Chap 12. Chụp Ảnh Cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                              Part 2

- Bây giờ ra sân sau ngoại cảnh chụp nhé.

Chụp ảnh cưới là vậy, đi hết chỗ này sang chỗ khác. Đây là studio được Shinichi là người mẫu riêng, nên có phần cưng chiều một chút.

- Chị báo lịch trình sáng mai cho em được không?

Ran khổ sở lên tiếng.

- Mai chúng ta có buổi chụp ảnh ngoài biển nhé.

- Vâng. Vậy là xong hả chị?

- Ừ, mai em chỉ có như thế.

Ra sân sau của studio, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

- Ran, bây giờ chúng ta thực hiện kiểu mà em treo lên như kiểu đang bay ấy, rồi nghiêng người xuống trao cho chú rể một nụ hôn được chứ? Kiểu nụ hôn phải ngọt ngào có phần luyến tiếc.

- Hả?

Nghe từ '' hôn '' là cô nổi hết da gà, cô đóng hơn cả chục bộ phim, hôn hơn cả chục người khác nhau nhưng không có người nào cô sợ hơn người này.

Dây dợ bắt đầu quấn vào người cô, nhấc cô lên khoảng 1 mét.

- Nghiêng qua, nghiêng qua.

'' Lắm chuyện thật '' Cô thầm chửi rủa một câu.

Bộ váy cưới đã chật vật giờ lại còn nghiêng với chả ngửa, lại còn gặp chú rể trời đánh chỉ biết trơ mắt ra mà đứng nhìn.

Theo sự sắp xếp, rốt cuộc cô cũng nghiêng người qua được, cắn môi cúi xuống nhưng không dám hôn.

- Cô dâu ơi hôn đi.

- Hôm nay ngày may mắn cho anh nên nhận được một nụ hôn từ tôi.

- Ảo tượng. Cô tưởng tôi thích hôn cô à?

- Sao chứ? Hôn anh tôi là người thiệt thòi.

- Xin lỗi cô, cô được hôn tôi mới là niềm vinh hạnh.

Nghiệt quỷ, hai con người này dự là kiếp trước nợ tiền nhau nên kiếp này mới gặp nhau để trả thù nhau. Chụp ảnh cưới người thì chơi vơi trên dây, người thì đứng dưới nhưng vẫn chu mỏ cãi nhau là chuyện thường tình.

Sau một hồi nhắc nhở của nhiếp ảnh gia hai người mới trở lại làm việc nghiêm túc.

Chần chừ tiến lại gần, tiến lại gần, tiến lại gần nhưng vẫn không chạm được. Giữa hai người này có như có bức tường ngăn cách, không chạm nhau được vì căn bản '' hận thù '' trong lòng ngày càng phát sinh.

- Trời ạ, hai người hôm nay sao thế? Có cái hôn thôi mà nãy giờ không làm xong.

- Dạ rồi.

Ran nuốt nước mắt, kệ đi coi anh ta như khúc gỗ cũng được. Rồi cô cúi xuống, khoảnh khắc chạm môi ngọt ngào của hai người máy ảnh liên tiếp chụp lại, kể cả nhân viên cũng lấy điện thoại ra quay.

Khi hôn xong, anh lấy tay lên lau miệng, tỏ thái độ khinh bỉ. Cô cũng phun nước bọt thề rằng anh ta kiếp trước nợ tiền mình, nên kiếp này cứ ám mình. Đồ thứ ma quỷ!

- Bây giờ hai người chụp ảnh dưới nước nhé. Cô dâu chú rể đi thay đồ đi.

Nhìn ra cửa, Miko đứng ngay đó nở một nụ cười tươi.

- Hai người chụp ảnh đẹp lắm ạ.

Mặt Shinichi có chút biến đổi.

- Em đến hồi nào?

- Mới thôi ạ, em có lời mời chụp ảnh của một tạp chí hẹn ở studio này.

- Ấy, lâu ngày mới được gặp lại em.

- Dạ chị.

- Bộ váy cưới này của chị rất đẹp đấy ạ.

- Ừ thực sự chúng rất đẹp nhưng cực...

- Em ở đây đợi anh chút anh đi thay đồ cái.

Cô chưa nói hết câu anh đã lôi người cô đi.

- Tên đầu heo, thực sự anh không biết thương hoa tiếc ngọc hả? Đau quá, bỏ ra.

Đi được một khúc anh bỏ cô ra, dùng sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô.

- Cô giả tạo với ai cũng được, nhưng riêng Miko thì xin cô đừng đụng vào, nó còn trẻ người, không cáo già như cô đâu.

Cô vừa chỉnh sửa lại đầu óc vừa nói.

- Này, anh nghĩ mình là ai, tôi làm gì cô ấy mà cáo già. Tôi hỏi thật anh có bị khùng không? Anh cứ thích suy bụng ta ra bụng người lắm phải không?

Lúc nào cũng vậy, anh mắng người ta một dây xong rồi bỏ đi. Bây giờ cũng vậy, mặc kệ cô đứng nói anh xoay người lạnh lùng bước đi.

- Làm gì thấy ghê vậy, có ngon cắn tôi luôn đi. Đồ đầu heo, đồ ma quỷ.

Cô dậm chân hậm hực bỏ đi.

Tiếp theo cô mang bộ váy cưới có đuôi cá xòa rộng ra, màu trắng như của những nàng công chúa. Điều cực khổ hơn là cô phải mang bộ váy cả kí lô này đi xuống nước.

- Bây giờ em và Shinichi hụp xuống nước tạo dáng. Ở dưới anh có đặt sẵn một cái ghế với cái xích đu.

- Vâng.

Sau một hồi bàn luận thì tất cả mọi người xuống nước, nhìn hồ hơi cô lại nhớ đến hôm qua.

- Đi ra mực nước hơn cổ em một chút.

Mang bộ váy này đi trong nước không dễ, quan trọng là đi không được, nó quá nặng, nặng hơn với số kí của cô nữa.

- Anh không biết giúp tôi sao.

Vì mọi người đang nhìn vào nên anh mới quay lại di chuyển giúp cô. Nhân viên phải lặn hụp lặn hụp mới ôm xuể bộ váy.

Tạo dáng duới nước phải nín thở, quan trọng trang phục và mái tóc xuống dưới nước nhìn sao cho đẹp.

Dưới đây anh và cô cũng phải có cảnh hôn nhau, cô dẹp ngượng ngùng tranh thủ còn cắn đươc anh một cái. Nhưng may có nhiều người, anh không dở lòng hẹp hòi nhấn chìm cô xuống dưới.

Đúng, đối với mọi người cô luôn là người vô tội, là người ngây thơ không biết gì. Còn bao nhiêu tội trạng là anh ta hưởng hết, căn bản vì cô toàn làm lén sau lưng không ai biết gì.

Cô hôm nay rất mệt nhưng cũng kết luận một câu ảnh cưới đẹp thật, tỏa sáng nhất là mình, cô còn tự ngẫm khen bản thân tự hào. Còn anh ta không hề có hứng thú với bộ ảnh cưới, mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì như đi đóng phim hành động.















Hiện tại mình đang bí ý tưởng cho chap mới của fic Câu Chuyện Tình Yêu nên chưa thể ra chap. Mọi người ai có ý tưởng gì thì cmt xuống bên dưới cho mình để mình có thể up chap mới lên một thời gian sớm nhất nha 😉

__________

Cũng còn khoảng hơn 1 tuần nữa là đến Tết rồi, mình xin chúc tất cả mọi năm mới bình an, vui vẻ và thật hạnh phúc bên gia đình của mình nha!! 😘
  
                HAPPY NEW YEAR !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro