chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  

"Kétttt"


Chiếc môtô ngừng lại trước mặt hắn. Thấy nó về là hắn đã yên tâm rồi.

- Anh cứ tưởng em sẽ không về!

Nó im lặng không nói gì chậm rãi dắt xe vào nhà. Hắn lẽo đẽo vào phía sau nó, cứ ngó chừng bộ mặt cô hồn của nó mà không dám nói nhiều. Nó vứt chìa khóa xe lên bàn học rồi bỏ đi tắm, hắn ngồi phịch xuống giường chu mỏ nhìn theo nó.

Nhìn mặt là biết còn giận rồi! Làm sao đây ta? Lúc hiền dễ thương bao nhiêu lúc giận đáng sợ bấy nhiêu.

.................20 phút sau.....................

Nó bước ra từ phòng tắm rồi ngồi xuống bàn trang điểm, nói vậy thôi chứ có cái bàn với cái gương à. Nó cầm khăn lau tóc, đôi mắt đang quan sát hắn thông qua cái gương.

Trời đất ơi coi cái mỏ dài ra cả tất rồi kìa. Bỗng nó bật cười, con nít đúng là con nít. Hắn hậm hực vì bị nó làm lơ nên ngồi im trên giường không nói gì cả.

- Lấy cái mỏ dzô!!!!

Giọng nó vang lên làm hắn giật mình thu cái mỏ lại. Hắn chăm chú nhìn nó

- Người ta có làm gì đâu mà vợ giận cơ chứ?

- Ai nói giận? - nó lại lạnh giọng.

- Đấy! Thế mà bảo không giận!

- Thế có biết bản thân đã làm gì khiến người ta giận không? - nó hỏi bâng quơ.

Hắn xụ mặt xuống tỏ vẻ thiểu năng..... nhầm ăn năn. Nó thấy bộ dạng ủy khuất của hắn cũng có một chút mủi lòng, nó hạ giọng

- Một khi em biết ghen thì anh cũng phải hiểu anh chiếm vị trí nào trong tim em rồi đấy! - nó phán ngắn gọn rồi bỏ ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại mình hắn với cái bản mặt ngơ ngác, ngu ngốc, ngớ ngẩn.

Hắn đưa tay gãi gãi cái đầu, câu nói đó là ý gì nhỉ? (ặx ngu đến thế là cùng).

Nó ngượng ngùng bỏ xuống bếp tu một hơi hết chai nước suối. Không hiểu sao lúc nãy lại phun ra câu nói đó nữa. Mặt mũi nào mà gặp hắn đây? Ôi trời! Xây dựng hình tượng cho cố vào để bây giờ mắc cỡ thế đấy!

Nó khổ sở úp mặt xuống bàn ăn, miệng không ngừng lí nhí những từ vô nghĩa. Hết nói được tiếng người luôn rồi.

Về phần hắn ở trên giường cũng nằm lăn qua lăn lại một cách sung sướng. Lí do là vì đã khai quật được ý nghĩa trong câu nói của nó đấy mà. Đúng là bệnh hoạn thật!

"Cô ấy ghen.... hihi.... cô ấy thích mình......haha" 

  Sáng hôm sau tại trường

Nó gặp lại Yuko, cô nhìn nó cười tươi

- Chào bạn!

- Chào!

Nó đáp ngắn gọn tuy vậy nhưng Yuko vẫn mỉm cười thân thiện

- Bạn tên gì vậy?

- Ran Mori 

- Hân hạnh được làm quen với cậu Ran 

Chẳng qua là Yuko sang lớp tìm hắn, cô gặp nó nên muốn làm quen đấy thôi. Hắn thấy nó chịu nói chuyện với cô nên cũng có phần hơi mừng.

Giờ học bắt đầu, cô giáo chủ nhiệm vui vẻ tuyên bố

- Các em à! Chủ nhật tuần này lớp ta, lớp 11A và lớp 12B sẽ đi cắm trại trên núi. Các em hãy về chuẩn bị đi nhé!

Cả lớp hào hứng thấy rõ, đứa nào cũng vui mừng ra mặt. Nó giơ tay lên có ý kiến.

- Có chuyện gì vậy Ran?

- Không đi được không ạ?

Cô lắc đầu rồi cười

- Không được đâu! Đây là chuyến đi được quyết định ngẫu nhiên theo ý của hội đồng nhà trường, họ muốn các em phát huy tính tự lập và đoàn kết. Không thể không đi!

- Haizz....

Nó thở dài rồi ngồi xuống bàn tỏ vẻ khó chịu, Heiji nhìn Kazuha

- Nhóc làm sao thế?

- Ran không thích đi xe từ bốn bánh trở lên! -Kazuha chống cằm.

Hắn hiểu nó muốn gì nên cũng giơ tay nêu ý kiến.

- Shin! Em có gì muốn nói à?

- Tụi em có quyền đi xe riêng không cô?

- À có chứ! Miễn sao các em có mặt đúng giờ tại địa điểm cắm trại là được rồi!

Nó thở phào nhẹ nhõm một cái, rắc rối đã được giải quyết. Nhưng nó vẫn không có cảm tình với cái chuyến đi này cho mấy. Ghét nhất là mấy cái chuyện tập thể tập gì gì đấy. Vớ vẩn, mất thời gian!

Kaito nhìn Aoko rồi hỏi

- Cô muốn đi không?

- Không nghe cô giáo nói là không thể không đi à? - Aoko nằm dài xuống bàn.

- Ý tôi hỏi là cô muốn đi xe riêng không ấy?

Aoko ngốc đầu dậy

- Tưởng anh hỏi chuyện kia! Muốn chứ sao không? Đi xe của trường chật chội lắm!

- Thế hôm đó tôi đến đón cô nhé! - Kaito đề nghị.

Aoko cảnh giác đưa đôi mắt đề phòng nhìn anh

- Anh có chắc là không lao xe xuống vực để ám sát tôi chứ?

- Ở tù vì cô chả đáng chút nào! - Kaito bĩu môi.

Định thật lòng thật dạ đến đón mà lại nghi ngờ lòng tốt của người ta thế đấy. Mọi chuyện đã được quyết định xong. Chỉ chờ hai ngày trôi qua thôi.

.......................................................

*Giờ giải lao

Misuhiko và Ayumi ríu rít bước vào lớp của nó. Cả hai trông rất hí hửng, chắc là đã được thông báo đi cắm trại. Sáu đứa con nít ngồi lại bàn chuyện rôm rả.

- Không biết cái núi đó có đẹp hong ta? - Mitsuhiko chống cằm.

- Không biết chỗ đó có thú dữ không nữa, lỡ mình bị ăn thịt rồi sao? - Ayumi cuống quýt nhìn mọi người.

- Chòi oi! Cái miệng thơm ghê ha! Nghe nói xong câu đó muốn lấy cái gì đập cho cái mỏ sưng lên ghê! - Kazuha mỉa mai cô nhóc.

Ayumi bĩu môi mếu máo nhìn Mitsuhiko như muốn méc

- Ox! Chị Kazuha..... Chị Kazuha.... đòi quánh em kìa! Huhu....

Mitsuhiko dỗ dành

- Thôi! Bảo bối ngoan nha!

-Lần nào cũng bị bắt nạt là sao không biết. Heiji ôm bụng cười

- Haha.... Bị Kazuha ăn hiếp riết ghiền hả Ayumi?

- Đáng ghét! - Ayumi với đến đánh Heiji một cái để hả cơn tức.

Aoko cũng há miệng cười, cô nhóc cũng bon chen

- Hong phải là ghiền! Tại nói chuyện có duyên quá nên nó như vậy đó! Haha....

Ayumi lại càng giận hơn, cô trừng mắt nhìn Aoko

- Thiệt tình có ngon thì há miệng cho bự ra đi! Ta ném trái lựu đạn vô đó thì đừng có khóc nhá!

Aoko im bặt, cái miệng biết thân biết phận nên ngậm lại luôn. Kaito nhìn thấy thì tỏ vẻ thích thú

- Nè! Mấy người chuyên về bắt nạt theo quy trình khép kín hay sao vậy? Kazuha bắt nạt Ayumi, Ayumi bắt nạt Aoko. Chơi trò này chắc vui lắm ha!

- Anh không nói có ai nói anh câm đâu! Người gì mà tuy xấu nhưng được cái zô ziên nữa. Hứ! - Aoko khoanh tay trước ngực tỏ vẻ bực dọc.

- Đấy! Và bây giờ đến Aoko bắt nạt em! Đúng là khổ mà! 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro