1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng này vã  Taiju-.
Truyện lâu lâu có vài lời nói thô tục, cân nhắc trước khi xem. Xin cảm ơn .

----------------
| Dư âm vị ngọt |



Trường học, nơi chứa những kỉ niệm đẹp đẽ , thú vị của mọi lứa tuổi học trò, ôi trời ạ, văn mẫu à?

Đẹp cái nỗi quái gì khi suốt những cuối năm cấp hai những rắc rối dần bắt đầu đến bên em cơ chứ.

Lớp học như một chiếc bảo tàng rắc rối khi nó thật ồn ào và nhiều tiếng xì xùm. Bao kẻ bước vào để nghe những lời giảng tựa như cách hướng dẫn viên thuyết trình bài viết nhàm chán của họ về những món đồ chưng bày, nó sẽ thú vị hơn nếu giọng thuyết trình của họ không nhưng một bài đọc học thuộc, hoặc chỉ có mỗi em nghĩ là nó nhàm chán như vậy.

Hyuji T/b, một học sinh ngoan? Thằng nào nghĩ ra vậy? Em là một cô gái thuộc dạng nữa mùa, chả ngoan cũng chả quá hư. Trước mặt thầy cô thì im im dạ vâng nhưng khi bước khỏi phạm vi giáo viên 5m thì mồm liền văn tục, cũng do đó mà vài lần được giáo viên mời đi uống trà.

Bạn thân thì ai cũng phải có ít nhất là một đứa, em cũng có đó nhưng nó lạ lắm-

----------------

- Mẹ nó! / chửi rũa/

Ngồi dưới gốc cây sau trường băng bó qua loa mấy cái vết thương mà miệng thầm chửi rũa. Ngày đéo gì mà xui như chó mực,vừa nãy em đang ngồi đọc quyển sách vừa mua được do bản thân tích góp thì bị một thứ tròn to vừa bay qua . Những trang giấy chứa đầy chữ chỉ vừa được mở ra đã sớm bị vấy bẩn bởi thứ đất cát , những dòng chữ chưa được đọc qua đã bị thứ sẫm màu dơ bẩn kia che lắp. Em đã rất muốn đánh chết tên làm nên việc này đấy...

Retrospect

- Bị trúng có trái banh mà nhìn nó như sắp khóc kìa bọn mày! Con gái giờ đúng là mỏng mảnh yếu đuối nhỉ?! / bước đến cười lớn/

-... / em im lặng nhìn quyển sách yêu thích của mình /

- Sao vậy? Quyển sách của em bị rách một bên rồi, em sẽ về khóc huhu với mẹ sao? / trêu chọc/

- Thôi mày im đi đừng chọc người ta! Bạn ơi cho mình xin lỗi- / một cậu trai nào đó từ đội bóng đi đến /

- Mau về mà khóc với mẹ đi , kẻo lát khóc ở đây chả ai dỗ đâu! / chen ngang /

Tên kia đúng loại chả biết điều gì cả, đáng lẽ em sẽ nhịn mà đi vì có cậu bạn kia đến xin lỗi nhưng mà.. tên này ngứa mắt quá.

- Chó má nó, âm binh à? Hôm nay mình bước ra ngoài bằng chân trái à?! / lẩm bẩm /

Em đứng dậy phủi vài vết bẩn trên người do trái banh rồi đứng lên lẩm bẩm thầm chửi.

- Con kia mày gọi tao là gì cơ?!

- Âm binh? Nghe không rõ à?

Tuyệt, em chọc nó điên tiết rồi giờ thì nó khác gì lũ chó điên không. Nhìn như cứ muốn lao vào cắn xé xác em ấy , thì nó lao vào thật. Thế là cuộc chiến xảy ra.

Bên kia cũng tử tế lắm mà chả sao họ lại chơi được với thằng rách kia. Hai bên bắt đầu lao vào đánh nhau, cần phải kiên nể gì loại người như nó đâu cơ chứ, dám bảo em mỏng manh yếu đuối. Thì em sẽ cho nó biết một đứa mỏng manh yếu đuối làm được gì.

Với nhẹ lấy cái cây gậy gần đó, chả biết nó từ đâu ra nhưng em biết được nó có ít, vì đánh lực tay thì sao lại bằng đứa con trai chứ? Mà đây là chiến thực tế chứ có phải võ đài hay sàn đấu đâu, cứ việc chơi dơ thôi.

- Chết mẹ mày với tao thằng chó! / lao đến/

- Mau ngăn họ lại đi!

End of retrospective

Báo hại làm em hiện tại vừa mới bị viết bản cảnh cáo loại nhẹ xong, lại phải băng bó những vết thương
do đánh nhau vừa nãy, tuyệt ghê. Những cơn rát và nhói ập đến khi miếng bông ngấm thuốc sát trùng được chạm vào làm e. phải rít lên vài tiếng. Bỗng bạn cảm nhận được có ai đó vừa đi đến ngồi kế bên em.

- À, xin chào?

Em quay sang thấy liền giật mình nhưng cũng không quên hỏi.Nhưng tên đó cứ mãi im lặng mà chả nói gì, hắn cứ vậy mà dựa người vào gốc cây chợp mắt, cái này có tính là khinh thường em không nhỉ?

- Èo, chảnh ghê!

Nghĩ vậy chứ nào dám nói ra, tên đó vừa cao to lại còn đô con, mỗi cánh tay của hắn chắc cũng gần bằng thân em rồi, nói ra có khi người ta tức lên mà đấm cho tòe mõm.

Quấn vài vòng bằng băng cho có lệ rồi em nhanh chóng cất vào cặp đứng dậy về, em còn cả khối thứ cần làm nữ, để ý tên đô con kia làm gì chứ.

- Vào phòng y tế mà băng lại đi, mốt nhiễm trùng đau chết mẹ mày đấy! / hắn lên tiếng /

Em cũng chỉ biết quay đầu lại mà gật nhẹ rồi đi, mà hắn đang quan tâm người khác ấy à? Quan tâm gì mà trông cọc cằn hung dữ thế không biết.

Ngân nga vài âm nhạc trong quán cà phê nhỏ ngay góc phố, em thuần thục pha từng tách cà phê cùng lớp kem bên trên với nhiều hình thù thú vị mà em nghĩ ra.

- Nè t/b, chị đã bảo bao nhiêu lần em đừng vẽ mấy hình kì quái cho khác rồi mà?!

Chị quản lý vừa đi khắp quán xem xét tình hình thì chợt lia mắt vào ly capuchino được bưng ra cho một vị khách nào đó. Nhìn vào cái hình quái dị như đầu mèo bạch tuộc cũng khiến chị hiểu rõ ai là người làm cốc đó. Nên hiện tại chị vừa khoanh tay nhìn mà chỉ biết thở dài nghe em biện minh.

- Thôi nào chị, nó trông bắt mắt hơn và cũng đâu có ai ý kiến gì đâu chứ.

- Thảm chí có khi họ còn thích sự mới lạ nữa đó chị à!

- Rồi rồi, em nói gì mà chả được cơ chứ.

' Leng keng '

- Thôi thôi, cô mau đi làm việc của cô đi đừng đứng đây biện minh nữa gái ơi! / chị quản lý đẩy bạn đi/

Em bị chị quản lý đẩy ra quầy, thế là đành làm việc tiếp vậy. Ngó nhìn phía chiếc chuông cửa vừa kêu lên, bóng hình vừa quen vừa lạ lại xuất hiện.

- Quý khách cần gì ạ..? / em hỏi /

Hắn đứng nghĩ ngợi một hồi rồi nói :

- Một ly Capuchino , một chiếc Opera .

- Vâng tôi hiểu rồi , mời anh về phía bàn trống để ngồi chờ!

Em ghi ghi viết viết vào giấy note rồi nhanh chóng kêu nhân viên khác đến thế chổ mình. Em luôn muốn tự làm những ly cà phê ngon nhất dành cho những vị khách của mình cùng những chiếc bánh  khá nhau, cùng với sự sáng tạo giữa cái mới và cái cũ sẽ khiến cho những vị khách ấy quay lại lần sau. Một tiệm cà phê mà chỉ có mỗi cà phê không cũng không hẳn là sao, nhưng nếu có thêm ít thứ ngọt ngào khiến họ quay lại thì nó sẽ gây ấn tượng tốt chăn?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro