thể đột nhập vào đến đây. Cô lướt mắt nhìn ra ngoài điện và bị bất ngờ với sáu người bạn thân thiết của cô. Họ đang đánh nhau rất khốc liệt với bọn quân của mụ phù thủy.

- Mau ra ngoài giết hết bọn chúng cho ta.

Giọng quát the thé của bà ta vang lên thật chói tai khiến tên thị vệ giật bắn cả mình.

Sau khi bà ta rời khỏi trong này chỉ còn lại vài pháp sinh Quỷ Thần, Tử Kỳ và cô.

ở phía ngoài kia mọi người đang phải chiến đấu gian khổ biết bao trong khi cô lại chẳng thể làm gì được. Lòng cô như lửa đốt, ngộ nhỡ một trong số họ bị làm sao chắc cô sẽ ân hận cả đời mất, ánh mắt tôi nhìn theo từng người, từng người một, họ đang gần kiệt sức. Bọn chúng quá mạnh. Lòng cô không khỏi xót xa khi thấy họ bị thương.

- Kết thúc màn kịch của cô đi, tôi chán ngấy rồi.

Tử Kỳ giận dữ xua tay.

Cô thôi nhìn ra ngoài mà quay về phía nó.

- Em... à không...

Cô quên là nó chưa bao giờ nhận cô là chị cả.

- Cô đừng tiếp tục nữa, mau dừng lại đi. 

Cô nhìn nó chân thành nói.

- Được thôi, thế thì để tôi kết liễu cô trước đã rồi nói chuyện đó sau.

Tử Kỳ  gằn giọng lên rồi rút thanh kiếm của một kẻ đứng cạnh chĩa thẳng về phía cô.

Đôi lông mày cô nhíu lại:

- Nó định làm gì?

" Cheng" Tử Kỳ giơ thanh kiếm lên, tia nắng mặt trời ít ỏi len lỏi qua đám mây đen chiếu vào lưỡi kiếm sắc bén nó lóe sáng khiến cô chói mắt nghiêng qua một phía, cô lờ mờ thấy được Tử thần đang đến gần mình. Khẽ khép hàng mi lại, cô nguyện cầu cho một sự thay đổi của con người nó. Nhưng...10s trôi qua... cô bừng tỉnh mở mắt căng đôi đồng tử.

- Anh Nhân...

Lưỡi kiếm của Tử Kỳ đang dừng lại trước Mã Nhân, ánh mắt cô có chút do dự.

- Anh tránh ra!

Cô quát lớn, tay vẫn cầm chắc kiếm.

- Không!

Anh nghiêm túc, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn cô, anh tiếp:

- Em không thể giết Kim Như được.

- Tránh- ra.

Cô giận dữ gằn từng chữ một.

- Không... nếu muốn thì giết anh đi.

Không khí bỗng chốc im lìm, cô lo lắng không thể nói gì được...

- Được, vậy anh đừng có trách tôi.

Cô vung tay, lưỡi kiếm đâm vào ngực anh, máu chảy ra ri rỉ. Cô dừng lại nhìn anh, Mã Nhân vẫn im lặng, sự quyết đoán để bảo vệ em gái tới cùng.

- Sao anh nhất quyết phải làm như vậy?

- Vì Kim Như là em gái của anh. Anh cũng không muốn em phạm phải lỗi lầm.

- Nhưng cô ta đâu phải là em ruột của anh... sao anh phải tự hại mình chứ?

Anh im lặng, cô biết được nhát đâm vừa rồi không là gì đối với anh nhưng điều làm đau nhói chính là cô gái làm điều đó. Mã Nhân nắm chặt bàn tay lại, anh đi lên một bước, lưỡi kiếm theo đó được đã đâm sâu vào hơn, máu chảy ra thấm đẫm chiếc áo anh đang mặc.

- Anh Nhân...

Kim Như  vươn người nhưng bị xích xiết chặt.

- Anh...

Tử Kỳ hốt hoảng rút kiếm ra và buông xuống đất, lưỡi kiếm sắc bén nhuốm màu đỏ máu. Cô bất động vài giây nhìn người con trai đối diện đổ ầm xuống. Khóe mi cô ngăn nước trực trào ra. Không hiểu điều gì mà đã làm cô thấy có lỗi như bây giờ, cô lao tới, đỡ lấy anh nước mắt đã chảy dài xuống, cô đau đớn nhìn anh vẻ trách móc:

- Sao anh ngốc vậy... anh bảo tôi phải làm sao đây?

- Tử Kỳ... em đang khóc vì... anh sao?

Anh ôm vết thương khẽ cười, chí ít thì cô đã dừng lại đúng lúc. Bàn tay anh khẽ đưa lên lau đi giọt lệ chảy khóe môi cô, anh thì thầm:

- Anh đã nói với em chưa nhỉ, anh thật sự... rất thích em. Thật lòng đấy!

Cô không nói gì, im lặng có lẽ là tốt hơn hay cô đang suy nghĩ điều gì.

Cùng lúc đó, ngoài điện Quỷ Thần:

Trong khi tất cả mọi người đang dần sắp kiệt sức nhưng vẫn cố gắng dồn toàn bộ linh lực để chiến đấu thì :

- Anh Thế Hàn, cẩn thận.

Một pháp sinh cầm ngọn giáo sắc nhọn chuẩn bị nhắm tới mà lấy mạng anh từ phía sau thì Mộc Lan đã kịp thời lao tới và một thảm cảnh đã xảy ra. Máu bắn tung tóe – nó được phun ra từ miệng Lan, cô đã hứng nguyên nhát đâm xuyên qua cơ thể vừa rồi. Cô ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp. Bây giờ, anh mới nhìn rõ, cô đã cứu lấy anh khỏi tay tử thần. Anh vội ra một đòn linh lực mạnh khiến lũ người kia bắn ra xa ngã lăn lóc rồi vội chạy lại bên cô đỡ cô nằm trong vòng tay mình.

- Sao em lại làm như vậy chứ?

- Em hãy cố gắng lên, anh sẽ cứu em mà.

Anh đang định đứng lên thì cô đã nắm tay anh ngăn lại:

- Không... không kịp nữa rồi... em biết rõ tình trạng của mình mà... anh... hãy chuyển lời giúp em nói Mộc Tiên và Mộc Đình hãy chăm sóc phụ vương và mẫu hậu... và em có một điều luôn giấu kín... em muốn nói cho anh biết...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro