Chap 75: Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-------------------------------------

10:00 pm tại buổi tiệc


Kaito và Akeko vẫn còn ngồi trò chuyện với nhau. Mặt của cô bé đã hơi đỏ, có lẽ do ảnh hưởng của rượu. Riêng Kaito là con trai vả lại tửu lượng cũng hơi mạnh nên một ít rượu vang này chẳng thể ảnh hưởng được anh. Bỗng Akeko trở nên ngại ngùng, cô cứ ngồi nhìn ra xung quanh thỉnh thoảng lại lén nhìn anh.

Akeko cất giọng thỏ thẻ

- Anh..... Kaito à!

Kaito quay sang nhìn cô

- Có chuyện gì thế?

- Thực..... ra.... em....... - Akeko nói lấp lửng, mặt cô lại càng đỏ hơn.

- Hửm? - Akeko chờ đợi câu chuyện.

- Thực ra.......em........em.....thích anh rồi! - Akeko thỏ thẻ chỉ vừa đủ hai người nghe.

Kaito ngạc nhiên nhìn cô bé, anh cứ tưởng là do ảnh hưởng của rượu nên cô nói lung tung.

- Em say rồi hả? Để anh nói với Agaki chủ tịch đưa em về nhé!

Akeko lắc đầu, hai má đỏ như quả cà chua

- Em không say! Em nói thật!

Kaito đơ trong vài giây, toàn thân anh bất động không nói nên lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe con gái tỏ tình nhưng có vẻ Akeko rất thật lòng. Dựa vào những ngày qua cô cười nói cùng anh nên anh chắc chắn điều đó. Kaito đưa tay gãi đầu, thật sự anh đang rất khó xử không biết đáp sao cho phải.

- Anh...... anh.....

Akeko mỉm cười, đôi mắt bắt đầu nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt

- Thực ra lần đầu gặp anh Kaito ở hội học sinh giỏi Toán, em đã có ấn tượng rất sâu sắc.............. Em luôn muốn bắt chuyện để làm quen với người con trai có bộ óc siêu phàm như anh. Sau khi được tiếp xúc với anh, mỗi ngày em chỉ mong đến trường để được gặp anh. Em luôn muốn quan tâm đến từng cử chỉ, lời nói của anh và em nhận thấy điều đó đối với em rất quan trọng. Mỗi lần anh cười thì tim em lại rộn ràng, nó mách bảo cho em biết là nó đang rung động. Những khi anh ít nói, lạnh lùng thì em lại cảm thấy lo lo. Em muốn được nói chuyện với anh thật nhiều, muốn được nhìn anh cười mỗi ngày. Có lẽ em thật sự thích anh rồi!

Kaito thoáng bối rối, những gì Akeko vừa nói y như cảm giác của anh những ngày qua với..................... Aoko.

Theo như lời cô nói thì chẳng phải anh thích Aoko rồi sao? Không gặp thì nhớ, gặp rồi lại muốn kiếm chuyện chọc cho Aoko cười. Cảm thấy bất an khi Aoko lạnh lùng và thích thú khi thấy Aoko ghen. Kaito trong chốc lát lại cảm thấy khó xử. Chẳng lẽ lại đi từ chối tình cảm chân thành của Akeko sao?

- Akeko à! Thực sự thì anh........

- Em đã dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân mình rồi! Anh Kaito đồng ý làm bạn trai của em chứ? - Akeko nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, trong lòng không khỏi hy vọng vào lần tỏ tình đầu tiên trong đời.

Kaito bỗng nhìn đồng hồ. Đã 10h rồi sao??? Thôi tiêu rồi! Bỗng những dòng chữ trên giấy hiện về trong đầu anh

"Muốn biết lý do vì sao mấy ngày hôm nay tôi lạnh lùng với anh thì tối nay 9h gặp ở công viên. Không đến thì đừng hối hận, đọc rồi cấm hỏi lại."

Aoko đã đợi anh hơn một tiếng rồi. Có lẽ Akeko nói đúng, phải biết đối mặt với tình cảm của bản thân! Anh sẽ không để Aoko vụt khỏi tay anh đâu, anh đã biết là anh yêu cô rồi.

Kaito kéo ghế đứng dậy làm Akeko ngỡ ngàng

- Anh xin lỗi nhưng anh có việc gấp!

- Anh Kaito! Anh Kaito!

Mặc cho Akeko gọi nhưng anh vẫn bỏ đi thật nhanh. Anh phải đến nơi người con gái mà anh cần. Không biết cô còn chờ anh không??? Dù thế nào anh vẫn sẽ đến đó.

Kaito lên xe nhấn ga nhắm thẳng hướng công viên. Anh đưa tay nới lỏng cái cà vạt trên cổ, miệng lầm bầm

- Aoko! Nhất định phải đợi anh!

........................................................

  Tại công viên

"Độp.......độp.......độp"

Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đường, cô vẫn ngồi trên ghế đá và lòng vẫn không khỏi mong chờ.

"Anh ấy không đến.................. Mình không có vị trí nào trong tim của anh ấy!.......... Mình là đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc!"

- Hức.....hức....

Những âm thanh nhỏ khẽ vang lên, những tiếng nấc của sự tuyệt vọng. Aoko của chúng ta đang khóc nhè đấy! Có lẽ sau một giờ đồng hồ chờ đợi đã quá đủ để nhận ra mình không là gì với người ta. Aoko ngồi đó bất động, lâu lâu hai vai cô lại run lên và nghe đâu đó là từng tiếng thút thít khe khẽ.

..................................................

"Bin....binnnn"

Lại là nạn kẹt xe, tiếng kèn xe vang lên làm ồn ào cả một đoạn đường. Không tài nào nhúc nhích nổi giữa cái chốn ấy, Kaito tức giận đập tay lên vô lăng

- Khốn kiếp! Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông vào giờ này chứ? Tiến không được, lùi cũng không xong!

Hết cách, Kaito leo xuống xe để chạy tới công viên, không xa lắm. Trong lòng anh bây giờ chỉ cầu mong là Aoko vẫn còn ở đấy. Kaito cởi áo vest ngoài cầm trên tay rồi dốc hết sức lực để chạy. Trong lòng anh có một động lực nào đó thôi thúc anh không được dừng lại.

..........................................

Aoko càng nghĩ lại càng thấy ấm ức, tâm tư không khỏi dằn vặt. Đáng lí ra cô không nên tự mình bày ra trò chơi này để rồi tự mình trở thành người thua cuộc. Biết là bản thân mình ngốc nhưng cũng không ngờ là mình ngốc đến mức đó. Hễ nghĩ đến việc bị Kaito phớt lờ thì nước mắt lại ứa ra không tự chủ. Từng giọt một chảy dài.

Nỗi thất vọng dồn nén phát lên thành tiếng nấc, Aoko đưa tay ôm mặt bật khóc như một đứa trẻ vừa để mất một món đồ chơi. Mình rốt cuộc chỉ là người chen vào chuyện tình cảm của người khác. Kì thực tâm dạ vẫn chưa sẵn sàng để bị thất tình. Vốn tính cách dễ bị tổn thương, Aoko càng nghĩ càng muốn trách bản thân mình.

- Hức.....hức......

- Hộc....hộc..... Có ai.....nói với em.... là.....em khóc..... xấu lắm chưa....hộc..hộc...

Giọng một chàng trai vang lên lẫn lộn với những tiếng thở mệt nhọc. Aoko bất giác thôi đưa tay ôm mặt xoay người lại nhìn. Gương mặt đầm đìa nước mắt trở nên lem luốc như một chú mèo con. Đôi mắt đỏ ửng bỗng mở to như thể không tin những gì đang nhìn thấy.

Là gương mặt anh tuấn mà cô đang chờ đợi, người con trai đã làm cô khóc từ nãy đến giờ. Kaito khom người, hai tay chống gối thở lấy thở để. Bộ vest lịch lãm ban nãy trở nên xộc xệch vì những bước chạy gấp gáp. Vầng trán vẫn chưa thôi những giọt mồ hôi nhưng nụ cười híp mí ấy vẫn quyến rũ trong mọi hoàn cảnh.

Aoko ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, gương mặt vẫn không khỏi ngơ ngẩn. Cô đơ người nhìn Kaito, cứng miệng không thốt lên được lời nào. Kaito mừng rỡ khôn xiết vì Aoko vẫn ở đây. Anh đã đỡ mệt nên đứng thẳng người, chậm rãi từng bước tiến đến gần Aoko.

Một tay cầm chiếc áo vest, tay còn lại bước đến gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ngốc nghếch kia. Kaito mỉm cười

- Nói đi! Ai đã bắt nạt Aoko của anh thế?

Câu nói pha chút đùa nghịch nhưng kì thực rất ngọt ngào. Nó khiến con tim của Aoko lại thúc lên từng hồi. Cảm xúc vỡ òa, Aoko nhào đến ôm chầm lấy Kaito

- Hức.....hức... Em.... cứ tưởng là .....anh sẽ không đến! - nước mắt lại chảy dài, Aọko ngoan ngoãn rúc vào ngực Kaito. Bản thân vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra trước mặt.

Bỗng Kaito mỉm cười trông vô thức. Con nhỏ osin ương bướng hay chu mỏ cãi lời anh đâu rồi nhỉ? Sao cứ khóc mãi thế. Kaito dịu dàng vuất mái tóc của cô, bờ môi buông ra những câu nói thật nhỏ nhẹ

- Anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây nữa......

Aoko lập tức thay đổi sắc mặt đẩy anh ra, giờ này mà còn đùa. Cô giận dỗi ngồi xuống ghế bỏ Kaito đứng đó với nụ cười thích thú trên môi.

- Giận à? - Kaito ngồi xuống bên cạnh.

*Im lặng*

- Anh xin lỗi mà!

*Im lặng*

- Thế anh quay lại buổi tiệc nhé!

*Không nói gì chỉ đưa tay ôm ngang hông*

- Biết ngay là mê mệt tui mà! Đẹp trai số khổ thế đấy! - Kaito tự kỷ ngẩng mặt lên trời.

Aoko bật cười rồi lại ôm anh chặt hơn. Cô biết mình không phải mơ, là Kaito bằng xương bằng thịt đang ngồi cạnh cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro