9 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạch đập của cậu thay đổi rồi, Liam, cậu đang căng thẳng." Thám tử nheo mắt lại, màu xanh diên vĩ khi ngược sáng hiện ra màu chàm tựa như hoàng hôn ngoài cửa sổ.

"Cậu có thể nói là 'hai bên tình nguyện', cũng có nghĩa là cậu đã xem qua bức thư cuối cùng đó rồi, Sherlock." William không dời tầm mắt, trong đôi mắt trát màu đỏ thẫm bi thương thản nhiên, "Tôi đã giải thích, đây là sự 'chia tay cần thiết', cùng với 'tại sao tôi phải rời đi một mình'."

"Cảm giác duy nhất của tôi chính là cậu đã định mang đi 'mọi thứ của tôi' mà không được tôi cho phép, Liam." Màu xanh thâm trầm không có bất kì biến động nào, "Hành vi này làm cho tội của cậu tăng thêm một bậc."

"...... Thôi nào, Sherlock." Giọng nói của William trầm thấp như thể đang lẩm bẩm, "Tôi không thể trở thành điểm yếu của cậu, cũng không thể để cho cậu lâm vào tình huống nguy hiểm có liên quan đến tôi. Nếu chuyện tôi và cậu có quan hệ cá nhân bị bại lộ, cậu sẽ bị coi là 'đồng bọn' của tôi, 'kế hoạch Moriarty' sẽ thất bại trong gang tấc."

"Trở về từ cuộc 'khảo sát' London tôi có thể cho cậu một câu trả lời minh xác rằng: cậu đã dựng nên một 'kế hoạch' bất khả nghịch, Liam. Đất nước đó đã bắt đầu thay đổi, khối domino đầu tiên đã sụp đổ, phản ứng dây chuyền tiếp theo là không thể ngăn cản." Sherlock lạnh nhạt trả lời, "Nếu quan hệ cá nhân của tôi và cậu bại lộ, ảnh hưởng sẽ chỉ là bản thân chúng ta, chúng ta chỉ cần suy nghĩ vấn đề 'làm thế nào để tránh chuyện này bại lộ'. Nếu xuất phát điểm của chúng ta đều là 'để cho đối phương sống' và 'để cho hai người chúng ta sống', vậy thì giải pháp tối ưu chính là 'chúng ta cùng nhau hành động', như vậy có thể tiết kiệm được thời gian tôi bắt cậu."

"Nếu như......"

"Nếu cậu từ chối, tôi sẽ phá huỷ tất cả 'kế hoạch' kế tiếp của cậu."

"Anh chính là đang uy hiếp trắng trợn, thưa anh Holmes."

"Nhân tố không xác định duy nhất trong 'kế hoạch' của cậu chính là 'Sherlock Holmes', Liam. Sự thật chứng minh rằng cái chết cũng không thể giúp cậu thoát khỏi tôi." Sherlock buông tay, sau đó lấy ra một phong bì xanh nhạt từ trong túi áo khoác đưa tới, "Tôi đã viết cho cậu mấy phong thư trả lời khác, cậu có thể ban đêm từ từ mà đọc, nhưng lá thư này tôi đã không gửi, tôi hy vọng cậu đọc nó ngay bây giờ."

William nghi hoặc nhận lấy phong thư, đi đến chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ thắp đèn gas, lấy dao mở thư trong túi hành lý, cẩn thận cắt sơn xi, lấy xấp giấy viết thư kia ra.

Trên giấy trống rỗng không có chữ nào, chỉ có một mảng mực xanh lam thẩm thấu mấy tờ giấy, đột ngột điểm xuyết.

"...... 'Giấy viết thư không thể truyền tải những chuyện cậu muốn nói'."

William xoay người lại, vừa lúc gặp phải thân thể Sherlock đang áp tới. Anh theo bản năng lùi về sau, kết quả đụng phải cái bàn nhỏ, dựa vào tay trái chống đỡ mặt bàn mới đứng vững được. Chóp mũi của Sherlock dí sát vào mặt anh, tay phải phủ lên tay trái của anh, tay kia thì vươn ra phía sau anh, nhẹ nhàng đóng lại cửa chớp.

"'Giấy viết thư không thể truyền tải những lời tôi muốn nói', và, 'Tôi không thể chịu được việc chỉ nói chuyện với cậu qua thư'." Sherlock duy trì tư thế quá gần này mà thì thầm với anh, "Đây là nguyên nhân tôi trở về sớm hơn ba tuần, Liam, tôi không thể chờ đến khi xong thủ tục giấy tờ được."

"...... Cậu muốn nói gì, Sherlock?"

William đặt thẳng tờ giấy lên mặt Sherlock, lại bị đối phương thừa cơ nắm chặt cổ tay trong gang tấc. Sherlock kéo tay anh ra, thưởng thức vẻ mặt mơ hồ của William dưới ánh đèn mờ tối.

"Cậu yêu cầu tôi 'từ chối cậu một cách rõ ràng', tôi muốn từ chối yêu cầu này của cậu, Liam."

Đôi mắt đỏ lần nữa nhìn về phía anh cùng lúc viết lên kinh vui và sợ hãi, sau đó bi thương đồng thời nhấn chìm cả hai người. Tay phải cầm giấy viết thư đang dùng sức giằng co kể cả giọng nói của anh, bắt đầu run rẩy.

"Thôi nào, Sherlock, hãy để tôi chết tâm, đừng cho tôi mong đợi không cần thiết!"

"Cậu cho rằng dùng mực tô lên là có thể che đi hai câu đó sao Liam? Tôi biết nguyên lai diện mạo của những câu đó, dấu vết của chữ viết không thể che được, vết mực và nét chữ cậu để lại trên trang đầu của lá thư thứ hai cũng không đều nhau." Giọng nói Sherlock vững vàng gần như lãnh khốc, "Cậu nói 'Cậu yêu tôi', Liam! Cậu đã nói là 'Cậu yêu tôi'!"

"Đừng nói ra, Sherlock! Vô vọng buông tay đã đủ thống khổ rồi——"

"Đừng vì thế giới bên ngoài 'chúng ta' mà buông bỏ những thứ thuộc về 'chúng ta', Liam!"

"—— Cắt đứt trái tim mình đã đủ đau rồi, Sherlock! Giết chết tình yêu của mình đã đủ khổ rồi!"

"Sherlock Holmes chắc chắn sẽ ngăn chặn tất cả các vụ mưu sát mà William James Moriarty có ý định thực hiện, bất kể cậu ấy muốn giết chính mình hay là trái tim của mình!!"

Trong lúc tranh chấp William hất tay Sherlock ra, tờ giấy cũng bởi vì quán tính trượt khỏi đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, bay xuống chiếc giường bên cạnh bàn, tấm drap hút đi chuỗi tiếng vang nhỏ vụn từ tờ giấy. Sherlock quyết đoán xoay tay siết chặt khuôn mặt tái nhợt của anh, đem sự kháng cự cùng tiếng khóc của anh mà gặm cắn nuốt chửng.

Thám tử cắn đau môi dưới của giáo sư, do đó liền bị phản kích. William cắn ngược lại lên môi Sherlock cũng không có hạ khẩu lưu tình. Răng của Sherlock không có làm rách một tấc da thịt nào của William, thế nhưng William lại cắn ra một vết máu trong miệng Sherlock. Mùi rỉ sắt theo nụ hôn khuếch tán vào khoang miệng hai người, Sherlock chẳng những không né tránh, ngược lại càng thêm dùng sức ôm lấy bả vai William, đem anh gắt gao gài vào trong ngực.

Nụ hôn triền đấu này trong nháy mắt bắt đầu dần dịu đi. Sau khi nhận ra mình đã cắn Sherlock bị thương, William bỏ qua mọi kháng cự trên miệng. Anh thử dùng đầu lưỡi thăm dò tìm kiếm vị trí vết thương, liếm nhẹ để lau đi vết máu đang rỉ ra. Bàn tay đang khước từ Sherlock bởi vì thiếu oxy mà dần mất đi khí lực, biến thành nắm lấy vạt áo khoác của anh, cuối cùng bấm lên vai anh.

Sherlock thở gấp tách môi cả hai ra. Anh không biết William trước mắt là vì thiếu oxy hay là bởi nguyên nhân gì khác mà hai mắt đã ngấn lệ, anh chỉ là vô thức hôn lên viên lưu thạch sáng rỡ lấp lánh kia, hôn lên vết nước trên khoé mắt anh.

"Tôi yêu cậu, Liam." Sherlock lùi lại ở khoảng cách hai người có thể thấy rõ nhau, "Từ trước khi cậu yêu 'bức tranh' còn dang dở, đầy màu sắc đó, tôi đã yêu cậu đến vô hạn cùng cực."

William nghẹn ngào, trầm mặc nhìn anh.

Sherlock cách bịt mắt hôn lên mắt trái của anh, thả tay xuống, lấy ra cái khuy măng sét hoa diên vĩ từ trong túi áo.

"Cậu không biết sao, Liam, 'Alice (Iris)' mới là bức 'thư (message)' đầu tiên tôi gửi cho cậu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng nó thay thế cho mống mắt (Iris) của cậu." Thám tử nắm chặt bàn tay của giáo sư vẫn luôn bị anh giữ trên mặt bàn, chiếc nhẫn đầu lâu trên ngón trỏ đã bị nhiệt độ cơ thể của William làm nóng lên, "Tôi biết nữ thần cầu vồng (Iris) là sứ giả (messenger) của các vị thần Olympia, cũng biết ngụ ý của hoa diên vĩ (Iris) là 'tin lành (good news)' và 'hy vọng'." Lam diên vĩ trong mắt anh tựa như nước hồ sâu thẳm, bình tĩnh phản chiếu đôi mắt đỏ trong veo của William, "Vật cực tất phản, bĩ cực thái lai*, ngay cả cái chết cũng không thể chia tách chúng ta, thì còn cái gì 'hai người chúng ta' không thể vượt qua đây?"

*Vật cực tất phản, bĩ cực thái lai: một việc khi đến điểm cực độ sẽ thay đổi theo chiều hướng khác; hết khổ lại sướng, hết rủi lại may

"Tại sao......" Giọng nói của William khàn đi vì nghẹn ngào, "Tại sao chỉ có......"

"Liam, tôi không thể giúp cậu tìm lại 'mống mắt (Iris)' mà cậu đã mất, cũng không thể tìm ra vật thay thế cho nó," Sherlock cũng không che giấu đau lòng trong ánh mắt, "Bởi vì màu đỏ mà cậu từng có là duy nhất trên thế giới."

Một vũng ửng đỏ như lửa khác chợt nhẹ loé lên một chút.

Sherlock dịu dàng cười với nó.

"Nhưng tôi có thể đưa 'Alice (Iris)' của tôi cho cậu, Liam, cho dù là trong tay tôi, hay là trong mắt tôi." Anh cầm tay trái của William lên, đem chiếc khuy măng sét cài lại vào tay áo, "Vào mấy tháng đầu chúng ta đến đại lục mới, cậu vốn hôn mê không thấy dấu hiệu khôi phục. Cậu khi đó đối với tôi mà nói, là một niềm 'hy vọng' ngủ say, xa không thể chạm."

"Cậu đã từng...... Nghĩ rằng mình đã mất tôi."

"Ngay khi tôi đang mệt mỏi đến mức không rảnh mà tuyệt vọng, thì cậu đã tỉnh rồi."

"Chúng ta đã sống sót."

"Chúng ta đã cùng nhau sống sót."

William lại cúi đầu, mái tóc vàng che đi nửa gương mặt của anh.

"Cũng giống như cậu vẫn luôn để ý, cậu hiện tại quả thật là không hoàn hảo, cậu đã mất đi một nửa tầm nhìn, cũng mất đi một phần tư năng lực hành động. Nhưng cậu phải biết rằng, Liam, tôi và cậu giống nhau, là một tạo vật không hoàn hảo, tôi đã phụ thuộc vào thuốc gây nghiện trong nhiều năm."

"Mặc dù tôi nghĩ rằng nghiện thuốc cần phải bỏ, nhưng điều này cũng không có mang lại ảnh hưởng quá xấu nào cho cậu."

"Cái này không thể phủ nhận điều 'tôi cũng không hoàn hảo', Liam."

"Trong mắt tôi, cậu như vậy cũng là 'hoàn hảo', Sherlock."

"Như nhau, Liam, trong mắt tôi 'cậu bây giờ' và 'cậu trước kia' giống nhau, đều 'hoàn hảo'."

"Điều này cũng không thể phủ nhận 'cậu đang bảo vệ tôi', Sherlock."

"Cho dù tôi muốn bảo vệ cậu, chúng ta cũng không phải ngồi ở hai bên phân chia địa vị ai mạnh ai yếu." Sherlock nói xong, hôn lên mái tóc vàng của anh, "Chúng ta cũng không phải quan hệ giữa 'kỵ sĩ' và 'quý phu nhân'."

"...... Có ý gì?" Nụ hôn đột ngột khiến William ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Emilia Luca phu nhân nói đúng, chúng ta là mối quan hệ giữa một 'kỵ sĩ' và một 'kỵ sĩ' khác. Chúng ta không phải là 'người bảo vệ' và 'người được bảo vệ', chúng ta là đang 'kề vai chiến đấu'."

"Xem ra tôi cần phải tìm kiếm đáp án cụ thể ở trong thư của cậu." William bất đắc dĩ, nhàn nhạt cười.

"Tôi đã 'viết xong' 'thư hồi âm của tôi' rồi, Liam, bây giờ cậu có thể bổ sung thư của cậu, với lại bỏ luôn cái kế hoạch đơn phi vô lý kia à?"

"Trước khi định vứt 'Alice (Iris)', tôi đã tưởng tượng...... Không, phải là mong đợi, cậu bắt được tôi một lần nữa trước khi con tàu rời cảng." William thấp giọng nói nhỏ, con chuồn chuồn đỏ thẫm lưu chuyển chạm đến ánh mắt Sherlock, sau đó nhảy về phía mặt đất đằng sau anh, "Nếu cậu thực hiện được 'khả năng' này, tôi sẽ nhận thua, tôi sẽ cam chịu số phận, tôi sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ kế hoạch đi một mình, sẽ đi cùng một con đường với cậu, không bao giờ quay đầu lại nữa."

Anh đột nhiên đứng thẳng người lên giống như đã hạ quyết tâm nào đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm trầm của Sherlock.

"Là tôi thua, Sherly." Tay phải của William xoa nhẹ khuôn mặt của Sherlock, "Tôi yêu cậu."

Anh nghiêng người đặt nụ hôn lên môi của Sherlock.

"'Tôi yêu cậu'. 'Tôi yêu cậu.' 'Chính những từ ngữ đơn giản......'"

Sherlock hôn lên những lời yêu thương được thuật lại chỉ cách vài li.

Họ ôm chặt nhau dưới ánh đèn gas lờ mờ màu mật ong.

—— Cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng gọi của những người lao động đánh thức cơn buồn ngủ của buổi đêm đầu hạ.

Tiếng ồn đột ngột khiến Sherlock cảnh giác dừng lại nụ hôn nhìn ra ngoài cửa sổ bị cửa chớp ngăn cách, trên môi bỗng nhiên mất đi nhiệt độ khiến William như mới từ trong mộng tỉnh lại. Anh chợt đẩy người trước mặt ra, đối phương cũng theo phản xạ có điều kiện bắt lấy tay phải của anh.

"...... Tối nay tôi phải đến công viên trung tâm để ngắm sao, Sherlock."

"Hả? Sau loại chuyện này......"

"Tôi đã lên kế hoạch xong rồi, Sherly!" William không dám ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, "Những ngôi sao sáng trong công viên trung tâm, và dải ngân hà của đài quan sát."

"Sau đó thì sao?" Sherlock khom lưng kề sát vào trán anh, hớn hở giương cao âm cuối.

"Nếu cậu phản đối tôi một mình ra ngoài vào ban đêm, thì hãy đi cùng tôi." William thấp giọng trả lời, "Nếu cậu không phản đối, cũng đi cùng tôi."

"Đừng học 'Holmes' nói chuyện, Liam." Sherlock cười nói, giả vờ trách cứ.

"Tôi chính là bắt chước bút pháp của bác sĩ Watson, thưa ngài thám tử." William dùng sức rút tay phải về.

"Phải phải, xin hãy cho tôi đi cùng cậu, giáo sư, nhiệm vụ này tôi đương nhân bất nhượng*."

*Đương nhân bất nhượng: gặp việc tốt thì sẽ làm chứ không nhường

"Nhiệm vụ? Đây không phải là công việc, tôi không có giao nhiệm vụ cho cậu, Sherlock."

"Tôi biết, nhưng đối với tôi mà nói đây là một nhiệm vụ quan trọng." Sherlock đầu tiên cúi xuống, hôn lên ngón áp út của bàn tay trái William, "Tôi sẽ lấp đầy 'con ngươi (Iris)' đã bị mất của cậu, Liam, giống như cậu đã lấp đầy 'hy vọng (Iris)' tan biến của tôi."

Sau đó, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

"Trong mắt tôi, 'cậu hiện tại' và 'cậu trước kia' giống nhau, đều 'hoàn hảo', Liam.

Suốt khoảng thời gian 'ở bên cậu' —— bất kể cay đắng ngọt bùi —— cũng đều là hoàn hảo.

Bởi vì dù cho chúng ta đều là những tạo vật 'không hoàn hảo', nhưng chúng ta đều yêu sự 'không hoàn hảo' của nhau.

Và ——"

Những điều không hoàn hảo ư,

Người chính là khởi đầu hoàn hảo.

—— Adonis, 《Hưu Chỉ Phù》

——【Hoàn.】——

Tác giả hành văn đỉnh của chóp lun ạ, từng câu từng chữ đều rất chặt chẽ mạch lạc, hy vọng mình đã truyền tải được hầu hết dụng ý của tác giả. Cảm ơn các bạn đã đọc, nhớ để lại 1 kudo cho tác giả nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro