Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mori Ran một lần nữa tỉnh lại trong cơn ác mộng mồ hôi đầm đìa, vươn tay gạt đi mái tóc ướt đẫm trên trán, chậm rãi ngồi dậy bật đèn, theo thói quen nheo mắt nhìn về phía bên cạnh mình, vị trí bên cạnh trống rỗng. Cô đưa tay sờ chăn bông, rất phẳng cũng không có nhiệt độ, chắc là đêm nay Kudo Shinichi đã không về.

Cơn ác mộng liên tục kéo dài khiến Mori Ran đổ quá nhiều mồ hôi lạnh, cô cảm thấy hơi khát nước, đi chân trần vào bếp rót nước uống nhưng lại vô tình đụng phải góc bàn, rất đau, rất đau cô cứ như thế khóc lên. Cô nghĩ nhìn bộ dạng vừa khóc vừa uống nước này của mình thật nực cười.

Mori Ran ném mình vào ghế sofa, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, cô với Kudo Shinichi đã đính hôn được 5 năm.

"Mori Ran là người phụ nữ hạnh phúc nhất Nhật Bản" - nhiều tờ báo và tạp chí đã viết như thế, đúng vậy được kết hôn với Kudo Shinichi, vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, Sherlock Holmes thời Heisei, chỉ như thế thôi đã là một niềm vinh dự.

Nhưng Mori Ran chưa bao giờ là người quan tâm đến danh tiếng, cô gặp Kudo Shinichi vào mùa hoa anh đào năm cô bốn tuổi, và nhận ra mình yêu Kudo Shinichi vào một buổi đêm ở New York. Cô cứ như vậy ôn tâm tình không oán trách chờ đợi Kudo Shinichi, người đã mất tích hai năm mà không hề hối tiếc, lần nữa mang dũng khí nhảy khỏi Vũ đài Kyomizu hôn Kudo Shinichi.

Mori Ran từng nghĩ chỉ cần ở bên Kudo Shinichi, bất kể cuộc sống như thế nào, cô đều có thể mỉm cười chấp nhận.

Nhưng cuộc sống thực tế và định mệnh khác với tình yêu lý tưởng, sau này Mori Ran mới hiểu rằng yêu Kudo Shinichi là một giấc mơ duy nhất mà cô không bao giờ có thể kết thúc trong hơn mười năm.
Mori Ran bừa bãi lau nước mắt, trong ánh đèn mờ ảo, cô mở điện thoại lên, là tin nhắn của Kudo Shinichi.

"Ran, thật xin lỗi đêm nay anh không thể về, em nhớ đi ngủ sớm một chút."

Mori Ran cúi đầu mỉm cười, mặc dù cô không biết tại sao mình lại muốn cười trong hoàn cảnh này.

Kudo Shinichi là người sẽ giành hầu hết thời gian có thể để quan tâm cô, anh ấy sẽ nhắc cô mang theo ô vào những ngày mưa, sẽ nhắn tin thông báo cho cô khi anh không thể về nhà, thậm chí sẽ nhớ ngày kinh nguyệt của cô. Sự quan tâm của anh ấy sẽ chỉ nhiều hơn theo từng năm tháng, và quan trọng hơn, anh ấy yêu Mori Ran. Đây là lý do duy nhất còn lại để Mori Ran kiê trì với mối quan hệ này.

Nhưng đồng thời Kudo Shinichi chắc chắn cũng không phải là đối tượng lý tưởng. Anh chưa bao giờ tiết lộ công việc của mình cho Mori Ran hay nói đúng hơn luôn cố tình giấu giếm cô, nhưng Mori Ran không phải kẻ ngốc những vết thương dữ tợn dưới lớp quần áo, khuôn mặt tái nhợt và mùi thuốc khử trùng còn sót lại trên người anh, Mori Ran không thể làm quay đầu làm như không thấy, rất nhiều lần cô ấy tỉnh dậy sau nhiều cơn ác mộng Kudo Shinichi chết đi.

Mori Ran chưa bao giờ nói với Kudo Shinichi rằng hàng ngày cô ấy đều sống trong hoảng loạn như vậy, cũng như Kudo Shinichi chưa bao giờ nói với Mori Ran rằng công việc của anh ấy nguy hiểm như thế nào.

Mori Ran trong lúc một mình ăn cơn trưa thì nhận được cuộc gọi của Hattori Heiji, đối phương nói rất ngắn nhưng lại làm cho trái tim Mori Ran như chìm xuống vực thẩm. Cậu ấy nói, "Kudo đang cấp cứu ở bệnh viện Beika."

Mori Ran ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, mắt cá chân sưng tấy đỏ lên do bị bong gân vì chạy, nhưng cô ấy không có thời gian để quan tâm đến nó bởi vì toàn thân cô bây giờ đang run rẩy, cô lại nhớ tới từng đêm dài khó chịu kia sau khi bừng tỉnh khỏi những cơn ác mộng.

Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc xuất thần, cô nghe được Hattori Heiji nói với Cô: "Ran, Kudo đã qua thời kỳ nguy hiểm, cậu có muốn cào trong xem không?"
Mori Ran cúi đầu thấp giọng nói: "cậu đi trước đi, bây giờ tôi... còn chưa muốn gặp anh ấy." Sau khi mấy cảnh sát đi xã, cô mới nhận ra rằng tay mình đã che đi những vệt nước mắt trên má.

Mori Ran là một người chậm chạp, phải mất 5 năm trong phòng cấp cứu này cô mới hiểu được, cô và Kudo Shinichi thực sự không phù hợp.

Chính nghĩa trong trái tim của Kudo Shinichi và những gì anh ấy đang theo đuổi là những thứ mà Mori Ran cả đời cũng không thể đuổi theo kịp. Kudo Shinichi chấp nhận hy sinh hy sinh cả mạng sống của mình chỉ để duy trì cái gọi là công lý, đây từng là điểm Mori Ran yêu thích nhất ở Kudo Shinichi, nhưng giờ nó đã trở thành nỗi sợ hãi lớn nhất của Mori Ran.

Cô gái mười bảy tuổi mang tình yêu nhiều hơn cả bầu trời, vì vậy cô cảm thấy rằng mình luôn có thể hiểu và ủng hộ lý tưởng của Kudo Shinichi.

Nhưng Mori Ran, 25 tuổi hiểu rằng cô ấy không thể, cô ấy luôn là một cô gái bình thường, hy vọng có một tình yêu bình thường và một cuộc sống bình yên. Nhưng trong lòng Kudo Shinichi chất chứa quá nhiều thứ, Mori Ran cũng không dám đoán phần diện tích mà mình chiếm giữ lớn đến mức nào.

Cô hiểu rất rõ khoảng cách giữa mình và Kudo Shinichi, chuyến xe buýt dẫn đến tương lai mà cô và Kudo Shinichi đi cuối cùng cũng đến bến.

Khi đi đến bên ngoài phòng bệnh, cô nghe thấy giọng nói tức giận của Kudo Shinichi, dường như đang hét vào mặt Hattori Heiji.

"Ai bảo cậu nói cho cô ấy biết?"

"Xin lỗi... xin lỗi, Kudo vừa mới giải phẫu xong, cậu đừng tức giận như vậy."

Bên ngoài cánh cửa cũng có thể nghe thấy giọng nói hạ thấp giọng của Hattori Heiji, Mori Ran nhẹ nhàng đẩy cửa, nói với người đàn ông tái nhợt trên giường bệnh
"Đừng trách Hattori, là em kêu cậu ấy nói."

"Ran...?"

Vốn Kudo Shinichi đang rất tức giận với Hattori Heiji, vừa nhìn thấy Mori Ran lập tức né tránh ánh mắt, giống như một đứa trẻ phạm lỗi. "Mắt cá chân của em bị bong gân, mau băng bó lại đi." Quan sát của vị thám tử lớn luôn rất nhạy bén, anh  lo lắng nói với Mori Ran, giọng điệu tràng ngập sự quan tâm không thể bỏ qua.

Các cảnh sát khác trong phòng đều đưa mắt tò mò nhìn Mori Ran, đúng vậy, ai lại không muốn nhìn thấy vị hôn thê của vị thám tử nổi tiếng trong truyền thuyết.
Mori Ran phớt lờ điều đó, cô đi đến mép giường bệnh của Kudo Shinichi, đắp chăn cho anh ta, nhẹ nhàng nói mình có chuyện muốn nói với anh.

Có lẽ giọng điệu của Mori Ran quá nghiêm túc, trái tim của Kudo Shinichi băt đầu mất bình tỉnh, nói với cấp dưới: "Tôi không có việc gì, các cậu đi trước đi."

"Nói cho anh biết, có chuyện gì vậy?" Kudo Shinichi có phần nịnh nọt nhìn Mori Ran, vươn tay muốn giữ cánh tay của cô, nhưng bị đối phương né tránh. Nhịp tim trong lòng dừng lại, đột nhiên có một linh cảm xấu.

"Cho đến khi vết thương lành hẳn, anh có thể đừng đụng vào vụ án này được không?" Mori Ran cúi đầu không nhìn Kudo Shinichi, hoặc là không dám nhìn.

"Không phải anh đã không sao rồi sao? Em yên tâm đi, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hơn nữa...vụ án sẽ sớm kết thúc, và anh phải chịu trách nhiệm đến cùng."

Kudo Shinichi nói với giọng cực kỳ dịu dàng, ánh mắt màu biển nhìn thẳng về phía Mori Ran với ý hiển nhiên là lấy lòng.
Nhìn xem, lại nữa. Mỗi lần Mori Ran đưa ra yêu cầu, Kudo Shinichi sẽ áp dụng phương pháp giống nhau vì anh biết chắc chắn rằng Mori Ran sẽ mềm lòng với anh hết lần này đến lần khác. Lần nào Mori Ran cũng tự nhủ rằng đây là lần cuối cùng. Nhưng lần này, thực sự là lần cuối cùng.

"Công việc của anh nguy hiểm như thế nào?" Mori Ran cụp mắt xuống, nghiến răng hỏi câu mà cô đã muốn hỏi từ lâu.
Shinichi Kudo nhìn cô gái với một nụ cười dễ thương nhất nói: "Lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, chỉ là một chút xui xẻo mà thôi, em đừng nghĩ nhiều."

"Đừng nói dối, Kudo Shinichi." Mori Ran cuối cùng cũng ngước mắt nhìn người đàn ông tái nhợt trước mặt, người vẫn mỉm cười như thể "không có việc gì" với cô.

Mori Ran thường không hiểu Kudo Shinichi nói dối quá giỏi hay cô quá dễ bị lừa, Kudo Shinichi dùng cách mà anh ta cho là đúng đắn nhất để bảo vệ Mori Ran, anh đã nói dối vô số lần, nhưng anh không biết rằng điều quan trọng nhất trong tình yêu là sự tin tưởng.

"Anh. . . " Cái đầu cực kỳ thông minh của Kudo Shinichi lúc này cũng bị kẹt. Anh ngơ ngác nhìn cô.

"Shinichi, lần này anh chỉ cần chữa trị vết thương đi, vụ án có thể giao cho Hattori trước được không?" Mori Ran lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kudo Shinichi.

"Ran..." Kudo Shinichi dường như vẫn đang sắp xếp lời nói, nên dùng phương pháp nào để thuyết phục Mori Ran.

Mori Ran đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô nhớ đến vô số đêm mất ngủ, những ngày kỷ niệm không thể giữ lời hẹn, những bữa tối một mình và những thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.

Như người sắp chết chìm dưới biển sâu, cô vươn mình về phía Kudo Shinichi hy vọng anh ấy giúp một tay để cô có thêm nghị lực tiếp tục thở.

Tuy nhiên, Kudo Shinichi thì không.

"Quên đi, anh nghỉ ngơi trước đi." Mori Ran vẫn nhượng bộ. Cô không muốn trở thành chướng ngại vật trong giấc mơ cao cả của Kudo Shinichi. Cô không nên trói buộc người có thể không thuộc về mình bằng tình yêu ích kỷ này.

"Thật xin lỗi Ran, đây thực sự là lần cuối cùng. Mau đi băng bó mắt cá chân trước đi." Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Mori Ran, Kudo Shinichi cảm thấy rất đau khổ, nhưng lúc này anh không thể thỏa hiệp. Không phải Mori Ran không quan trọng mà vì Mori Ran đối với anh quá quan trọng nên anh không muốn cô lo lắng, nhưng lần này anh không thể nhượng bộ vì trách nhiệm trên người quá lớn.

Mori Ran đột nhiên nghĩ, nếu cô muốn Kudo Shinichi chọn giữa vụ án và cô ấy, Kudo Shinichi sẽ chọn gì.

Cô ấy biết rất rõ rằng cho dù anh ấy chọn cái nào, thì nó cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Nếu anh chọn cái trước, Mori Ran sẽ không bao giờ có cơ hội quay đầu lại, nếu chọn cái sau, anh ấy sẽ thất vọng về Mori Ran.

Nhưng Mori Ran vẫn nói, và cô ấy nói với sự can đảm còn hơn sự can đảm khi cô ấy nhảy khỏi vũ đài Kyomizu hồi đó.

"Nếu anh chỉ có thể chọn một thì sao?"

"Cái gì?" Kudo Shinichi rõ ràng không nhận ra Mori Ran đang ám chỉ điều gì, anh sững sờ nhìn cô gái.

"Em nói, Shinichi." Mori Ran hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, "Vụ án này và em, anh chọn một."

"Em đang nói cái gì vậy Ran? Làm sao vụ án có thể so sánh với em? "Đừng đùa nữa." Kudo Shinichi hiển nhiên nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Mori Ran, chỉ cho rằng đối phương đang giở trò hờn dỗi.

"Nếu em không nói đùa thì sao." Mori Ran bướng bỉnh nhìn Kudo Shinichi, "Nếu vụ án không thể so sánh với em, vậy tại sao anh không thể đồng ý với điều kiện em vừa nói."

Sau khi nhận ra Mori Ran đang nghiêm túc, Kudo Shinichi đã im lặng, anh cho rằng mình rất thông minh nhưng mãi mãi vẫn không đoán được Mori Ran đang nghĩ gì. Trong lòng anh, Mori Ran luôn thấu hiểu, dịu dàng và bao dung, nhưng Mori Ran của ngày hôm nay lại rất bất thường.

"Cho nên nói như vậy đi." Mori Ran rõ ràng là muốn khóc, nhưng lúc này lại cười lên, "Cho nên, Shinichi em trong lòng anh không quan trọng như vậy đâu."

"Không. Anh..." Kudo Shinichi có chút kích động, đột nhiên ho khan một tiếng. Nhìn bộ dạng của anh Mori Ran vẫn mềm lòng, nhưng cô vẫn kiên quyết vì cô không còn bước nào để đi xuống nữa.

Cô đưa mắt nhìn Kudo Shinichi, và chờ đợi anh đưa ra phán quyết cuối cùng.

"Đó là hai chuyện khác nhau, Ran." Kudo Shinichi bình tĩnh lại một chút, uống một hớp nước, nhẹ nhàng nắm lấy Mori Ran tay, "Ngoan, đừng bướng bỉnh."

Bướng bỉnh? Mori Ran đột nhiên cảm thấy rất bực bội, cô lấy hết can đảm để cầu nguyện nhưng trong mắt đối phương, cô chỉ đang giở trò nhỏ nhen. Người ta nói Kudo Shinichi là người chu đáo và có năng lực, vậy tại sao anh ấy không bao giờ hiểu được trái tim của chính mình?

Lần này Mori Ran không né tránh, cô hất bàn tay lạnh giá của Kudo Shinichi ra, nắm thật chặt rồi buông ra.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mori Ran ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài nơi cô đến, cho đến khi một người phụ nữ với mái tóc ngắn tươi tắn ngồi bên cạnh cô.

"Chị là vị hôn thê của Đội trưởng Kudo." Cô gái lên tiếng trước, giọng điệu tràn đầy ghen tị, "Thật tuyệt, chị có biết bao nhiêu cô gái trong đồn cảnh sát chúng em coi anh ấy là đối tượng lý tưởng không? Chị có thể kể cho em nghe chuyện của hai người không? Chà, em hơi tò mò."

Vẻ khao khát trên khuôn mặt của cô gái khiến cô nhớ lại tuổi 17 của chính mình.

"Không còn nữa." Mori Ran nhẹ nhàng nói
"Ah?" Cô gái sửng sờ, không hiểu ý của Mori Ran.

"Ý tôi là chúng tôi đã chia tay." Mori Ran nhìn xuống chỗ sưng tấy dưới chân, nhưng không cảm thấy đau.

"Khi nào?" Cô gái lộ vẻ kinh ngạc, lắp bắp nói: "Vừa rồi đội trưởng Kudo còn rất quan tâm đến chị mà."

"Vừa rồi, ở trong phòng bệnh." Mori Ran nhìn ngón tay đeo nhẫn trống rỗng của mình nói: "Chúng tôi chia tay rồi."

Trên đường về nhà, Mori Ran nhìn khuôn mặt mình phản chiếu qua cửa sổ và lặng lẽ khóc. Cô nghĩ mình là một kẻ hèn nhát, cô không dám nhớ lại những cơn ác mộng về cái chết của Kudo Shinichi. Cô không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi sẽ mất đi Kudo Shinichi bất cứ lúc nào, vì vậy cô chọn cách chạy trốn trước.

Có lẽ Mori Ran không dám thừa nhận rằng, ngay từ đầu cô đã biết quyết định của Kudo Shinichi nên muốn lấy đó làm cớ để kết thúc một tình yêu trắc trở, không đủ dũng khí để nói lời chia tay nên đã ích kỷ trao quyền lựa chọn cho đối phương. Khoảnh khắc Kudo Shinichi đưa ra lựa chọn của mình, cô thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vị thám tử lừng danh có nhìn thấy chiếc nhẫn cưới mà cô bí mật để lại ở góc bàn phòng bệnh của anh hay không. Cô đã đeo nhẫn cưới đó được 5 năm và miễn cưỡng tháo nó ra.

Cô vẫn nhớ ngày anh cầu hôn, tại nhà hàng mà bố của Kudo Shinichi đã cầu hôn mẹ anh, ngồi vị trí mà năm đó bố mẹ anh đã ngồi, mặc một bộ vest không hợp với phong cách bình thường của anh và thực hiện lời thề nguyện trang trọng nhất.

Anh nói: "Anh yêu em hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Xin hãy kết hôn với anh, Ran".

Mori Ran không do dự một giây nào, cũng giống như chàng trai, cô liền đưa tay ra.

Sự lựa chọn vào thời điểm đó có sai lầm không? Tuyệt đối không. Mori Ran biết rõ rằng cho dù ngay cả lúc này, nếu quay trở lại quá khứ, cô ấy vẫn sẽ đưa tay ra.

Bởi vì Kudo Shinichi năm đó rất chân thành và nóng bỏng, anh ấy đã đứng trong giấc mơ của Mori Ran với tất cả những kỷ niệm ngọt ngào và quyến rũ của tuổi trẻ.

Khi xe buýt đến trạm dừng, Mori Ran nghĩ rằng đó thực sự là một chặng đường dài.

Từ bốn tuổi đến hai mươi lăm tuổi thực sự là một chặng đường dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro