Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai cũng đúng giờ đó cơm bổ máu được đưa đến càng làm cho Ran khẳng định cách nghĩ của mình, nhưng lần này không phải là Linda mang cơm đến mà là một cô gái xinh đẹp khác từ văn phòng Chủ tịch, tự xưng là trợ lý của Linda tên Yukino. Và ngày thứ 3 người đưa cơm tên Miki.

Mỗi lần đưa cơm đều là những cô gái xinh đẹp khác nhau (Thậm chí có 2 lần là trợ lý nam đẹp trai và rất có khí chất khiến cho tim Ran đập thình thịch liên hồi). Nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là món gan lợn trong hộp đựng cơm.

Ran thật sự muốn hét lớn: " Ta lúc nào cũng có thể hiến tặng dòng máu đào mà ta đã nuôi dưỡng suốt 20 năm qua, nhưng làm ơn đừng cho ta ăn gan lợn nữa! Cho ta tự chọn thức ăn đi...!

Đương nhiên, những lời đó cô chỉ dám nói ở trong lòng mà thôi, có cho cô thêm 10 cái lá gan nữa thì cô cũng chẳng dám nói ra miệng.

Hai tuần liên tục được ăn cơm trưa đặc biệt do người của Chủ tịch mang đến, người chậm chạp như Ran cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Rốt cuộc muốn lấy của cô bao nhiêu máu mà bắt cô ăn nhiều như vậy???

Ran không phải là chưa nghỉ đến việc từ chức, chỉ là mỗi lần ra về cô đều nghỉ rằng ngày mai chắc là sẽ không đưa cơm tới nữa vậy là lại thôi, nhưng ai mà biết được là cấp trên lại có nghị lực đưa cơm tới hai tuần liền.

Ngày thứ hai của tuần thứ 3, Ran kéo tay chị thư ký, tha thiết cảm ơn công ty, cảm ơn Chủ tịch, cảm ơn thư ký đưa cơm, thể hiện dù không đưa cơm cũng có thể vì công ty mà vào sinh ra tử, rút ít nhất 400cc máu cũng được, cho nên ngày mai nghìn vạn lần không cần mang cơm đến cho cô nữa. ( Mấy câu nói này cô đã mất 2 ngày để viết bản nháp, cả 2 ngày cuối tuần đều dồn hết vào nó, thấy vừa ngắn gọn lại đúng trọng tâm).

- Tôi chỉ làm theo lời dặn của Chủ tịch thôi, cô Mori có vấn đề gì thì cứ nói trực tiếp với Chủ tịch._ Cô thư ký khéo léo nói.

Ran há hốc mồm, cô chỉ là nhân viên tài vụ nhỏ bé làm sao mà đi gặp Chủ tịch được chứ. Hơn nữa tập đoàn Kudo lớn như vậy, căn bản phòng làm việc của Chủ tịch ở đâu cô cũng không biết. Được thôi, cho dù là đi theo cô thư ký lên gặp anh ta cũng được nhưng..... nhưng..... cô thực sự không có dũng khí a.

Vì vậy, Ran đành ngày ngày tiếp tục mặt dày ăn gan lợlợn dưới ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ của mọi người trong phòng làm việc. Sau đó bị nhiệt rất bi thảm, khuôn mặt từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện mụn nhọt vậy mà bây giờ đã vinh dự mọc lên nốt mụn, chiếm giữa cái trán của cô diễu võ dương oai.

Đương nhiên là cũng có việc tốt, thời gian này Ran ở phòng làm việc đã cảm nhận sự ấm áp của mùa xuân. Các đồng nghiệp xứng đáng là tinh anh, muốn đối xử tốt hơn với một người nhưng lại để khi không lộ ra một nét mặt hay cử chỉ thừa nào, tinh tế trong im lặng đến tuyệt đối. Trước đây cô có gặp phải khó khăn gì đều cầm tài liệu chạy khắp nơi hỏi, cũng không thể có được sự giải thích hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều bận rộn, ai mà có thời gian hướng dẫn người mới chứ. Bây giờ thì khác, đồng nghiệp chủ động hỏi thăm công việc có vấn đề gì không, có lúc còn tiện tay mang cho cô một cốc trà nóng, lúc nói chuyện thỉnh thoảng, cũng nhớ kéo cô vào chủ đề câu chuyện.

Ran cũng không ngốc đến nỗi không biết vì sao mà thái độ của đồng nghiệp lại thay đổi, cô là một đứa trẻ hiền lành trung thực nên chỉ sợ đồng nghiệp hiểu lầm mình là hoàng thân quốc thích, vội vàng giải thích việc Chủ tịch đưa cơm cho cô là vì cô đã từng giúp đỡ một việc lớn. Còn về giúp đỡ việc gì thì cô không nói, bởi vì cô thấy điều đó liên quan đến đời tư của người khác. Đồng nghiệp bây giờ mới vỡ lẽ, nhưng trong lòng thì không tin lắm. Một nhân viên như cô thì giúp được gì cho Chủ tịch chứ, cho dù giúp được đi chăng nữa thì cũng đâu cần ngày ngày đưa cơm cảm ơn như thế, rõ ràng là có gì mờ ám. (Người ta Tong Xáng thặc mà -_-). Ran nhìn vẻ mặt tin tưởng của mọi người, liền cho rằng sự hiểu lầm đã được hoá giải, không hề biết rằng càng giải thích càng rối.

Trưởng phòng hay xoi mói cũng dần dần trở nên khách khí hơn, không phải là muốn nịnh hót,  mà là ông cảm thấy rằng cô gái này có chỗ dựa vững chắc như vậy mà vẫn rất khiêm tốn, chăm chỉ học tập làm việc quả thật là hiếm thấy nên ngày càng thấy hài lòng.

Ăn cơm gan lợn đến tuần thứ 4, hôm đó thư ký ngoài cơm ra còn đưa cho Ran một cái thiếp mời. Một cái thiếp mời vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ, Ran vừa mở thiếp mời vừa cảm thấy người có tiền quả nhiên là khác thường, phía trên thiếp mời viết:

" 8 giờ tối, ngày 6 tháng 2 năm 2002 ( mồng 3 tháng 9 âm lịch ) tổ chức tiệc mừng đầy tháng.

Mori Ran tiểu thư.

Makoto, Sonoko kính mời.

Địa chỉ: Hội quán XX. "

Ở dưới còn có dòng chứ viết bằng bút mực đen ghi địa chỉ Hội quán XX.

Hai chữ "Mori Ran" và dòng địa chỉ đều là dùng bút mực đen viết lên, nhưng kiểu chữ lại hoàn toàn không giống nhau, 2 chữ Mori Ran được viết rất đẹp và rõ ràng, Ran đoán rằng đó là người phụ nữ mang thai có cùng nhóm máu với cô viết. Dòng địa chỉ lại viết rất có lực, hằn cả ra mặt sau, nét chữ rất cứng cáp, khiến cô có cảm giác vừa cương quyết vừa ngạo mạn. Khiến cho cô vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay đến ông chủ kiêu ngạo gặp ở bệnh viện.

Một đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy, âm thầm giật mình không ngờ là Ran lại có thể tham dự tiệc của nhà Chủ tịch, sau đó thuận miệng nói:

- Hội quán XX? Nghe nói là chỉ có hội viên mới được tham gia, rất thần bí.

Ran đang vui mừng vì không phải khách sạn 5 sao gì cả không cần ăn mặc quá chỉnh tề, nghe thấy vậy hai mắt tối sầm, dường như thấy tiền trong túi mình không cánh mà bay.

Ran dạo phố cả một buổi tối, mua một bộ lễ phục không quá phô trương mà thường ngày vẫn mặc, một đôi giày cao gót mà trước nay chưa dám đi bao giờ, tất cả đều là màu đen ( Chế đi ăn tiệc hay đi làm xã hội đen voại????).  Cô còn mua một bộ 8 con vịt làm quà, loại hàng hiệu vừa có thể bơi trên mặt nước, lại vừa có thể hát, cũng đến mấy trăm yên. Cô nhớ hồi nhỏ rất thích đồ chơi con vịt, trẻ con chắc cũng rất thích cái này. Vốn dĩ cô định mua một bộ đồ bạc cho trẻ em, nhưng về sau lại nghĩ nhà ông chủ chắc chắn không thiếu thứ gì, mua đồ chơi có lẽ tốt hơn.

Sau đó cô mới phát hiện tài khoản thẻ tín dụng của mình đã hết, lại còn nợ ngân hàng 1000 yên.

Thứ sáu, sau khi tan ca cô không về nhà mà ở phòng làm việc đến 7h tối, sau đó vào nhà vệ sinh thay bộ lễ phục và đôi giày cao gót, đi ra khỏi toà nhà Kudo, may mà công ty không còn ai cả, ăn mặc chỉnh chu như vậy nếu bị người khác thấy cô nhất định sẽ thấy ngại a.

Lúc đang đứng trước cửa toà nhà đợi xe taxi, một chiếc BMW màu nâu bạc liền dừng ngay trước mặt cô, cửa kính xe kéo xuống, Ngài trợ lý cấp cao nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài 

- Tiểu thư đến buổi tiệc à?  Hay là lên xe chúng tôi đưa đi?

- Được thôi, cảm ơn._ Ran gật đầu cảm ơn, thật là khó có thể gọi được xe vào cuối tuần.

Sau đó cô mở cửa xe.

Sau đó..........

Sau đó........

Cô hối hận rồi.........

Có ai nói cho biết, tại sao ông chủ lại ngồi trong xe không???

Ngài trợ lý cấp cao à, tôi có đắc tội với ngài sao???  T•T

---------------------------♥♥♥♥♥------------------------

Au đã trở lại và ăn hại hơn xưa kk. Lặng lâu như vậy chắc mọi người đã quên au và fic mất rồi, phải không?

Nay au đã trở lại sẽ tích cực hơn, không lặng nữa ^^. Tháng 6 này au sẽ có chap mới của fic Câu Chuyện Tình Yêu sau bao năm tháng xa vắng nha 😂

Tuần sau mời mọi người đón đọc chap mới của Lạc Nhau Có Phải Muôn Đời nha.

  Chap 4. Quên Em Là Điều Khó Khăn

Chúc mina đọc truyện vui vẻ  <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro