23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm triều lần này, Omendo cuối cùng bị tống vào ngục, bấy cánh lâu nay của lão tan rã.

Shade được Fine dìu, dù cách một lớp vải, nàng vẫn cảm giác được tay hắn thật lạnh, còn có một tia run rẩy không dễ phát giác.

Nàng đang lo lắng đã thấy hắn nghiêng đâu, che miệng ho khan. Nàng căng thẳng dừng bước: “Shade!”

“Suỵt! Đừng có ngừng, tiếp tục đi!” Hắn chậm rãi buông tay, khóe môi đã đọng lại vết máu đen đỏ, hắn đè thấp giọng nhắc nhở: “Ở đây nhiều tai mắt, nàng phải gọi ta là hoàng thượng.”

Đúng là quan tâm tắc loạn.

Nàng theo bản năng liếc mắt bốn phía, cũng may triều thần đang nghị luận chuyện phản quốc phản loạn, không ai chú ý đến hai người bọn họ. Nàng cắn môi, xoay người lại đặt một bàn tay ấm áp lên bắt mạch cho hắn.

Hắn mắt nhìn thẳng nhưng lại nhẹ nhàng lau khóe miệng, an ủi nàng:" Không sao, bất quá là tàn độc tụ huyết thôi, ho ra được là tốt rồi."

Ra đến chính điện, Shade ngồi trên xe kéo, lúc đi hắn đột nhiên kêu dừng, phân phó thái giám:" Các ngươi chờ đây, trẫm lấy ít đồ."

Dứt lời, hắn xuống, Fine nghi hoặc, vội vã đi theo, đè thấp giọng hỏi:" Đây là đi đâu? Ngươi còn rất yếu, phải tĩnh dưỡng đẩy lui dư độc."

Hắn đóng cửa điện, cởi mũ miện, đổi lấy một thân y phục thị vệ, nhưng không đáp lại nàng:" Mật thư trong tay Dylan là nàng tìm ra?"

Fine gật đầu, đi lên phía trước giúp hắn búi tóc lên.

Shade xoay người, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng:" Sư tỷ, chúng ta phải gặp Omendo trước Roman."

Fine suy nghĩ chốc lát liền minh bạch, kinh ngạc nói : ‘Không lẽ Roman cũng tham gia tư thông với địch, vì thế muốn giết người diệt khẩu?"

"Sư tỷ đúng là luôn thông minh!" Hắn cười đến mắt hồ ly cong cong.

"Lá thư đó không nên sớm bại lộ? Đáng ra nên đưa ngươi xem trước?" Fine có chút ảo não trách bản thân kích động, nàng nên tin vào mưu kế của Shade, mà không phải là chính mình chặn ngang một bước.

"Đừng lo lắng, sư tỷ. Có ta đây." Shade thu dọn áo bào, ngoắc ngoắc ngón út của nàng, cười đến thỏa mãn:"Roman tuyệt đối không nghĩ ra ta đã giấu Omendo ở đâu."

Gần như lúc đó, bên trong phủ tang nhạc thảm thiết, Roman giận tím mặt, dằn mặt Dylan:"Mật thư này là ai đưa cho ngươi?"

Dylan không chút biến sắc, quật cường nói:" Sao cậu phải quan tâm đến mật thư đó thế?"

"Làm càn! Trả lời ta!"

Tựa hồ trong lòng đã sớm dự liệu, Dylan bình thản nở nụ cười:"Chẳng lẽ kẻ địch đó một đường xuôi nam giết bách tính ta, giành giang sơn ta… cũng có một phần công lao của cậu?"

"Thứ hỗn trướng! Ngươi muốn trăm năm danh gia vọng tộc của gia tộc chết dưới tay ngươi sao?" Lão đập bàn, chấn động đến mức vang vọng chén tách:" Đừng quên, mẹ ngươi cũng là họ hàng của ta!"

Mặt Dylan nhất thời trắng bệch, oi bức trước giông tố này bức hắn không thở nổi. Nửa ngày, hắn mới đưa tay che mặt:" Cậu, hại gia tộc này, không phải ta… Mà là cậu! Người đứng ở vị trí cao đến vậy, gần như ngang hàng với thiên tử, rốt cuộc còn gì không thỏa mãn? Tư thông với địch phản quốc, hãm hại trung lương, không từ thủ đoạn! Ngươi đếm cùng còn muốn chiếm cái gì nữa!"

"Ngươi thì biết cái gì? Ngươi một mực bảo vệ hoàng thượng, thay chủ phân ưu, nhưng ngươi có từng nghĩ tới người chiếm ngôi vị chí tôn nhiều năm lại không phải là Đế vương danh chính ngôn thuận?"

"Cái …cái gì?"

Roman hừ lạnh:"Lão phu không chừa thủ đoạn nào cũng được, tiếng xấu muôn đời cũng không sao, bất quá là vì thuận theo tổ tông, đang thừa thiên hành đạo."

"Ta hiểu, ngài là vì mười lăm năm trước…" Dylan dừng một chút, sắc mặt trắng bệch thở dài một hơi, loạng choạng đứng dậy:"Ngài là trung với quân, không phải quốc. Ta là trung với quốc, không phải quân. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu."

Dứt lời hắn ngây ngẩn đẩy cửa, tập tễnh rời đi.

Trong phòng, sau màn che, một nam tử từ bóng tối chậm rãi đi ra. Âm ảnh nồng nặc trên người hắn chậm rãi tan đi lộ ra dung nhanh đẹp đẽ cung đôi mắt băng lãnh như đao.

"Hay lắm, trung quốc bất trung quân!" Hắn nói:"Cháu bên ngoại ngươi thật nguy hiểm."

Roman run run chòm râu, nhắm mắt chán nản nói:"Chủ nhân an tâm, lão thần biết nên làm thế nào."

Nam tử uống hớp trà, hỏi:"Có thể xử lý Omendo? Hắn biết không ít bí mật của ngươi."

"Chuyện này…Vừa mới phái người đi thăm dò, hắn nói Omendo không ở trong ngục."

Nam tử nắm chặt cốc trà, hừ lạnh:" Không có? Xem ra chúng ta đều bị hoàng thượng đùa bỡn."

Roman hoảng sợ quỳ xuống:"Lão thần tiếp tục tìm!"

"Sợ là chậm rồi." Sau một khắc, nam tử ném chén trà , cả giận nói:"Truyền lệnh của ta, kế hoạch có biến, tức khắc điểm binh!"

Roman ngẩn ra, lập tức run giọng đáp ứng.

Mười ngón tay của hắn nắm chặt thành nắm đấm, mạnh đến mức khớp xương trắng bệch:"Vốn muốn cho ngươi sống thêm hai ngày… Shade, đây là ngươi bức bản vương!"

Bên trong kiệu, Fine vén màn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, phát hiện xe đến Binh bộ phủ nha, không khỏi kinh hãi:"Ngươi giấu Omendo ở Binh bộ? Binh bộ không phải địa bàn của Ethan sao! Ngươi…"

Nàng đột nhiên xoay đầu, sau đó bỗng ngây ngẩn cả người.

Trong kiệu, không gian vô cùng chật hẹp, khuôn mặt soái khí của Shade cách nàng chưa đầy một thước, bọn họ sóng vai mà ngồi, theo kiệu đung đưa mà tóc quấn lấy tóc, vai đụng vào vai, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng cơ bắp hắn, bây giờ vô tình sát với mặt mình, khiến hô hấp nàng khô nóng.

Fine kinh ngạc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác "nam nữ hữu biệt" lúng túng không biết làm gì. Nàng không chút biến sắc dịch ra một chút, ánh mắt lơ đãng cả ngày quên mất mình muốn nói cái gì.

Hai người không nói gì chỉ nhìn nhau, bầu không khí có chút quái lạ, nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra lạ ở điểm nào, không thể làm gì khác hơn ngoài đổi chủ đề:"Ngươi nhìn ta mãi thế làm gì?"

Hắn cười khẽ:"Ta đang nghĩ, cỗ kiệu này nếu như đổi thành màu đỏ thì tốt rồi."

Nàng cũng bật cười:"Kiệu đỏ chỉ tân nương mới ngồi."

"Đúng, ta không nhịn được nghĩ về ngày sư tỷ trở thành tân nương." Shade lấy tay nâng cằm, bộ dạng đầy hứng thú, xem ra tâm tình rất tốt, mắt hồ ly híp cong thành nguyệt nha mê người:"Sư tỷ ngồi trên kiệu đỏ, đến bên cạnh ta, ta nhẹ nhàng ôm nàng bước xuống, bước qua chậu than…"

Cảm giác lạ lẫm trong lòng ngày càng sâu sắc, Fine nhất thời không muốn lan man nữa, theo bản năng hỏi:"Ta thành thân, sao ngươi phải ôm ta bước xuống? Kinh thành có phong tục tỷ tỷ thành thân đệ đệ tới ôm xuống kiệu sao?"

"..."

Hắn không còn gì để nói, con mắt óng ánh lập tức ảm đạm, ý cười cứng đờ trên miệng. Một luồng ảm đạm tràn ngập cỗ kiệu nhỏ, rất lâu sau đó, hắn mới thở dài:"Đến rồi, xuống kiệu thôi."

Nàng một mặt mông lung không hiểu mô tê.

Chẳng hiêu sao hôm nay Bộ binh phủ rỗng tuếch, Shade đưa nàng tới phòng giam, trên đường không có lấy một người ngăn cản, thực quái dị.

Hai người từ nhà giam đi xuống, chốc lát sau đã đến địa lao âm u ẩm ướt. Quản ngục thấy Shade đến chỉ cung kính khom người, không nói một lời, chỉ lấy đuốc trên vách tường, như thể sớm biết hắn sẽ đến.

Ánh sáng âm lãnh chênh chếch chiếu vào, không khí mục nát, Shade đến nơi sâu nhất, một phòng giam đặc biệt kiên cố, hắn nhìn chằm chằm vào góc phòng âm u nửa ngày, trầm giọng nói:" Người ở đây, có quen không?"

Chỗ tối tăm, Omendo cười giễu một tiếng, trên người tiếng còng đinh đương vang vọng, tự giễu nói:"Bệ hạ đến đây là muốn cười nhạo tội thần?"

"Đương nhiên không phải." Shade bước đến, nhìn lão tóc tai bù xù, gương mặt tiều tụy, hắn híp mắt cười, ý tứ sâu xa : "Trẫm tới đây là muốn giao dịch cùng ngươi."

"Giao dịch gì?"

"Lúc này thừa tướng đang lục tung mọi nơi tìm ngươi, ngươi chắc cũng biết tại sao?"

Omendo trầm ngâm không nói. Shade tiếp lời:"Bởi vì trong tay ngươi có bí mật của y, mà để bí mật này biến mất, cách tốt nhất là giết ngươi."

Nét bình tĩnh giả vờ trong mắt Omendo tan biến, lão đột nhiên lao đến cửa nhưng bị xiềng xích giữ lại, chỉ có thể vô ích giãy giụa:"Bệ hạ rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ta nhớ ngươi từng nói thà chết trận nơi sa trường lấy công chuộc tội cũng không muốn chết dưới âm mưu của kẻ khác." Shade chầm chậm vuốt ve tay áo, cười đến hiền lành:"Vì thế ta đến tìm ngươi làm một giao dịch! Ngươi khai ra tất cả những gì ngươi biết, ta liền hứa cho ngươi làm anh hùng chết trận."

Trong lao ngục nhất thời phát ra tiếng thở dốc, hẳn là đã động tâm. Shade lại tựa hồ ly híp híp mắt, tiếp tục dụ dỗ:" …còn có thể bảo toàn tính mạng cho vợ con ngươi, thế nào?"

Câu nói này cuối cùng cũng hạ gục Omendo, y dùng con mắt vẩn đục nhìn hắn nửa ngày, mới ngã xuống đất, giọng khàn khàn:"Quân vô hý ngôn!"

Quản ngục một bên đã chuẩn bị sẵn giấy bút nhét qua rào sắt, Omendo do dự chốc lát, run rẩy cầm giấy bút, viết hết những bí mật nhiều năm cất giấu..

Fine lẳng lặng nhìn lão múa bút thành văn mà trong lòng bi phẫn dâng lên điệp điệp: Shade tha cho cả nhà lão để đổi lấy bằng chứng phạm tội của Roman lúc này là quyết định sáng suốt nhất, nhưng nàng vẫn không cách nào khoan dung.

Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của lão, nàng hận không thể nào lao đến trước mặt gã phản tặc đã hại chết phụ thân để nàng chém, băm lão ngàn đao bầm thây!

Như thể cảm nhận được sát khí của nàng, Shade lặng lẽ duỗi tay, nhẹ nhàng từng chút một mở nắm đấm của nàng ra, nắm lấy tay nàng, nở nụ cười động viên.

Fine run lên trong lòng, xoay tay lại cầm thật chặt tay hắn.

Trong mơ màng, hắn siết nhẹ tay nàng, nghiêng đầu áp sát tai nàng, cười nhẹ, âm thanh lưu luyến mà mê người:" Tay sư tỷ thật nhỏ, thật mềm, thật thoải mái. Thật muốn nắm cả đời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro