Chap 7. Ra Mắt Bố Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lịch chụp ảnh cưới của Ran và Shinichi bị hoãn lại vì thời tiết khá xấu, nên cô quyết định sắp xếp lịch về ra mắt bố mẹ sẽ thực hiện trước. Để chuẩn bị cho ngày cưới nên đa số các chương trình ca nhạc hay talkshow của cô đều hoãn lại và cá Shinichi cũng vậy. Cô gọi điện thoại cho mẹ mình:

- Ba mẹ, ngày mai con và anh ấy sẽ về đó nha! 

- Sao sớm vậy!? Sao con không nói sớm để bố mẹ chuẩn bị!?_ mẹ Ran 

- Con quên,  vậy thôi nha mẹ!

Cô vội vàng cúp máy và chìm vào giấc ngủ. Cái con người mà xung quanh đầy muộn phiền lo âu như thế mà còn ngủ được hình như chỉ có mình cô.

____________

Sáng hôm sau:

Tức tối khi nghe tiếng chuông cửa kêu in ỏi, lò mò dậy mở cửa, mặc kệ người khách đang đứng bơ vơ, cô đi vào giường và tiếp tục giấc mộng của mình.

- Cô có biết tôi ghét nhất thể loại hay trễ hơn không? Mấy giờ rồi mà còn ngủ?

Lời nói gió bay,  Ran vẫn ngủ say sưa, cái thể loại gì vậy trời? Mới sáng sớm mà đi chọc tức người khác rồi sao?

- Bây giờ cô có dậy không?

Lạnh lùng,  thẳng thắn anh cầm ly nước ngay bàn tạt thẳng vào mặt cô (tội chế ><). Một tòa cao tầng rung chuyển vì tiếng hét chói tai.

- Anh làm cái gì vậy???

- Do cô!

Khuôn mặt Shinichi không cảm xúc, đã thế còn tỏ ra thỏa mãn. Thật đáng tức giận. Đứng dậy vào nhà vệ sinh không quên "phang" vào khuôn mặt đẹp trai kia một cái liếc và vài câu chửi rủa.

- Pass wifi là gì vậy?

- Đồ đáng ghét _ Ran từ trong nhà vệ sinh vọng ra

Đúng là cái con người kì quặc, đến cả cái pass wifi của mình cũng kì quặc, thật chả ai hiểu nổi.

Sau khi đợi cái con người lề mề chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu hành trình về nhà bố mẹ vợ cách thành phố 350km. Vẫn là chiếc xe thể thao phong cách thời thượng, đã trở thành sự cuốn hút từ khi ra khỏi căn hộ nhà Ran.

Shinichi hào hoa bước xuống chiếc xe hàng tỷ đô, khuôn mặt xáng lạng, đẹp trai ngời ngời làm mọi người đều phải điêu đứng, mái tóc đen, mang quần tây áo sơ mi che lấp một cơ thể hoàn hảo, còn Ran từ nhỏ đã nổi tiếng xinh đẹp, giờ mang chàng rể này về quả là xứng đôi vừa lứa.

- Ran, đây là bạn trai con à?

- Ran, bạn trai con quả là người đẹp xuất chúng.

- Đây chẳng phải là anh Shinichi sao? Ôi, tại sao anh lại ở đây?

Đầy những lời bàn tán xôn xao, Ran chỉ biết cười trừ và giải tán đám đông cho Shinichi được bình an, nếu không nổi thù hận trong lòng anh sẽ tăng lên mất.

Vừa mới vào tới cổng nhà, ba mẹ và em trai cô ra chào đón rất nồng nhiệt. Công nhận con rể tương lai này có sắc khí hơn người, cao to hơn cả ba vợ một cái đầu.

- Ba mẹ!

Mặc dù là ba mẹ vợ "giả" nhưng anh cũng miễn cưỡng cúi chào một cách lễ phép.

- Rin, em lớn hơn nhiều rồi đấy!

Rin, cậu em trai tinh nghịch đang không khỏi rời mắt bởi Shinichi, khuôn mặt như khắc tượng, thân hình cao to, đây là mẫu người mà cậu hướng đến sau này, nhưng bỗng dưng trở thành anh rể, đây chẳng phải là một giấc mơ sao?

- Chào hai bác, con là Shinichi.

- Ai gọi là hai bác? Phải gọi là ba mẹ chứ!?

Ran mặt dù rất ghét anh ta, nhưng thấy anh ta còn nể mặt mình tí xíu mà lễ phép với ba mẹ mình thì cô phở phào nhẹ nhõm.

- Hai con vào tắm rửa rồi ăn cơm, đường dài chắc hai con mệt lắm.

- Hai con sẽ ở trong phòng của Ran.

- Ba mẹ!_ Ran khó chịu nhìn ba mẹ

- Đằng nào cũng cưới, chỉ là ngủ chung với nhau vài đêm có gì phải ngại?

- Dạ không sao.

Lời nói chữa cháy của Shinichi làm Ran tăng thêm vài phần bực bội.

Gia đình cô bận ở nhà bên kia dọn thức ăn, còn nhà bên này chả còn ai cả nên anh cứ thong dong đi trước, để mình Ran khệ nệ với đóng vali

Nhà Ran được xây khá đặc biệt, có hai dãy nhà khác nhau, một dãy nhà là nhà bếp và phòng ăn, dãy nhà còn lại là tất cả phòng ngủ, phòng khách và nhà vệ sinh.

- Không biết giúp tôi à?

- Cô tự mang tự khênh, tôi đâu có rảnh.  (phũ ><)

- Anh...

Kiếp trước cô mắc nợ anh ta hay sao mà giờ như sao chổi thế này? Thật đáng ghét, cô cảm thấy thật đáng thương cho những ai đã thích anh ta. Đồ vô tâm!

Vừa khệ nệ xong thì thấy anh ta đang cầm khung hình của mình mà cười sặc sụa. Chết tiệt! Đó là tấm hình hồi nhỏ của cô đang đi biển với gia đình và mang bộ bikini chấm bi vàng.

- Đây là cô sao? Ăn mặc kiểu gì thế này?_ Giọng nói của anh bị gãy khúc vì những tiếng cười.

- Trả đây, ai cho phép anh coi đồ của người khác tự tiện thế này?

- Haha.

Shinichi ôm bụng mà cười, còn Ran chạy tới giật khung ảnh mà nhét vào tủ.

Cô thề với trời rằng sẽ có một ngày cô rửa hết nổi oan ức lẩn nổi nhục của ngày hôm nay.



Cuối cùng thì au cũng đã hoàn thành việc học, việc thi chuyển cấp và trở lại với mọi người rồi đây!!!~~

Vắng mặt lâu như vậy có ai còn nhớ au không?? Hay là quên au hết rồi???

Mọi người nhớ ủng hộ lại cho au thật nhiều nhe 😘😘😘

À quên, chap này au xin dành tặng bạn kudou_torikine vì đã nhanh chóng giật tem. ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro