Chương khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở cửa sổ ra, ánh sáng chíu thẳng vào căn phòng lộn xộn kia. Một thanh niên nằm trên chiếc giường than vãn: ' Trời ơi! Đừng có mở cửa sổ ra chứ. Đống lại đi!!~'

Cô thở dài, bước ra khỏi phòng, bỏ đi những câu nói càm ràm : ' Này...sao không đóng cửa lại!' 

Cạch...

Cánh cửa đóng lại, anh bật ngồi dậy, vo đầu rối bời: ' Cô ấy bị gì vậy?!'

Bước xuống nhà bếp, hòa vào tiếng bước chân và tiếng cọt kẹt của chiếc cầu thang cũ kỉ - nơi dẫn đến nhà bếp. 

- Ơ...con dậy rồi à, Ran - chan?! Eri - mẹ anh đứng dưới bếp đang làm việc.

- Dạ! Cô ngáp dài

- Haizz...không biết mắt anh hai có bị mù không mà lại đưa một con nhỏ ngu ngốc tới giờ này mới chịu mò đầu ra! Shiho - cô em gái anh khoang tay suy nghĩ

- Này...Shiho - san, con ăn nói cho cẩn thận đó! Eri nghiêm mặt lên giọng với Shiho

- Rồi rồi...lúc nào mẹ cũng la con hết vậy? Mẹ thiên dị vừa thôi! Shiho bĩu môi

' Tôi sẽ thức dậy sớm hơn!' Cô cúi đầu xin lôi Shiho làm cô ngạc nhiên

- Này...em có cần nói vậy không?! Shinichi cầm búi tóc Shiho, kéo lên

- Oaa...anh làm gì vậy, đau quá! Shiho la lối

Shinichi thả túi tóc cô ra, ôm chầm lấy Ran từ đằng sau làm cô khó chịu vùng vậy.  

- Tôi đếm 1.2.3, không thả tôi ra là có chuyện đó! Ran nhíu mài nhìn anh

- Thôi đi, không phải tôi và cô đã là phu thê rồi sao. Làm vậy cũng có sao đâu?! Shinichi bĩu môi

- Ơ...tôi chưa gặp anh bao giờ nhá! Cô nhíu mài

Cạch...

Để hai chiếc đĩa xuống bàn, Eri quay lại, vỗ tay lớn:

- Này...lát nữa chuẩn bị đi học đó! Ăn mua đi! 

- Uhm, đúng đó. Đừng có ở đó ân ai, 'chồng chồng thiếp thiếp' nữa! Shiho cầm chiếc đĩa lên, nói

 Ngồi xuống ghế, anh cầm chiếc đĩa chỉa thẳng vào mặt Shiho: ' Hmmm...còn dám nói vậy hả?! Con ngốc!'

 ____Hết____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro