Chương 17: Mạnh mẽ chiếm đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin... xin tha mạng" Hắn nói, vẻ mặt tha thiết cầu xin

Thấy khuôn mặt cô không biến sắc, cũng chẳng phải kiểu muốn tha thứ cho hắn, Leo khẽ cười

" Haha, hay lắm La- Miami, em làm thế rất tốt" Anh nói, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chéo chân. Khuôn mặt, dáng người, khí chất đều khiến người khác không rét thì run.

Thấy hắn dường như đang thoi thóp thở, không còn la hét ầm ĩ như trước nữa, ai nấy mặt đều tái mét đến khó coi, giờ đây có lẽ sẽ chẳng có ai dám bắt nạt bọn họ

Miami thấy vậy, trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào. Cô làm như vậy là để cho họ biết, cô không phải kiểu người muốn ăn hiếp thì ăn hiếp được đâu

Hắn dường như thấy cơ thể mình không còn đau nữa, liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cơ thể cứ thế cũng dần hồi phục như trạng thái ban đầu... Là do cô đã giúp hắn

" Cảm ơn... cảm ơn... " Hắn ấp úng nói, chạy ngay vào phòng y tế để chữa trị vết thương chưa lành

Mọi người "ồ" lên kinh ngạc, cô cũng không phải dạng quá máu lạnh vô tình...

___________________

" Bố mẹ vẫn chưa về sao? " Yui đi ra từ phòng tắm, vừa lau khô tóc, vừa hỏi vọng ra chỗ Sasuki đang chuẩn bị bữa tối

" Chưa" Cậu dọn cơm ra xong, rửa tay rồi chạy đến cô

Thấy Yui đang lau khô tóc, cậu liền cầm lấy cái khăn trong tay cô nói :" Tay chị đang đau, để em"

Dứt lời, Yui ngồi xuống ghế để cậu tiện lau tóc cho mình hơn, cô bất giác cười ngây ngô:" Đúng là chỉ có lúc bệnh, em mới đối xử tốt với chị"

" Sao chứ? Thế bình thường em không tốt à? " Giọng cậu nhẹ nhàng cứ như lời thủ thỉ bên tai cô

" Không" Yui nói :" Bình thường em đáng ghét muốn chết!"

Sasuki không trả lời, cũng chẳng gây sự gì với cô. Cậu chỉ lẳng lặng lấy máy sấy tóc cho cô

" Tóc chị mềm thật" Đột nhiên, cô nghe thấy cậu nói vậy, không khỏi cảm thấy bất ngờ :" Chị dùng dầu xả mà chả mềm"

" Bây giờ em mới biết tóc chị mềm như thế đấy! " Cậu lấy một lọn tóc đưa lên mũi ngửi

Hành động đấy khiến cô cảm thấy quái lạ. Sasuki mọi ngày đâu phải thế này đâu, vả lại, hành động này của cậu nhìn vào sẽ cảm thấy thật mờ ám!

" Sao vậy Saki? " Cô đứng ra khỏi ghế, nhìn đối diện khuôn mặt cậu

" Thôi ra ăn cơm" Cậu bảo rồi quay gót rời đi, như thể muốn trốn tránh câu hỏi của cô

Đang ngồi ăn được khoảng 10', đèn điện bỗng nhiên bị chập. Cả không gian căn phòng giờ đây bị bao phủ bởi một màu đen thuần túy

Cửa sổ bỗng chốc bị mở ra, những đợt gió lạnh thi nhau thổi vào khiến cơ thể Yui như co rúm lại, run lên từng hồi.

" Sa...ki? Sasuki?!" Cô gọi, tiếng bắt đầu to dần

Cảnh tượng này, thật giống cái lần cô còn nằm viện, mùi hương này, thật giống với mùi của người đàn ông đó...

Anh ta... Kajima Ren?

" Anh là, Ka... jima- san? "

Vừa dứt lời, một thân ảnh lanh lẹ di chuyển ra phía sau cô, ôm vào vòng eo mảnh khảnh ấy. Hắn toát trên người một mùi hương dịu nhẹ khiến co ngửi một lần là có thể nhận ra ngay

Hắn vùi đầu vào mái tóc xõa của cô, tận hưởng mùi hương trên người cô mà không hề câu lệ bất cứ cái gì, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ và tức giận

" Anh làm gì vậy? Saki đâu? Em trai tôi đâu?" Yui gắng gượng thoát khỏi dáng người cao lớn ấy tựa như là trứng chọi đá mà thôi

" Cái tên mà ăn cơm cùng em đó hả? Có lẽ đã bị tôi làm nằm bất tỉnh ở dưới s-" Chưa nói hết câu, hắn ta bỗng chốc xoay người lại tránh viên đạn từ xa bay tới, cơ thể Yui bị hắn buông ra, ngay lập tức có cánh tay kéo cô lại

" Yui, là em" Sasuki nói, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước:" Chị đúng là, hết gây sự với Vampire lại đi gây hấn với tên khó ưa này"

" Chị không có quen hắn! " Cô khẳng định, cô là chưa thấy hắn bao giờ huống hồ gì mà gây hấn được chứ?

Hắn ta đứng đấy, như một lẽ thường tình, hàn khí toát ra người hắn cũng đã đủ người khác quỳ rạp dưới trên hắn. Hắn quá yêu nghiệt!

" Nào Yui, lại đây" Hắn chìa tay ra. Giọng nói như có mà lực khiến cơ thể cô tự động di chuyển tới bên hắn

Ngay lập tức, Sasuki đã kịp kéo tay cô lại, quát :" Yui! Tỉnh lại đi!"

Nhưng lời của cậu như thể không có tác động gì tới cô

" Lại đây" Hắn cười khểnh, ngồi lên ghê sô pha mà ra lệnh

" Đừng để hắn ta mê hoặc chị!" Sasuki nói

Đúng vậy, hắn ta sao có thể cư nhiên ép buộc cô như thế, đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Ánh mắt kiên định hướng về người đàn ông trước mặt. Như có như không, dung nhan yêu mị lấp ló sau ánh đèn đường

Ren nhíu mày, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám từ chối hắn, thật không thể tha thứ!

Hắn là con người thế nào ư? Hắn thích những đồ vật, thú vui của hắn phải ngoan ngoãn, nghe lời. Hắn bá đạo, ngang tàng, có sự chiếm hữu mạnh mẽ. Những thứ mà hắn thích, tuyệt không được người thứ hai động vào, cả kể là đồ bỏ đi chăng nữa

Thích? Hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ thích một thứ gì trong đời ngoài quyền lực a. Vậy nên, cô là người đầu tiên khơi gợi hứng thú trong hắn

Cô không nghe lời? Được, hắn sẽ khiến cô nghe lời mới thôi!

Ren tựa hồ đã di chuyển, nhưng cô không biết hắn đã đi đâu. Bỗng, tiếng va đập từ phía sau truyền đến tai cô.

" Ngươi, đồ hèn!" Sasuki nói, cậu đang bị hắn ta túm gọn lấy cái cổ mảnh khảnh

Bàn tay của hắn siết chặt hơn nữa. Tim của Yui đang đập thình thịch, cô lo lắng nhìn xung quanh :" Saki, em làm sao vậy? Ở đây bỗng tối quá, chị không thấy em"

Cảm nhận được tiếng nghiến răng kèn kẹt của Sasuki, cô ngầm hiểu, hắn đang đe dọa tính mạng cậu

" Sasuki? Em có thấy tên kia ko?" Cô giả vờ hỏi, âm thầm tiến xát lại gần cậu

" Em đang nhắc tới tôi à?" Hắn cất giọng cợt nhả, bàn tay dùng lực nâng cả người cậu lên

Đột nhiên, ánh sáng từ đâu sáng tỏ. Trước mắt Yui hiện giờ, là một bóng lưng màu đen và cả người Sasuki chi chít là những vết trầy xước

Hắn đang bóp cổ em của cô!

" Anh làm j vậy???" Yui lao nhanh tới, định đỡ lấy cậu nhưng bị một giọng nói lạnh ngắt chen ngang:" Giờ em nói xem, đi theo tôi hay là khiến tên kia chết? "

" Biến thái! " Cô hét lớn, ánh mắt uất hận nhìn vào người con trai trước mặt

" Dừng lại" Một giọng nói nam truyền đến thu hút ánh nhìn từ cả ba người...

" Louis?" Yui bất ngờ nhưng cũng có phần vui sướng

" Ngài đã đi quá đà rồi, Ren-sama" Louis bảo, sải bước tới bên cô

" Có vẻ như Kai muốn nhúng tay vào chuyện của ta?" Hắn vất Sasuki xuống đất, Yui đau lòng đỡ cậu dậy, vẻ mặt tràn ngập thù hận

" Ta và hắn trời không phạm đất, đất không phạm trời. Chỉ vì ta muốn giết một tên nô lệ của hắn, hắn lại gây chiến sao?" Ren điềm nhiên nói, chỉnh lại trang phục của mình

Louis quỳ một chân xuống, nhắc nhở:" Cậu ta còn có tác dụng"

Hắn liếc lấy anh bằng nửa con mắt :" Vậy à... " Như thể hắn định rời đi nhưng nào ngờ, hắn lại nhanh chóng ôm trọn lấy Yui chỉ trong nháy mắt

" Ta lại càng hứng thú, với người phụ nữ mà hắn cưng chiều hơn"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro