25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa pha sắc tối, trong triều đều nhận được mật chỉ Đương kim Thánh thượng bệnh nặng, yêu cầu tất cả bá quan văn võ tức khắc đến cung điện nghe di chiếu.

Chúng thần tuy có chút nghi hoặc nhưng không dám chậm trễ, vội vã ngựa xe hướng đến điện của hắn.

Đêm đó, mây đen giăng kính không thấy trăng, từng chiếc xe ngựa chạy như bay trên phố, các quan lại đều bị xóc đến thất điên bát đảo, không ngừng kêu rên: “Tráng sĩ, tráng sĩ! Ngươi đánh xe chậm chút, cái xương già của ta cũng sắp vỡ ra rồi đây này!”

Thị vệ đánh xe nhìn cung điện đèn đuốc huy hoàng ở phía xa xa, nhíu mày lại một roi mạnh mẽ quất lên ngựa: “Đại nhân thứ lỗi, đến chậm sẽ không kịp!”

Gần như lúc đó, bên trong điện, Tio ôm quyền quỳ xuống, vội vã nói: “Chủ công, bệ hạ! Ban nãy chúng ta nhìn thấy Roman tập kết tư binh, đang trên đường đến đây!”

Thời khắc này, cuối cùng cũng đến rồi!

Fine trầm giọng: “Nooche có ở đó?”

Tio thanh đạo ôm hận: “Hôm nay hắn đã đóng 50 ngàn phiên binh bên ngoài thành, lộ ra ý đồ rồi!”

“Bên Eclipse có tin tức không?”

“Sáng nay nhận được bồ câu đưa tin từ hắn, mọi người đã cùng họ hội hợp, cách kinh thành còn hơn 400 dặm."

Còn hơn 400 dặm? Fine cắn môi, nói vậy binh mã của Bright có nhanh nhất cũng phải sáng sớm mai mới đến, nhưng đêm nay Roman bức vua thoái vị, phải nghĩ kế sách kéo dài thời gian.

Shade một bên lại vô cùng bình tĩnh. Hắn lười biếng dựa vào giường mềm mạ vàng, cầm quyền “Xuân Thu” che khuất nửa gò má, chỉ lộ ra đôi mắt óng ánh, cười nói: “Sư tỷ mang cứu binh đến cho ta?”

Fine liếc mắt nhìn hắn không đáp lại. Từ kiếp trước, sau khi tiên đế có ý định chỉ hôn nàng cho Bright, Shade liền cực kỳ ghét hắn, hai người thường vì nàng mà khiến kinh thành tràn ngập trong dấm chua, nếu hắn biết cứu binh là của kẻ thù cũ e là trong lòng không vui.

“Sư tỷ.” Hai chữ vừa thốt ra, Tio đều vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn nàng, lại vội cúi đầu.

Không phải tên tiểu Hoàng đế này tin lời dèm pha của Roman, hận gia tộc Sunny lắm sao? Tiểu chủ công sao lại nói thân phận của mình cho hắn biết, hôm qua còn cùng tên Hôn quân này vui vui vẻ vẻ thế???

Như hiểu được sự lo lắng của thuộc cấp, Fine ôn hòa nở nụ cười: “Đừng lo lắng quá, hắn làm bộ hôn quân ẩn nhẫn ba năm chính là để giải tội cho gia tộc ta, đặt bẫy hai tên phản tặc kia. Đêm nay vô cùng quan trọng, các ngươi đừng thành kiến với hắn.”

Tio nhanh chóng phục hồi tinh thần: “Thuộc hạ đã rõ! 13 kỵ quyết trung thành với Hoàng thượng như trung thành với Chủ công!”

Shade lúc này mới đưa tay lật sách ra, bình tĩnh nói: “Chư vị yên tâm, ta đã lấy bệnh tình làm lý do triệu văn võ bá quan vào điện rồi.” Dứt lời hắn giương mắ nhìn ra ngoài: “Ngươi xem, bọn họ đến rồi.”

Fine đứng dậy mở cửa nhìn, chỉ thấy ngoài điện, tiếng người dày đặc vội đóng cửa lại: “Ngươi bảo họ tới làm cái gì? Nếu Roman phát điên đại khai sát giới ta không bảo vệ được nhiều người đến vậy đâu.”

“Roman tội lỗi chồng chất, kịch hôm nay không lại không để tất cả mọi người cùng xem?”

Fine lập tức sáng tỏ: Shade triệu quan lại đến là vì muốn bọn họ chứng kiến Roman hành thích vua.

Nàng bước tới trước mặt hắn, đưa tay khép sách lại ném sang một bên, nghiêm túc nhìn hắn: “Sinh tử trước mắt ngươi không chút căng thẳng nào sao?”

Hắn chậm rãi nhìn lên, ánh mắt thâm tình mà chăm chú, cũng nghiêm túc đáp: “Nơi nào có sư tỷ đều là nơi an tâm nhất, dù cho trời có sập xuống, ta cũng không sợ.”

Tio hết run rẩy lại nổi da gà, trợn mắt ngoác mồm nhìn Hoàng thượng.

Dưới bầu không khí ngọt ngào đến muốn nổi bong bóng, Fine lại không chút tự giác nào, còn nghiêm mặt nói: “Shade, ta đã không còn là Fine Sunny chuyện gì cũng làm được như trước đây nữa rồi.”

Hắn ngẩn người, cười đến điên đảo chúng sinh: “Chỉ cần sư tỷ bên cạnh ta, ta sẽ làm tất cả những gì không làm được, đời này, đến lượt ta bảo vệ nàng một đời bình an.”

Tio rơi mồ hôi hột: Tiểu chủ công đối với chuyện nam nữ đúng là một chữ cũng không biết, bệ hạ, đường tình duyên của người thật đáng quan ngại!

Lúc này, chúng quan lại dồn dập tiến vào điện, theo cấp bậc mà quỳ xuống hành lễ: “Chúng thần khấu kiến bệ hạ!”

Shade ho nhẹ hai tiếng, vừa muốn mở miệng đã thấy mũi tên đâm thủng cửa sổ, tiếp đó mười mấy tên áo đen phá cửa sổ mà vào, ánh sáng lạnh lẽo khúc xạ lên những thanh kiếm đang hướng về Shade.

“Cẩn thận!” Fine theo phản xạ lao về phía Shade, hai người ôm nhau lăn xuống giường tránh được trận mũi tên sắc nhọn.

Cùng lúc đó, Tio lập tức xông lên phía trước, đỡ đòn công kích đang liên tiếp xông đến.

Trong bóng tối, Shade khẽ thở, hai tay chậm rãi đặt lên bờ eo mềm mại của nàng. Hắn nhìn vào mắt nàng, sóng mắt sâu không đáy, cười nhẹ nói: “Sư tỷ vẫn vậy, chỉ cần có nguy hiểm sẽ xông ra bảo vệ ta trước tiên.”

Dứt lời hắn nghịch ngợm trừng mắt nhìn, sắc mặt vẫn mang nét sủng nịch như cũ.

Fine kinh ngạc nằm nhoài lên người hắn, thân thể phập phồng theo hô hấp mạnh mẽ của hắn, ngàng thậm chí còn cảm giác được lồng ngực hắn vì khẽ cười mà chấn động.

Nhất thời đao quang kiếm ảnh dần đi xa, tiếng người ầm ĩ cũng mông lung, chỉ có nụ cười rạng rỡ mà ấm áp của hắn là rõ ràng.

Ngoài điện, văn võ bá quan đều bị dọa hết hồn, có người nhát gan còn ôm đầu chạy trối chết, kết quả cửa điện bị chặn đành chạy về.

Roman dẫn hơn ngàn tư binh tiêu sái bước vào điện, mà Ethan cùng ba vạn cấm quân cũng trong nháy mắt bao vây toàn bộ cung điện.

Văn võ bá quan ai nấy đều hoảng sợ, mấy võ quan gan lớn lên tiếng chất vấn: “Roman, ngươi mang binh vào cung là muốn là gì?”

Roman nhấc mắt nhìn đám quan lại đang run cầm cập, lúc này mới vuốt vuốt chòm râu, nhìn đao quang kiếm ảnh trong tẩm điện nói: “Chư vị đừng nghĩ nhiều làm gì, lão thần nghe bảo có nghịch tặc muốn hành thích bệ hạ nên mới điều binh đến cứu viện thôi.”

Nói cứu viện nhưng y chỉ lạnh lùng nhìn máu thịt tung tóe trong tẩm điện, không hề có ý định xuất thủ cứu giúp. Đến lúc này ngay cả kẻ ngu cũng hiểu y đang muốn bức vua thoái vị rồi!

Một văn thần xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng run sợ nói: “Chuyện này… Roman, ngươi giết quan võ không nói, quan văn như chúng ta không liên quan, không biết thừa tướng có thể thả chúng ta về không, miễn làm vướng chân ngài.”

Lời vừa dứt, nửa đám người còn lại đã thấp giọng phụ họa.

Roman ngoài cười nói: “Vậy cũng không được. Hôm nay đại loạn, nếu các vị trên đường về xảy ra chuyện thì chẳng phải tổn thất của nước nhà sao?”

Lời này của y chính là muốn cho chết cả chùm rồi. Trong lúc lòng người bàng hoàng bận bịu dựa vào nhau, hai bên đánh qua đánh lại, không ai dám nhiều lời nữa.

Trong phòng, Shade rút một thanh kiếm từ trong hỗn chiến đâm về phía tên thích khách đang nhằm vào nàng. Fine cũng dùng chân đá lên một thanh kiếm nắm trong tay, tự tin nở nụ cười: “Chớ xem thường ta, sư tỷ của ngươi không phải là loại nữ nhân trốn sau lưng nam nhân!”

Dứt lời, nàng vung kiếm xoay người, hạ gục một tên thích khách.

Máu phun khắp giấy dán cửa sổ, chiếu đến ánh trăng thâm trầm, nhìn mà kinh hoàng. Nàng cùng hắn dựa lưng vào nhau, thở hổn hển cười nói: “Đùa bỡn đại đao quen rồi, dùng kiếm đúng là không quen.”

Shade dùng răng xé miếng vải trên áo quấn lấy chuôi kiếm đang ngấm máu tươi: “Ta nhớ lần trước cùng sư tỷ kề vai chiến đấu, cũng đã là chuyện của tám năm trước rồi.”

Mắt Fine trở nên thâm trầm, tám năm trước, nàng cùng hắn dẫn theo 60 ngàn tàn binh về phía Bắc thu lại đất mất, mỗi ngày đều sống trong ngói vỡ tường đổ, trong phong hỏa yên lang, cả người đẫm máu, thương tích đầy mình, cuối cùng một trận toàn thắng, đoạt lại thi thể của cha nàng.

Khi đó hắn cũng giống như lúc này, cùng nàng vai kề vai, bất chấp tất cả vì nàng thanh trừ kẻ địch sau lưng, dù thương tích đầy rẫy, dù sức cùng lực kiệt, cũng cố gắng gượng không ngã xuống… Chỉ có điều, bóng lưng nhỏ bé của thiếu niên yếu đuối ngày đó giờ đã là thanh niên cao hơn nàng, lớn hơn nàng, lồng ngực bé nhỏ ngày đó cùng đã dày rộng vậy rồi.

Không biết qua bao lâu, quang đao kiếm ảnh trong phòng cuối cùng cũng dừng lại.

Mọi người nín thở chờ đợi, có viên quan nhát gan còn lấy tay che mắt, sợ rằng sau khi cửa mở ra sẽ thấy xác chết của vị đế vương trẻ tuổi.

Nhưng một khắc sau, đang lúc sự kinh ngạc còn đọng trên nét mặt của mọi người, cửa lớn của tẩm điện được đẩy ra, tiếp đó là xác của thích khách liên tiếp bị ném ra ngoài, chất đống trước mặt Roman.

Fine cùng thuộc cấp đứng ở cửa, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn lão.

Shade kéo trường kiếm đến cửa, giơ ngón tay lau vệt máu tươi trên mắt, lúc này mới cong môi lộ ra nụ cười thâm sâu: “ Thừa tướng, tất cả chỗ này, ngài đếm xem còn thiếu ai không?”

Thoáng chốc sắc mặt lão trong hết sức khó coi, lão nhún vai cười gằn hai tiếng, 500 tư binh lập tức thủ thế.

Roman giơ tay phải quát lên: “Cấm quân cung thủ chuẩn bị!”

Một viên quan bỗng đứng lên, cả kinh nói: “Cậu, bệ hạ còn đang bên trong, không thể bắn cung!”

Roman híp đôi mắt vẩn đục nửa ngày, lúc này mới phát hiện kẻ chính trực đang chống đối mình là cháu trai Dylan. Hắn run run chòm râu, xem thường: “Ngươi nhìn cho kỹ, bên cạnh hoàng thượng là ai!” Roman chỉ về Tio: “Tên này là thuộc hạ của Truth và Fine, là dư nghiệt! Lão thần vì chúa phân ưu, bắt giết nghịch tặc!”

Có kẻ nhát gan run giọng khuyên nhủ: “ Thừa tướng xin cân nhắc! Văn võ bá quan ở đây hết, mũi tên không mắt, nếu ngộ thương ngươi khác thì không hay!”

“Được rồi!” Dylan giận đỏ mặt, nắm chặt tay, nhìn đám quan lại đang nơm nớp lo sợ: “Chư vị có tai có mắt chẳng lẽ không nhận ra ai mới là nghịch tặc sao!? Cậu, ngươi mang binh vào cung, còn kẹp chặt đế vương, làm ra việc bất trung bất nghĩa này, ngươi bảo gia tộc ta làm sao đối mặt với giang sơn xã tắc, đối mặt với thiên hạ thương sinh!!”

“Im miệng!” Roman hai mắt đục ngầu, chỉ vào Dylan quát lên: “Phế trưởng lập ấu, đất nước diệt vong! Bây giờ nước nhà binh lực suy kiệt cũng là vì năm đó Thái Tông phế trưởng lập ấu, rối loại triều cương, lão phu dù có mang trên mình tội hành thích vua cũng phải đem đất nước này giao vào tay Chân long Thiên tử!”

Fine ôm hai tay, lạnh lùng bễ nghễ nhìn Roman: “ Thừa tướng cuối cùng cũng thừa nhận mình đang hành thích vua rồi? Để ngươi tự mình nhận tội cũng phí sức lắm đấy!”

Roman lúc này mới nhận ra mình nói lỡ, thẹn quá hóa giận: “Ngươi tính là thứ gì mà dám ăn nói với lão phu thế! Ngươi quên cha ngươi chết thế nào rồi?”

Dứt lời, lão giành lấy cung tên từ một thủ hạ, nhắm vào Fine, mũi tên sắc nhọn thẳng tắp bay về phía nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro