|Chương 1| Dũng Khí Để Bay Cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thứ con chim cần không phải là gió mạnh để bay cao trên bầu trời trong xanh vời vợi, thứ nó cần là dũng khí."

ο

Cô và mẹ đứng đối diện nhau, trên má cô, cảm giá rát bỏng vẫn còn âm ỉ, mí mắt cay xè, từng giọt nước mặn không thể kìm được mà rơi lộp bộp xuống sàn gỗ, tiếng nói có chút run rẩy.

"Mẹ không tin con sao?"

"Sao mẹ lại đối xử với con như thể con là nơi trút giận vậy?"

Người phụ nữ nhếch môi. "Kinh tởm, mày không phải con tao. Thám tử? Đừng làm tao cười." bà ta nói, giọng điệu đầy ẩn ý.

"Con không cần mẹ cho phép, con sẽ tự thực hiện ước mơ của mình!" cô đưa hai tay mạnh mẽ quệt dòng nước mặn chát, từng câu chữ thốt ra đều mang ý kiên quyết. Và với tuyên bố đó, cô rời đi, chuẩn bị cho một khởi đầu mới.

ο

Mondstadt, buổi sáng.

"Em đã nói như thế và bỏ đi." Haeru co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối, không nhịn được mà thở dài một tiếng.

"Được rồi gái yêu, chị nghĩ em đã làm đúng." thủ thư Lisa, với đôi mắt xanh ngọc dịu dàng mỉm cười nhìn cô. "Nhưng mà... có một vấn đề chị nghĩ em cần giải quyết đấy."

Haeru nghiêng đầu.

"Em sẽ đi đâu và làm gì tiếp theo? Để đạt được mục tiêu này?"

Ahaha... sao mình lại không nghĩ tới chứ. Cô gãi gãi má, bối rối nhìn Lisa, như muốn thủ thư gợi ý cho bản thân biết nên làm gì. Lisa đỡ trán, bất lực nhìn đứa em bốc đồng, chưa bao giờ biết suy tính lâu dài cả.

"Học viện Sumeru, nghe thế nào?" Lisa nói với nụ cười ranh mãnh.

"N-nhưng Lisa à... em nghĩ mình không giỏi đến mức đó." Haeru lắc đầu, đôi mắt màu xám thép hơi chùng xuống. 

Thủ thư thấy thế chỉ chống hông, bĩu môi không hài lòng: "Với tư cách là cựu học sinh của Học viện, chị chắc chắn gái có thể vào được."

Lisa có vẻ hơi kì lạ, nhưng chị ấy đều là người giúp mình vượt qua mọi khó khăn.

"Vậy em về dọn đồ luôn nhé!"

ο

Chiều muộn, nhà của Haeru.

Đang vui vẻ sắp xếp hành lí, Haeru chợt nghe tiếng gõ cửa.

"Giờ này có ai ghé sao?"

Cô thầm nghĩ, bước ra. Đôi mắt đanh lại khi nhìn thấy người bên ngoài. Lại là anh ta...

...

"Tôi nói lại lần nữa, anh đang làm gì ở đây?" Haeru nói với vẻ mặt khó chịu. Tên thuyền trưởng khó chịu quyết định tự nhiên như ở nhà... hôm nay thực sự không phải là ngày để hắn ở đây.

"Ồ ho? Sao lạnh lùng thế, lời nói của em làm tôi tổn thương quá đấy Hae~" hắn nói với nụ cười nhếch mép trên môi.

Ugh, tôi ước gì anh ta bỏ cái nụ cười đó khỏi khuôn mặt mình, thực sự là phiền phức. Tôi đã hiểu tại sao Diluc ghét anh ta rồi. Cô thầm rủa trong đầu. 

"Ehe, tôi xin lỗi, thuyền trưởng Kaeya, không hiểu sao tôi lại nhầm anh với một tên ngốc tóc tết nào đó." cô nói với nụ cười mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ôi trời~ Có lẽ mắt em lại tăng độ cận rồi, đi cắt lại đi, nếu em cứ tiếp tục nhầm tôi với người khác~"

Haeru muốn đấm Kaeya.

"Dù sao thì, em đã hỏi tại sao tôi lại ở đây, đúng không? À, một chú chim nhỏ đã nói với tôi rằng em sẽ đến Học viện Sumeru nên tự nhiên, tôi đến để chào tạm biệt em~" Kaeya nói, có vẻ như đang tiến lại gần cô hơn..

"Dừng cái trò tán tỉnh đó lại đi! Ờ... Cảm ơn nhé, tôi đoán vậy." Haeru nói với vẻ mặt khó chịu.

"Được rồi, mặc dù tôi rất muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nho nhỏ của chúng ta, nhưng tôi có công việc phải giải quyết. Tôi cho rằng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau trong một thời gian, hãy đến thăm tôi khi em có cơ hội nhé~" Kaeya mỉm cười, bước ra bên ngoài.

Dù sao thì, anh ta cũng rất tử tế khi nói lời tạm biệt.

ο

Liyue, Nhà trọ Vọng Thư.

"Chào Verr! Có cần giúp không?" Haeru bước vào quán trọ, vẫy tay với bà chủ. Đã 3 ngày kể từ khi cô đến Liyue, tất nhiên cũng sẽ làm ủy thác để kiếm chút mora rồi.

"Chào buổi chiều, Haeru! Hôm nay không có nhiều việc phải làm, vì vậy hãy dành thời gian để thư giãn. Cô đã giúp đỡ rất nhiều rồi!" bà chủ nói, đáp lại bằng nụ cười.

"Ừm... thật ra có chuyện cần nhờ đấy." Verr ngẫm nghĩ.

Điều này khá mạo hiểm, nhưng có lẽ sẽ  làm tâm trạng cậu ta vui vẻ hơn.

"Yeah!! Tất nhiên rồi Verr! Có chuyện gì thế?" cô rạng rỡ vì phấn khích.

"Không phải việc khó đâu, tôi chỉ cần cô giao thứ này, đậu phụ hạnh nhân, cho ai đó trên ban công thôi, hehe."

Thái độ của Verr hơi kì lạ, nhưng cô vẫn không hỏi.

...

"Để xem, tên của cậu ta là Xiao..."

"Ngươi gọi ta làm gì?"

"WAHHH!!" Haeru hét lên, suýt làm đổ bát đậu phụ, giật thót khi có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng.

"Cậu nghĩ cậu đang làm gì mà dọa người khác như thế? Thật tình!"

"Ta ư? Dọa người phàm ư? Ta không làm hại người phàm, nên chẳng có lý do gì để họ phải sợ cả." anh ta nói với vẻ mặt không hề nao núng.

"Ugh, kệ đi, vậy tôi đang tìm một người tên là Xiao, là cậu sao?" cô hỏi, đặt một tay lên hông.

"Ngươi nghĩ sao?" anh ta nói, có vẻ đang bực bội...

"Được rồi... Đây, bà chủ bảo tôi đưa cho cậu món đậu phụ hạnh nhân này."

"Được thôi, đây là lần đầu tiên và duy nhất cậu nhận được thứ gì đó từ tôi! Hừ, tạm biệt và không hẹn gặp lại!"

ο

Đã khoảng một tuần kể từ khi Haeru rời khỏi Nhà trọ Vọng Thư, cô đã có một cuộc phiêu lưu thực sự thú vị cho đến giờ... Để xem nào, đến Cảng Liyue và kết cho mình thêm 3 người bạn mới, là Xiangling, Xingquiu và Chongyun. Cô cũng gặp một người đàn ông tên là Zhongli, ông ấy thực sự tốt bụng nhưng có vẻ già hơn nhiều so với vẻ ngoài của mình.

"Xin lỗi ngài, tôi muốn đến Sumeru, tôi có thể đi qua đây được không?" Haeru nói và mỉm cười với người lính.

"Xin chào! Sumeru... Ừm, Cô có giấy phép không?" anh ta đáp, dường như không hề bối rối trước sự hiện diện của cô.

"Giấy phép...? Tôi xin lỗi-"

"Không có giấy phép, không được vào, xin lỗi cô."

Cô đã đi quanh khu vực đó ít nhất 5 lần và không có cách nào khác ngoài việc leo trèo... Ồ? Có ai đó ở đằng kia.

"Này! Cậu! Ở đằng kia!"

"Hử? Cậu có cần giúp gì không...?" cậu ấy nói với một nụ cười lịch sự.

Haeru phải nói rằng... trang phục của cậu ấy... khá kỳ lạ, cô không nghĩ là cô từng thấy bất kỳ quốc gia nào mặc trang phục theo phong cách đó, và còn có cả tinh linh bay nữa.

"Ôi thôi nào! Chúng tôi chỉ muốn đến Sumeru thôi!" tinh linh bay thét lên. Khoan đã...

"Sumeru?" Haeru lặp lại.

"Đúng vậy, đó là điểm dừng tiếp theo trong chuyến hành trình của chúng ta. Hehe~" Paimon nói với nụ cười trên môi.

"Tốt quá! Tôi cũng cần tới đó, ta đi chung nhé!" Haeru mừng như vớ được vàng, màu xám trong đáy mắt sáng lên dưới ánh nắng chiều rực rỡ.

"Trước khi đi, chúng ta hãy tự giới thiệu nhé! Đây là bạn đồng hành của Paimon, Aether và tên của Paimon là Paimon! Tên của bạn là gì?" tinh linh nhỏ ngọt ngào nói.

"Tên tôi là Haeru!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro