shinee- jongkey

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1 - Hai thiên thần – Hai cuộc sống

----- Au’s POV -----

Mấy hạt nắng sớm rơi oà trên chiếc lá mướt xanh trên cành. Ánh nắng ngọt lịm rải đầy trên mái nhà, ánh nắng long lanh ánh trên những giọt sương, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào qua tấm kính …. hắt lên khuôn mặt của những thiên thần, những thiên thần không cùng một thế giới với nhau…

Ánh sáng ban mai đã khẽ đánh thức Key khỏi giấc mộng, cậu ngái ngủ, chớp mắt liên hồi để cố gắng tỉnh táo …. 2s …. 4s . Cậu vươn vai, chăn gối đã được cậy gấp một cách cẩn thận, kéo phẳng lại ga giường rồi cậu ung dung bước vào phòng tắm [omma có khác cẩn thận và ngăn nắp chế]. 20’ sau, bộ pijama màu hồng trên người cậu đã được thay vào là bộ đồng phục chỉnh tề, ung dung, Key bước ra bếp.

Vậy là đã một năm cậu sống một mình trong căn hộ chung cư này, Key đã quen với cái không gian yên tĩnh này những bữa sáng hôm nay , sự tĩnh lặng này khiến lòng cậu cảm thấy … cô đơn và trống trải. Không để cho cái cảm xúc đó trấn áp mình quá lâu, cậu hoàn thành bữa sáng trong 5’.

Đồng hồ chỉ 6h30’, cậu vác cặp lên vai rồi ung dung đi bộ tới trường. Học viện SM, một ngôi trường danh tiếng mà ba cậu - Tổng Giám Đốc của một công ty bên Mỹ- đã xin cho cậu vào học.

Cậu không yêu ba mình nếu như không muốn nói là cậu rất hận ông. Cậu hận ông vì ông đã bỏ người mẹ hết mực yêu thương ông đi để lấy 1 người đàn bà khác để có địa vị, tiền bạc rồi để mẹ cậu ốm và bà đã ra đi mãi mãi. Sau khi biết tin đó, ông ta mới quay lại tìm cậu, ra vẻ quan tâm, mua cho cậu một căn hộ ở một khu chung cư cao cấp, đẻ cậu theo học ở một ngôi trường lừng danh nhưng chẳng bao giờ gặp cậu lấy một lần. Có ba mà như không, cậu đã coi bản thân là kẻ mồ côi từ ngày mưa đó, ngày mưa tầm tã trước sinh nhật thứ 16 của cậu một ngày, cái ngày mà mẹ cậu ngã gục xuống bậc thềm, ngày mà cậu mất đi người mà cậu yêu thương nhất cuộc đời.

Ngày đầu tiên của năm học mới trong cái ngôi trường danh tiếng - điều đó làm cậu thấy mệt oải. Cậu lê bước trên con đường tới Học viện SM ……

.

.

.

Trong khoảng thời gian đó, ở một thế giới khác, một thiên thần cũng được ánh sớm ban mai khẽ gọi. Jonghyun lờ mờ cảm nhận được ánh nắng đang lay nhẹ trên khuôn mặt mình và anh cũng nghe được tiếng gọi : ”Thưa cậu chủ, đã tới giờ cậu thức dậy rồi ạ!” [câu nầy hơi sến T^T thông cảm vì em k nghĩ đc câu nào cả]. Anh hẩy hẩy tay về phía cô hầu với cái ý :”Biết rồi, biết rồi, đi ra ngoài đi”, sau đó anh chuyển tư thế đang nằm thành vùi mặt vào chiếc gối to kềnh. Cô hầu gái hiểu ý, lui ra ngoài một cách nhẹ nhàng.

Nằm ỳ trên chiếc giường được vài phút , anh vươn mình thức dậy, anh có thói quen cởi trần đi ngủ [>”< Jjong oppa bị sexy] và giờ thỳ ánh nắng nhạt đang chiếu vào cơ thể tuyệt đẹp đó. Làn da trắng đó như … lấp lánh trong nắng sớm.

30’ sau, áo sơ mi phanh 2 cúc, cà-vạt thỳ kéo trễ, măng-sét không cài còn tay thì đang vuốt lại mái tóc vàng, cậu chủ Kim ung dung bước lên ô tô. Sáng nào cũng vậy, mọi chuyện xảy ra quay vòng một cách nhàm chán, anh cảm thấy cuộc sống vô vị, chiếc xe chạy êm ru trên con đường anh đưa mắt nhìn ra ngoài, anh không thích cái cảm giác tĩnh lặng này, tự nhủ trong đầu: “ Tối qua phá Club của Onew hyung cho thay đổi khôgn khí”….. nghĩ tới đó, anh cười với chính mình.

.

.

.

“Kít” … Anh bước khỏi xe, mọi con mắt lại đổ dồn về phía anh, phải vẫn như thường lệ, họ tự dẹp ra làm hai để anh đi . Ánh mắt của lũ con trai ghen tị với khuôn mặt lãng tử của anh, ghen ghét với thân thế gia đình giàu sụ của cậu chủ Kim. Hội con gái thì vừa nhìn thấy anh đã xì xầm bàn tán về khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của anh, và hẳn là đứa con gái nào đang bàn tán về Jonghyun thì trong đầu đang có mơ mộng viển vông là mình sẽ kẻ chiếm được nụ hôn đầu của anh. Phải, nụ hôn đầu. Ai cũng ngạc nhiên khi biết tay dân chơi nổi tiếng Seoul đào hoa này hẹn hò cả trăm lần nhưng chưa từng hôn ai cả. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc: chưa có kẻ nào đủ xứng đáng với Kim Jonghyun cả.

Tiếng chuông bắt đầu reo lên, học sinh đang hối hả về lớp. Hầu như tất cả đều đang nhanh chân về lớp để bắt đầu tiết học. Tất nhiên chỉ là “hầu như” mà thôi. Vì đang có một kẻ “Lùn mà không lùn” vẫn đang bước đi rất ung dung trên hành lang lớp học nhưng tâm hồn kẻ đó thì vẫn đang bay đâu đâu đó mà cứ mải mê vuốt tóc mà chẳng hay có một chàng trai 17 tuổi vác một đống sách cao ngập đầu đang đi ngược lại. Và mọi chuyện đã xảy ra. Hai sợ len đã rối tít vào nhau ….

End Chap 1

Chap 2: “ĐỒ BIẾN THÁI”

----- Key’s POV -----

“Ui da … Sao cái đống sách của thầy Jae nó nặng thế không biết, mình có khoẻ như thầy (Yun) Ho đâu mà lại nhờ mình chứ” T^T [ omma tội nghiệp bị bóc lột sức lao động ] “Sách vở gì mà nặng như vác gạ….”

*Uỳnh* , tiếng va chạm

*Lộp bộp* ôi mưa sách rơi tới tấp [>”<]

Những quyển sách rơi vào đầu tôi như mưa, đau quá đi mất thôi (T^T). Ai mà đi đứng hay thế không biết (=’’=) biết mình đã không nhìn thấy đường rồi mà. Mà mình va phải ai thế không biết ….

-Aishhhh! Đi cái kiểu gì vậy- tiếng gắt gỏng của kẻ đang đứng còn tôi thì đang ngã bệt dưới đất

Giật mình, tôi chỉ vội hơi hướng mặt lên “Ai vậy nhỉ [ chú thíck ạ: omma tuy học đc 1 năm nhưng là kẻ mù thông tin về trg lớp do k thik cs ở nơi này] ánh sáng chiếu vào kẻ đó làm mắt tôi khó nhìn quá. Chỉ thấy được mái tóc nhuộm vàng hoe. Ui, nếu như nhuộm tóc như vậy mà đi lại ung dung trong hành lang không sợ bị các thầy giám thị bắt chắc là kẻ có tiếng rồi. Không dây vào cho khỏe thân [omma sống trong yên lặng và k thik dính dáng đến bất kì aj, bất kì chuyện gì]” .

Nghĩ một hồi, tôi hỏi anh ta:

-Xin lỗi, anh có sao không. Tôi thật sự xin lỗi, tôi vô ý quá. Chồng sách quá nặng nên tôi không nhìn được đường đi.

Vừa liên miệng xin lỗi tôi vừa nhanh tay quơ đống sách vở rơi trên sàn. Một quyển sách rơi ngay gần chân kẻ đó, “Aish, sao hôm nay mình lại hậu đậu và xui xẻo đến thế” – tôi nghĩ thầm và với tay lấy thì quyển sách bay về phía tôi *bộp*

-Ui da,! Yah, làm cái gì thế! - tối hướng mặt lên rồi đứng thẳng lên để nói chuyện với cái kể thô lỗ.

-Yah!- tôi bắt đầu gắt gỏng, dù sao thì cũng muộn học rồi tôi cúp luôn tiết này. Phải nói chuyện cho ra lẽ với cái tên vô lý này đã- Tôi đã nói là xin lỗi rồi mà, do tôi không nhìn thấy đường nên mới va phải chứ đâu có cố ý. Nếu anh cảm thấy bực tức anh có thể nói cơ mà sao lại phải hành động như một đứa trẻ con vậy hả, đồ khiếm nhã- tôi mắng xối xả vào kẻ đang ở trước mặt mình đang đứng chỉnh chỉnh lại tóc.

Đến bây giờ tôi mới nhìn thấy kĩ được khuôn mặt của kẻ mà mình va phải- kẻ đang đứng đối diện mình. Hắn ta trông cũng khá … à không…. thật sự thì hắn rất xinh trai. Khuôn mặt khá bầu bĩnh với đôi mắt … thật sự rất đẹp, nó trong hệt như mắt một đứa trẻ vậy nhưng cái đôi mắt đáng yêu đó đang hướng tới tôi hình viên đạn. Mái tóc nhuộm vàng làm hắn có vẻ rất … dân chơi, tóc mái phủ trên trán làm hắn trông … xinh hơn (????? Mình đang nghĩ gì thế) Làn da của hắn trắng và hình như cũng … mịn nữa (gần bằng da của tôi) [ trong hoàn cảnh nào thỳ omma vẫn k thể để mình thua người khác về làn da cả ]. Tôi chăm chăm vào con người ấy và giật mình …..

----- End Key's POV -----

----- Jonghyun’s POV -----

Cái kẻ đi không nhìn kia đang trân trân nhìn tôi [=.= nhìn có tý mà cũng k cho ] dễ phải được vài phút rồi. Khó chịu (=’’=)

-Này- giọng nói của tôi có vẻ như đã kéo được nhóc đó trở lại thực tại- Đâm bổ vào người ta mà sao lại mắng xơi xơi vậy

Thằng nhóc đó (nhìn vào cái đống sách vở trên tay toàn là 11 với cái mặt non choẹt kia nên tôi đoán là chắc là nhóc đó nhỏ hơn tôi ) [mặt ông thỳ già lắm đấy hả anh zai ông làm cái mặt puppy thì còn choẹt hơn omma ] đang nhíu hai cái chân mày sát vào nhau rồi nói lại với tôi bằng cái giọng oang oang:

-Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao! Nếu không thích thì anh hãy nói ra chứ đừng đá sách vở của người khác như thế đc không…..

Nhóc đó đang bực [chọc nó xong lại bảo nó đang bực qá hiển nhiên] Hai cái má đang ửng hồng lên vì nóng bên trong người. Tôi thấy thích trêu tằhng nhóc này rồi đó. Tôi cười nhẹ, chỉ đủ nhếch một bên mép lên và trả lời, một cách điềm nhiên:

-Vậy sao! Tôi không nghe thấy, tôi tưởng cậu với tay lấy quyển đó nên đá ra giúp thôi *cười đểu*. Tay cậu bị thương rồi sao? Nếu có bị thương nặng quá thì qua lớp 12A tìm Kim Jonghyun để đòi bồi thường nhé.

Thằng nhóc đó đứng nhìn tôi, không hiểu nó nhìn gì chứ, cái khuôn mặt lại bình thường rồi, tôi thích nhìn nó ửng hồng lên cơ. À, biết rồi …………………

----- End Jonghyun's POV -----

----- Key’s POV -----

“Kim Jonghyun 12A à” , tôi sẽ phải ghi nhớ cái tên này. Anh ta đang tiến lại gần tôi, cái ánh mắt này …. Nguy hiểm quá (>”<). Làm trò gf vậy, bỏ cái gương mặt anh ra ngay. Tôi đang định cất tiếng: “ Anh đang làm cái tr….”

*Chụt*

-Yah- tôi chết mất thôi (aaaaaaaaaaaa)- anh làm cái trò gì thế hả. Anh bệnh sao- hắn ta… thơm tôi >”<.

Không nói gì, lẳng lặng bước đi qua tôi và tôi cá chắc rằng hắn đang cười vì thấy khuôn mặt tôi đang đỏ lên, tôi buột miệng “ĐỒ BIẾN THÁI”, có vẻ như hắn nghe thấy vì tôi thấy mép hắn nhếch lên một chút. Tốt hăn nên nghe thấy nếu như không muốn tôi hét vào tai vì đã … thơm tôi (>”<)

Kim Jonghyun ... Cái tên này tôi có nghe thấy lũ con gái trong lớp hay nói với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để tâm cả, giờ ăn trưa tôi hỏi Minho vậy. Nghĩ vu vơ, tôi lật đật vác chồng sách tai hại này qua phòng giáo vụ cho cô Ga Hee.

Đặt cái chồng sách lên bàn, tôi nở một nụ cười ‘toả sáng’ để … mua chuộc cô Ga Hee, tôi phải xin cô cho tá túc ở đây cho tới khi hết tiết đầu. Mặc dù tôi cúp tiết này và rất muốn đi lại đâu đó nhưng chẳng may tôi gặp phải thầy giám thị thì … Cô Ga Hee choáng sau cái nụ cười chói sáng của tôi, mặt cô đỏ lên (hình như tôi ra tay hơi quá ), cô lúng túng:

-Ừ, không … không sao đâu, em cứ ngồi ở … ở đó đi- cô chỉ tay về phía hàng ghế của giáo viên rồi cúi mặt đi để có thể tập trung làm nốt công việc.

Tôi ngồi xuống cái ghế thứ 5 ở hàng ghế cô Ga Hee đã chỉ và hướng mắt ra chiếc cửa sổ đối diện. Cái cửa kính trong suốt đã làm cho tôi nhìn rõ được bầu trời trong xanh, bất chợt tôi lại nghĩ về hắn, về Kim Jonghyun. Tôi chợt nhớ lại mùi nước hoa thoang thoảng trên người hắn lúc hắn dí mặt vào … thơm má tôi.

Aishhhh (>”<) tôi lắc đầu quầy quậy. Tôi đnag nghĩ cái gì thế này. Sao tự dưng lại nghĩ về cái lúc ấy, sao lại nghĩ về hắn, tôi cảm giác cái mặt mình * áp hai tay lên má môt cách nhanh chóng* ôi trời ơi, sao má mình nó lại nóng thế này cơ chứ (T^T) đến chết mất thôi.

Hình như có ai đó *tôi quay người* (>”<) Aish, cô Ga Hee đang nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe (ToT) từ nãy tới giờ những hành động dí tay lên má với đạp chân bình bịch của tôi đều bị cô nhìn thấy rồi sao (T^T). Xấu hổ quá đi mất thôi T.T bao giờ thì tiết 1 nó kết thúc đây.

End Chap 2

Chap 13

Key’s POV

Không hiểu mọi người đang làm cái gì nữa, thậm thụt với nhau nãy giờ. Seung Ah cuối cùng cũng chịu nói sự thật về mình và JiYong hyung. Nói ngay từ đầu có sao đâu mà cứ phải làm hyung ấy nổ máu mắt như vậy chứ.

***** Flash back *****

Bữa tối hôm nay làm gian bếp của tôi nhiều màu quá, ừm… phía bên tôi và Hyunnie chắc là màu hồng rồi, anh ấy thỉnh thoảng lại đút cho tôi miếng cơm nè, rồi tôi cũng đút lại nữa, hai đứa cứ ngồi ăn rồi cười với nhau, thi thoảng anh còn ấn nhẹ vào chóp mũi tôi nữa. Phía của 2Min thì có lẽ là màu xanh da trời rồi, ‘yên bình’ lắm mà :

- Yah, miếng đó của em mà

- Sao lại thế ? Nó đâu có ghi tên em

- Nó gần em hơn mà

- Nhưng miếng này to

- %*&^()*&(*^(&)(*0

Rồi cả hai chí choé nhau, tất nhiên thì người thua vẫn là Minho thôi. Cậu ta đành ngậm ngùi đút miếng thịt cho Taemin thôi, nhưng mà …đời vẫn lắm kẻ thủ đoạn . Miếng thịt vừa đút vào miệng, con trai tôi đang hí hửng vì đã giành phần thằng trong màn đấu đũa, đang toan ngậm miệng nhai thì

- Ưmm ….

- Yah, Choi Minho….. Cậu làm cái trò gì thế hả ?- anh cố dùng giọng nghiêm túc để nói nhưng mặt thì vẫn hí hửng cười

Tôi thì quay mặt giả lơ đi chỗ khác mà cười thôi. Chứ làm gì được, Minho đang áp miệng mình vào miệng Taemin để ‘đòi’ miếng thịt mà. Hai kẻ tự nhiên này thỉnh thoảng vẫn hay làm thế trước mặt tôi nên giờ tôi … nhờn rồi.Qua một màn … đấu lưỡi thì Taemin thua thật rồi, mặt đỏ gay thở cũng không ra hơi,quay lại vào bát cơm còn dở, tất nhiên là gằm mặt xuống bát rồi. Còn kẻ thắng kia thì ung dung nhai miếng thịt ‘ngọt’ mà nhìn người yêu bằng khoé mắt rồi cười mỉm, mà cũng chả phải, gọi là cười gian hay là cười đểu thì mới phù hợp nhỉ ….. ?

Nhưng mà cả bức tranh nhiều màu sáng như vậy thì thật không ổn nhỉ ? Phía của 3 người còn lại là : Onew hyung, Seung Ah và JiYong hyung thì đen sì. Ám khí trên đầu của JiYong xém chút nữa làm chuông báo cháy căn hộ của tôi reo ing ỏi rồi.

Haizzz, mà sao hyung lại thế nhỉ. Chả phải đợt trước (tôi cũng không nhớ là khoảng nào nữa) hyung đến thăm tôi và hí hửng khoe là có chuyện vui là có người yêu mà, hyung không ngớt nói về cô ấy và nói tình yêu của họ vững bền, sâu sắc, đậm đà ….blah blah blah … nhiều lắm mà, sao giờ thái độ. Hay tại chúng tôi đều ngồi theo cặp nên … ghen tị hả ? Không đâu, hyung đâu có trẻ con vậy.

Đang nhìn như thôi miên vào hyung ấy, suy nghĩ bay bay trong đầu tôi chợt rớt lộp bộp như sung rụng khi Jjong đưa tay quơ quơ trước mắt tôi. Tôi cười trừ cho hành động ngớ ngẩn vừa rồi, còn anh thì cứ tròn xoe mắt nhìn.

‘ Rầm’

- Đủ rồi đấy !!!!!!!- tiếng nói bực bội cất lên. Cơn nóng giận không thể kiềm chế. Phun trào như núi lửa

- Hyung à, hyung sao vậy ?- tôi lo lắng hỏi. Mặt của JiYong hyung trở nên tím tái vì kiềm chế. Ánh mắt hyung vẫn dán chặt vào Seung Ah. Mọi người quay lại nhìn- chỉ trừ Seung Ah, cô ấy chỉ dừng đũa và đổi hướng nhìn thôi, chứ không quay lại

- Em có thể dừng trò đùa này lại được không- hyung đang nói với Seung Ah sao?

- Em đang chơi trò gì sao hả anh JiYong- tôi khá bất ngờ. Đây là Seung Ah đi với anh ngày nào đến bar đây sao ? Tôi nhớ Seung Ah hôm đó không hẳn là lành nhưng là một cô gái lễ phép mà. Ngạc nhiên.Không phải chỉ là tôi thôi.

- Em nói vậy là ý gì chứ ?

- Ý GÌ À ? ANH BỎ TÔI Ở NƯỚC NGOÀI RỒI ĐI BIỀN BIỆT. VỀ ĐƯỢC VÀI BA HÔM RỒI LẠI XÁCH VA LY ĐI. TÔI LÀ VỢ ANH MÀ NGƯỜI TA TƯỞNG TÔI LÀ NGƯỜI GIÚP ANH TRÔNG NHÀ NỮA. BỘ ANH XẤU HỔ TỚI MỨC KHÔNG MUỐN MỌI NGƯỜI BIẾT TÔI LÀ VỢ SAO MÀ GẶP AI CŨNG NÓI TÔI LÀ NGƯỜI YÊU.

- Anh …- chà chà. Cũng đau tai gớm nhỉ hyung, nhưng đáng đời hyung lắm. Á, mà mình cũng ổng lừa nữa, ổng từng kể có người yêu, hoá ra là đã lấy vợ rồi sao

- Tại sao tôi lại nghe lời ba mẹ mà chấp nhận cái hôn ước chết tiệt ấy chứ.

- Seung Ah à,……

- Mọi người, chúng ta ra ngoài uống sôcôla nhé- tôi nháy mắt, hất đầu ra phía phòng khách. Cho họ chút không khí riêng tư chứ.

Chúng tôi khẽ khàng rút ra ngoài. JiYong hyung vẫn đang tựa hai tay trên bàn để đỡ đôi vai mình, mắt vẫn không rời Seung Ah. Còn cô ấy chỉ hơi nhoẻn cười khi Onew hyung khẽ đẩy chiếc ghế ra sau để rút ra ngoài rồi đặt nhẹ tay lên vai cô.

Bước ra phòng khách. 2Min đã vồ chặt lấy cái sofa mà tranh nhau cái điều khiển tivi. Haizzz, dễ mà ai cũng như hai kẻ này nhỉ, chắc thế giới này đơn giản phải biết, toàn một lũ trẻ con thôi. Đặt chiếc bình sôcôla từ trong bếp ra (may mà tôi có thói quen dùng đồ ngọt sau tráng miệng nhé, không thì lấy cớ đâu để lôi mọi người ra ngoài) tôi nghe thấy tiếng từ trong bếp, họ đã ra ban công (hay nói đúng là chỗ sân phơi của tôi)

Hai con người này, thật làm người khác tò mò mà. Tiếng hai đứa lớn kia chí choé đổi kênh làm tôi hết hứng tò mò rồi. Onew hyung tội nghiệp ngồi giữa làm chi, bị hai kẻ đó hành hạ kìa. Chẹp. Tôi rót sôcôla ra những chiếc cốc đang xếp trên bàn.

- Au ….. ! [Han :sao lại có tên mình nhỉ ] – sôcôla bắn lên tay tôi. Vẫn còn nóng, tôi giật mình rút tay lại, tay với lấy chiếc khăn giấy toan quệt đi thì …..

Anh cầm lấy tay tôi. Không hiểu anh đã bên cạnh tôi từ lúc nào nữa. Không nói gì cả. Anh nhìn tôi rồi cầm bàn tay bị bắn sôcôla lên mà ….liếm ><.Liếm giọt sôcôla bắn lên tay tôi nhé. Thản nhiên như không. Rút tay lại, tôi nhìn anh mà không dám chớp mắt luôn vậy mà anh chỉ cười rồi bước ra sofa rồi tham gia trận chiến: tranh điều khiển.

Trời ơi, tôi có hoa mắt không trời. Sau cái nụ cười gian thần, anh quay lưng đi. Sao tôi lại thấy có cái thứ gì màu cam hình tam giác nằm trên đầu với một đống bù xù màu cam sau mông nữa kia. Chết tôi rồi, gặp phải cáo rồi. Cái đuôi bự chảng màu cam lúc lắc sau mông khi anh đi. Chết tui rồi trời ơi ~~~~~

‘Cạch’

Đồng loạt, chúng tôi hướng mắt về nơi mới phát ra tiếng động. Cách cửa sân phơi mở ra. Họ bước vào. Mặt của JiYong hyung giãn hẳn ra, Seung Ah thì cũng bình thường rồi, mặt không đỏ mắt cũng không sưng, vậy là không khóc:

- Xin lỗi- Seung Ah cúi rạp người- Xin lỗi vì đã giấu mọi chuyện. Jonghyun hyung à- cô quay sang anh- Em xin lỗi vì đã giấu chuyện em đã có hôn ước và đã không mời anh đi dự lễ đính hôn *cười toe toét*

- Á hả? Em đính hôn mà không mời anh sao *đỏ mặt-vì tức*. Em giỏi lắm, vậy thì đến lúc đám cưới của anh thì anh cắt phần nhé *cười khoái chí*- ô hay. Tại sao lại phải liếc tôi chứ >< mọi người sao lại nhìn mình

- Hơ, hyung à, thế em gọi Seung Ah là chị sao. Cô ấy bằng tuổi em mà * tròn mắt* - tôi lên tiếng đánh trống lảng

- Không sao đâu mà. Chúng ta vẫn gọi nhau như bình thường được mà- Seung Ah nói

- Ưm, thế thì tốt rồi. Thế chuyện của cậu với ….- tôi hướng ánh nhìn

- Hả hả hả. Tha cho anh đi. Không có đâu- Onew giơ hai tay lên theo kiểu .. đầu hàng rồi lắc đầu quầy quậy- Hôm đầu tiên mà Seung Ah đi với Jonghyun ấy, bọn anh nói chuyện với nhau rất hợp và lúc say cô ấy đã kể cho hyung nghe rồi. Vài hôm sau thì được tin là JiYong về nước nên cô ấy nhờ hyung giả làm người yêu để chọc tức thôi mà. Không có gì đâu, đừng nghĩ bậy

Giờ thì mọi người đều thở phào. Tốt rồi nhé, JiYong hyung kéo ‘vợ’ lại sát mình rồi đặt một nụ hôn lên thái dương, 2Min vẫn tiếp tục tranh giành điều khiển. ‘Con cáo tóc vàng’ nhìn tôi toe toét làm tôi ngượng chín mặt- mà cũng chả hiểu tại sao lại vậy nữa. Onew hyung thì vẫn ngồi lảm nhảm gì đó một mình. Chẹp, hyung à, Onew sangtae (hội chứng) rồi.

***** End Flash Back *****

Bực thật đó. Tại sao mọi người lại cứ dấm dúi nhau trong góc vậy. Cái ‘con cáo tóc vàng’ đó thỉnh thoảng lại liếc tôi nữa chứ. Nhưng cứ lần nào mà tôi hỏi:

- YAH! Mọi người đang giở trò gì thế?

- Không có gì.- đồng thanh

Vậy đó, 10 lần thỳ 11 lần được trả lời như vậy.

Mọi người về khi Taemin ngủ quên trên sofa rồi để Minho bế về, Onew hyung thỳ vươn vai nghe rắc rắc, bước ra thang máy với tình trạng …lơ mơ. JiYong hyung với Seung Ah thì ‘tình nguyện’ đi thang bộ để vừa đi vừa …tâm tình, cả hai về khách sạn của Seung Ah đang ở.

‘Cáo tóc vàng’ là người về cuối cùng. Anh cứ ngồi ôm lấy cái tivi, nhưng miệng thì liên tục hỏi tôi những thứ như: em thích ăn món gì, thích màu gì, thích đi chơi ở đâu, Giáng Sinh thích người ta tặng gì, thích mùi hương gì rồi bla bla bla. Tôi trả lời từng câu một. Tôi cũng thấy ngạc nhiên nữa, tôi rất ít khi trả lời những câu hỏi về bản thân như vậy, nhưng khi anh hỏi tôi lại chẳng muốn giấu.

Liệu có phải tại nụ cười thích thú của anh mỗi khi tôi trả lời xong không?

Anh giống trẻ con lắm. Lúc tôi lảng câu trả lời đi thì bĩu môi rồi giả vờ quay sang chiếc tivi, làm tôi không sao nhịn cười. Cơ mà trẻ con cũng biết lợi dụng nhỉ. Anh nhấn thang máy, quay lại nhìn tôi nháy một cái đến gian, chui vào nhấn nút giữ cửa mở rồi

- Chụt! Ngủ ngon nhé

Anh thơm má tôi rồi chui tọt vào thang máy nhấn nút đóng cửa, còn mặt tôi lại đần ra mất 3s để nhận ra chuyện gì, tỉnh ra thì ‘con cáo’ đó xuống tầng nào rồi không biết.

Aish. Tôi quay trở vào căn hộ của mình.

- Tốt nhất là ngủ cho lành – tôi tự lẩm bẩm với mình – mà ban nãy họ lầm bầm gì với nhau nhỉ. Mặt ai cũng đáng nghi, nhất là của con cáo đó.

Miên man với suy nghĩ vẩn vơ, mắt tôi dính vào nhau rồi nhưng chợt, máy điện thoại của tôi rung lên. Là tin nhắn mới

‘Yeobo~~~~ Ngủ ngon nhé :-* Moaz !!!’

Từ: My Hyunnie

Đọc xong tin nhắn, tôi cười nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Hi vọng ngày mai …

Au’s POV

Key chỉ đọc được tin nhắn mới nhận được mà không nhận ra vẫn còn một tin nhắn mới chưa được mở. Haizzz! Ngủ đi thôi Thiên Thần ạ, mai là một ngày thú vị đó

.

.

.

.

Nắng sớm mượt nhẹ rơi trên mặt nước. Sông Hàn lấp lánh như được đeo một chuỗi vòng ngọc. Chim ca líu lo trên cành. Một ngày thật đẹp nhỉ? Tất nhiên rồi, một ngày đặc biệt đây mà.

King coong. King coong !!!!

Key lật đật chạy ra mở cửa, tay đang đang cài khuy áo sơ mi. Không hiểu ai lại đến vào giờ này nhỉ. CÒn 30’ nữa theo lịch bình thường anh mới đến đón cậu đi học mà.Hửm? Là anh thật nè. Nhưng:

- Sao anh không mặc đồng phục?- Key hỏi, mắt liếc từ trên xuống dưới. Liếc muốn rách mắt luôn khi thấy anh mặc chiếc quần bò với vết rách cố ý ở đầu gối với chiếc áo thun màu trắng.

- Hôm nay chúng ta đâu có đi học- anh tỉnh bơ trả lời cậu

- Hả?- Tròn mắt. Cậu đang há hốc miệng nhìn anh

- À, anh quên mất là hôm qua em cúp tiết. Hôm nay họp giáo viên gì đó nên nhà trường cho nghỉ. Hôm qua chắc quên nhắc em. Thay quần áo đi.

- À à ra vậy. Hửm ? Thay quần áo làm gì nữa. Em dọn dẹp nhà cửa để tối đi làm thì thay quần áo giờ làm gì ?

- Không !- anh trả lời dứt khoát- Tối nay anh sẽ đưa em đến bar nhưng giờ thì đi với anh

- Hửm ? Đi đâu cơ

- Này, em bỏ câu ‘Hửm’ đi nhé. Nghe ghét lắm ~Mặt em nói câu ấy như đứa trẻ ấy, đừng thử thách anh như vậy. Đi chơi với anh

- Sao lại đi với anh >< Có Minho và Taemin không vậy ?

- Aishhhh~ !!!!!- gắt.Bực rồi- Em hỏi lạ thật. Em có thấy lần đầu ai hẹn hò lại rủ bạn bè đi cùng không hả ?

- Ơ .....- cậu đỏ mặt sau từ ‘hẹn hò’- Ưm ...chờ..chờ em chút

Thoáng đỏ mặt, cậu quay trở vào nhà, anh ung dung tiến lại chiếc sofa.

Đang ngồi thư thản trên ghế, Jonghyun giật mình hướng ra cánh cửa mở khi nghe tiếng chạy bình bịch của ai đó

- Omma- tiếng Taemin vang lên- Ớ hyung à

- Em làm gì mà qua sớm thế ?

- À, em vừa mới nhớ ra là phải báo cho Key hyung là hôm nay nghỉ học. Nhưng chắc là có người báo rồi – Taemin cười rồi nhìn anh

- À ờ thì ...

- Ơ .. Minnie. Chuyện gì thế- Key bước ra từ trong phòng. Cậu mặc chiếc quần jeans đen bóng côn và trên là một chiếc áo phông ngắn tay màu đỏ và chiếc gi-lê không tay có cổ màu đen khoác ngoài. Làn da trắng của cậu nổi bật hơn. Có người không chớp mắt

- Omma. Con định qua nói là hôm nay nghỉ nhưng chắc là omma biết rồi- Taemin trả lời từ ngoài mà với vào Key đang đứng giữa phòng khách.

Tại Jonghyun khi nghe tiếng chạy lạch bạch đã ra cửa đứng rồi, giờ thì còn trân trân ra nữa, ai vào cho nổi. Taemin đang bước về nhà thì một âm thanh đinh tai vang lên làm cậu và 2 người nữa không khỏi giật mình :

- Ahhhhhh, Minieeeeeeeeeeeeeeeee....................... !!!!!!!!!!

- Ah ? NOONAAAAAAA.......

- Há ? Noona ?- Minho, Jonghyun và Key đồng thanh. Minho chả là do nghe thấy tiếng hét thất thanh đó mà ngậm cả bàn chải đánh răng mà thò đầu ra coi. Key thì chạy ra xem.

Họ đang ôm nhau ngoài hành lang. Minho vẫn ung dung đánh răng mà nhìn, mồm đầy bọt mà vẫn toe toét cười. Cô gái mặc chiếc quần đen lửng bắp chân, trên là một chiếc áo thun hơi ôm cũng màu đen và chân là đôi giày convert đen trắng, cô gái thấp hơn Taemin đang hơi kiễng lên để ôm cậu em trai của mình.

- Ah, Han noona !!!- Key ngạc nhiên. Cô gái dứt ra khỏi cái ôm của Taemin và đưa mắt nhìn về phía cất lên tiếng nói.

- Bummieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!!!- lại 1 lần nữa khu chung cư lại bị phá đám bới tiếng hét của 1 cô gái nào đó tên Han.

*Chạy tới*

*Ôm chầm*

Lại tình huống vừa nãy: một người phải kiễng lên để ôm, một người tươi cười ôm kẻ đang kiễng nhưng khác ….có 1 kẻ đang bốc hoả.

30s

50s

1’

- YAH! Hai người bỏ nhau ra được rồi chứ? Vừa ôm vừa cười chắc người ta dễ nói bị điên quá- anh gắt gỏng

- Yah!!!! Cậu là ai mà lớn lối mắng tôi điên vậy hả ?- cô ta quay lại lườm anh cái sắc lẻm rồi đáp sẵng

- Ah~~, noona à đây là Jonghyun, ưm.. anh ấy là ...

- Là người yêu của cậu ấy- anh cướp lời khi thấy cậu ấp úng

- Ha ! Ra vậy. Người yêu của Bummie mà to tiếng với tôi được à ? Cậu nghĩ mình là ai thế. Trông cậu cũng quen lắm nhé. Xin tự giới thiệu : tôi là KIM MIN HAN, tôi là chị ruột của Taemin, Bummie cũng là em trai tôi.

- Noona mới về ạ ? Em chào noona- Minho một tay vò mái tóc, một tay đút túi quần bước gần Taemin

- A, Minho !

- Hơ hơ ...- có kẻ bị đông thành tượng- Ơ, chào ..chào noona- có kẻ mặt dày đang cố cười tươi để tạo ra một nụ cười lấp liếm nỗi xấu hổ này.

- Cậu cũng lịch sự ghê ha- Han liếc xéo- Tôi trông cậu quen lắm. A ! Cậu là Kim Jonghyun phải không ?- Min Han vỗ trán

- Dạ đúng ạ- toe toét cười. Đang ngượng chín mặt vì cái thái độ của mình nhưng Jonghyun chả biết làm gì nữa. 3 kẻ nào đó đang lăn lộn cười

- Kim thiếu gia của tập đoàn SHINee đúng không nhỉ ?

- ....- anh thay đổi thái độ. Bỗng nhiên im lặng

- Thôi, khỏi nhận cũng được, tôi hiểu tại sao mà. Coi như cậu may mắn vì trêu vào ngày tôi vui đi, không những kẻ như cậu sau khi nói câu đó sẽ không nguyên vẹn được đâu. Dù sao thì cũng rất vui được gặp cậu

Han đưa tay ra bắt tay Jonghyun. 2s ngỡ ngàng, anh cũng đưa tay ra. Vết xăm hình con rồng đen ở ngón cái tay trái đặt trên của cô Han lấp lánh dưới ánh nắng.

- Hôm nay noona có việc gì mà lại qua chỗ bọn em vậy?- Minho hỏi

- À, hôm qua noona mới từ Nhật về, có nhắn tin cho Bummie rồi nhưng chả biết có nhận được không nữa mà chả thấy reply gì cả.- cô quay sang nhìn Key

- Ơ ...- cậu lôi máy ra kiểm tra- Dạ có, hôm qua chắc tại em không để ý, em xin lỗi

- Thôi không sao mà. Dù sao hôm nay là ngày ...... ưm ưm- Taemin và Minho lập tức lao đến mà bịt mồm cô

- Noona mới về chắc còn mệt nhỉ? Qua chỗ em đi, em có nhiều chuyện muốn nói và kể với noona lắm- Taemin kéo cô về phía căn hộ của mình

- Phải đó, chúng ta về thôi để cho họ còn đi chơi – Minho đệm cùng rồi nhìn về phía Key ngơ ngác.

- Đi nào!- Jonghyun kéo tay cậu trong khi cậu ngơ ngác nhìn Min Han noona bị kéo đi mà đôi tay vẫn quờ quờ về phái cậu gọi

Cậu khẽ gật đầu. Quay lại khoá cửa. Anh toe toét, vẻ khoái chí tỏ rõ.

Gì thế nhỉ?

Anh trông cũng chẳng bình thường. Bình thường anh cũng không bình thường. Nhưng hôm nay anh không bình thường tới mức .. không bình thường.

Còn cả 2Min nữa, sao không dưng tự nhiên lại bịt miệng Han chứ. Kì lạ thật

Cậu vẫn đang ngu ngơ, chỉ kịp ú ớ chào qua loa vài tiếng khi thấy noona ở trước cửa nhà 2Min rồi bị Jonghyun kéo tuột đi.

Khà khà khà.

Kim KeyBum. Ngày mới chỉ vừa bắt đầu thôi.

Nhiều thứ trong ngày hôm nay sẽ làm cậu tròn mắt nữa đó

Hãy cứ bình tĩnh nhé. Kìa, người ta cầm tay mà cười kìa, sao đỏ mặt hoài vậy? Siêt lấy tay người ta đi.

End chap 13

Kim Min Han: chị ruột của Lee Taemin nhưng là cùng mẹ khác cha. Là một người tính cách quái dị nhưng cũng thú vị. Thân phận là một sự bất ngờ ^^

-------------------Chap 14

Au’s POV

- Thư giãn đi em

- Em không thể

- Đi mà … Thử một lần thôi mà

- Không

- Đi mà. Một lần thôi

Jonghyun nhìn vào mắt Key. Đôi mắt anh trở nên sâu hơn. Anh vuốt nhẹ cánh tay cậu. Cậu khẽ run. Không biết đây là câu nói thứ bao nhiêu anh năn nỉ cậu rồi.

- Nhưng… Minnie với Minho thử rồi, bảo ….

- Bảo sao?

- Nếu không cẩn thận thì sẽ tự làm đau mất

- Với anh mà em còn sợ sao

- Nhưng …mà em vẫn sợ

- Key ah~~~~ em 18 tuổi rồi. Không còn là trẻ con đâu, tại sao lại sợ vớ vẩn vậy chứ?

Anh vuốt đôi má bầu bĩnh trắng hồng, nở một nụ cười thiên thần, rồi nhẹ nắm lấy bàn tay của cậu

- Sợ ma đâu phải là vớ vẩn T^T Mà tại sao anh lại rủ em vào nhà ma cơ chứ

- Anh muốn thử. Anh chưa vào đó bao giờ. Hôm nay em chiều anh đi mà. Đi mà .. Yeobo ah~~~~~

Key giãy nảy lên

- Nhưng bao nhiêu trò tại sao anh lại muốn vào nhà ma chứ. Em không vào đâu- cậu mếu máo

- Nhưng anh muốn thử mà ~~~

- Không. Em không vào đâu. Lần trước Minho với Taemin đi vào, ma doạ làm Min chạy toán loạn, hét đến nổ tai Minho rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy. Mà càng chạy càng lắm ma nó xồ ra, đập đầu mấy lần vào tường đau chết. Nếu không phải Minho kéo Minnie lại rồi đưa ra ngoài thì Minnie đã ngất luôn trong đó rồi.Lúc Minho kể lại cho em nghe mà Taemin vẫn toát mồ hôi hột. Em không vào đâu.

- Thật sự em không muốn vào với anh sao?- phụng phịu. Anh cúi gằm mặt, phồng má mà lẩm bẩm.

- Anh…anh…. Đồ đáng ghét T^T - cậu đang tức lắm đây. Nước lạnh đâu, dội vào đầu cho cậu ta mau lên, bốc khói rồi kìa.

Ai bảo cậu không thể kiềm chế được cái bản mặt đáng yêu đó cơ, đáng đời lắm. Cái tật sợ ma vẫn còn ám ảnh cậu đấy, nhưng mà nhìn người yêu mình ăn vạ vậy không nỡ, nhìn người yêu vậy không nỡ, nhìn người yêu vậy không nỡ .....

Cậu cảm thấy vui khi cái nụ cười toe toét trên khuôn mặt ngốc xít của kẻ đang hí hửng mà không nhịn nổi cười. Một nụ cười khẽ nở ra trên khuôn mặt tròn bầu bĩnh, một ánh nắng rẽ rơi xuống, một cơn gió hiu hiu chợt khựng lại, nụ cười làm cho người đó toả sáng.

Một trái tim vừa hụt hẫng một nhịp đập...

.

.

.

Jonghyun đang trở lại với cặp vé trên tay. Có người vừa khẽ rùng mình. Sao bỗng nhiên gió lại mạnh vậy nhỉ ? Lạnh quá đi. Mặt anh thì hí hửng, tay phe phẩy 2 tấm vé vào không trung mà Key chợt cảm thấy chột dạ, sống lưng cảm thấy gai gai lành lạnh. Có còn kịp để hối hận không đây ?

- Nếu em muốn đổi ý thì muộn rồi bé yêu của anh ạ

Key chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm tay cậu kéo tuột đi.

Trái tim ai đó khẽ khàng tăng nhịp.

Vì cái nắm tay ấm áp

… hay là vì sự quan tâm của ai đó

Gió lại hiu hiu nhẹ thổi. Bóng dáng hai con người vừa bước vào một khu nhà đen đen phía đằng xa, ai đó xé xoạc hai tờ giấy...thấp thoáng sự ngập ngừng ... bóng họ khuất hẳn rồi.

Nắng nhạt vẫn rơi trên lá, gió vẫn hát nhẹ nhàng.

Một ngày yên bình ?

.

Không đâu, một ngày thú vị chỉ mới bắt đầu

.

.

.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!- tiếng hét đinh tai vang lên.

- Em không sao chứ ? .- giọng anh vang lên khẻ hỏi con người đi cạnh mình

- Em đã ... nói là...không...muốn vào rồi... mà- Key vừa nói vừa nấc

Anh nhìn cậu. Mồ hồi rịn đầy mặt, chảy ròng ròng hai bên thái dương, khuôn mặt tái mét đi. Cậu đang ngồi thụp ở góc khuất hay là cái ngách nhỏ nào đó không có kẻ nhảy ra để hù doạ của căn nhà quỷ quái đề biển ‘NHÀ MA’ ta tướng ở ngoài. Người cậu đang run lên từng hồi.

Anh nhìn cậu. Chợt thấy lòng xót xa. Liệu có phải hơi quá khi đưa cậu vào đây. Cái ‘kế hoạch’ của anh vậy là vỡ banh rồi. Anh lầm bầm tự chửi mình ngu ngốc khi làm cậu khổ sở đến vậy. Mọi người đang thắc mắc kế hoạch gì à. À, thì là thế này, tối hôm qua trong phòng của cậu chủ Kim, giúp việc và quản gia không khỏi lo lắng và giật mình khi nghe tiếng lách cách đánh bàn phím vi tính phát ra liên hồi. Nhưng thế cũng chẳng đáng lo bằng khi thỉnh thoảng trong phòng lại ra phát ra tiếng thất thanh, không hét ‘‘CÁI GÌ THẾ NÀY ?’’ thì cũng sặc sụa ‘‘Không thể tin được’’.

Một buổi tối muộn đáng lo.

Và rồi khi cậu chủ của chúng ta click vào trang ‘ Những nơi không nên đi đến trong buổi hẹn hò đầu tiên’ thì gạch đầu dòng không biết thứ mấy ghi chữ ‘nhà ma’ cậu chủ ta lại tự lẩm bẩm :

- Nhà ma... Ừm, thử xem

Trời ạ, ma xui quỷ khiến hay mắt của Jonghyun đáng yêu của chúng ta cận thị hay viễn loạn thế không biết, chữ ‘không nên’ to tướng vậy mà.... Kết quả là bây giờ anh đang chịu ‘sự dày vò đau đớn’ : nhìn cậu nước mắt lưng tròng, run bần bật vì hét, vì bị doạ.

- Lần sau anh sẽ không đưa em vào đây nữa. Anh hứa. Giờ thì chúng ta ra ngoài nhé- anh lên tiếng rồi đỡ cậu đứng dậy. Nhìn cậu vậy anh xót lắm chứ.

- Còn có lần sau đến đây nữa hả ?- cậu đưa đôi mắt nhọet nước chỉ chực trào ra nhìn anh

- ....

- Buổi đầu tiên đi chơi mà anh đã nhét em vào nhà ma. Không biết lần sau anh sẽ đưa em đi đâu nữa. Viện bảo tàng ướp xác của Ai Cập à ? Hay là chỗ nào nuôi rắn rết đây...- cậu nhìn anh mà vừa nhăn vừa mếu.

- Thôi được rồi. Anh sẽ đưa em ra ngoài chơi trò em thích được chưa nào ? Bé con nhõng nhẽo sợ ma ?- anh véo nhẹ vào cặp má bầu bĩnh của cậu

Cậu hơi nép vào anh. Cái đường đi trong cái chốn quái quỉ này tại sao nó lại mập mờ vậy chứ. Mấy cái bóng đèn đỏ trắng xen lẫn trên đầu họ chỉ có tác dụng gọi là : có ánh sáng để mà nhìn được thôi, chứ chẳng có tác dụng gì là sáng cả.

Không khí âm u đến rùng rợn.

Sàn nhà làm bằng gỗ. Chỗ thì nứt vỡ, chỗ thì thủng, kẽo kẹt dưới chân. Mạng nhện thì chăng đầy khắp góc nhà. Hai bên tường nứt chằng chịt với những cái cửa sổ kính vỡ tan nát rồi thì những cái lỗ to nhỏ vướng vải bay phấp phới. Gió lạnh không biết từ đâu thổi qua

‘ Leng keng’

Chiếc chiếc chuông gió cũ mèm, gãy nát ở phía trước phát ra tiếng phá vỡ không gian im lặng. Key khẽ giật mình, cậu nép chặt vào anh hơn. Jonghyun nhìn cậu vừa muốn cười mà cũng vừa thương, anh vòng tay kéo vai cậu sát vào mình.

‘ Cộp cộp cộp’

Tiếng bước chân khô khốc của họ vang trên nền nhà. Không gian này như cái nhà bị bỏ hoang ấy. Có người đang lầm bầm chửi rủa những kẻ nào đều têu ra cái trò xây nhà ma trong khu giải trí này.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Hét. Lại là một tiếng hét đinh tai.

*Bên ngoài ngôi nhà ma*

- Sao mãi không thấy cái cặp ý nó ra nhỉ ?- người soát vé gãi đầu- Không phải ngày nghỉ nên khách cũng không đông nhưng mà làm cái trò gì mà lâu vậy ? Ặc, lại hét nữa.Dặn mình là không cho cặp khác vào cùng, muốn có không gian riêng tư mà… Hai người này làm cái gì trong đấy thế không biết…. ?

*Trở lại bên trong ngôi nhà ma*

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Tránh xa ta ra.............

Con ma tóc tai xoã ra rũ rượi, mặt đã trắng bệch nhưng máu đỏ lòm chảy ra không ngừng từ khoé miệng. Đôi bàn tay không lành lặn thâm tái tróc lở quơ quơ về phía cậu. Nó nhảy ra bất ngờ. Nó dí sát khuôn mặt kinh tởm vào cậu.

Cậu hét. Cậu gào. Cậu bỏ chạy mà chẳng buồn quay về phía sau.

Phải. Sẽ là vậy nếu như anh không nắm tay cậu. Anh lấy tay mình áp vào tai cậu, để cậu dựa vào người mình rồi dìu cậu đi. Anh che chở cho cậu.

............Ấm quá.

Những con ma cứ tiếp tục xồ ra từ các ngóc ngách, rồi những bàn tay vươn ra từ những cái lỗ sờ vào chân cậu và anh không dừng, tiếng than khóc vang lên không ngừng. Cậu nhắm tịt mắt rồi bịt chặt tai và áp mình chặt vào ngực anh. Cậu sợ, cậu muốn khóc lắm rồi. Nhưng một sức mạnh nào đó-một cảm giác gì đó rất lạ trong cậu khiến nước mắt không muốn rơi.

Sự an toàn..............

Anh dìu cậu ngồi xuống một góc khuất ‘có vẻ’ an toàn. Chân cậu dường như cứng đơ rồi, cậu cảm giác như không nhấc nổi chân lên mất. Anh thở dài :

- Em ngồi đây chờ anh một chút nhé. Anh sẽ bảo họ dừng doạ và đưa em ra ngoài.

- Đừng đi- cậu níu áo anh- Em sợ ở lại đây một mình lắm

- Chỉ 1’ thôi. Anh hứa sẽ trở lại bên cạnh em ngay *chụt*

Anh thơm lên trán cậu rồi nhẹ gỡ đôi bàn tay đang níu áo ra rồi chạy thật nhanh về phía trước. Cậu nhìn xung quanh. Cậu đang ngồi-một-mình ở trong nhà-ma. Cậu rùng mình trước suy nghĩ của bản thân. Những tiếng khóc than ai oán đã không còn vang vọng rồi, cậu cũng yên dạ.

Một bàn tay dính máu đặt lên vai cậu

Run rẩy. Cậu lập cập khẽ quay người lại. Một khuôn mặt đầy máu đang cười với cậu

- AAAAAAAAAAAaa .a...a.......- tiếng hét im bặt.

Cậu ngất lịm đi.

End Au’s POV

Key’s POV

Mùi hương này là gì vậy ? Dễ chịu quá. Ấm nữa

Tôi khẽ mở mắt. Tôi nhớ rằng mình đã vào nhà ma với anh, rồi một con ma đầy máu đã chạm vào tôi...rồi chả biết gì nữa. Sao mọi thứ cứ di chuyển vậy nhỉ ? Mùi hương dễ chịu này ở đâu ra thế nhỉ ? Tôi khẽ cựa đầu

- Em tỉnh rồi à ?- là tiếng của anh

Anh đang cõng tôi. Lúng túng, tôi ngồi thẳng dậy

- Không sao. Em cứ ngồi yên trên lưng anh là được. Em bị hù sợ quá mà ngất. Lẽ ra anh nên cõng em theo ngay từ đầu.

Tôi chẳng biết nói gì cả, chỉ im lặng nghe anh hỏi han suốt cả dọc đường ra ngoài. Chẳng còn con ma nào doạ chúng tôi nữa. Tôi khẽ ngả đầu xuống gáy anh, vòng hai tay xuống ôm cổ, khẽ nhắm mắt. Trong 1s vô thức, tôi tự mỉm cười với bản thân. Được anh cõng trên lưng sao cảm thấy an toàn quá.

Hình như anh vừa cười….

.

.

.

Anh đặt tôi xuống chiếc ghế gỗ ở ngay cửa ra vào ngôi-nhà-đáng-sợ rồi quay lại nói chuyện với người soát vé. Ơ? Có cả một ai đó mặc đồ trắng với dính máu kìa…Hả? Máu

Tôi giật mình. Hả… Đó chẳng phải là con ma tôi đã gặp ban nãy đó sao. Mặt nó sao lệch sang một bên thế. Make up kiểu gì kì cục thật. Mà anh với họ đang nói gì thế? Tò mò quá, tôi đứng dậy, đứng sau anh nghe anh nói chuyện, anh khẽ quay ra nhìn tôi rồi quay lại cuộc nói chuyện:

- Chúng tôi xin lỗi vì đã làm bạn cậu sợ nhưng đề nghị cậu lần sau đừng đánh ‘ma’

- Lỗi của tôi. Mong cậu thông cảm- con ma đó cúi đầu nhìn tôi và anh

- Không sao. Hi vọng nếu có các cặp khác vào, hi vọng cậu không doạ họ đến ngất xỉu như vậy nữa- anh cười nhẹ rồi quay sang người soát vé- Đây là tiền bồi thường. Tôi đấm có quá tay, ông hãy đưa cậu ta đi khám nhé.

Tay soát vé cầm tiền rồi cười hí hửng ra mặt. Anh quay lại, cầm tay tôi:

- Chúng ta đi chơi thôi.

Tôi theo anh, mà anh nói là anh đấm ma sao? Có vẻ như anh đang bù đắp vì đã rủ tôi vào nhà ma thì phải. Nào là mua kẹo bông cho tôi nhé, mà tại sao anh lại cười khi tôi lấy cái kẹo bông màu hồng mùi dâu thay vì lấy cái trắng vị sữa nhỉ. Tôi quay đi thì anh còn cười và nói vài câu gì với người bán kẹo nữa, hai người con cười nữa chứ. Khó hiểu thật.

-Oa. Em thích con kia

Tôi chỉ chỉ tay về phía chú chồn bông màu nâu to đùng nằm trên giá. Anh quay lại nhìn tôi:

- Có thật là em 18 tuổi không Key ?- mắt anh mở to. Trông mặt anh khi này dễ thương ghê

- Ưm….Sao ạ?

- Em vẫn…em …t..gấu bông ư?- anh nói ngắt quãng

- Anh nói gì thế? Lấy nó cho em nha- tôi vòi vĩnh

- Được rồi- anh thở dài. Tôi thì vui chắc rồi

‘Đoàn đoàng’

Phần thưởng của trò bắn súng hả? Tôi ghét cái trò này lắm. Nó cho bắn hai lượt, nếu như đạt được 100 điểm thì sẽ được tự chọn một phần quà. Nhưng chẳng hiểu mắt mũi tôi như nào, nhắm toàn trượt nên có mấy con gấu bông xinh xắn tôi thích cũng vẫy tay chào tôi mà nằm trong tay một cô bé nào đó.Hức.

Đang ngơ ngơ thì chú chồn bông đã xoay xoay trước mặt tôi. Tôi ngước lên. Là anh. Tôi vồ ôm lấy. Êm quá, thích thật. Anh cười kìa. Vì anh đang đứng ngược sáng nên tôi cảm thấy loá mắt đúng không nhỉ ? Tự dưng thấy tim đập nhanh quá

Chúng tôi vòng vòng khắp khu vui chơi. Oa, anh phi tiêu cũng giỏi nhé gần được điểm tối đa nè. Anh chơi đập búa đo sức mạnh gần lên đến đỉnh kìa. Anh khoẻ ghê. Anh dắt tôi đi ăn kem nữa. Sao anh cứ cười mãi thế nhỉ ? Anh ăn kem vani ai nói gì đâu mà tôi đòi kem dâu mà anh cứ tủm tỉm với bác bán hàng thế.

Kem ốc quế vị dâu hôm nay ngọt ghê !

Hay tôi lại tưởng tượng nhỉ ? ....

Anh ăn kem cũng giống trẻ con bỏ xừ vậy mà còn nói tôi. Mép bên trái dính kem kìa. Tôi chỉ chỉ hoài mà anh toàn quệt lệch, mà chúng tôi còn quên không lấy giấy nữa chứ. Tôi dùng ngón trỏ quệt vệt kem vani đi. Ưm ....tôi muốn thử vị này quá....Không hiểu tại sao tôi lại mút ngón tay vào miệng nữa. Nhận ra hành động bất thường của mình hình như là hơi muộn. Tôi chúi mặt vào chiếc kem, còn anh thì cứ ngồi cười còn tay thì vắt trên ghế sau lưng tôi.

.

.

.

Trưa rồi. Thời gian nhanh thật. Anh đưa tôi ra bãi gửi xe, tôi đặt mấy chú gấu bông ra băng ghế sau. Hôm nay chắc tôi ‘bội thu’ gấu bông quá. Lẽ ra anh nên đi xe có mui chứ không nên đi chiếc xe này. Ferrari Enzo màu đỏ của anh đã đủ chói và tập hợp những ánh mắt tò mò rồi, nhưng tại băng ghế sau tôi còn để gấu bông nữa, trông có kì cục không?

Anh mở nhạc.

Damas y Caballeros

Yo amigo, baila conmigo

Somos SHINee

Neoui modeun ge joha daman

Jogeum singyeong sseuin haihil

A moreugesseo neoui jinjja eolgureul

Budeureopge heureuneun geu misoe,

Nameun geon nae gin hansum

Eojjeomyeon joheun geolkka meomutgeoril ppun

Ưmmmmm. Lời bài hát hay thật đó nhưng sao tôi lại cảm thấy có …. cảm giác lạ thế nhỉ. Anh lại cười mỉm nữa rồi. Tôi gợi chuyện ra thôi, chứ anh cứ cười thế này tôi lại chảy máu mũi tùm lum nữa mất.

- Anh bắn súng giỏi ghê ha. Chắc gần bằng Han noona quá

Tôi dụi dụi mặt vào chú chồn dễ thương.

- Gần bằng? Han noona bắn súng giỏi lắm hả? – anh thắc mắc

- Ưm. Noona bắn súng tốt lắm mà. Anh không biết sao. Mà anh thân với họ như vậy mà không biết noona sao

- Ờ thì….Anh thân với Minho hơn mà. Có vài lần Minho cũng kể cho anh về ‘chị vợ quái tính’ của cậu ta nhưng không nghĩ là noona đó. Và Minho cũng kể thì noona đó là …

- Người trong giới xã hội đen- tôi hoàn thành câu giúp anh. Anh quay ra nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên, tôi nhún vai- Thì ngay hôm thứ 2 em dọn đến căn hộ đó ở, vừa mới đi chợ về thì thấy noona ôm ổ bụng dính đầy máu tựa ngoài cửa nhà họ. Nhưng lúc đó họ không ở nhà nên đành đưa vào nhà mình, noona ngất lịm từ lúc nào rồi. Đến khi Han noona tỉnh thì em gọi họ sang,từ lúc đó em quen họ còn noona thì quí em lắm. Noona cũng dễ nói chuyện nữa, nên noona kể cho em nghe chuyện gia đình

- …Hmmmm. Anh cũng không biết tường tận lắm, nhưng Han noona và Taemin là hai chị em ruột nhưng cùng mẹ khác cha phải không? Họ là người trong giới nên gia đình Minho nhất quyết không cho chúng đến với nhau…

- Ummmm, đúng là vậy. Và Han noona đã quyết định là sẽ thay Taemin tiếp quản công việc của gia đình và là người đã giúp Taemin trốn đi ngày đó đấy. Giờ thì noona hay qua thăm họ và thăm em luôn. Hôm nay chắc là noona mới từ Nhật về, noona đi ‘ giải quyết’ mấy vụ việc gì đó.

- Ra thế. Vậy mà anh cứ tưởng là ai chứ- anh quay mặt đi rồi khẽ lầm bầm gì đó- Anh cứ nghĩ là người yêu cũ của em cơ đó

Trên con đường đến cửa hàng ăn, tôi cứ lẩm nhẩm bài Electric heart trên đài của anh. Chiếc xe cứ lao đi trên đường. Mà anh đang đưa tôi đi ăn ở đâu thế nhỉ ?

Anh đỗ lại tại quán Jojo Coffe. Quán ăn nhanh sao. Tôi quay lại với anh đầy vẻ thắc mắc, nhưng anh chỉ khẽ nhếch môi cười rồi quàng lấy vai tôi mà bước vào. Cửa hàng cũng không có gì đặc sắc lắm. Những chiếc ghế salon nhỏ nhiều màu xếp xung quanh một chiếc bàn gỗ hình vuông với bình hoa nhỏ xinh xắn đặt trên. Thì cũng dễ thương đó nhưng mà.... Tôi chưa kịp nhìn kĩ tầng 1 thì anh đã kéo tuột tôi lên tầng 2 rồi. Tầng 1 toàn các công nhân viên đi nghỉ giữa giờ hay sao ấy, toàn thấy laptop với tài liệu đặt trên bàn, cốc cafe bên cạnh vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Ăn trưa ở đây liệu có ổn không ?

Ôi.... ôi….ôi

Tôi đang ngạc nhiên. Ngạc nhiên thật sự. Nơi này đẹp quá. Chị phục vụ đưa menu cho chúng tôi rồi bước xuống tầng. Tôi cũng chẳng buồn ngó vào tờ thực đơn mà cứ dán mắt vào không gian nơi này.

Tầng 2 có vẻ nhỏ hơn tầng 1 chút xíu nhưgn lại được trang trí cầu kì và màu sắc hơn hẳn. Chiếc salon màu da cam hình chữ L kê sát tường với chiếc bàn hình chữ nhật và chiếc bình hao màu xanh đặt trên trông dễ thương ghê. Bàn ghê kê như vậy chỉ khác màu thôi, trông xinh ghê. Có cả những chiếc bàn đôi kê sát cửa sổ để tiện cho những đôi tình nhân tâm tình nữa.

Phía ngoài trời là những chiếc ghế sắt đã được cách điệu thành hình trái tim với chiếc bàn hình tròn và đặt trên đó là chiếc đĩa đựng giấy tạo hình bông hoa. Nhưng điều làm tôi thích nhất lại là phần bên phải của căn phòng nhỏ này. Không gian bên này khác hẳn tầng 1 và ngoài trời.

Những gian nhỏ được xây lên bằng gỗ như phòng của búp bê. Có 3 gian nhỏ , được ngăn cách nhau bằng bờ gỗ xây lửng ở eo của 1 người lớn. Bên ngoài có màn che màu vàng nhũ mỏng manh, chắc chỉ có tác dụng trang trí cho đẹp chứ che chắn được gì, tôi ngồi trong mà vẫn nhìn được ra ngoài đó thôi. Gian nhỏ được xây cao hẳn lên, sàn được lát gỗ, bốn góc tường là 4 chiếc gối với những màu sắc khác nhau nhưng hoạ tiết trang trí thì như những chiếc gối của hoàng thượng trong cung đình ngày xưa. Chiếc bàn vuông được khoét rỗng ở giữa và đặt một tấm kính lên trên được trang trí bằng 1 bình hoa nhỏ với những hoa baby và những cánh hồng rải trên mặt bàn kê ở giữa gian nhỏ. Những chiếc đệm ngồi hình lục giác màu nâu được sắp xếp cẩn thận trên sàn.

Tôi thích thú ngồi lên một chiếc rồi ôm vội 1 chiếc gối màu đỏ ở góc tường. Anh lại nhìn tôi và cười, tôi giấu mặt vào chiếc gối.

Anh cười thật sự đẹp lắm ~~~~~~

Hôm nay có lẽ không phải là ngày nghỉ nên cửa hàng vắng khách, tầng 2 này chỉ có chúng tôi ngồi. Anh đã gọi mấy món gì đó mà tôi không để ý, giờ thì cớung tôi ngồi chờ, anh lấy di động ra nhắt tin cho ai đó. Anh chả nói gì cả cứ nhắn tin. Tôi cũng chả nói nữa, quay ra chơi với cái gối. Chỉ còn tiếng gió điều hoà phía góc phòng và bản piano "Baladed pour Adeline" vang lên.

‘Tạch’- anh gấp máy di động vào

- Đồ ăn lên rồi này.

Tôi quay ra, chị phục bưng một cái khay to đùng. Anh đã gọi những gì thế nhỉ?

- Anh đùa hả

- Không. Anh đùa gì chứ

- Anh đang đùa đúng không? Sao anh có thể bắt em ăn hết chỗ này chứ.

- Anh sẽ ăn cùng em mà, thế này còn ít, đi ăn với Taemin, Minho và Onew hyung thì em thấy đây chả thấm tháp gì đâu. Tôi nuốt khan. May mà tôi chưa phải đi ăn với họ lần nào, chỉ toàn ăn ở nhà thôi. Nhưng:

- Pizza bò cỡ trung, mỳ Ý cỡ lớn lại còn cả salad nữa. Anh tính cho em thành heo sao?

- Thôi nào ăn đi.

Anh đánh trống lảng hay thật.

Anh đẩy chiếc cốc coca về phía tôi. Phồng má, tôi khẽ lườm anh, anh nhìn thấy đấy nhưng lại khẽ hát một bài gì đó, giai điệu nghe vui tai lắm

Mannatda banhaetda

Keunyeo-ege banhaetda

Cheoeum boneun sexy

(Keunyeodo nareul bwa)

Wa, chagapda, chagapda

Eoreumdongju osyeotda

Hajiman sexy

Miệng thì hát vậy mà tại sao cứ liếc mắt qua tôi rồi cười chứ. Thấy ghét. Ăn cho bõ tức.

Ai bảo anh cười đẹp quá làm chi

Bữa ăn của buổi hẹn hò đầu tiên của chúng diễn ra cũng ‘nhẹ nhàng’ thôi, chúng tôi cứ vừa ăn vừa …nhìn nhau rồi cười. Chả hiểu tại sao tôi cũng vậy nữa. Tiếng piano của những bản nhạc không lời vẫn vang lên thật dễ chịu. Chắc lâu rồi tôi mới cảm thấy thoải mái như vậy bên anh. Không phải là ở bên anh không thoải mái mà là lần này, anh không làm tôi bối rối. Phải rồi, tôi cứ nghĩ vậy cho đến khi nhét miếng pizza thứ 2 vào miệng thôi.

Tương cà trên miếng pizza dính lên mép tôi (giống cái lúc anh ăn kem bị dính ấy) nhưng mà anh không có nói, chỉ ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho tôi lại gần

Tại sao lúc đó tôi lại dễ dụ như vậy chứ. Ngoan ngoãn lại gần. Tôi dám cá là mặt tôi khi đó không khác gì con lừa ngố. Tôi dí mặt qua chỗ anh mà chẳng hay anh đang giữ cái nụ cười nửa miệng gian hết sức.

‘…….’

Mắt chữ O mồm A- tình trạng mặt của tôi đó. À quên chắc là còn màu cà chua nữa. Ai bảo ...tự nhiên...do...tại anh liếm má tôi mà.

Xấu xa quá đi.

Con cáo tóc vàng xấu xa.

Con khủng long lùn xấu xa.

Ơ mà tại sao lại là khủng long nhỉ ?

Hình như hôm nay mình cũng được anh tặng một con khủng long phần thưởng hay sao ấy….

Tôi cứ nghĩ ngợi linh tinh mà cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Cứ miên man sao ấy. Đến lúc anh kéo tay tôi ra xe tôi vẫn còn ...lơ mơ.

Anh đưa tôi về nhà. Bây giờ đã 2h30 rồi. Thời gian hôm nay trôi đi nhanh thật. Chúng tôi đứng trong thang máy, tình cảnh chẳng vui chút nào. Tôi thì khệ nệ vác hai con gấu bông to đùng, anh thì đủng đỉnh ôm con hổ bé xíu trong tay, vậy mà khi tôi mếu quay ra thì anh lại giả bộ đau tay chứ. Ghét!

End Key’s POV

Au’s POV

Cánh cửa nhà vừa mở, Jonghyun đã nhanh chóng vứt cả người lên sofa trước ánh mắt ngạc nhiên của Key, cái cách ngồi của anh ngồi chẳng khác gì nhà mình cả: đặt con hổ bông lên bàn, anh nâng cả hai chân mình lên sofa duỗi thẳng ra, tay với chiếc gối dựa đặt lên thành ghế, rồi thản nhiên nằm xuống.

- Ya, nếu anh muốn ngủ thì về nha ngủ đi sao lại nằm ở phòng khách của em.

- Anh không thích về. Vả lại anh cũng chở em qua Club làm tối nay mà

- Còn mấy tiếng nữa cơ mà, anh cứ về nhà đi.

- Không thích

- Aish, anh thật là. Mệt rồi hả

*gật gật*

- Em pha nước cho nhé ?

*toe toét*

- Được rồi. Bê giúp em hai con chồn với con khủng long to đùng vào phòng ngủ đi. Ôm chúng nãy giờ em mỏi nhừ cả tay rồi. *chỉ chỉ tay*

- Ưm

Cậu khẽ lắc đầu nhìn anh hí hửng ôm hai con gấu bông to đùng đặt vào phòng ngủ còn mình thì quay ra bếp pha nước. Sao chưa thấy anh ra nhỉ ? Cậu đã pha xong cốc sôcôla và cốc trà mật ong rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu cả. Cậu bưng khay nước vào phòng ngủ.

Key nén cười, nhẹ nhàng đặt khay nước lên mặt bàn. Anh ngủ trông dễ thương quá. Key ngồi xuống cạnh giường, khẽ gạt mấy sợi tóc loà xoà trên trán chọc xuống đôi mắt đang nhắm của anh. Cậu thì thầm :

- Cáo ngố. Khủng long lùn đần. Nhờ vào cất gấu bông mà lăn quay ra ngủ. Vậy còn kêu người ta là heo.

Nhìn gương mặt anh ngủ cậu bất giác nở một nụ cười. Và cũng không biết, cậu đã ngủ quên khi ngắm anh từ bao giờ nữa. Má áp xuống cánh tay đang xếp trên đệm, mặt cậu đỏ hồng…

Ánh nắng chiếu qua tấm rèm. Hai thiên thần ngủ say. Mặt đối mặt và cách nhau cũng không xa …..

Khuôn mặt thiên thần của Key vẫn đẹp ngay cả khi ngủ

Nhưng cậu có biết những gì sẽ xảy đến vào tối nay

Cái kế hoạch mà những con người đã vạch sẵn

Trong cái kế hoạch ấy, người đó không đứng về phía cậu……

End chap 14

Chap 15

Au’s POV

Jonghyun của chúng ta đã dậy được một lúc rồi, nhưng anh vẫn không dậy mà chỉ tủm tỉm vừa nhắm mắt vừa cười thôi. Sao hả? Thì là thế này nhé: Key đáng yêu của chúng ta ngủ gục trên đệm, mặt thì sát với mặt anh. Anh tỉnh dậy khi cảm thấy một hơi thở nóng ấm nào đó cứ phả nhẹ vào mặt mình, hé mắt dậy thì chỉ cần khẽ nhích người một chút thôi, mũi của hai người sẽ chạm vào nhau rồi.

Nhưng Jonghyun không làm vậy đâu, tại sao hả, anh nghĩ ra cái khác để làm cơ. Nếu nhướn mình lên để cạ mũi, cậu dễ sẽ tỉnh dậy lắm, trong một vài giây ngắn ngủi, một nụ cười gian xảo trên gương mặt anh. Anh đẩy mặt cao lên rướn về phía cậu

*Chụt*

Anh hôn nhẹ vào chóp mũi cậu. Chà, giống nụ hôn đánh thức công chúa ngủ trong rừng ghê, nhưng chỉ khác là hôn vào mũi chứ không phải vào môi, vả lại theo như câu chuyện thì công chúa phải tỉnh dậy chứ? Còn công chúa này của chúng ta chẳng thính ngủ chút nào, hai cái lông mày chỉ thoáng nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra. Tiếng thở đều đều.

Nhìn gương mặt dễ thương của cậu ngủ, anh chẳng buồn kêu dậy, chỉ lặng lẽ chống tay ngồi dậy mà ngắm. Anh vén nhẹ sợ tóc loà xoà trên trán cậu ra, chẹp, khi cần thì sao ngủ say thế đến lúc cần ngủ say say một chút thì cậu lại thính ngủ vậy. Lần này cậu bị đánh thức rồi. Thấy vậy, anh liền đặt lưng xuống, nhắm hờ mắt “giả vờ” ngủ.

Cậu dụi dụi mắt- trông y chang một chú mèo dễ thương.

- Hưm… Nè, anh dậy rồi thì dậy đi, đừng có làm trò. YAH! Đừng có giả vờ đi. Anh có thấy ai ngủ mà miệng lại cứ ngoác ra cười vậy không hả? Dậy đi.

Cậu vừa nói vừa đẩy đẩy cái con khủng long đang nằm ườn trên giường, anh lăn đi lăn lại trên giường như ăn vạ, dụi mặt vào gối:

- Anh không dậy đâu.

- Yah, dậy ngay đi. Bây giờ là 5h45’ chiều rồi, chuẩn bị đưa em đến Club đi.- cậu vừa nói vừa cầm tay anh kéo kéo dậy.

- Ôm anh đi…rồi anh dậy- con khủng long lai cáo đặt điều kiện, quay mặt lại nhìn mặt cậu

*Bụp*

Không nói nhiều nữa làm gì, hành động luôn. Nguyên cả chiếc gối màu hồng yên vị trên mặt anh

- Ôm hả. Dậy mau. Em là con trai, không phải con gái đâu mà anh giở trò đó. Dậy ngay trước khi em đá anh ra khỏi giường đó nha. Mau đi

- Hic hic hic... Sao em chả dễ thương như lúc đi chơi gì cả. Hức, đòi ôm chút xíu cũng không cho – anh lầm bầm

- Anh lẩm bẩm nữa đừng trách em nhá- cậu đứng ở cửa, liếc xéo anh đang ngồi trên giường, xị mặt mà mồm vẫn mấp máy, không ngừng lầm bầm ca thán.

Key bước vào bếp, cậu định nấu nhanh món gì đó ( tại không đủ thời gian nấu cơm vì cậu ngủ quên mà ) để anh và cậu ăn, nhưng khi vừa kéo ngăn tủ lương thực ra, anh đã ngăn:

- Thôi em, đừng nấu. Chút anh đưa em đi ăn

- Anh không sợ mình đói sao?

- Vậy thì cúp việc đi ăn với anh đi- rồi anh lại nở cái nụ cười gian xảo

- What? Anh lại nghĩ ra cái gì thế hả? Lát nữa em sẽ xin nghỉ sớm để đi ăn với anh. Từ giờ đến lúc đó thì anh đừng có kêu ca và bảo là em không nấu gì cho anh ăn nhé.

- Biết rồi- anh phồng má trả lời.

- Ối, 6h hơn rồi kìa anh, đi thôi. Em muộn mất

Cậu hoảng hốt nhìn đồng hồ rồi kéo anh ra khỏi nhà.

*Trong lúc đó- tại nơi nào đó- mấy người nào đó- đang làm gì đó*

Một tia sáng loé lên từ con dao bạc. Ai đó cất tiếng nói:

- Nhanh tay lên. Phải đón đầu hai đứa chúng nó thật bất ngờ vào.

Những người xung quanh nghe tiếng nói, tăng tốc làm việc được giao: ĐÓN ĐẦU HAI KẺ KIA. Không gian nơi đó thật quá ồn ào. Con dao trên tay người đó được đặt xuống mặt bàn, tiếng một cô gái đằng sau vang lên:

- Em đến rồi đây.

- Về khi nào vậy? Tới muộn quá đó. Đã mua được cái đó chưa?

- Rồi nè, bắt người ta đi mua như giúp việc, hay thiệt. Mà tính cho tụi nó uống thiệt sao, không sợ chết người chứ

- Không sao. Cặp bài trùng chúng ta ra tay mà lại sợ chết người sao

- Ừmmmmm, nói cũng đúng. Còn mấy thứ nữa cần chuẩn bị cho phần ‘mở màn’ còn thiếu mấy thứ, em mua về rồi mà chả hiểu vứt béng đâu rồi …

Cô gái nói rồi loăng quăng chạy đi tìm, người con trai cười rồi hướng mắt lên đồng hồ:

- Sắp tới giờ rồi………

.

.

.

Jong hyun đã đỗ xe ngay trước Senorita Club, cả hai đang tròn mắt chiếu thẳng vào cái biển đang treo trước cửa: “ĐÓNG CỬA”. Nếu như dùng một từ để miêu tả về tình trạng của cậu bây giờ, đó sẽ là từ: Sốc. Cậu nhìn trân trân vào tấm biển rồi quay lại nhìn anh:

- Sao lại đóng cửa thế anh? Liệu có chuyện gì không? Em đã kiểm tra máy di động rồi, không tin nhắn không cuộc gọi nào thông báo là hôm nay nghỉ cả. Liệu mọi người có sao không?

- Đừng nói dồn dập vậy Key, anh nghe không kịp mất. Chắc không sao đâu

- Không được, em phải vào xem sao

- Khoan, đừng vào. Nhỡ bên trong có ai đó khác thì sao, nguy hiểm lắm.

- Nhưng em muốn biết mọi người ra sao, nhỡ họ trong đó thì sao

- Aishhhh, được rồi, đứng ngoài này đi, anh sẽ vào.

Cậu nhìn tấm lưng của anh khi tấm cửa khép lại, cậu muốn níu tay anh lại quá, không hiểu sao lại như vậy nhưng cậu không muốn để anh một mình đi vào trong đó chút nào, vì hiện thời trong đó tôi om như mực, ai biết được bên trong sẽ có gì. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ:

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- tiếng anh hét

Cậu đạp cửa xông vào:

- Anh ………………………

*Đoàng*

Âm thanh khô khốc vang lên.

.

.

.

- Tin tôi sẽ giết các người không hả?

*lắc lắc*

- Vậy sao. Anh thân yêu, anh có vẻ vui sướng lắm khi trêu em kiểu đó phải không ? *cầm con dao bạc lên* Em chơi dao tốt lắm đó.

*mắt rưng rưng*

- Yah! Mọi người bỏ cái ánh nhìn đó đi. Lần sau có tổ chức sinh nhật cũng đừng làm cho em đau tim như vậy chứ.

***** Flash back *****

*Đoàng* - Hoa giấy bắn tứ tung

“ Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, Happy birthday

Happy birthday to Key!!!!!!!!!!!!!!”

Giọng hát của mọi người vang lên trong ánh nến trên chiếc bánh ngọt mà anh đang cầm, tiếng hát cùng với những nụ cười làm Key cảm thấy hạnh phúc. Suýt chút nữa cậu không kìm được lòng mà oà lên mà khóc vì cảm động mất. Cậu đón chiếc bánh từ tay anh và mỉm cười, anh cũng cười với cậu nữa, trong ánh nến trông anh lại càng đẹp trai hơn hay sao ý:

- Chúc mừng sinh em, Key!- tim cậu vừa trật mất một nhịp rồi.

*Phù*

- Hoan hô!!!!!!!- Mọi người vỗ tay khi cậu thổi tắt những ngọn nến

- Em vui chứ?- Anh hỏi cậu

- Tất nhiên là em vui rồi. Đây lý do tại sao mọi người thầm thì to nhỏ với nhau hả ? Giấu giấu diếm diếm như buôn lậu ấy.

- Vì mọi người muốn em bất ngờ mà.

- Mà cả Han noona cũng biết sao, cả Seung Ah nữa,....

- Ưm, cái này là Taemin với Minho lo, hyung cũng không biết- Onew từ đâu đó chen vào

- À, hôm qua em gọi điện cho Seung Ah bằng máy của Onew hyung...

- Á, em lấy máy của anh sao. Ôi cái máy nghèo nàn của tôi- Onew của chúng ta than khóc

- ...rủ cả JiYong nữa. Nè, hyung thôi đi. Giàu nứt đố đổ vách vậy mà có cú điện thoại cũng tiếc đến vậy sao. Ra kia ăn bánh đi- Minho nạt

- Còn sáng nay may mà tụi em bịt mồm Han noona kịp- Taemin cũng tiếp lời

- Sau khi tụi nó bịt mồm mà suýt nữa noona tắc thở.Chả hiểu bịt mồm thế nào mà toàn bịt mũi người ta- Han nói, đầu lắc lắc vẻ chán nản trêu đứa em trai- Tụi nó lôi noona vào phòng rồi bắt đầu kể kế hoạch

- À, ra vậy- Key gật gù- Và sau đó noona tham gia luôn vì ....

- Vì để tái hợp cặp bài trùng- Mọi người đồng thanh

- Hả ? Tái hợp. Tái hợp ai với ai?

- HanChul – Jonghyun trả lời

- Nói lộn rồi, là ChulHan- giọng nói đầy đe doạ vang lên

- Á, HeeChul hyung- đồng thanh

- Cậu nói là HanChul không sợ Hannie của tôi ‘chém’ hả- HeeChul với nụ cười nhếch mép nổi tiếng. Rồi tựa vào người yêu đứng sau- HanKyung

- Ơ, hôm nay có cả Jaejoong hyung nữa này. A, YunJae đi với nhau sao?

- Giờ em mới nhận ra sao. Mọi người hôm nay đi đều có cặp đấy: YunJae nè, Kang Teuk nè, Chul ý nhầm HanChul này, 2Min này, còn đây là ..- anh đứng cà lăm

- Đó là YooSu, còn đây là EunHae, anh mới tuyển tụi nó hôm qua. Người yêu đi làm cùng nhau đó- Onew tiếp lời

- Ơ thế Siwon hyung đâu rồi ạ?

- Hôm nay nó có việc bận nên không đến được, nhưng em yên tâm, tụi hyung bắt nso mang quà đến rồi- LeeTeuk nói, đung đưa trong vòng tay của KangIn.

- Vậy sao? Thế còn cậu bé đang đứng nói chuyện với Han noona kia?- Key chỉ ra đằng xa

- À, Jung Heehyun, em trai hyung đó, nó đòi ‘bám càng’ theo- Yunho lên tiếng

Key gật gù. Mọi người hò nhau quay vào trong. Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn: canh rong biển, kimbab, có cả lẩu kimchi nữa,…mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa ăn rồi. Thì ra đây là lý do anh không cho cậu ăn trước đây hả. Tất cả kéo nhau xuống quây quần quanh cái bàn dài.

Club hôm nay đóng cửa vì tổ chức sinh nhật cậu, bên trong được trang trí bởi những dải ruy-băng lấp lánh, một chiếc băng rôn mừng sinh nhật to đùng, khắp nơi là bóng bay với chong chóng.

Cậu mỉm cười hạnh phúc với chính mình.

- Thật ra tụi hyung không định theo kế hoạch ‘bắt cóc’ Bling Jong đâu, định là hù em cơ.

- Hả? hù em là sao?- Key tròn mắt nhìn Onew

- Thì là treo cái biển đó ở ngoài *chỉ về phía cửa* rồi sau đó để em vào, hyung sẽ ngồi trng với vẻ mặt thất thần rồi thều thào với em rằng hôm nay Club phải đóng cửa. Như kiểu trong film ma ý. Nhưng ChulHan không cho…- Dubu dễ thương bĩu môi

- Mọi người âm mưu muốn hù chết em phải không?

Key quay lại lườm ‘Cặp bài trùng Quỷ Sứ’ rồi nhẹ nhấc con dao bạc sắc lẻm (xài để cắt bánh cho đẹp ý mà) rồi cười với HanChulHan một cái…nguy hiểm:

- Cho em sợ như vậy vui lắm hả?

*lăm lăm con dao*

- Còn cả anh đó

Cậu nhìn anh.

***** End Flash back *****

Cậu thở dài nhìn mấy kẻ đang long lanh nhìn mình với ánh mắt con cún:

- Thôi được rồi, bỏ cái mặt đó đi đi. Em lo lắm

Mọi người lại toe toét rồi tập trung lại ‘chuyên môn’. YunJae thì đút nhau ăn súôt, YooSu chỉ có YooChun khổ sở đút thôi, KangTeuk thì nhìn nhau cũng đủ no rồi hay sao ấy, HanChul thì đúng thật là kiểu ‘chủ-tớ’

- Ai bảo yêu Chul Tỷ cơ chứ, khổ rồi- Jonghyun khẽ lẩm bẩm

Cậu không hiểu lắm nhưng vẫn cười (ra vẻ hiểu biết lắm), còn 2Min với EunHae thì làm việc đánh chén đến hết ‘công suất’, còn Min Han và Seung Ah thì kéo nhau lên bar ngồi pha pha chế chế, Heehyun khoái chí cười nhìn hai bà chị ngồi trong khuấy đồ.

....................

- Há nào

*lắc lắc*

- Chỉ là bánh thôi mà. Ai bảo em thua, chịu phạt đi.

*lắc lắc*

- Tha cho em đi, em no lắm rồi

Key nài nỉ. Chơi oẳn tù tì- mốt xầm xì ăn bánh kem là sai sách thật. Nãy giờ cậu phải ăn suốt thôi, nhưng nếu không chơi chắc cậu chết vì tim đè mất. Mấy cặp đôi này cứ hôn nhau chùn chụt trước mặt cậu rồi skinship hiên ngang nữa. Cậu đỏ mặt rồi gằm xuống còn anh bên cạnh thì cứ khúc khích mà ngồi cười nữa chứ.

- Em xin phép về trước nhé- Minho lên tiếng.

- Sao thế?- Mọi người thay nhau hỏi

- Minnie có vẻ mệt rồi- bồng Taemin ngủ quên trên tay, Minho trả lời- Mai là thứ thứ sáu, chúng em còn phải tới trường nữa

- Ừ nhỉ!- Key thốt lên. Cậu muốn chui ra khỏi nơi đầy tim hồng này lắm rồi, ở thêm chút nữa chắc mặt cậu thành quả cà chua luôn quá- Cũng muộn rồi, em cũng xin phép- tay cậu giật giật áo anh đang ngồi nói chuyện với HanKyung và Yunho

- Nhân vật chính về sớm thế!- HeeChul lên tiếng. Con người này luôn làm người khác cảm thấy nguy hiểm.

- Dạ…….

- Được rồi, về sớm cũng được nhưng phải uống phạt và mang quà về chứ- HeeChul cười nửa miệng. Thật sự là đáng lo đấy- Từ đầu bữa tới giờ hyung chưa bắt em uống ly rượu nào cả, chỉ để em nhấp coca ướt môi thôi.

- Nhưng em uống rượu tệ lắm- Key phân trần.

- Miễn thanh minh. Không thắc mắc. Vậy thì cooktail. HanHan ah~~~~(gọi vậy để phân biệt với chồng Hannie yêu quý đó mà), cooktail được chưa em?

- Rồi nè hyung- Heehyun bưng cái khay với chiếc ly màu xanh da trời đằng dưới, đỏ đằng trên ra, sau lưng là Han và Seung Ah tủm tỉm cười.

- Phạt!!!!!!- HeeChul chỉ vào cốc rượu tuyên bố.

Key thở dài, câm chiếc ly lên, anh giữ tay cậu lại

- Yah, không uống thay. Em bỏ tay ra coi- Han với HeeChul cùng la lên

Key cười rồi khẽ nhấc chiếc ly lên :

- Sinh nhật vui vẻ !!!!!!- Mọi người đồng loạt hét. Key uống một hơi

- Em chịu phạt rồi nhé. Em xin phép về trước ạ- Key cúi đầu chào mọi người. Mọi người vẫy tay chào cậu rồi quay lại với nồi lẩu và mấy cốc rượu mạnh..

Minho bế Taemin ngồi ra ghế sau với một đống quà của mọi người. Cậu cùng anh mang đống quà lên căn hộ của mình, cậu đang thắc mắc tại sao mọi người không cho mở ở Club chứ? Kì cục thật.

Tại quà đó nên mở bí mật thôi….

Đặt đống quà lên mặt bàn, anh quay ra cửa:

- Hmmmm, muộn rồi, anh về nhé, mai anh sẽ đón em.

- Ưm. À khoan- cậu chìa tay- Quà sinh nhật của em đâu?

- Ơ ơ ơ ơ.............

- Đừng nói anh chưa chuẩn bị đấy- Cậu phồng má. Anh đang đứng ở trước cửa, cậu thì chống hông trong nhà thò mặt ra đòi quà.

- Tặng xong không được giận dỗi gì nhé- anh nhìn cậu

Ánh mắt có chút nguy hiểm.

Chưa kịp định thần thì:

- Ngủ ngon nhé baby của anh ~~~~ Jonghyun thì thầm vào tai cậu

*Chụt*

Bóng anh biến mất nhanh chóng sau cánh cửa thang máy, Key đỏ mặt đứng chết trân ở cửa . Mặt cậu thì đỏ rực nhưng mắt thì trong tình trạng ‘ba ngơ’, cậu khoá cửa rồi ngồi trên ghết sôfa, úp mặt vào gối cậu hét to:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! KIM JONGHYUN, TRẢ NỤ HÔN ĐẦU ĐÂYYYYYYYYYYYYYYY

*Tiếng hét vì xấu hổ*

Căn chung cư- lại một buổi tối không yên

………

Sau một hồi hét, mặt mũi đỏ lựng, cậu rờ tới mấy món quà.

*Rầm*

Cậu ngã ngửa ra đất. Mọi người tặng cái gì thế không biết:

- EM GIẾT MỌI NGƯỜI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét ‘thanh thoát’ của cậu lại phá vỡ bầu không khí yên lặng, chim chóc ngóc đầu dậy hỏi:

- Mẹ à, tiếng gì đau tai quá ? Không sao con ngủ được.

- À, chắc có thằng nhỏ nào bị cấu véo hay đem nướng luộc gì đó mà con, thảm thiết như vậy mà. Nhưng thôi kệ nó con à, bông gòn nè, bịt vô đi con- chim mẹ đưa cho chim con đống bông. Hai mẹ con bịt vào tai rồi ôm nhau ngủ tiếp.

Key vác bộ mặc đỏ lựng (vì nhiều lý do) lên giường ngủ. Hôm nay đủ chuyện rồi. Cậu bặm môi. Ngọt? Trên môi cậu còn dính một chút sôcôla từ lúc ăn bánh, nhưng chạm lên môi thì cậu lại đỏ hồng cả lên.

- Aishhhhh, đi ngủ thôi.

Ngủ một mình vậy mà Key vẫn sợ như có ai sẽ xuất hiện từ bóng tối ra mà trêu cái mặt nóng ran của cậu, cậu chùm chăn kín đầu.

Hi vọng giấc ngủ hôm nay được yên

Cậu tự nhủ….

*Trong khi đó, đâu đó trên đường Seoul*

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- có kẻ ngồi xe mui trần hét tướng ( vì khoái chí)

*Tại club*

- Mai sẽ có đúng không hyung? – Han hỏi HeeChul

- Chắc chắn. Hyung bị chiêu đó của Hannie lừa mà- *quay qua lườm người yêu*- Nên giờ mới thành ra yêu quá không dứt được *hôn phớt lên môi người yêu*

- Biểt rồi. Nói thôi, đừng hành động- Han dựa vào vai Seung Ah, nhăn mặt nói

- Không biết Key đã mở quà chưa nhỉ?- Onew lên tiếng

- Chắc là rồi hyung ạ. Tại em thấy ngứa ngứa lỗ tai- Seung Ah bảo

- ………………- cả hội không hẹn mà cùng nhau im lặng- HAHAHAHAHA- rồi lại cùng nhau không hẹn mà cười phá lên.

Họ đã tặng cái gì chứ?

Những ngày tháng hạnh phúc của BlingKey đang bắt đầu rồi

Và những khó khăn trong cuộc tình của họ cũng sắp tới rồi

Một nhân vật đáng sợ sắp xuất hiện rồi.

Cô ta- thực sự là ác quỷ từ chốn địa ngục đó.

Ai hả? Chờ đi ……

End chap 15

Extra:

Au’s POV:

Chà, hôm nay là một buổi sáng đẹp trời nhỉ. Trời cao trong xanh, gió mây nhẹ nhẹ, ngày tập hợp “Bang Quỷ” thì hôm nay không chỉ đơn giản là một ngày đẹp trời như vậy đâu. Vì hôm nay là 23 tháng 9, là sinh nhật của Key và “Bang Quỷ” đã lập kế hoạch tổ chức party.

Nếu ai đang nghĩ và thắc mắc trong đầu: tổ chức party thì vui chứ đâu có nguy hiểm gì thì hãy xoá ngay ý nghĩ đó trong đầu đi. Lầm to rồi. “Bang Quỷ” được cầm đầu bởi Kim HeeChul, phó bang là Kim Min Han, không biết là do có họ hàng gần xa- cùng nhóm máu AB quái dị hay không mà hai kẻ này hợp nhau về mấy cái trò quái đản ghê.

Nếu ai đó được chọn làm ‘nạn nhân’ với lí do là tổ chức ‘ngày kỷ niệm’ thì ….. kết quả chả có gì gọi là tốt đẹp đâu, không phải đùa đâu nhé là thật đó. ‘Nạn nhân’ đau khổ gần nhất không phải ai xa lạ chính là Lee Taemin- Nấm dễ thương của chúng ta đây. Sinh nhật của Taemin vào tháng 7, thời tiết cũng khá dễ chịu nhưng rồi ChulHan quỷ sứ lại tổ chức sinh nhật ở bể bơi chứ. Ờ thì nếu chỉ có ăn chơi thì chắc là không sao nhỉ nhưng mà xô đẩy nhân vật chính xuống nước với người yêu có hơi quá tay không.

Kết quả là 2Min ướt lướt thướt, quần áo đã mát mát mỏng mỏng giờ dính nước thì thành mỏng tang, dính chặt vào người. Vậy mà nào có được tha đâu, HeeChul vẫn vác chai pepsi to đùng ra, xóc mạnh lên rồi ‘phụt’, cả hai người họ lại ‘tắm’ nước ngọt từ đầu đến chân rồi lại còn trét kem lên mặt nữa. Vẫn chưa kết thúc nhé, hai con người tội nghiệp được nhét vào căn phòng tối om với một chiếc giường đơn ………ý đồ đen tối gì đây. Chúng ta tự suy luận và hiểu theo cách của mình nhé (hehe)

Và sau đó thì một lý do nào đó,sáng sau mặt Minho in nguyên hình bàn tay năm ngón trên mặt còn cổ Taemin thì ….(tự suy đi mọi người). Mọi người (chính là ChulHan) lăn lộn, bò toài, nằm ra đất mà cười, cười lên cười xuống, cười nắc nẻ, cười như tận thế không thể cười nên cười …gỡ. Quái đản.

Và ngày hôm qua, lúc ở Club Taemin đáng yêu đã lỡ miện nói với Minho

***** Flash Back*****

Taemin qua chơi với Minho ở Club, đang vắt vẻo trên cái ghế rồi đung đưa chân, Taemin chợt nhớ ra, gọi ý ới:

- Anh ah~~~~~~~~

- Hmmmm? Chờ anh chút……

- ……*chờ chờ*

- Ơi anh đây, có chuyện gì thế em. Em muốn về sớm à? ….

- Không. Hôm nay về với anh nên muộn chút cũng không sao mà. Nhưng nè hình như mai .... là sinh nhật của umma.

- Hả ? Umma em....

- Yah, là umma Key đó. Không phải omma em.

- À à……….

- CÁI GÌ? Mai là sinh nhật của Key sao ?- tiếng của ‘ác quỷ’ HeeChul làm cả hai giật mình

- Ơ ơ...vâng ạ- *2Min đồng thanh*

- Sao không ai nói gì với hyung ? Chúng ta phải tổ chức cho cậu bé đáng yêu đó chứ nhỉ ?

Dám cá với mọi người, trong vài giây ngắn ngủi đó, trên mặt của Kim HeeChul đã xuất hiện một nụ cười khó có thể đểu hơn nữa.

Một kế hoạch đã được lập ra bởi Kim HeeChul, nhưng lần này ‘Quỷ Chủ’ không chơi trò khăm trực tiếp nữa, mà bắt 2Min tập hợp những khách mời sinh nhật rồi yêu cầu mỗi cặp đôi chuẩn bị một món quà ‘đặc biệt’- theo nhiều nghĩa nhé.

***** End Flash back *****

Nào, giờ thì chúng ta tìm hiểu ‘tiếng hét về đêm’ của Key nhé.

Mọi người sau khi tập trung, nghe ‘Quỷ Chủ’ thông báo và yêu cầu thì tản ra đi mua quà. Min Han sau khi bị bịt mồm thì cũng được lôi tuột đến club. ‘Bang Quỷ’ được tái hợp, tất nhiên là tham gia chứ, nhiệt tình là đằng khác. Bám theo từng đôi nào mọi người :

*2Min và KangTeuk*

Hai cặp đôi đáng yêu của chúng ta đang ở trong siêu thị chọn bánh và gấu bông. 2Min mua chiếc bánh gatô 2 tầng màu hồng, trang trí với những chiếc kẹo gôm và những viên đường ngọt. Một chú chồn nâu đáng yêu ở giữa chiếc bánh với cây nến màu xanh lá cây.

Cặp đôi trẻ con này (chính ra chỉ có Taemin thôi) đang rất thích thú vì chiếc bánh sinh nhật.

Còn cặp KangTeuk thì đang lang thang chốn nào đó trong siêu thị để mua ...gấu bông. Sau một hồi chạy ra chạy vào các cửa hàng thú nhồi bông cuối cùng thì cuộc cãi nhau cũng giải quyết cho việc chạy tới chạy lui đó :

- Con này.

- Con này đẹp hơn

- Chồng coi lại đi, màu hồng dễ thương hơn mà

- Nhưng màu vàng với nâu mới đúng là hổ chứ

- Không, dị hợm

- Cái gì, màu hồng mới gọi là không bình thường ấy

- Anh cãi hả ? *lườm*

- Hơ hơ hơ ........

- Lấy màu hồng. Không ý kiến nữa.

- Nhưng ......

- Miễn thắc mắc *liếc xéo*

Vậy là buổi mua sắm đã kết thúc với sự ngậm ngùi của ai đó.

Hai món quà đầu tiên đã xong. Vẫn không có gì nhỉ. Đón chờ tiếp những món quà tiếp theo đã nhé.

*YunJae*

Hai thiên thần tay trong tay nhau đi trong hiệu sách. Chăm chú. Jaejoong cẩn thận nhấc từng quyển sách trên giá xuống săm soi, chốc chốc lại quay qua chỗ Yunho lấy ý kiến.

- Anh à, quyển này được không?

- *lắc lắc*

- Hmmmmmmm ........

- ……….

- Quyển này thì sao anh *Jaejoong giơ quyển sách màu đỏ lên*

- Em mở ra kiểm tra trước xem. Nhỡ lệch nội dung đó.

- Em kiểm tra rồi. Hi vọng Key sẽ có được chút hiểu biết và chuẩn bị sẵn tâm lý

Và khi đó cả hai nhìn nhau, một nụ cười nguy hiểm không hẹn mà gặp đều hiện lên trên khuôn mặt của YunJae. Họ nắm tay nhau tung tăng bước ra khỏi cửa hàng sách

‘ Cửa hàng bán sách dành cho người lớn’

Lý do thứ nhất đó.

*YooSu*

Cặp đôi của chúng ta đang lang thang ở trong quán băng đĩa, YooSu đã ở trong này được 30phút rồi đó, họ chọn rất kỹ lượng. YooChun kiểm tra từng chiếc đĩa một và bên cạnh JunSu cũng đang giúp. Họ thì thầm nhỏ với nhau:

- Em thấy cái này hơn nè

- SuSu cưng à, cái này chưa chắc đã nét đâu

- Nhưng em thấy nội dung quảng cáo …

- Đừng tin vào quảng cáo cưng à.- Rồi YooChun giơ một chiếc đĩa vỏ màu đen với bông hồng màu đỏ lên- Vả lại quà thì cưng cũng nên chọn nó sáng sủa và …ít gây nghi ngờ chứ.

- Ưm, Chunnie giỏi nhất -*chồm tới hôn má*- vậy mau đi

JunSu khoác tay người yêu ra quầy tính tiền. Nụ cười quỷ sứ khi này sao lại ‘thịnh hành’ thế cơ chứ, lại cười đểu nữa rồi. Trong quán băng đĩa đen, có hai người đang ở quầy tính tiền.

*HanChulHan*

Giờ thì chúng ta hãy đi cùng bộ ba quỷ chính này nào. Mọi người hãy đoán xem họ đang ở đâu nào. Siêu thị? Oh no. Cửa hàng quần áo? No. Cửa hàng gấu bông?.....Yah, thôi đừng đoán nữa, lệch hết trơn rồi.

Họ đang ở …nói thế nào nhỉ, bán đồ tra tấn? Yeah, sử dụng từ đó chắc hợp thật đấy. Nơi này toàn là: dây nịt, dây trói, còng tay, xích sắt …blah blah, họ đến nơi này mua quà sao.

- Em có chắc là mua cái này không?- HanKyung hỏi khi nhìn HeeChul và Min Han đang cầm chiếc còng bạc sáng loá và cái dây trói màu đen.

- Hannie yên tâm, em chắc mà- HeeChul quay lại cười

- Hyung đừng có lo, xài mấy thứ này không chết được đâu mà- Min Han cũng vào hùa

- Hai người ….- HanKyung thở dài

- Miễn bình luận – ChulHan đồn thanh

Họ ra về, trong tay HanKyung ‘khổ sở’ là một chiếc túi giấy màu đen, bên trong đó mà một chiếc hộp được bọc cẩn thận màu đen, bên trong chiếc hộp cẩn thận màu đen là chiếc còn mà bạc sáng loá và chiếc dây trói cũng màu đen.......

Một người khổ sở nhìn chiếc túi. Hai kẻ cười man rợ với những gì mình đã chọn.

Đó là lý do mà Key đã hét đấy mọi người ạ.

End Extra

Chap 16:

Key’s POV:

Chiếc đồng hồ lại reo inh ỏi như mỗi buổi sáng bình thường, tôi quờ quạng gạt tay tắt cái chuông ồn ào đó đi. Thật là ghét quá đi.

Tôi ‘ngậm ngùi’ rời khỏi chiếc giường. Lẽ ra thường ngày, bây giờ tôi đang rất tỉnh táo trong nhà tắm mà đánh răng rồi, nhưng tối qua vì ‘cú sốc quà cáp’ mà tôi đã thức tới muộn để tìm chỗ để (cất giấu) những ‘món quà’ đó, nếu như có ai đến nhà mà nhìn thấy chắc tôi chằng dám sống nữa.

MỌI NGƯỜI NGHĨ CÁI GÌ MÀ LẠI TẶNG QUÀ VẬY CHỨ.

Tôi lê bước vào nhà tắm, lát nữa ‘con cáo tóc vàng’ sẽ qua đón tôi vậy nên tốt nhất là nên nhanh nếu như không muốn ‘hắn’ chờ. Tôi vấp nước lên mặt, những giọt nước chảy dài trên má tôi, bất giác tôi sờ lên môi.

‘Quà tặng sinh nhật của anh’

Tôi chợt cảm thấy …lạ. Cái chạm môi ngày hôm qua…ký ức bỗng ùa về, không hiểu sao tôi lại thấy môi mình ấm ấm. Phải rồi, ngón tay tôi đang ở trên môi mà, tôi ngốc thật, tôi ngước lên nhìn khuôn mặt mình đẫm nước trong gương:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

End Key’s POV.

Au’s POV:

Tiếng thét lanh lảnh của Key lại thay chiếc đồng hồ báo thức cả khu chung cư dậy. Cậu thét lên trong nhà vệ sinh, mắt dán chặt vào gương- nơi hình ảnh cậu đang hiện lên. Mặt cậu thoáng chốc trở nên đỏ lừ, cậu đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh chóng rồi lao vào phòng thay quần áo.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

“King coong ……..”

Tiếng chuông cửa vang lên, cậu giật mình, từ trong bếp cậu lật đật chạy ra mở cửa.

- Chào em…ơ- anh tròn mắt khi không thấy cậu ở trước cửa như mọi khi.

- Chào … chào anh

- Em làm gì vậy?- cậu đang thò mặt từ đằng sau cánh cửa mà nhìn anh.

Thời tiết hôm nay chuyển gió, không khí có chút lạnh rồi, chắc là đêm sẽ có tuyết rơi đây, cơ mà liên quan gì nhỉ. Có đấy. Jonghyun đang mặc một chiếc áo len màu trắng hơi ôm vào người, tôn lên đôi vai rộng của anh, chiếc áo trắng khiến cho khuôn mặt ấy trở nên trẻ con làm sao nhưng chiếc áo khoác và chiếc khăn quàng màu đen lại khiến anh đẹp như một chàng hoàng tử.

Anh bước vào, ngó cậu lăm lăm đằng sau cánh cửa với chiếc áo sơ mi đồng phục thường ngày thêm chiếc áo gi-lê len màu ghi đen nhưng tay thì đang cố quàng cho ngay ngắn chiếc khăn berberry màu nâu nhạt... Hình như đang luống cuống đấy.

- Anh....Em có làm gì đâu, em dậy hơi trễ một chút nên đang ăn sáng thôi mà- vừa nói tay cậu vừa rịn lấy cái khăn, cố quàng cho nốt.

- Sao em quàng khăn chặt thế ? Không sợ thít cổ hả ?- Anh đẩy gọng kính không số màu đen lên nhìn cậu đang ....tự thít cổ mình.

- Không, em không sao.Tại lạnh mà- cậu lấp liếm

Vậy mà cũng có kẻ ngốc tin được cơ đấy. Haizzz, đúng là ngốc mà.

Nghe cậu nói thế, anh cũng gật gù rồi lôi từ trong túi ra ....

- Gì thế anh ?- cậu tròn mắt khi thấy anh nâng tay mình lên.

- Quà sinh nhật em.- anh đáp gọn, đeo nó vào tay cậu

- Thế ...hôm qua... ở cửa…cái ....- cậu đỏ ửng mặt, ấp úng

- Cái gì ?- ‘con cáo’ lại được dịp lộ đuôi, nham hiểm cười cậu

- .........- cậu đỏ mặt, không nói gì nhưng vẫn đang liếc xéo anh.

- À à à- anh vỗ tay lên trán- ‘Cái đó hả’- anh chỉ tay lên môi cậu, mỉm cười nham hiểm- Quà của buổi hẹn đầu tiên. Hôm qua anh quên không mang đi nên nói vậy thôi *cười ngu* đây mới là quà sinh nhật

Cậu đơ người.

- Ai da, muộn học kìa, đi thôi.

Anh quay ra phía cầu thang máy, cậu đần mặt ra mấy vài giây rồi kịp ‘tiêu hoá’ những điều anh nói thì cũng lật đật chạy vào lấy chiếc áo khoác và cặp sách rồi cũng chạy theo anh. Trong một thoáng, cậu khẽ nhìn xuống tay mình nơi ‘món quà’ loé sáng rồi bất giác mỉm cười.

Chiếc vòng anh tặng cậu đẹp quá.....

Mà cậu biết không, đồ đôi đấy. Nhìn trên ngực áo len trắng của anh mà xem, là chiếc vòng cổ giống y cậu chỉ khác dòng chữ không là ‘Kim Jonghyun’ mà là ‘Kim KiBum’ thôi. Nhưng đằng sau mặt tấm thẻ nhỏ ghi tên hai người là cùng một dòng chữ đó, mọi người biết là gì không......

Là Saranghaeyo

Cậu ngồi trên xe anh, khẽ hát theo bài hát Love Pain tay phải đặt nhẹ lên cổ giữ chiếc khăn , mặc đỏ hồng ánh mắt hướng ra ngoài cửa, anh thấy cậu im lặng và thay đổi sắc mặt đáng yêu như vậy cứ nghĩ là cậu đang thích thú về món quà nên cũng cười (ngốc ngếch) một mình mà không để ý thấy biểu hiện lạ của cậu.

Người ta đỏ mặt không phải vì món quà đâu ngốc ....

.

.

.

Vẫn trong tình trạng ngày thường, các cô gái lại tập trung vào chiếc xe, anh bước ra mở cửa xe cho cậu. Giờ Jonghyun mới để ý, hình như cậu lạnh, sao cứ giữ rịn tay trên khăn thế ?.... Anh chạm lên chiếc khăn berberry mỏng của cậu- Key giật mình nhìn anh :

- Sao thế anh ?

Không nói gì cả, anh tháo chiếc khăn ra, cậu hốt hoảng giữ nó trên cổ- nhưng không kịp, anh đã tháo nó ra rồi. Đơ mặt .......

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

- Nhìn kìa !!! Nhìn kìa !!!!!!!!!...........

- Ôi JK

*Tách tách tách* - tiếng đèn flash

Học viện SM đang rơi vào trong tình trạng hỗn loạn vì FC của JK, máu fangirl nổi lên, các cô gái đang gào thét dữ dội và lấy máy ra chụp liên tục.

Còn 2 nhân vật chính của chúng ta thì ….

Anh đơ mặt, nhìn chằm chằm vào cổ của cậu, sau một lúc đần mặt cuồi cùng anh cũng cất được tiếng:

- Cổ em….bị sao vậy?- anh lại nhìn như thôi miên vào chiếc cổ chắc ngần của cậu đang đầy những vết đỏ ….giống như là …..

- Em cũng không biết nữa- cậu mếu máo- Ban sáng em dậy đã thấy rồi

- Em bị ..dị ứng gì sao

- Không có- cậu trả lời rồi cố tay kéo cổ áo sơmi lên cao một chút, nhưng vô tác dụng.

- ……..- anh không nói gì nữa cả, chỉ vuốt nhẹ lên cổ cậu bằng mu bàn tay- fangirl hò hét hò hét vì hành động đó. Họ đã chụp rát nhiều ảnh và hiển nhiên họ cũng nhìn thấy những vết quanh trên cổ Key, và suy nghĩ khiến họ như muốn phát điên kia là vì họ nghĩ: đó là dấu-hôn-của-Jonghyun-để-lại-trên-cổ-Key.

Cậu đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng tháo chiếc khăn đen của mình, quàng lên cổ cậu.

- Khăn của em không ấm được đâu. Quàng chiếc khăn này của anh đi

Key vuốt nhẹ lên chiếc khăn rồi vùi mặt vào nó, cậu thoáng cười, anh nắm tay cậu bước vào trường ……

Nhưng sắp có một việc khủng khiếp sắp xảy ra rồi, họ có cảm thấy gì không?

*Trên một cành cây nào đó, cách nơi hai người đứng một khoảng xa*

- Thế nào rồi hyung? Biểu hiện của Jonghyun thế nào?- Min Han hỏi rối rít

- Ô hay cái con bé này, được cái ống nhòm thì nãy giờ mày chiếm hết mà cứ hỏi hyung là sao. Đưa đâ -*giật lấy cái ống nhòm*- Úi úi nhìn kìa, đặt tay lên cổ rồi kìa- HeeChul đập bồm bộp vào cô em gái đang ngồi cạnh.

- Đâu đâu, em coi với nào. Ặc, chỉ thế thôi á………Aish, hai cái đứa nhỏ ngốc xít…

- Này- tiếng HanKyung dưới gốc cây vọng lên- Hai người cần phải đánh ngất bác bảo vệ rồi trèo lên cây dùng ống nhòm dò xét hai đứa nó đang làm gì thế không hả?- HanKyung khẽ nhăn nhó.

- CÓ CHỨ- cả hai đồng than. Có người thở dài chịu thua

- Sợ hai cái con người này. Mà sao Key lại có thể uống cooktail đó chứ, không thấy khả nghi sao. Không thể hiểu nổi hai cái con người đang chễm chệ trên cây này, bới đâu lại được cái thứ thuốc kì cục đó mà về hoà với rượu chứ- HanKyung lẩm bẩm dưới cây một mình, chốc chốc lại nhìn hai kẻ đang rình mò trên cây mà lắc đầu.

Vậy là mọi chuyện đã rõ nhé, những vết-đỏ-kì-lạ trên cổ của cậu là ‘tác phẩm’ của hai tên quỷ đang soi ống nhòm trên cây kia đấy. Mọi người còn nhé đoạn đối thoại của ChulHan chứ

***** Flash back*****

- Về khi nào vậy? Tới muộn quá đó. Đã mua được cái đó chưa?

- Rồi nè, bắt người ta đi mua như giúp việc, hay thiệt. Mà tính cho tụi nó uống thiệt sao, không sợ chết người chứ

***** End Flash Back*****

Đó là lúc mà Min Han đi mua ‘đồ’ về đó, cái viên sủi được Han mua về đấy là một loại …ờm, thuốc, nó làm nổi lên những nốt đỏ như ‘vết tích’ của những con côn trùng điên rồ nào đó, nhưng ở đây chúng ta và những fangirl lại hiểu nó theo nghĩa khác(hàhà)

Còn kế hoạch của ChulHan-cặp bài trùng quỷ sứ là muốn nhìn thấy biểu hiện của Jonghyun, họ đã nghĩ là anh sẽ điên lên mà tra khảo Key nhưng ai ngờ đâu, khủng long cáo lùn tóc vàng của chúng ta lại ‘hiền lành, và ngây thơ’ đến vậy chứ.

Có hai kẻ đang tiếc đến mức muốn ói máu luôn rồi.

End Au’s POV

.

.

.

Jonghyun’s POV:

Hôm nay thời gian trôi nhanh thật, đã đến lúc tan trường rồi, có vẻ như em ngại mỗi lần thấy tôi đón tận cửa hay sao mà giờ nói tôi đứng chờ ở xe và em sẽ ra. Hiển nhiên là tôi không bằng lòng rồi, tôi đi cạnh người yêu tôi có gì mà họ cứ phải tò mò chứ. Bực. Nhưng mà em doạ, nếu tôi mà không làm vậy thì khỏi phải đón nữa. Hức, thế là đành ngậm ngùi ….

Nhưng không hiểu sao Kim đại thiếu gia như tôi lại phải nghe lời em răm rắp vậy chứ, có lúc tôi cũng tự hỏi và rồi lại tự trả lời: ai bảo vướng phải chữ ‘yêu’, cả đời liêu xiêu cũng ráng mà chiều. Không sao, ít nhất là tôi còn chịu được.

Tôi đang rất vui. Tôi không biết là em đã lật mặt sau của tấm thẻ trên chiếc vòng tay ra chưa, còn tôi sờ tới sờ lui cái mặt của chiếc dây chuyền trên cổ mình rồi. Bộ dây vòng này tôi đặt làm riêng đấy, đeo nó vào tay em tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cứ như là tôi khoá em vào chiếc vòng luôn rồi ấy, tôi cứ tưng tửng như vậy từ sáng đến giờ nên tính tình cũng rộng lượng hẳn ra, chứ không phải ngày thường thì tôi đã gõ lõm đầu thằng bé Taemin vì đấm bồm bộp vào lưng lúc tôi đang tu cốc sữa rồi.

Nhưng mà hôm nay Key lại cằn nhằn vì tôi không mặc đồng phục, tôi thấy em và học sinh của học viện SM đáng nể phục, mặc cái bộ quần áo đó cả năm mà không thấy chán sao, lần đầu gặp em cũng là ngày đầu tiên của năm học nên tôi ‘ngoan ngoãn’ một chút nên mới mặc chứ còn bây giờ thì đừng hi vọng, tôi không thích cái bộ đồng phục đó tí nào, trông nhàm chán lắm

Lúc tôi quàng khăn cho em em vuốt lấy mái tóc tôi, khi ấy người tôi nóng bừng lên vì vui sướng, tôi đang bay bổng với cảm xúc thì em lại bảo:

- Anh nhuộm lại tóc đi. Đi học mà lại để tóc như vậy sao.

Thật là, để lại mái tóc đen ấy trông tôi ‘đơn giản’ lắm, để mái tóc vàng này trông mới toả sáng chứ, tôi để tóc nào cũng đẹp cả (thật đó, tôi không có đùa) nhưng mà để tóc vàng như thế này mới phong cách chứ. Vào cái lớp học nhìn một mình một màu tóc là nhận ra ngay đỡ phải tìm với kiếm, vậy mà em cứ nhất quyết bắt tôi để lại màu tóc đen.

Cứ từ từ, tôi sẽ suy nghĩ đã. Tôi muốn giữ kiểu đầu ‘dân chơi’ này nhưng mà chẳng muốn em dỗi chút nào….Haizzz, thật là……

Ây chà, hôm nay tôi ra muộn sao? Em đã đứng ở xe đợi tôi rồi kìa. Chạy mau tới đi, em không thích phải chờ đâu.

- Hôm nay anh muộn nhé- em cười, tay vẫn cầm chiếc di động đang mở.

- Ừ- tôi gãi đầu- Hôm nay em tan sớm hơn anh sao?

- Vâng, sớm hơn 5 10 phút gì đó ạ.

- Ưm, vậy thì anh muộn là đúng rồi mà. Em đang nhắn tin cho ai sao?- tôi nhìn vào chiếc điện thoại trong tay em

- Không, em đang đọc tin nhắn, là JiYong hyung gửi cho em. Hôm sinh nhật em, hyung về vì có lệnh triệu tập từ ‘ông ta’, nhưng vừa nãy em có nhận được một tin nhắn, nội dung em vẫn chưa hiểu lắm, nó hơi ..quá ngắn gọn.

- Vậy sao? Như nào vậy, đưa anh xem.

- Nè- Key chìa điện thoại ra cho tôi- “Đến rồi. Liệu trốn đi”- em đọc to

Trốn? Sao lại trốn chứ, hay là ‘ông ta’ của em về, tôi nêu ý kiến mà em lại lắc đầu quầy quậy. Tôi mở khoá xe, chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ thì một giọng nói đáng sợ nào đó cất lên:

- Oppa ah~~~~~~~~

Aish, lại là cô ta. Tại sao cô ta cứ theo tôi suốt vậy chứ. Từ lớp học đến cả bây giờ nữa, thật là khó chịu quá đi mất, cô ta không thể tha cho tôi được sao.

- Cô-muốn-gì-đây-Jessica – tôi gằn từng tiếng

- Sao oppa lại nói nặng tiếng với em vậy chứ. Dù sao thì gia đình hai bên cũng có hôn ước mà- cô ta cười với tôi. Cái nụ cười giả tạo king khủng. Thật khiến người ta phát ói đi thôi

- Cô nghe cho rõ đây : bản hôn ước đó là do hai ông bà nhà họ Kim ký chứ không phải Kim Jonghyun này ký, có lấy thì hãy đi mà lấy họ, đừng có bám theo tôi nữa.

Tôi quay lại, em đã chui vào trong ô tô từ khi nào rồi, mặt em lại xị ra kìa, chắc lại giận dỗi nữa rồi. Thật là hết cách, con bé nhựa phá đám kia ....Tôi chẳng buồn quay lại mà trèo thằng lên xe, giọng the thé của cô ta làm tôi phát nhức tai.

- Em đừng bận tâm gì về con nhỏ lắm chuyện đó- tôi mở lời, em cứ yên lặng như vậy tôi thấy khso chịu trong lòng lắm.

- ................- em không đáp.

- Em đang nghĩ gì vậy, có thể nói cho anh biết không. Đừng im lặng như vậy, anh không phải là Edward Cullen đâu, anh không thể đọc suy nghĩ của em được nên em hãy nói cho anh biết đi. Anh sợ sự im lặng của em như vậy lắm.

- Em chẳng nghĩ gì cả. Anh đừng hỏi gì nữa và lái xe giùm đi.

Vậy là giận rồi. Tay em mân mê chiếc vòng (tôi cũng hạnh phúc một chút) nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài chứ chẳng chú tâm gì đến tôi hay chiếc vòng tay cả. Ánh mắt của em cứ nhìn về một nơi vô định nào đó ngoài kia, em cứ nhìn trong im lặng thôi. Híc, Jessica Plastic lại thêm một điều nữa làm tôi ghét cô hơn nữa rồi.

Về đến nhà em rồi, em mở cửa nhanh hết sức, em lao ra ngoài, tôi kịp định thần lại mà lao ra theo em, tôi gần níu được bàn tay đó lại :

- KiBum oppaaaaaaaaaaaaaa.....................

Lại một tiếng thét tai từ đâu đó vang lên. Tôi muốn thủng cả màng nhĩ luôn quá đi. Lại một con bé nào đó đang chạy từ đằng xa kia lại, miệng liên tục thét tên em. Thật là khó chịu. YAH, cái gì kia, bỏ Bummie của tôi ra mau

YAH !!!!!!!!!! Chọc tức nhau rồi đấy. Thật khó chịu.

End Jonghyun’s POV

Au’s POV :

Một cô gái nào đó lao từ phía xa về ôm bổ lấy Key, cậu có chút ngơ ngác nên tay vẫn dang ra trên không trng, nhưng đôi tay của cô ta thì đang siết chặt lấy eo cậu. Jonghyun thì như muốn bùng nổ lắm rồi. Anh đang tức lắm đây, anh đang nghĩ có phải vì chuyện của Jessica Jung vừa xong mà cậu trả đũa anh bằng cách cứ để cho cô ta ôm thế không. Đang thắc mắc thì tiếng nói khó chịu của cậu vang lên :

- Cô đến đây làm gì hả ?

- Em đến gặp chồng em mà.

- CHỒNG CÔ ? – Jonghyun và Key hét lên cùng lúc. Bốn mắt chạm nhau......

Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này ?

Jessica Jung lại còn một kẻ phá đám nào nữa kia

Những kẻ chen chân phá đám xuất hiện rồi

JongKey sẽ thế nào đây .............. ?

End Chap 16

Chap 17

Key’s POV:

Thật không thể tin được, tôi vừa bước xuống xe thì đã gặp ngay ‘cô ta’ rồi, thật là xui xẻo quá đi mà. WHAT !!!!!!!!!!!! CHỒNG. Cô ta còn muốn sống lành lặng với đôi tai còn màng nhĩ không thế. Sao tôi thấy mùi khét khét ở đâu ý nhỉ? Ô, có cả khói bay nữa này ????

Người đang đứng ở phía gió thổi đó là anh mà. Ối …… là anh. Chết tôi rồi, đại hoạ mất....

End Key’s POV.

Au’s POV :

Giữa trời Hàn se se lạnh, trước khu chung cư, có 3 bức tượng, à không chỉ có 2 thôi, hai bức tượng mỹ nam đẹp vô cùng. Một cô gái đang ôm bức tượng đang mặc đồng phục của Học viện SM, ôm rồi đung đưa miệng thì ngoác ra mà cười. Hai bức tượng nhìn nhau, quai hàm gần như sắp rớt xuống rồi.

- Cô gọi cậu ấy là chồng sao ? – sau một hồi bất động cuối cùng thì Jonghyun cũng đã cất tiếng lên được.

- Tất nhiên rồi- cô ta ngúng nguẩy trả lời.

- Đừng có linh tinh. Bỏ tôi ra- Key đã lấy lại được ý thức sau vài phút ...sốc. Cậu gạt tay cô ta ra khỏi cổ mình- Lee Sun Kyu, đùa thì cũng phải có chừng mực thôi. Cô là thư ký của ‘ông ta’ thì có liên quan gì đến việc tôi là chồng cô.

JiYong thỉnh thoảng vẫn kể cho Key nghe về chuyện của ‘ông ta’ mà, cô ta cũng từng là hàng xóm của cậu nữa, nhưng học giữa chừng thì cô ta bỏ, dùng tiền mua cái bằng giả xin tạm vào một công ty nào đó lớn lắm nhưng rồi vì trình độ không có bằng cấp đểu giả nên chẳng bao lâu bị đá ra khỏi đó. Được một thời gian thì ông ta đưa cô ta về làm thư kí cho mình.

Nhìn cậu gắt gỏng như vậy, anh cũng đỡ bực hơn, giờ thì cả hai đều nhìn cô gái đó với khuôn mặt đầy thắc mắc, cô ta nhăn mặt :

- Oppa đừng có gọi em bằng cái tên quê mùa đó đi. Bây giờ em là Sunny Lee. Ơ, thế oppa chưa biết việc là Tổng Giám đốc về Hàn để thông báo việc em được gả cho oppa sao?.... Em muốn ở lại hàn huyên với oppa một lúc nhưng giờ em phải qua công ty chút đã. Vậy nhé oppa.

*Phừng phừng*

Kìa kìa kìa, lấy nước dập lửa mau, tóc màu vàng mà cháy thì ra màu gì nữa, dập lửa đi kìa. Trước khi ngúng nguẩy bỏ lên cái xe màu hồng xỉn của mình, Sunny ôm chặt Key lần nữa, dụi mặt vào cổ cậu- với tầm nhìn của Jonghyun thì cô ta đang hôn vào cổ Key vậy ( mặc dù là còn một lớp khăn của anh đấy, nhưng vẫn tức ). Cậu cảm thấy cái khí nóng đang bao trùm không gian, khẽ quay sang nhìn anh, một nụ cười gượng gạo:

- Không có chuyện gì đâu anh. Cô ta nói linh tinh đấy mà, đừng để ý anh nhé.

Anh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng bước vào khu chung cư, tiến chậm về phía chiếc thang máy, cậu ngạc nhiên trước thái độ của anh rồi chạy theo anh chui vào thang máy. *Im lặng*. Cả hai không nói với nhau câu gì trong thang máy, chỉ nghe thấy tiếng thang máy lao vù vù, tiếng thở khẽ. Cậu đứng lùi hẳn xuống, sát vào phía trong của thang máy rồi khẽ liếc anh sau đó thì giấu mặt vào chiếc khăn của anh.

Cậu nhăn mặt. Và anh nhìn thấy.

Key mở cửa nhà- Jonghyun đứng sau nhìn chằm chằm vào gáy cậu.

Nếu như lưng và gáy của Key là hồng tâm để tập bắn và mỗi cái nhìn của Jonghyun là một viên đạn thì từ nãy tới giờ, ‘hồng tâm’ của chúng ta đã bị thủng lỗ chỗ như rổ rồi. Jonghyun không dời mắt khỏi Key từ lúc cậu cầm chìa, tra vào khoá, bước vào nhà, tiến vào bếp.

Reader: Liệu có nguy hiểm gì với Key nếu Jonghyun cứ nhìn như vậy không ?

Author: Ai biết. Tuỳ tâm trạng của ta. Đang phởn nên có hứng lắm hôhô.

Key đặt cốc lên mặt bếp, pha sữa, cậu thấy ấm nóng sau gáy mình. Trong tic tắc, cậu đã tự mắng mình rồi rủa thầm tại sao mình lại quay lại. Mặt của Jonghyun đang sát với mặt Key, cảm tưởng nếu chỉ một trong hai người khẽ chuyển động thôi: là hôn rồi.Hơi thở nóng của Jonghyun phả lên gương mặt của Key khi anh nói:

- Thật sự giữa em và ‘cô ta’ không có gì chứ? Đúng không?

- Th… Thật… mà

Key cảm thấy mặt của mình đang đỏ rần lên rồi. Cậu quay mặt đi để tránh, nhưng anh đâu để cho cậu đi đơn giản vậy chứ. Ở đời đâu có gì là dễ dàng như vậy chứ. Key cầm hai cốc sữa, dợm bước ra phòng khách thì anh lại chống hai tay, ghì cậu vào tường bếp dí mặt mình lại phía cổ cậu, thì thầm nhỏ:

- Không có chuyện chồng vợ gì phải không?

- Cái… Cái này, em không biết. Cô ta nói, là … ‘ông ta’- cậu hơi thấp giọng- ….hứa hôn cho em.

Cậu vừa nói mà vừa lần theo bờ tường mà chui ra ngoài, tìm cách thoát khỏi ‘vòng kìm kẹp’. Anh thấy cậu lẩn lẩn như vậy thì khẽ nhếch khoé miệng lên rồi liếc cái dáng đi ngượng ngùng của cậu ra phòng khách. Key co chân ngồi gọn trên sôfa, quơ tay vớ lấy chiếc điều khiển ti-vi, cậu ấn vào một kênh nào đó:

“ Giờ là màn comeback stage của SHINee với bài hát: HELLO *fangirl hò hét* ”

Anh đặt chiếc điều khiển trong tay cậu lên mặt bàn, anh áp hai tay mình lên má xoay mặt cậu vào mặt mình, anh nhìn vào đôi mắt sâu ấy…

End Au’s POV

Jonghyun’s POV:

Má em lạnh quá, chắc tại đứng dưới trời đông nói chuyện với ‘con nhỏ đáng ghét’ ban nãy, tôi không ưa con nhỏ đó, ôm ấp thiên thần của tôi là tôi ghét. Chúng tôi cứ nhìn vào mắt nhau như vậy cả ngày được không nhỉ, chỉ cần được nhìn em tôi cũng thấy hạnh phúc rồi nhưng sao em lại mở mắt to hết cỡ mà nhìn tôi vậy. Em có biết em làm thế là thử thách tôi lắm không? Em có biết khi nhìn em ôm cái ‘con nhỏ đáng ghét’ ấy tôi muốn lao vào mà giật em ra mà hôn chùn chụt không chứ. Cam tội để ‘con nhỏ vô duyên’ kia ôm: PHẠT. Ai bảo cái mỏ chu chu ra thắc mắc làm chi

Tôi đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng đáng yêu ấy, tôi thấy vị dâu thoảng thoảng. Em bị bất ngờ nên chưa kịp có phản ứng gì hết, tôi tranh thủ đặt một tay lên gáy một tay đặt lên phần eo thon nhỏ của em, kéo em sát vào vào mình. Mắt em mở to hết cỡ để chăm chăm vào tôi mà quên không ‘ phòng thủ’, keke chỉ lợi cho tôi thôi, tôi đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng thơm mùi dâu ngọt của em, trêu vui cái lưỡi đang ‘đơ’ trong đó.

Em vẫn chưa hết ‘shock’ đâu, sự tỉnh táo của em đang bay bổng đâu rồi nhỉ? Chứ nếu thường ngày thì việc tôi nằm đè lên người em trên sôfa mà ôm mà hôn thế này đã bị đá ra từ lâu rồi, có khi còn bị những UFO tới tấp vào đầu ấy chứ. Mà những ‘vật thể bay không xác định ấy’ chắc chắn là không có nhẹ nhàng đâu.

Nhưng tôi nghĩ đến những ‘kết cục đáng sợ’ đó làm gì vậy nhỉ? Trước mắt thì tôi cứ tận hưởng cái khoảng khắc đáng nhớ và cái vị ngọt đặc biệt này đã. Thật sự cả đời tôi chưa từng nếm vị ngọt của thứ gì mà lại làm tôi mê mẩn thế này, tôi thật chẳng muốn buông em ra luôn.

Oh no baby, em lấy lại được ý thức rồi sao ……

End Jonghyun’s POV.

Au’s POV:

Jonghyun cứ mân mê đôi môi của Key, thực sự là anh mê mẩn nó rồi, anh cứ đưa lưỡi vào trong miệng cậu, đưa lưỡi cậu lên xuống nghịch ngợm, rồi vuốt những chiếc răng trong khuôn miệng cậu. Anh chắc sẽ cứ đè cậu trên sôfa thế nếu như cậu không lấy lại ý thức kịp thời.

Key giật mình và nhận ra tình trạng đơ của mình đang bị ‘lợi dụng’ bởi một con cáo tóc vàng, cậu đẩy anh ra nhưng … dễ dàng vậy sao. Ồ, không đâu, Jonghyun lại cảm thấy thích vì cậu không trong tình trạng ‘bất động’ nữa, lại càng ghì cậu chặt hơn mà hôn, người ra sức đẩy để thoát kẻ thì cố mà ghì để ôm với hôn. Nếu như …

‘ MEO MÉO MEOOOOOO’

Một chú mèo đen ở đâu đó nhảy qua cửa sổ, rớt thẳng xuống đầu Jonghyun. Anh giật mình, khẽ rời ra khỏi đôi môi đỏ của cậu mà tức giận tóm cổ con mèo đang bới mái tóc vàng của mình ra, cậu cũng tranh thủ thoát ra khỏi ‘vòng kìm kẹp’ trong cái bĩu môi tiếc nuối của ‘kẻ lợi dụng’.

‘ MÉO MEO MÉOOOOOO’

Con mèo vùng vẫy. Anh đang tính quăng nó ra ngoài thì:

- Thả Han Jay HeeBum xuống mau!- giọng nói như vang lên từ địa ngục vậy.

Đang xách cổ nó mà tống ra ngoài thì chất giọng ‘nhẹ nhàng’ đó vang lên đầy đe doạ- Kim Hee Chul đã đến, Jonghyun chột dạ …

- Ai da, Jonghyun à, em dám cầm bảo bối HeeBum của Rella hyung như vậy .. chậc chậc… em chết chắc rồi.- Min Han khoái trá cười khi bản mặt Jonghyun xanh lại còn của Hee Chul thì đỏ tưng bừng.

- Noona, Hyung ….- Key thò mặt ra từ trong bếp. Ban nãy khi vừa thoát ra khỏi vòng tay anh, cậu ‘ bay’ thẳng vào bếp với tốc độ ‘ánh sáng’, lẩn vào đâu đó với tốc độ ‘âm thanh’, nghe thấy tiếng của Hee Chul và Min Han mới dám thò đầu ra.

- Bummie …….- Min Han lao đến ôm cậu- Ui sao mặt bé cưng của noona lại đỏ thế này, em sốt sao?- cô vừa xoa xoa đôi má vừa áp tay lên trán cậu kiểm tra.

- Ưm…dạ không noona à- cậu kiếc xéo cái kẻ đang nằm bẹp dí dưới sàn do dính ‘vài chưởng nhẹ hều’ của Đại Ác Ma Kim Hee Chul.

Chẹp, cũng đáng đời cơ, ai bảo cả cái hành lang rộng thế còn sinh ra cái cầu thang làm gì mà lại chạy vào nhà để trốn cơ chứ, chậc chậc, mới dính đất thôi vẫn lê lết được chứ chưa liệt, ai bảo dám xách cổ bé HeeBum cơ, cho chừa đi. Key trông anh như vậy cũng hơi ..xót xót nhưng kệ, đáng đời cái tội thích lợi dụng sơ hở của người khác làm điều xằng bậy cơ, ác giả ác báo thôi. Kha kha kha.

Min Han ôm bụng cười, vịn vào vai Key mà bước vào phòng khách, Jonghyun ‘thân tàn’ lết xác lên cái ghế sôfa mà ngồi khép nép, Hee Chul vuốt ve bé mèo đáng yêu của mình và xuýt xoa. Sau khi uống được ngụm nước, Min Han mới từ từ nói:

- Ừm Bummie này, em biết việc …. ‘lão già Kim’ kia về nước chưa?

- ‘Ông ta’ ạ, em vừa…. mới biết- cậu khẽ trả lời.

- Yeah !!! Cũng vừa mới về thôi, nhưng chả hiểu làm gì mà lại muốn nhờ vả Công ty H.M nữa đây - giọng Hee Chul đầy chán nản

- Gì cơ ạ ? – Key tròn mắt

- Thì là công ty của noona đó, ngoại trừ việc quản lý và ‘nối nghiệp’ gia đình, thì noona cũng phải có ‘của hồi môn’ chứ, cái công ty đó là ‘của hồi môn’ đấy. Noona là Tổng Giám Đốc đây, hôm nay noona vừa tiếp ‘ông ta’ nè, ông ta nói là muốn hợp tác này nọ. Sao tự dưng lại về Hàn Quốc mà hợp với hiếc chứ.

- Em không quan tâm.

Key trả lời với giọng lạnh băng. Không phải là cậu không muốn quan tâm đến cha mình đâu, chỉ là ông ta đã quá độc ác với mẹ cậu, cậu luôn ghi nhớ điều đó và đã thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta cả. Không bao giờ.

Mọi người nhìn cậu. Im lặng. Được một lát Han nói tiếp:

- Và… noona cũng muốn hỏi em một chút. Em sắp cưới sao?

- Cái gì cơ? - 2 cái miệng ngoạc ra một lúc làm con HeeBum giật bắn mình.

- Yah, tụi bay làm trò gì thế hả? – Hee Chul nạt

- Ờ thì đó, sáng nay noona có nói chuyện và bàn hợp đồng đối tác ông ta nói là: sắp tới con trai ông ta cưới, mời noona tới dự. Để xem tình hình của công ty ổng hơn nữa con dâu ổng từng là Trưởng phòng của khu gì đó từng ở công ty, nên muốn gặp mặt bạn cũ bla bla gì đó. Nghe ông ta nói tên thì noona nhớ cô ta bị đuổi được hơn 1 năm trước do làm giả bằng cấp xin vào công ty mà, bản báo cáo đó noona là người ký mà. Tên là cái gì nhỉ, à à à là Lee Sun Kyu.

*ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG*

Chẹp, không ổn rồi. Thu quần áo thôi, mưa to kèm theo giông gió sấm chớp giật kìa.

Dường như hai lỗ tai của Jonghyun đang nhả ra toàn một đám khói màu đen, Key thì xanh mặt lại, chợt thót tim khi nghe thấy tên cô ta. Có hai kẻ ngớ ngẩn nhìn họ. Kẻ ôm con mèo đen trên tay ghé vào tai kẻ còn lại mà thì thầm :

- Tụi nó ăn nhầm gì sao, mặt đần ra vậy ?

.

.

.

Key ngồi trên xe của Jonghyun mà lòng thấp thỏm, cậu sợ rằng anh sẽ hỏi là .....Tự lầm bầm mắng chửi sao cái con đường tới trường tự dưng dài thế không biết, cậu dựa đầu vào cửa kính. Ai da, cuối cùng cũng đến trường rồi, so với cái không khí riêng tư trên xe với anh, tới những nơi đông người để nói chuyện thoải mái hơn chút.

Mặc dù giờ cậu muốn ở riêng với anh

Chỉ anh thôi

Cậu muốn nói với anh tất cả

Về quá khứ

Về chính bản thân cậu nữa

Nhưng.....

Tất cả chỉ vì cậu vẫn ngại ngùng

Jonghyun vừa mới choàng tay đặt lên vai Key, khẽ kéo cậu về phía mình, bước trong sân trường thì :

- Jonghyun oppa ~~~~~ - cái giọng nhão nhoét phá đám

Cả hai quay người lại, là Jessica. Cô ta thật đúng là một ‘cây hồng di động’. Chiếc quần bó màu trắng được che gần hết bởi chiếc bốt hồng cao, chiếc áo lên cổ lọ màu tím cũng bị ‘lu mờ’ bỏi chiếc áo khoác dài hồng luôn, cái mũ nồi kết bằng sợi len hồng trên mái tóc vàng của cô ta cũng đặc biệt không kém. Hồng loè loẹt hẳn thì chả sao, hồng nhạt phơn phớt nhẹ nhàng thì không chơi, tại sao cô ta cứ dùng cái kiểu màu nhờ nhờ này thế. Sợ thật.

Cô ta lao đến ôm lấy cánh tay anh, đu đu nũng nĩu, Key nhìn Jessica với ánh mắt toé lửa.

- Ah, cậu là KimBum lớp S5 đúng không ? Tôi là Jessica Jung lớp S9. Cậu quen với Jong oppa sao?

- Ờ ờ chào cô. Yeah, có quen. Xin lỗi tôi có việc phải đi trước.

Nói rồi cậu bỏ đi trước, anh ngạc nhiên trước thái độ của cậu, định chạy theo thì cái cánh tay bị giữ rịn kia cản trở:

- Oppa ah~~ sao hôm nay oppa đến muộn thế làm em chờ mãi.

- Tôi đâu có bắt cô phải chờ tôi đâu- anh trả lời, giọng lạnh băng.

- Sao oppa lại nói vậy chứ, người yêu thì phải có trách nhiệm chờ nhau chứ, cần gì phải nói.

- Cái gì- anh quay mặt sang nhìn cô ta- Người yêu ư?- anh cười khẩy- cô ảo tưởng vừa thôi Jessica, cô nghĩ gì mà nghĩ rằng tôi yêu hay là người yêu của cô cơ chứ. Nhầm rồi, chúng ta ư? Chả liên quan gì đâu. Có muốn lấy hay muốn yêu, đến gặp 2 ông bà nhà họ Kim ấy, chứ Kim Jonghyun này có chết cũng không lấy cô đâu.

Nói rồi, anh quay lưng đi thẳng, Jessica đứng phía sau nhảy cẩng lên, tay vẫy vẫy liên hồi, mồm gào to:

- Oppa, oppa lạnh lùng quá, nhưng em thích vậy. Oppa ~ Saranghae – cô ta hét cho đến lúc bóng của Jonghyun mất hẳn. Một nụ cười mỉm – Oppa nghĩ rằng em sẽ từ bỏ sao, không đâu. Những gì thuộc về em chỉ được là của em thôi, em sẽ làm mọi việc để sở hữu chúng cho riêng mình.

Cô ta tự nói với mình rồi ngúng nguẩy quay đi nhưng rồi

‘Bộp’

Cô ta bị mất thăng bằng về phía sau, đôi bốt gót nhọn ‘góp phần’ nên sau cái ‘bộp’ là một cái ‘bịch’, bàn toạ của cô ta an vị trên đất. Cô ta oang oang cái mồm:

- YAH, đứa nào mà đi đứng không chịu nhìn thế hả. Đâm vào mà không chịu xin lỗi sao.

Cô ta to mồm mắng nhiếc mà không biết nhân vật mà mình va vào là ai.

- Ngậm bớt mồm vào đi, thật là mệt tai quá. Cô đi mà mắt mũi dính trên trán còn ngửa mặt lên trời, còn nói gì ai nữa.

- Cái gì cơ?- cô ta ngước mặt lên nhìn. Định quát tháo lại, nhưng rồi cô ta lại chột dạ.

Cô gái mà cô ta đâm vào không phải là một kẻ đơn giản, cô ta nhìn bàn tay trái đang di di cái vai phải do va phải cô ta: vết săm hình con rồng. Trong vài giây, cái trí não ngắn của cô ta đã hoạt động sau một thời gian quá dài nghỉ ngơi: không chừng đây là xã hội đen.

- Cái gì là cái gì. Đường không rộng rãi lắm đâu, có muốn nằm ngồi thì cũng gọn gọn vào giùm đi. Mắt kém không được đường thì hiểu, tai có bị khiếm thính hay mắc chứng không hiểu tiếng người không. Nếu không thì dẹp đường ra đi.

- Thôi mà noona, bỏ đi mà. Chỉ là va quệt thôi mà- cô gái đi cạnh giật tay áo của người kia rồi quay sang nói với Jessica- Xin lỗi, noona tôi hơi nóng tính.

- Ah...ah... không... không sao đâu ạ, cũng tại em bất cẩn ạ- cô ta lại giở ‘món bài đểu giả’ ra

- Việc gì phải xin lỗi. Cô ta đâm vào noona mà, Seung Ah à, em xin lỗi làm gì tổ tốn công cơ chứ.

- Han noona à, nhịn xíu đi.

Min Han thoáng cau mày rồi bỏ đi thẳng, Seung Ah kéo Jessica đứng dậy rồi vội vàng cúi chào đuổi theo Han. Jessica nhìn theo lưng cô gái mặc ‘như hè’ : chiếc quần lửng màu rằn ri và chiếc áo phông đen dài gần đầu gối, chân đi giày converse tím hậm hực đi trước, để cô gái mặc chiếc váy len mỏng màu đen trên đầu gối một chút đang lật đật chạy theo sau.

Jess bỗng cảm thấy hơi lạnh sống lưng khi nhìn thấy cô gái tên Han đó. Chỉ là tự nhiên cảm thấy chạy dọc sống lưng một cái lạnh thôi. Lần đầu tiên gặp mà đã vậy, cô ta tự nhủ sẽ không phải gặp lại người đó lần nữa. Vừa đi vừa tự lẩm bẩm một mình, đầu cô ta mới thoáng nhớ ra là mình còn phải qua lớp S5 có việc nữa .

*Ở trên một chiếc ô to màu đen nào đó*

- Có cần phải vậy không em gái ? – Hee Chul nói vào chiếc di động màu hồng của mình.

*Cạnh đó*

- Trả em miếng bánh đó mau

- Vô lý vậy Minnie, em ăn được 2 miếng rồi anh đã được miếng nào đâu

Kim Min Han đã đến trường của JK rồi

Liệu Min Han tính làm mưa làm gió gì ở đây nhỉ ?

ChulHan lại sắp giở trò quái quỉ

Liệu những người gánh chịu những trò đùa tinh quái ấy

Có chịu nổi không nhỉ ?

Ai biết đâu ....

End chap 17.

Chap 18

Au’s POV:

Key ngồi một mình trên sân thượng, cậu hướng mặt mình lên đón mấy sợi nắng nhạt. Tâm trạng có vẻ không vui lắm. Đôi mắt cậu tuy đang nhắm, nhưng đuôi mắt thì xuôi xuống dưới, trông chẳng có tí sức lực nào cả, như đang sầu não lắm

Gió nhẹ, tóc Key khẽ bay bay, cậu tì tay lên lan can sắt. Lạnh. Cậu tựa cằm lên tay mình. Gió nhẹ vẫn thổi. Một vòng tay từ đằng sau ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên vai cậu, hai đôi má lành lạnh áp vào nhau:

- Em sao vậy? Sao ban nãy em đi nhanh vậy?

- Hửm? Anh. Em không sao. Chỉ là…. Em không thích cô ta lắm

- Jessica hả. Có ai ưa nổi cô ta đâu. Mà chỉ đơn giản là không thích thôi sao- một nụ cười nham nhở trên môi Jonghyun.

- Gì chứ ?- và tất nhiên cậu đủ thông minh để hiểu anh đang ám chỉ điều gì- Em có phải là con gái đâu mà anh nghĩ em sẽ... ghen chứ. Ngốc

- Ô, anh có đụng chạm hay đả động chút gì đâu. Chưa đánh đã khai rồi- Jonghyun nở một nụ cười gian tà

- Anh.... đúng là miệng lưỡi lươn lẹo- cậu bĩu môi

- Lưỡi có xương đâu- anh nói rồi nhanh cúi xuống hôn nhanh vào đôi môi đang bĩu ra đó.

Key bị bất ngờ nên chẳng kịp phản kháng, nhận thức được thì đã bị ai đó kéo đổ ập vào người rồi khoá lại bằng một vòng tay rắn chắc rồi. Áp má lạnh vào lồng ngực nóng hổi, cậu cảm thấy giây phút đó thật hạnh phúc.

Ước sao mãi như thế này

Thời gian à, dừng lại đi, một chút thôi.

Cậu khẽ quay mặt lại, đương áp chiếc mũi lạnh của mình vào chiếc ngực ấm áp của anh thì ‘kẻ-cơ-hội-mang-tên-Jonghyun’ đã hôn chóc lên đó rồi cười khoái chí mặc cho khuôn mặt cậu đang đỏ lựng lên :

- YAH, đứng lại ngay cho em. YAH, con khủng long lùn lai dê kia. ĐỨNG LẠI

Key rượt theo cái kẻ tóc vàng đang chạy trên hành lang với nụ cười khoái chí trên mặt. Có ai đó đang nhìn họ….

- Thoắt cái đã không thấy đâu rồi. Chân ngắn mà lẩn nhanh thế không biết- Key chống tay vào hông, tự lầm bầm với chính mình, cậu bị mất dấu anh rồi.

- KeyBum sshi…

- …- cậu quay lại phía sau khi nghe tiếng gọi, là …- Jessica sshi, cậu chưa vào lớp sao.

- Cậu cũng thế mà- cô ta cười

- À ừ thì… tôi nghỉ tiết hôm nay- cậu ngãi đầu, nói lảng đi

- Tôi thì chả thích học chút nào, đang ở ngoài này hóng gió chút thì gặp cậu – cô ta nói dối mà chẳng chớp mắt- Đằng nào thì chúng ta cũng bỏ tiết này rồi, kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện một chút được không, KeyBum sshi?- cô ta nghiêng đầu tỏ vẻ dễ thương

- Ừm…..- cậu ậm ờ. Cậu có một chút gì đó hơi lo lắng về người này.

Cả hai đang ngồi trên chiếc ghế đá ở ngọn đồi phía sau trường, Key giơ lon nước ra trước mặt Jessica:

- Cảm ơn- cô ta trả lời

- Ừm ....

- ........- cả hai đều im lặng

- KeyBum sshi này, cậu và Jonghyun oppa có quan hệ như thế nào vậy ?- cô ta cất tiếng sau một lúc im lặng, khẽ quay sang cậu, nghiêng đầu rồi nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt chứa những ánh nhìn ....không có mấy gì là thiện cảm

- Ừm, chúng tôi.....

- Hai người là bạn thân phải không ? Jonghyun oppa chở anh đi học này rồi còn cười đùa bá vai anh nữa, anh thân với Jonghyun oppa chắc biết về việc em và anh ấy có hứa hôn chứ ?

- ...- Cậu không nói gì, chỉ nhìn xuống lon nước trong tay, đưa lên miệng hớp một hớp rồi bâng quơ nhìn vào khoảng không.

- Hai gia đình chúng tôi đã có hôn ước từ trước nhưng Jonghyun oppa không thích việc hứa hôn này, tôi là phận gái nên ‘cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy’ thôi, nào dám cãi. Nhưng anh ấy lại khác nhưng nếu cuộc hôn ước này bị huỷ bỏ ....

- ..thì cả hai bên sẽ cùng bị bất lợi đúng không.- cậu tiếp lời và lập tức nhận được cái gật đầu của cô ta

- Đúng vậy

- Nhưng ...có liên quan gì đến tôi mà cô lại nói với tôi ?

- Không, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là tôi thấy chúng ta .......

*Trong khi đó*

‘Bộp’ - lại tiếng va.

- Ui da, cái số va đập của tôi. Cái lưng khốn khổ của tôi- Min Han than vãn

- Han unnie à, unnie không sao chứ- Seung Ah lon ton chạy lại

- Á, hai noona đang làm gì ở đây vậy- Jonghyun tròn mắt nhìn Seung Ah đỡ Min Han dậy nhưng rồi trong tích tắc, anh nhận ra được sự nguy hiểm mình đang gặp phải, liền dí hai tay lên bịt chặt lỗ tai

- KIM JONGHYUN, CẬU ĐI ĐỨNG CÁI KIỂU KHỈ GÌ THẾ HẢ? SƯNG TRÁN TÔI RỒI ĐÂY NÀY!!!!!!- Min Han tru tréo

- Ai da, em xin lỗi mà noona, em vô tình đâm thôi mà T^T đừng hét nữa đau tai em. Mà sao noona lại biết trường em mà đến.

- Liệu thần hồn đấy- Min Han lườm- Thì đến chơi thôi. Kéo Minnie với nhóc Rùa đi cùng, nhưng tụi nó ngồi trên xe ăn bánh rồi vào lớp luôn rồi, nên giờ noona mới phải đi tìm lớp của 2 đứa đây. Mà Bummie đâu.

- Ừm em…ấ…y- anh quơ quơ tay về phía sau- Ớ, đâu rồi, ban nãy vẫn còn đuổi theo em mà.

- Aishhhh, sao lại thế? Đang có chuyện quan trọng mà- nói rồi Min Han quay đi bước ra sân trường…tìm Key…

- Haizzz, Han unnie mới biết được tin về vụ cưới hỏi gì đó của Key nên đang đi tìm để báo đó mà – Seung Ah giải thích cho cái mặt nghệt ra của Jonghyun hiểu, nhưng rồi…

- Dạ..HẢ ????????? CƯỚI !!!!! HAN NOONA AH~~~~!!!!!!!!- anh trợn tròn mắt, vội đuổi theo bóng Min Han ở cuối dãy hành lang. Seung Ah chỉ khẽ lắc đầu.

.

Jessica đã vào lớp học tiết 2 rồi, giờ chỉ còn mình cậu ngồi đây, cậu nghĩ vẩn vơ về những lời mà Jessica đã nói:

***** Flash back *****

- .. tôi thấy chúng ta… giống tình địch lắm. Phải không?

- Hả -cậu tròn mắt, cô ta biết sao- ……

- Ha, thôi bỏ cái sắc mặt ngạc nhiên đó đi- giọng nói của cô ta thay đổi hẳn, nó như đang đay nghiến Key vậy- Tôi biết tỏng rằng hai người đang hẹn hò với nhau rồi, Fan Club của BlingKey couple đông đảo lắm mà.

- Ý cô là gì?- cậu xoay mặt, nhìn cô ta

- Chả có ý gì cả- cô ta cười khẩy- Chỉ là cảnh cáo tránh xa Jonghyun-của-tôi ra thôi. Anh ấy là CỦA TÔI, nên cậu hãy BỎ CUỘC ĐI. Cậu không xứng với anh ấy.

- …. Tại sao tôi lại phải bỏ cuộc? Dựa vào đâu mà cô nói thế?

- Dựa vào đâu ư, đơn giản vì anh ấy là của tôi thôi, hơn nữa cậu không yêu anh ấy vậy nên đừng có bám riết anh ấy nữa đi.

- … Cô đang ngộ nhận đấy à?

- Ha, vậy thì anh dám nhận là mình yêu anh ấy nhiều như anh ấy yêu cậu không…..

- Tôi….

- Tôi biết thừa, cái cách cậu nhìn Jonghyun oppa chỉ đơn giản là thích hay gọi là có một tình cảm khác thường thôi chứ chẳng có chút gì gọi là YÊU cả. CẬU KHÔNG YÊU ANH ẤY.

- Cô im đi!- cậu gắt

- Thì im- cô ta đứng dậy- Tôi vào lớp học tiết 2 đây, cậu cứ ngồi vậy nhé. Và nhớ lời tôi, chia tay với anh ấy đi- rồi cô ta quay ngoắt đi.

Cậu dựa lưng vào băng ghế đá.

Một tiếng thở dài

Một người đằng sau lùm cây đã nghe câu chuyện của hai người

Một cái lắc đầu.

***** End Flash Back*****

Cậu nhìn vào khoảng không…. Cậu nghĩ về những lời cô ta nói…. Cậu tự hỏi bản thân: liệu cô ta nói có đúng không nhỉ? Anh đối với cậu: là tình yêu. Cậu đối với anh: có thật là một tình yêu trọng vẹn không?.......

Nghĩ miên man cậu không thấy bóng ai đó từ đằng sau tiến tới. Rất nhẹ nhàng …

.

.

.

- Han noona ah~~~- Jonghyun chạy với theo

- Có gì?- Min Han quay lại hỏi

- Ừm, dạ không có gì….

- Ô hay, không có gì sao lại gọi – cô đánh vào đầu anh

- Ai da. Thì là em định hỏi về vụ cưới xin của Key ấy mà.

- À à à, ờm. Chẳng biết là lão già kia đang toan tính cái gì nữa, lịch đính hôn sẽ vào ...5 ngày nữa kia kìa. Tổ chức vào buổi tối nữa chứ. Aishhhhhh

- .......- đơ toàn tập

- Này này...NÀY. Ô hay thằng bé này- cô quơ quơ tay trước mặt kẻ đang đứng ..chết lâm sàng đó. Sau một hồi không thấy sự tiếng triển về việc đánh thức anh, cô ung dung bỏ đi và ..hát.

Min Han không đơn giản thế đâu

Cái đầu kia đang có rất nhiều kế hoạch phá đám rồi đó

Chứ tại sao lại lôi Hee Chul đi cùng

Kim Hee Chul và Kim Min Han chưa bao giờ là 2 kẻ đơn giản

- Hyung à, mọi thứ cần phải được chuẩn bị sẵn sàng vào thứ ba, thứ tư chúng ta sẽ triển khai kế hoạch.

- [.....]

- Vâng. Em biết rồi. Không thể để xảy ra sơ suất được. Không thể để tương lai của Bummie rơi vào tay lão gì hám tiền mê gái đó được.

- [....]

- Em biết rồi. Hyung về trước đi, em sẽ bảo người mang xe tới về sau.Vâng, bye hyung.

Min Han gập chiếc di động lại, cô tựa mình vào gốc cây, trong đầu kiểm tra lại kế hoạch của mình và Hee Chul đã bàn.

- Mọi việc phải cẩn thận- cô tự nhủ với mình.

..........

- Onew mới ra ngoài rồi thưa Chị Cả.

- [......]

- Có HaeHae đi theo rồi Chị đừng lo, chúng em sẽ theo sát. Hee Chul vừa mới về rồi và đã chui tọt vào phòng làm việc rồi ạ.

- [……]

- Vâng, chúng em sẽ cẩn thận.

- [....]

- Vâng, em xin lỗi. Em biết rồi

- […..]

- Dạ. chào Chị Cả.

Eunhyuk gập chiếc di động lại, nhẹ nhàng bước ra khỏi WC

.

.

.

Cả ngày, Jonghyun thì thơ thẩn như một kẻ trốn trại, Key cũng tâm hồn treo ngược cành cây, rốt cuộc là cả giờ học hai người đều cả được chữ nào vào đầu cả. Cuối ngày, anh thì phải đi xe về một mình do Min Han đã ‘bắt cóc’ cậu về cùng rồi.

.

.

.

- Em tính sao ?

- Tính sao là sao hả noona ?- cậu thở dài trả lời

- Em định để cuộc đời em chấm dứt chỉ vì cái tính hám tiền của lão ta sao ? Em sẽ lấy cái con bé Sắn Siếc kia thật sao ?

- Tất nhiên là em không muốn như thế rồi. Nhưng noona có nghĩ rằng lão ta có chụp thuốc mê, bắt cóc em rồi uy hiếp bằng những người bạn chưa. Em nghĩ kẻ thủ đoạn đó sẽ chẳng từ cách nào để có được hợp đồng béo bở này đâu- cậu nghĩ đến ban sáng

- Noona hiểu- cô gật đầu đồng tình- Nhưng em khỏi lo, noona đã có kế hoạch giải cứu em khỏi phi vụ lần này rồi- chiếc răng nanh nhọn chợt sáng lên ....

- Gì vậy noona ?- cậu cũng rất ngóng chờ

- Em cứ đi dự lễ cưới hay đính hôn gì gì đó đi – cô bình thản nói

- HẢ ? Noona đùa em hả ?- mặt cậu mếu máo- Có ghét em thì nói ra chứ đừng đưa em vào chỗ chết như vậy chứ.

- Vớ vẩn. Noona chỉ nói là em ĐẾN DỰ chứ có nói là em LẤY con nhỏ đó đâu.

- Nhưng....

- Yên tâm đi cưng. Noona sẽ không để con nhỏ đó làm gì cục cưng của noona đâu. Nha. Yên tâm đi

- Hức......

- Thế này nhé *rì rầm rì rầm*

Kết thúc cuộc trò chuyện trên xe

*Buổi tối- nhà của Jonghyun*

- Haizzzzzz.......- anh thở dài, ném mình lên chiếc giường. Anh vùi mặt vào đống chăn gối.

Những lời nói của Seung Ah cứ ám ảnh rồi vang vọng trong đầu anh mãi mà chẳng chịu dứt. Trời đất ơi, cưới, trong tuần này, vài ngày nữa .... ? Thật muốn điên cái đầu, anh cứ úp mặt vào những chiếc gối. Nhưng rồi chợt nhớ ra, anh bật dậy tay quờ quạng ..

*Ở nhà của Key*

Cậu nằm trên giường, đặt cánh tay lên đôi mắt mỏi nhừ, cậu nhớ lại ‘kế hoạch’ mà ‘noona đáng yêu’ đã vẽ ra cho cậu rồi vẩn vơ thế nào lại nhớ đến câu nói của Jessia về anh. Thật mệt quá đi mà. Đang mơ màng với những suy nghĩ, cậu giật mình khi thấy máy điện thoại của mình rung :

‘ Mai anh sẽ đón em nhé. Muộn rồi , em ngủ chưa ?

From : My Hyunnie’

Cậu khẽ mỉm cười khi đọc dòng tin nhắn. Đặt màn hình điện thoại lên môi nghĩ ngợi (nhưng trông cứ như là cậu hôn cái tin nhắn đó ấy), phân vân một xíu rồi cậu trả lời:

‘ Hihi, muộn thật nhưng em chưa ngủ được. Hình như tại đang nhớ ai đấy

From: Yeobo~~~’

Anh bật cười khi nhận được tin nhắn rồi lại tít tít trả lời:

‘ Honey nhớ anh phải không ~~~~ -^-^- Anh biết mà

From: My Hyunnie’

- Ha ha ha ha ha- cậu bật cười một mình

Trời đất ơi, đêm nay chắc Key sẽ sái quai hàm mất, cậu còn chưa dứt trận cười vì cái tin nhắn của mình gửi đi thì nhận được tin trả lời của anh. Thật là dễ thương quá đi đồ chaki ngốc….Cả đêm cả hai cứ nằm sấp trên giường của mình mà nhắn tin với người kia rồi tự cười . Cho tới 2h sáng Jonghyun lo cho sức khỏe của cậu mà bắt phải đi ngủ không thì chắc hai kẻ này nằm nhắn tin cho nhau tới sáng đi học luôn quá.

BlingKey thật dễ thương …..

.

.

.

*0h30’ đêm*

- Hyung à, nếu như đặt ở đây liệu có sợ không phủ hết được đám khách mời không?

- Hyung nghĩ nếu chế đặc một chút chắc không sao đâu? Hannie thấy được không?

- ….Anh nghĩ nên theo ý HanHan mà dịch nó gần ra chút xíu đi em. Đặt dưới lẵng hoa cũng được, chứ nếu để ở cạnh như vầy khó lắm.

- Đúng đó Rella hyung. Nếu muốn nhanh gọn nhẹ thì cứ cho một phát đấy là rảnh nợ

- Cũng được. Vậy quyết định đặt ở dưới cái lẵng hoa đi. Hannie à, vậy thì từ tối mai chúng ta sẽ bắt tay vào chế nhé.

- Tuân lệnh công chúa *chụt*

- Hai ông ơi, còn có người thứ 3 ở đây nhé. Lịch sự chút đi

HanChulHan tụ họp nhau chuẩn bị kế hoạch tại một nơi nào đó trông tối tăm quá đi …

Có vẻ rắc rối rồi đây

HanChulHan đang sắp xếp kế hoạch giải cứu Key

Liệu sẽ thế nào nhỉ

JongSica là thế nào đây? Key đã nhận ra được tình cảm của bản thân chưa

Tại sao cậu lại chưa có tình cảm với Jonghyun

Mọi thứ đang được hé dần

Mấu chốt là: Vụ đám cưới lần này đây…..

End chap 18

Chap 19

Au’s POV:

Chán

Từ duy nhất trong đầu cậu nghĩ được trong lúc này.

- Mọi người thật là đáng ghét. Tại sao lại không cho phép em ra ngoài chứ- Key lầm bầm

Vâng, chuyện là thế này: vì chỉ còn vài ngày ít ỏi nữa là đến ngày ĐÍNH-HÔN của Key, mà ‘lão già’ kia chưa thấy động tĩnh gì gọi là ‘ra tay bắt về’ cả, nên Min Han phối hợp cùng HeeChul với Jonghyun quyết định sẽ nhốt cậu trong nhà và không cho phép ra ngoài. Đồ ăn đã dự trữ được chuẩn bị đủ một tuần, hơn nữa tối nào anh cũng đến với cậu và mang một đống thức ăn rồi, khỏi lo đói.

Chắc là an toàn thôi vì dù sao thì…

*****Flash back*****

Nghĩ miên man cậu không thấy bóng ai đó từ đằng sau tiến tới. Rất nhẹ nhàng …

“HÙ”

-AAAaaaaaaaaaaaaa… Ôi giật cả mình. HYUNG!!!! Hyung làm em giật mình đấy.

Key nói rồi đập đập ( mạnh ) vào tay của JiYong.

- Ha ha ha. Hyung xin lỗi, tại thấy em cứ đần mặt ra.

- Nè, hyung vừa phải thôi nhé. Đừng thấy em hiền mà nạt.- cậu hất mặt.

- Ha ha ha – JiYong cười ngặt ngẽo- Phải rồi, em trai của hyung “hiền” lắm mà…..- sau một hồi nắc nẻ cười, JiYong lấy lại vẻ mặt nghiêm túc của mình- …Key này, hyung có chuyện muốn nói với em.

- Dạ?

- Việc “ông ta” trở về Hàn Quốc và muốn em thực hiện một cuộc đính ước…

- CÁI GÌ ?????????

- Bình tĩnh nào!

- Bình tĩnh? Hyung bảo em bình tĩnh thế nào đây. Hyung nói em bình tĩnh sao. Cái lão già đó âm mưu để em lấy một con nhỏ ….nào đó để phục vụ cho cái công ty ngu ngốc của lão ta. Trời ơi, em phải bình tĩnh như thế nào đây chứ !!!!!

- Tai tôi – JiYong rền rĩ- Giảm volume đi cho hyung nhờ. Đó, em hiểu như thế là đúng vấn đề rồi đó….

- Nhưng có CHẾT em cũng sẽ không về đâu…

- …YÊN XEM NÀO, sao hôm nay em nói nhiều thế không biết- JiYong gắt gỏng vì nãy giờ cái giọng the thé của cậu cứ như nã thẳng vào đầu vậy.

- Em xin lỗi, tại…….

- Nhiều lời. Hyung lại không biết cái tính cái nết của em sau bao nhiêu năm đó sao. Đời nào em chịu về mà đính hôn đính hiếc...Và hiển nhiên là lão ta cũng hiểu điều đó. Em nghĩ là lão sẽ để yên rồi chờ em ngoan ngoãn trở về thôi sao? Không đâu! Em sẽ bị đánh ngất trên đường đi học về không thì một chiếc khăn tẩm ete lỏng hay thuốc mê sẽ chụp lấy em từ phía sau, rồi một kẻ nào đó sẽ xốc em lên vai mà vác về chỗ lão ta đó…

- Hyung…..

- Hyung phải đi rồi- JiYong nhìn đồng hồ- Sắp tới giờ lão ta họp xong rồi, hyung chỉ đến để cảnh báo em vậy thôi. Trong một thời gian tới, đừng đi đâu một mình, tốt nhất là ở nhà và khoá trái cửa lại đi. Vậy nhé….

- Ớ ớ, hyung …..

Cậu lớ ngớ gọi với theo. Những lời người hyung thân yêu của cậu nói, cậu kịp “tiêu hoá” rồi nhưng chưa kịp phản ứng để hỏi lại thì hyung ‘yêu quí’ thoắt cái đã biến mất dạng rồi.

Cậu thở dài…

*****End Flash Back*****

Giờ thì cậu đang rất chán, rất rất chán nằm lăn lăn tên cái giường của mình. Dù rằng biết là mọi người muốn cậu an toàn nhưng mà mọi người có hiểu việc sống chỉ có ti-vi với đồ ăn cùng bốn bức tường CỰC KÌ NHÀM CHÁN không. Cuộc sống của cậu trước khi được gặp anh cũng chán vô cùng, gần như chỉ là một vòng luẩn quẩn: dậy- đi học- về- ngủ- dậy …. Và cậu thật sự đã được sống lại lần nữa vì đã có thể đỏ mặt khi anh ‘thơm’ cậu vào ngày đầu tiên đó, cậu đã có thể bộc lộ được cảm xúc của mình chứ không phải đeo cái bộ mặt lanh tanh của mình nữa, cậu đã tìm lại được nụ cười của mình.

Chợt nghĩ đến anh, đến nụ cười lấp lánh của anh và những cử chỉ ân cần và dịu dàng, cậu khẽ đỏ mặt, một nụ cười nhẹ trên môi cậu …

*Trong khi đó, ở trường*

- Bummie đang làm gì nhỉ? Nhớ Bummie quá đi.

Vâng, lời than thở đó không phải là của ai khác mà chính là đại thiếu gia Jonghyun- người đang nằm bò trên bàn trong căn-tin mồm lẩm bẩm ‘nhớ quá…yêu quá…Bummie à ..’ trong 2 ánh mắt (cố gắng) thông cảm nhưng lại trong hàng trăm con mắt lo lắng (vì sợ người điên).

- Hyung à, chỉ còn 2 tiết nữa là kết thúc buổi học rồi, hyung có thể thôi tra tấn em và Minnie bằng những ‘câu hát’ như thế không? Em biết giọng hát của Kim thiếu gia ngọt như …thuốc và trong như …mực rồi, hyung đừng ca nữa mà

- Này này Choi Minho, em đừng có vì ghen tị với giọng hát Trời ban của hyung mà chê bai nó nữa đi *hất tóc* Nhưng thật sự hyung đang rất nhớ Bummie mà

- Hyung mà, đừng gọi umma của em bằng cái tên lạnh sống lưng đó đi – Taemin lè lưỡi- Em biết hai người là người yêu nên gọi nhau bằng tên thân mật nhưng mà ở chốn đông người thì đừng làm em sợ chứ

- Lee Taeminnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn……..- anh dài giọng

- Rồi rồi em thua đừng gọi nữa –Taemin bấu lấy cánh tay của Minho rồi trốn ra sau lưng

- Minho à – anh ngước cặp mắt long lanh lên nhìn đứa em mình

- Hả……..

- Minho ah~~~~~~~~~~~

- Này này đừng có nói là – ánh mắt van nài này, không lẽ là định …

- Minho ah~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Không đời nào!!!!!!!!!!

- Cứ vậy nhé, bye hai nhóc

- KIM JONGHYUN !!!!!!!!!!!

Jonghyn tí tởn nhảy ra sân lấy xe và giao ‘trọng trách cao cả’ cho Minho: xin phép nghỉ học. Nếu là nghỉ học cho nó văn vẻ chút chứ thực ra là cúp học có báo cáo thôi, vì Key từng nói rằng không thik anh cúp học bừa bãi nên thôi thì báo cáo vậy, đằng nào chả cúp. Anh vặn to volume của giàn loa, miệng hát theo bài hát :

Keep your head down

neon jeongmal yeppeujiman neomu dareun neoui sogi nan neomu duryeowo

Keep your head down

.

.

.

From: My Hyunnie

10 phút nữa anh sẽ có mặt ở cửa nhà em nhé yeobo ~~~

Key giật mình đọc tin nhắn. Trời ơi anh sắp đến, cậu nhìn lại tình trạng hiện thời của mình: nằm trên sofa với nguyên bộ pajama màu hồng, đầu tóc thì chưa chải lại còn đang ôm gối xem ti-vi nữa chứ. Thế có chết không cơ chứ, với tốc độ nhanh nhất của mình cậu lao vào trong nhà tắm…. Không thể để mất hình tượng trong mắt anh được …

~ Từ bao giờ Key để ý đến hình ảnh của mình trong mắt người khác thế?

Từ khi quen Jonghyun chăng ? ~

Mà bây giờ đang là giờ ăn trưa mà, vậy mà anh lại chuẩn bị đến, lại bỏ bữa trưa sao…Mà cậu vừa nằm ‘gặm’…haizzzz, vậy nếu đồ ngốc kia đói thì sao. Siêu thị cũng chỉ ngay dưới chân khu chung cư cậu sống thôi …hay xuống ù một chút mua đồ ăn lên chuẩn bị …

Lo lắng cho người yêu là tốt, nhưng không phải lúc nào cũng nên. Trường hợp này, thì ‘nhẫn tâm’ để người yêu nhịn thì kết quả sẽ tốt hơn đó ..

End Au’s POV

Key’s POV :

Vơ lấy chiếc áo khoác trắng trên móc, tôi mặc vội rồi chạy nhanh ra thang máy, xuống siêu thị dưới khu chung mua chút gì đó nấu cho anh vậy. Về trưa với tôi thế này chắc lại bỏ bữa thôi, mà anh đâu có gì là khoẻ lắm. Trông ăn chơi vậy thôi, làm trò ngốc….

Sao tự dưng trưa nay sảnh lại vắng thế nhỉ ? Gió điều hoà cũng mạnh nữa, sởn cả gai ốc. Tôi ngó quanh quất, đúng là hôm nay vắng thật, không có ai ở sảnh cả, bác bảo vệ còn dựa vào tường mà ngủ gật nữa chứ, đúng là …Siêu thị kia rồi, nhanh chân thôi nào.

Ah, trông ai quen quá, hình như là cô Bae hàng xóm thì phải ? Tôi cười rồi gọi to :

- Cô Bae, cô Bae, cô Ba………….ư ư ư……….

Ai bịt mồm tôi thế này, tôi đập vào bàn tay thô ráp đó, cái khăn đang bịt miệng tôi có mùi gì thơm thơm thế, tự dưng mắt nặng quá, buồn ngủ ghê ….Hyunnie ah~

End Key’s POV

Min Han’s POV:

Thật không thể tin được là Bummie cãi lời tôi, nó đã ra khỏi căn hộ của mình. Chỉ còn 3 ngày nữa thôi là đến cái ngày “đại hoạ” đó rồi, mà nó dám cãi lời tôi mà thò mặt ra ngoài. Thật không thể tin được, kế hoạch của tôi và HeeChul hyung đã được lên một cách chi tiết và cẩn thận đến vậy rồi mà chúng tôi không tính đến nước mà Bummie sẽ ra khỏi nhà và bị tóm chứ, đúng là sơ suất hết sức.

Jonghyun thì giờ như kẻ điên, mất hết cả bình tĩnh, hai bàn tay của nó cứ nắm chặt lại rồi nới lỏng ra liên tục không yêu, quai hàm thì cứng ngắc lại vì hai hàm răng đang nghiến vào với nhau, mắt thì trợn tròn ra nhìn vào thứ nào đó trên mặt bàn kính, mồ hôi cứ túa ra hai bên thái dương, hơi thở nặng nhọc..

Căn phòng quản lí của Onew giờ chật cứng người, Senorita cũng đóng cửa hôm nay. Sau khi Minho nhận được cú điện thoại đầy lo lắng của Jonghyun, Minho đã gọi ngay cho tôi. Khi đó tôi và HanChul đang xử lý nốt vài chuyện trong kế hoạch, cú điện thoại làm 3 người giật nảy mình, gọi tập hợp mọi người lại ở Senorita Club. Jonghyun lo lắng thấy rõ trên khuôn mặt, mặt của Minnie thì mếu máo, mắt thì ầng ậc nước như sắp khóc đến nơi, Jaejoong thì gục đầu trên vai Yunho lẩm bẩm “ Key không sao mà …”

- Thôi nào, chúng ta không thể nào ngồi đây mà thở dài hay lo lắng không cho Key được, hyung nghĩ chúng ta nên làm gì đó thôi – Hankyung hyung lên tiếng. Tuy rằng hyung bằng tuổi tôi tức là kém HeeChul hyung một tuổi đó, nhưng sự điềm tĩnh và chín chắn ở Hankyung làm tôi ngưỡng mộ, tính cách biết thời thế và chiều chuộng đó cũng là lí do “đại ác ma” bị cảm hoá mà đem lòng yêu thương say đắm đó. Tôi cảm phục nên mới gọi là hyung..

- Hyung cũng nghĩ thế, không thể ngồi không được – Rella hyung lên tiếng đồng tình

- Nhưng làm sao bây giờ- tôi hiểu họ muốn mọi người không oải tịnh thần lúc này nhưng phải làm gì bây giờ đây

- Tại sao lại để cho Key bị tóm – giọng của một ai đó vang lên

- JiYong hyung !!!!!!!– Taemin thảng thốt

- Là ai vậy Minie?- Yunho nhướn mày, tay vỗ vỗ vào lưng Jaejoong đang dụi mắt vào vai mình

- Là người thân của Key thôi, mọi người chỉ cần biết vậy là đủ

- Được, vậy anh làm gì ở đây – HeeChul hyung hỏi

- Tôi muốn hỏi tại sao lại để Key bị lão ta tóm hả ?????????????

- Chúng tôi không rõ nữa ……- tiếng Minho e dè trả lời, không khí lại chùng xuống

- Đã dặn đến vậy mà – anh ta cằn nhằn- Được rồi, vì không có thời gian nên tôi chỉ có thể nói với mấy người thế này thôi, ở một khách sạn cao cấp chứa đựng câu truyện tình văn học đẹp nhất đang giam giữ Key ở một căn phòng BD_ - anh ta nói nhanh, rồi để lại mẩu giấy trên mặt bàn

- Khoan đã- mọi người đồng thanh

- Đó là tất cả gợi ý mà tôi tìm được, hãy mau chóng tìm Key đi nếu không muốn thằng bé trở thành một chú rể bất đắc dĩ vào 3 ngày nữa- anh ta nói vội rồi biến mất

- Giờ phải làm sao hả noona- Minho nhìn tôi

- Còn làm gì nữa nhóc. Chúng ta phải tìm được Key đã rồi mọi việc sẽ tính sau- tôi trả lời

- Còn chờ gì nữa mọi người, nghiên cứu gợi ý thôi – HeeChul hyung hào hứng nói

Căn phòng trở nên ồn ào với tiếng bàn tán hơn. Jonghyun khẽ dựa đầu vào cửa kính, nhìn ra phía dòng song Hàn đằng xa, tay nắm chặt một sợi dây bạc, tôi nghe thấy tiếng Jonghyun nói:

- Anh nhất định sẽ tìm được em

Ánh mắt sắc lại và quyết tâm, tôi khẽ mỉm cười.

Bắt tay vào việc thôi

End Min Han’s POV

End chap 19

Chap 20

Au’s POV:

Mọi người chia nhau mỗi người một việc: Lee Teuk, SiWon và DongHae đến khu chung cư của Key, cố tìm thêm manh mối vụ bắt cóc. Junsu, KangIn thì đến công ty của ‘lão Kim’ thám thính động tĩnh. Yunho và HanKyung đang giở tới giở lui, soi mói tới mức muốn rách luôn cái tờ giấy gợi ý mà JiYong để lại: ở một khách sạn cao cấp chứa đựng câu truyện tình văn học đẹp nhất đang giam giữ Key ở một căn phòng BD_

Jonghyun thì vẫn đang đăm chiêu nhìn qua ô cửa, những giọt mưa pất phất làm mờ tấm kính, anh cứ nhìn xuống con đường tấp nập người đó mà hi vọng rằng: trong dòng người đổ xô đó, anh sẽ bắt gặp hình bóng quen thuộc hàng ngày ….Onew nhìn đứa em thẫn thờ mà thở dài, khẽ liếc về cuối căn phòng- nơi HeeChul, Min Han và JaeJoong đang đứng nói chuyện với nhau.

*Noona neomu yeppeo

Michyeo

Replay Replay Replay

Chueogi nae mameul halgwieo

Gochyeo

Replay Replay Replay*

Căn phòng im ắng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Min Han, khẽ nhíu mày cô nhìn vào dòng chữ hiện trên màn hình :

- Lão Kim

Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía cuối căn phòng, nơi âm thanh vẫn phát ra đều đều

- Em nghe đi Han – HanKyung chạy đến, cắm giắc vào chiếc di động- Hyung sẽ ghi âm cuộc nói chuyện, biết đâu có thêm manh mối.

Khẽ gật đầu, cô nhấc máy

- Alo, ngài Kim phải không? Ngài gọi có việc gì thế?

- [ Xin lỗi vì đã đường đột gọi điện cho Chủ tịch Han như thế này, nhưng tôi phải cáo lỗi với Chủ tịch về ngày đính hôn của con trai tôi rồi…]- đầu dây có tiếng thở dài

- Ồ không sao đâu - giọng cô tươi tỉnh hẳn lên, những cặp mắt xung quanh cô cũng sáng lên thấy rõ, nhưng họ chưa kịp thở phào thì cô hỏi tiếp - Mạn phép hỏi ngài Kim chẳng hay là có chuyện gì xảy ra thế?

- [ Vì chúng ta đang hợp tác với nhau nên tôi cũng không giấu Chủ tịch làm gì, là ….con trai tôi Kim KeyBum bỗng nhiên mất tích. Hôm qua tôi qua nơi nó sống thì thấy nhà cửa trống trơn, tìm mãi mà không thấy đâu cả mà thời gian cập dập nên .. đành cáo lỗi với chủ tịch]

- Mất tích sao? Không…không sao đâu…..

- [ Vậy mong Chủ tịch thứ lỗi. Nếu tìm thấy tung tích con trai tôi, tôi sẽ báo Chủ tịch về ngày đính hôn ngay. Chào Chủ tịch]

- Được được, chào ngài.

Min Han gập di động xuống, sống lưng bỗng cảm thấy gai gai, một cơn đau kì lạ dâng ở trong bụng, cô nhăn nhó vòng tay trái qua ôm lấy thân mình, hơi gập người:

- Thế là sao đây? Tại sao ..Bummie ...lại không ở..chỗ lão ta ?

- HanHan, bình tĩnh đi. Em bị dạ dày, suy nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đó- Hee Chul lên tiếng nhắc nhở

- Làm sao em có thể bình tĩnh được? Nếu Bummie không do lão ta giữ thì ai cơ chứ. Đầu mối và nghi vấn của chúng ta đều đặt vào ông ta, giờ ông ta gọi địên và nói con trai mình mất tích, đồng nghĩa với việc Bummie THỰC SỰ bị một người nào đó bắt cóc rồi. Làm sao em có thể bình tĩnh được chứ. Chúng ta chẳng có lấy một chút manh mối nào cả….

Nghe những lời nói của Min Han, mọi người định lên tiếng an ủi cũng đành im lặng. Vì những lời cô nói đúng là vậy, ban đầu vì nghĩ cha của Key là người chủ mưu việc bắt cóc này, nên mọi người lo lắng cũng có chút nhưng ít nhất vẫn có cảm giác an tâm vì biết người cầm đầu là ai. Nhưng giờ đến một dấu vết cũng không có, những con người đứng trong căn phòng khi đó dường như nín thở, không gian im lặng như tờ, tưởng như nghe được cả tiếng đập của con tim.

- Liệu Key có …gây thù hằn với ai không?- Onew lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng- Như kiểu ở trong trường chẳng hạn….

“Sập”

Mọi người hướng ra cánh cửa rồi thở dài, Jonghyun bỏ ra ngoài. Đút tay vào túi áo khoác, anh lang thang trên con phố, anh bỗng thấy nhớ tiếng nói cười tíu tít của cậu, những khi đi bên cậu anh luôn cảm thấy thoải mái và yên bình. Đôi khi cậu đanh đá và nghiêm túc như một bà cô, nhưng thật ra tâm hồn và suy nghĩ của cậu trong sáng và đơn giản như một đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu vô cùng.

Anh khẽ cười

Anh nhớ đến ngày anh và cậu đi vào công viên chơi, cậu đã thích thú như thế nào khi anh tặng cậu con thú bông thắng trong trò đấu súng, và nụ cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời khi cậu nhận chiếc kẹo từ tay của anh. Những hình ảnh cậu vui đùa chợt ùa về trong đầu anh, anh bỗng cảm thấy thật hạnh phúc.

- MAU TRÁNH RA !!!!!!!

Anh giật mình, thụt lùi lại

- ĐỒ ĐIÊN! ĐI KIỂU ĐÓ À!

Tên tài xế nói vọng lại chửi, vì mải suy nghĩ nên anh không biết rằng mình đã bước xuống lòng đường từ khi nào. Anh hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi tiếp. Anh cần yên tĩnh một chút. Khi biết tin Key mất tích, trái tim anh đập dồn như trống hội, nhưng giờ thì đập những nhịp ngắn và nhẹ, như chỉ đủ để co bóp nữa, sự lo lắng đã hoá thành băng của sự sợ hãi rồi …

Jonghyun bắt một chiếc taxi, anh cần đến một nơi ……

.

.

.

Trong khi đó, Key :

Căn phòng lộng lẫy, chiếc đèn chùm được kết bằng pha lê tinh xảo chiếu những ánh đỏ xuống tấm thảm nhung màu đỏ đun trải dài trên sàn. Bộ bàn ghế được chạm khắc tinh xảo với hình của những bông hoa hồng được những con rắn yểu điệu quấn quanh. Ngồi trên chiếc giường rộng cỡ 4-5 người nằm cũng vừa là Key của chúng ta (của Jonghyun) đang trong tình trạng: mồm được nhét khăn, hai tay bị trói ra đằng sau, hai chân thì bị trói ra đằng trước trông chẳng khác gì heo bị đem bán cả.

- Ưm ưm ưm….- cậu cố gắng phát ra những tiếng vô ích

Giương to đôi mắt mình ra, thật không tin được người đang đứng trước mặt cậu lại là chủ mưu bắt cóc cậu, vài giọt mồ hôi chảy từ trán cậu xuống. Người đó tiến lại gần, lấy khăn tay lau đi dòng nước đó:

- Đừng lo, tôi không làm gì cậu đâu mà lo. Tôi chỉ muốn xem Jonghyunnie-của-cậu sẽ hành động thế nào thôi mà. Giờ thì tôi đi đây. Bye cưng *chụt*

Người đó khẽ thơm lên má Key, cậu nhíu mày, nhăn mặt, cố gắng giãy giụa nhưng tất cả đành trở nên vô ích khi cánh cửa đã đóng lại. Sau một hồi vùng vẫy không ăn thua, cậu thở dài ngao ngán, úp mặt xuống tấm grap màu đỏ mà ấm ức, cố gắng giữ cho nhịp thở của mình bình thường. Nhưng cậu thật sự ngạc nhiên khi biết ai là người bắt cậu đến đây, thật không thể ngờ được

- Ưhmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm !!!!!!!!!!

Cậu cố hét lên cho thoả nỗi bực dọc…..Eunhyuk đứng ngoài cửa khẽ lắc đầu rồi nhìn xuống sàn đá hoa cương dưới chân mình lẩm bẩm:

- Hyung xin lỗi Key à, nhưng hyung phải làm theo lời của Chị Hai, không được cãi. Không thì hyung và HaeHae sẽ ….

Thật buồn cười, vì một lẽ: Eunhyuk không hiểu rằng, những lời “người đó” nói đều không phải là sự thật.

Thiên thu vạn cổ yêu là khổ

Vạn cổ thiên thu khổ vẫn yêu...

.

.

.

Jonghyun thả mình trên bãi cỏ xanh mượt, anh nhìn chăm chú lên bầu trời xanh lơn có vài gợn mây, trong gió thoang thoảng hương hoa…đẹp…nhưng không có hồn….như ngày anh đến nơi đây cùng với cậu. Mặt nước vẫn long lanh khi những hạt nắng rơi xuống, nhưng tại sao lại không lộng lẫy như những đá berin giống như ngày cậu đến nơi đây với anh. Trong gió, còn đâu đây tiếng cười của cậu …..

Anh cười. Anh cười bản thân mình vô dụng. Anh lo cho cậu tới mức muốn nín thở. Anh mong được nhìn thấy hình bóng rạng rỡ của cậu từng tíc tắc. Anh muốn đôn đáo chạy ngược xuôi khắp nơi như mọi người mà tìm kiếm cậu…nhưng điều anh đang làm lại là ngồi đây và nhớ về cậu. Anh nhắm , tựa cằm vào đầu gối rồi vòng tay ôm lấy chân, anh muốn nghĩ về những điều cậu và anh đã trải qua một chút …một chút thôi….

I don't care geumanhallae niga eodieseo mwol hadeon

Ije jeongmal sanggwan anhalge bikyeojulla

Ijewa ulgobulgo maedallijima

Cause I don't care e-e-e-e-e

I don't care e-e-e-e-e

Anh thật muốn ném chiếc điện thoại xuống dòng sông quá đi thôi, nhưng nó là thứ duy nhất hiện giờ để liên lạc với mọi người bây giờ nên anh đành bực bội lôi nó từ trong túi ra, hai hàng lông mày của anh thật không muốn giãn ra nữa. Cô ta gọi làm cái gì đây

- Alo…..- anh cất giọng chán nản

- [ Hyunnie à, anh đang ở đâu thế ? - giọng Jessica ẽo ợt cất lên phía đầu dây ]

- Tôi ở đâu thì có liên quan gì tới cô

- [ Ôi, đừng cáu kỉnh với em như vậy chứ Hyunnie. Chỉ là em muốn báo cho anh là bố mẹ anh lại mới từ L.A về và muốn có một bữa ăn cơm với “thông gia tương lai” thôi. Và họ muốn cả hai chúng ta xuất hiện ở đó ]

- ………..

- [ Alo, Hyunnie…. Anh còn ở đó không ? ]

- Vậy thì liên quan gì tới tôi. Tôi không thích gặp và tôi cũng không muốn ăn với họ vật thì tại sao tôi lại phải gặp họ chứ

- [ Kìa Hyunnie …]

- Và đừng gọi tôi như thế. Cô không phải người được phép gọi tên tôi thân mật như vậy

- [Ý anh là chỉ có thằng nhóc Key mới được gọi vật phải không? ]- cô ta đổi giọng đầy giễu cợt

- …………..

- [ Anh yêu à, anh nên đến vào lúc 7h tối nay ở nhà hàng One thì hơn, nếu anh không muốn ‘con dâu tương lai’ lại kể chuyện ‘chồng chưa cưới’ của mình đang yêu một thằng con trai cùng trường. Hơn nữa lại là một thằng mồ côi mẹ nữa ]

- Cô ngậm mồm vào cho tôi- anh gầm gừ- Cô không đủ tư cách để nói về người-yêu-của-tôi như vậy.

- […..Được. Im thì im. Nhưng tôi dám cá nếu 7h hôm nay anh mà không tới nhà hàng thì thằng nhóc đó sẽ chẳng được tốt đẹp gì đâu ]

*Cụp*

Cô ta cúp máy làm anh chẳng kịp nói thêm câu nào. Bỗng nhiên trong anh dấy lên một cảm giác kì lạ. Có khi nào…là cô ta không. Onew hyung cũng chẳng phải đã hỏi anh đó sao…Anh lao ra đường cố bắt một chiếc taxi. Anh cần gặp mọi người.

.

.

.

- Kim KeyBum ư, thằng nhóc chết dẫm đó có cái gì hay ho hơn tôi chứ

Jessica tự nói một mình, ném chiếc điện thoại di động lên chiếc giường màu hồng, cô ta vuốt phẳng lại chiếc mini giuýp siêu ngắn cho phẳng một chút rồi bước về phía một căn phòng khác, tự chỉnh khuôn mặt đang cau có của mình trở thành một khuôn mặt với nụ cười hớp hồn (theo cô ta nghĩ vậy), cô ta đẩy cánh cửa

- Hài lòng và thoải mái về nơi này chứ …..

.

.

.

Mọi người lắng nghe câu truyện của Jonghyun, chẳng ai giữ mình khỏi cau mày được.

- Nhưng giờ chưa có gì có thể chắc chắn được điều đó cả- JaeJoong lên tiếng- Chúng ta cần có thêm bằng chứng nữa đã

Và ngay lập tức mọi người đều gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng chia nhau công việc. Ánh mắt của Jonghyun đnh lại, anh cần phải về nhà thay đồ, đã là 6h15 rồi…Min Han nhìn theo bóng anh lẩm bẩm : “Em phải bình an nhé Key”, Hee Chul và Jaejoong đứng cạnh khẽ thở dài.

*7h kém10 phút tối- Trước cửa nhà hàng One*

- Anh đúng giờ quá – Jessica cười cợt, chạy đến khoác tay anh

Anh giữ thái độ im lặng, mặc cho cô ta kéo đi, vô thức gập cười theo cô ta cúi chào 2 người được cô ta giới thiệu “đây là bố mẹ em”, anh chỉ gục gặc đầu hay cố trả lời ngắn nhất có thể với mỗi câu hỏi của hai người họ.

Nghe hai người họ tự nói chuyện phiếm với nhau một lát cùng cô con gái của mình, chiếc limo chở hai ông bà Kim đã đến, hai người họ bước vào, cả khu nhà hàng 4 sao thêm bừng sáng…

Không thể tả được ông bà Kim đã vui như thế nào khi thấy anh đứng cạnh Jessica đang cúi đầu để chào họ, nụ cười trên môi bà Kim tưởng chừng như chẳng thể tắt được, khoé môi ông Kim cũng nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện.

Bữa ăn diễn ra chủ yếu là trong tình trạng “kẻ tung người hứng” của bố mẹ Jessica, những tiếng cười nhẹ (cố tỏ ra) hưởng ứng của ông bà Kim, những nụ cười giả lả của Jessica và sự hờ hững hoàn toàn của Jonghyun. Jessica gắp miếng kimpap vào bát Jonghyun rồi cười nhẹ, anh chỉ gật đầu nhìn vào miếng kimpap chẳng có chút cảm tình nào, nhưng xung quanh 2 bên bố mẹ đều mỉm cười hài lòng.

Đến gần cuối bữa ăn thì:

- Vậy chuyện đính hôn của tụi trẻ ông bà tính sao rồi?

Ông bà Kim hơi ngỡ ngàng với câu hỏi thẳng của bố Jessica

- Kìa cha….- cô ta giả vở e thẹn xấu hổ, khẽ giật tay ông ta rồi lắc đầu

- À về việc đó – ông Kim lên tiếng- Tôi muốn để thêm một thời gian nữa, vì hiện giờ chúng vẫn còn đi học, nếu đính hôn bây giờ sợ người ta dị nghị

- Ông nói cũng đúng….

- Tôi tính khoảng năm sau khi thằng Jonghyun nhà tôi tốt nghiệp thì sẽ tổ chức đính hôn, còn khi Jessica hoàn thành khoá học thì sẽ cưới luôn.

Căn phòng tràn đầy tiếng cười của 4 người lớn tuổi, Jessica nở một nụ cười ngạo mạn, còn anh thì chỉ khẽ nhếch miệng vẫn giữ vẻ mặt lạnh của mình.

Tiễn Jessica và gia đình cô ta về, Jonghyun cố gắng bước đi thật nhanh để tránh mặt bố mẹ mình nhưng tiếng gọi con của bà Kim vẫn vọng tới khi anh đang bước đi:

- Kìa, Jonghyunnie con đi đâu vậy? Không về nhà sao con? Hyunnie….

Anh sải bước rồi chạy thật nhanh. Anh cũng nhớ ông bà Kim lắm, họ là cha mẹ của anh mà. Nhưng anh chỉ không thể tha thứ được những gì họ đã làm với tuổi thơ non nớt của anh mà thôi. Đôi khi anh muốn chạy tới để ôm lấy họ, để họ âu yếm vỗ về như đứa trẻ nhưng cái quá khứ đó cứ ùa về với anh. Anh cũng biết rằng họ cũng muốn quay ngược lại thời gian để sữa chữa những lỗi lầm của mình. Nhưng…

Quá khứ không phải là bộ nhớ của máy tính để người ta có thể backup hay reset khi họ muốn

Anh chạy trên con đường vắng bóng người. Bỗng nhiên hình ảnh một đứa bé với nụ cười trong sáng lại tràn về trong kí ức của anh, anh gục xuống ôm đầu…Một cơn đau nhẹ…Nhưng ngay khi cơn đau dứt, hình ảnh đầu tiên anh nghĩ đến và cái tên anh nhớ tới:

- Bummie ….

Dựa lưng vào bờ tường lạnh, anh thở từng nhịp chậm. Chiếc vòng cổ sáng loá lên khi ánh đèn đường hắt vào nó….

Đêm tĩnh mịch

End chap 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro