Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là tiếng bước chân của Mori Ran đã khiến Kudo Shinichi bừng tỉnh, người đàn ông đứng lên, giống như bởi vì ngồi xổm quá lâu nên có chút lảo đảo, anh ngẩng đầu nhìn Mori Ran, trong mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, và anh mở miệng định nói điều gì nhưng đã bị Mori Ran cắt ngang.

"Tàn thuốc nếu không dập sẽ làm bỏng tay anh."

Lúc này Kudo Shinichi mới nhận ra điếu thuốc trên đầu ngón tay sắp cháy hết, anh ngắt mẩu thuốc, ném vào gạt tàn trên thùng rác, sau đó liếm liếm đôi môi nứt nẻ một chút. Mỗi ngày tan làm dù muộn thế nào, anh cũng sẽ lái xe đi một vòng rồi dừng lại trước cửa nhà Mori Ran một lúc, đây là lần đầu tiên anh lấy hết can đảm mở cửa xe đứng trước cửa nhà cô.

Bất kể xảy ra chuyện gì, cái đầu vốn có thể chạy với tốc độ cao của anh đã bị mắc kẹt ngay lập tức khi nhìn thấy Mori Ran, anh cho rằng nếu nhìn thấy cô, anh nhất định sẽ nói điều gì đó thật chân thành để có thể cứu vãn, nhưng tại giờ phút này anh lại không thể nói nên lời. Kudo Shinichi bất lực đứng đó, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, đang chờ đợi sự tha thứ của Mori Ran.

"Vào trước đi." Kudo Shinichi đứng ở cửa quá nhiều sự chú ý, Mori Ran thật sự không muốn ngày mai lại lên trang nhất.

Mori Ran cảm thấy có chút may mắn vì Mori Kogoro không có ở nhà, nếu không Kudo Shinichi sẽ không tránh khỏi bị tẩn cho một trận. Cô cởi áo khoác treo lên mắc áo rồi đứng dậy đi vào bếp lấy một cốc nước nóng đặt lên bàn trà trước mặt Kudo Shinichi. Vì vừa rồi cô ngửi thấy mùi rượu trên người Kudo Shinichi.

Shinichi Kudo thỉnh thoảng hút thuốc, nhưng ít uống rượu, với lý do thuốc lá kích thích tư duy, còn rượu thì chỉ hại não.

"Anh đã uống rượu." Mái tóc dài Mori Ran được thả ra, những sợi tóc đen trượt xuống như thác nước.

"Uống một chút, chỉ một chút thôi." Người đàn ông nói xong liền sửng sốt.

Mori Ran nhớ lại mỗi khi Kudo Shinichi đi xã giao về, Mori Ran sẽ làm cho anh ấy canh giải rượu, và Kudo Shinichi sẽ thận trọng báo cáo:

"Anh chỉ uống một chút thôi."

Người trong sở cảnh sát nói rằng Kudo Shinichi là một người nghiêm khắc tuân theo lời vợ điển hình, nhưng Mori Ran không nghĩ vậy, Kudo Shinichi rất biết giở trò, đôi khi còn nghịch ngợm như một đứa trẻ, một giây trước anh vừa thề sẽ bỏ hút thuốc, nhưng giây tiếp theo đã bị Mori Ran bắt quả tang trong nhà vệ sinh, anh ấy bực bội nói: "Anh không thể kìm lòng được, anh thực sự chỉ hút một điếu."

Người thực sự muốn bảo vệ và thỏa hiệp trong tình yêu này luôn là Mori Ran.

"Hôm nay anh xem tin tức, họ nói rằng em... sắp kết hôn." Có vẻ như Kudo Shinichi đặc biệt đến đây để xác minh tính xác thực của tin tức. Có lẽ do ảnh hưởng của rượu nên giọng nói của anh ấy hơi cao.

Mori Ran mỉm cười, cô ấy nói anh không phải là thám tử sao, anh không thể tự suy luận được sao?

"Không phải tất cả mọi thứ đều có thể suy luận ra." Kudo Shinichi có chút xấu hổ, anh thận trọng quay sang nhìn Mori Ran.

"Bây giờ anh đã hiểu được đạo lý này chưa, đại thám tử." Mori Ran mỉm cười có chút bất lực, nhưng cô vẫn nói sự thật, "Nếu anh đến đây hôm nay chỉ để hỏi câu hỏi này, tôi có thể nói rõ với anh rằng tôi không có ý định kết hôn vào lúc này."

Mắt Kudo Shinichi lập tức sáng lên vì những lời này, anh kéo cà vạt chỉnh lại cổ áo, khi giơ tay lên Mori Ran thoáng thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Kudo Shinichi, tay kia cũng đang đeo một chiếc nhẫn, là hai chiếc. Một mình anh mang nhẫn của hai người khiến Mori Ran rung động trong tim.

"Gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh nhận ra rằng mình không phải là một người bạn trai tốt, nhưng đã quá muộn." Kudo Shinichi dừng lại một chút rồi tiếp tục: " Ran, tôi là một người rất ngu ngốc, anh rất khó tự mình khám phá ra nhiều điều nếu em không nói cho anh biết. Nếu em nói, anh sẽ sẵn lòng làm điều đó cho em, anh có thể thay đổi vì em."

"Tôi đã làm." Mori Ran nhắm mắt lại và nói nhẹ nhàng.

Đó là lễ kỷ niệm một năm đính hôn của họ, Mori Ran trước một tuần đã suy nghĩ nên tổ chức như thế nào, nhưng vì thấy Kudo Shinichi quá bận nên cô đã hủy bỏ kế hoạch ban đầu, tính toán ngồi vào bàn chờ đợi Kudo Shinichi về nhà ăn cơm. Kudo Shinichi đã hỏi cô ấy muốn quà gì vào ngày hôm trước và Mori Ran đã nói rằng cô sẽ nói với anh khi cô nghĩ ra.

"Ăn sáng thật ngon. Và đây là lá thư em viết cho anh. Có rất nhiều điều em muốn nói với anh. Anh phải đọc kỹ nó." Mori Ran hôn tạm biệt rồi vội vàng vẫy tay tiễn Shinichi Kudo đi làm.

Giống như hầu hết các ngày lễ khác, Kudo Shinichi không thể trở lại ăn tối, anh gọi điện cho Mori Ran với giọng đầy áy náy: "Ran, anh thật sự xin lỗi, ở đây có một trường hợp khẩn cấp gấp, quà sẽ gửi đến sau, nhớ ký nhận nhé."

"Được, không sao, không sao, anh đã đọc thư của em chưa?"

"Anh hiểu rồi, cảm ơn Ran rất nhiều."

Mori Ran nướng chiếc bánh chanh yêu thích của Kudo Shinichi, mặc dù lần đầu tiên nướng bị cháy nhưng Kudo Shinichi vẫn nói nó rất ngon nhưng Mori Ran nhất quyết không chấp nhận, cô không ngừng luyện tập, cô muốn làm ra bánh chanh vừa đẹp vừa ngon, giống như tình cảm cô dành cho Kudo Shinichi, cô sẽ luôn dành những gì hoàn hảo nhất.

Kết quả là Mori Ran đã ăn bánh chanh dưới ánh nến một mình, phòng khách rất tối, cô ấy đang chiếu bộ phim "One Day", Thời đại học, cô thường xuyên lôi kéo Kudo Shinichi cùng xem, sau này những lúc ở một mình cô đã xem rất nhiều lần.

Khi chuông cửa reo, Mori Ran còn tưởng là Kudo Shinichi đã về, cô vui mừng nhảy khỏi ghế sô pha, chân trần chạy ra mở cửa, khi cửa mở ra xuất hiện là một bó hoa hồng rất đẹp, nhưng người cầm hoa không phải Kudo Shinichi, người đàn ông lạ mặt nói: "Là cô Mori đúng không, đây là hoa anh Kudo đặt cho cô."

Khi chuông cửa reo, Mori Ran còn tưởng là Kudo Shinichi đã về, cô vui mừng nhảy khỏi ghế sô pha, chân trần chạy ra mở cửa, khi cửa mở ra xuất hiện là một bó hoa hồng rất đẹp, nhưng người cầm hoa không phải Kudo Shinichi, người đàn ông lạ mặt nói: "Là cô Mori đúng không, đây là hoa anh Kudo đặt cho cô."

Bộ phim phát những lời Emma nói, và âm thanh vang vọng trong căn phòng khách trống trải cứ thế tăng lên. "Dexter, I love you so much. So, so much, and I probably always will. I just don't like you anymore."( Dexter, em yêu anh rất nhiều. Rất, rất nhiều, và có lẽ sẽ em luôn như vậy. Em chỉ là không còn thích anh nữa.)

Mori Ran bật khóc, người giao hàng lẩm bẩm: "Đừng xúc động như vậy." Sau đó, anh ta đưa hoa cho Mori Ran, quay người rời đi.

"Kudo Shinichi, anh thật sự chưa từng đọc lá thư đó." Mori Ran nhớ lại tâm trạng lúc đó, vẫn cảm thấy khó thở, cô dừng một chút rồi nói: "Bởi vì, ở cuối bức thư tôi đã viết món quà tôi muốn. "

"Món quà tôi viết là một phần takoyaki 10 NDT mà chúng ta từng ăn ở cổng trường trung học Teitan, không phải hoa hồng 999 NDT."

Kudo Shinichi sẽ không biết Mori Ran làm thế nào trong ngày kỷ niệm đính hôn, cô một mình ăn cơm tối của hai người, không biết cô mang tâm tình như thế nào, ngồi xổm cạnh thùng rác xé từng chút một tấm thiệp "Anh yêu em" được cắm trên bông hồng

"Kudo Shinichi, tôi đã cố nói, nhưng anh không muốn nghe."

Điều đáng buồn nhất trên thế giới là giữa hai người không có sự hiểu lầm hay phản bội, cứ thế bước đi đến một điểm không thể quay đầu lại.

Kudo Shinichi cúi đầu, anh không nói, không phải anh không biết nên nói cái gì, mà là không cách nào đáp lại. Anh ấy thực sự muốn nói với Mori Ran rằng anh ấy đã đọc kỹ bức thư, nhưng lúc đó món quà đã được đặt trước. Anh ấy nghĩ đó chỉ là một món takoyaki bình thường, thứ có thể ăn bất cứ lúc nào, nhưng anh ấy lại không nghĩ về ý nghĩa đối với Mori Ran.

Có quá nhiều điều trong cuộc sống, một số người có thể chạm vào bất cứ lúc nào, một số từ có thể nói bất cứ lúc nào, một số điều có thể được thực hiện bất cứ lúc nào, nhưng trên thực tế "bất cứ lúc nào" không có nghĩa là một ngày nào đó sẽ không biến mất trong tương lai.

Anh muốn hỏi liệu cô có thể cho mình một cơ hội khác không, nhưng anh không thể nói ra. Đó không phải là vấn đề về thể diện hay lòng tự trọng, mà là sự xấu hổ, bởi vì ngoài tình yêu, anh không tìm được lý do nào để thuyết phục cô ở lại.

"Em sẽ yêu người khác sao?" Kudo Shinichi không nhìn Mori Ran, anh cúi đầu thật thấp.

"Có lẽ, tương lai tôi nhất định sẽ gả cho người khác, có thể là bất cứ ai thể là bất cứ người nào cảm thấy thích hợp có thể sống qua ngày, không thể cùng anh đến cuối cùng, có lẽ sau này tôi sẽ hối hận, nhưng chúng ta đều không con đường nào tốt hơn." Mori Ran trả lời rất thành thật, cô ấy có chút muốn khóc.

"Đoạn đường này tôi và anh không ai có lỗi, Shinichi, chúng ta không biết làm thế nào để thực sự yêu một ai đó, hy vọng lần sau khi yêu một ai đó, chúng ta có thể làm tốt hơn hiện tại. "

Kudo Shinichi cảm thấy lúc này trên tay mình đang cầm một mảnh thủy tinh vỡ thật lớn, dù mở ra hay nắm chặt tay đều sẽ rất đau, anh muốn nói với Mori Ran rằng sẽ không có lần sau, anh sẽ không yêu người khác, vậy cô có thể đợi anh không, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn, anh thật sự muốn cùng cô trải qua quãng đời còn lại. Nhưng anh ấy hiểu rằng lời hứa của anh đối với Mori Ran giống như một đường thẳng, sống trên một mặt phẳng, nhưng không thể mở rộng đến tương lai của không gian ba chiều

"Có thể đáp ứng anh một điều kiện cuối cùng được không?" Kudo Shinichi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mori Ran, hai mắt đỏ hoe, thanh âm run run, "Chúng ta hẹn hò lần cuối đi."

Mori Ran cảm thấy hơi mỉa mai, cô đã vô số lần hy vọng Kudo Shinichi sẽ giành nửa tiếng đồng hồ cùng cô đi dạo trong công viên, nhưng anh không có cách nào làm được, nhưng ngay tại lúc cô muốn chấm dứt mối quan hệ này, lại đưa ra chuyện trước kia cô chờ mong nhất

Mori Ran thường nhớ họ khi còn là sinh viên, khi họ có nhiều thời gian hẹn hò và vui chơi. Ở trường trung học, Kudo Shinichi thường lẻn ra ngoài chơi bóng đá vào buổi chiều của tiết học cuối cùng, Mori Ran có thể nhìn thấy Kudo Shinichi chạy dưới ánh hoàng hôn từ cửa sổ lớp học, khi chuông tan học vang lên, cô ấy sẽ ở cổng trường, tình cờ gặp Kudo Shinichi, người đầy mồ hôi mang theo chiếc bánh takoyaki nóng hổi vừa mua cho cô, rồi cùng cô ấy về nhà.

Tình yêu của Mori Ran bắt đầu từ món takoyaki 10 NDT chứ không phải chiếc nhẫn đắt tiền và hoa hồng lộng lẫy.

Khi còn học đại học, cô và Kudo Shinichi cùng thi đậu Đại học Tokyo, với điểm số của Kudo Shinichi,anh được đề nghị bảo lãnh sang nước ngoài học tâm lý tội phạm, nhưng anh đã từ chối lời đề nghị đó và ở lại Nhật Bản.

"Thực sự không đi sao? Thật đáng tiếc." Mori Ran lúc đó ngạc nhiên hỏi.

"Em hy vọng anh đi đến vậy à?" Kudo Shinichi thờ ơ trả lời, ngáp một cái.

Mori Ran có chút tâm tư, cô đương nhiên không muốn Kudo Shinichi đi đến một nơi xa như vậy, nhưng cô cũng cảm thấy để mất đi cơ hội này thật đáng tiếc, cô khẩu thị tâm phi nói: "Không, em chỉ cảm thấy nó là cơ hội tốt hơn."

"Này, Ran, đừng nói dối nữa, em thật sự không muốn anh đi." Kudo Shinichi mỉm cười và vạch trần suy nghĩ không trung thực của cô gái.

Mori Ran có thẹn quá hóa giận, cô đáp trả: "Anh không đi không phải bởi vì em sao?"

"Làm ... làm sao có thể." Lần này đến lượt Kudo Shinichi đỏ mặt lắp bắp.

Đại học là thời kỳ yêu đương cuồn nhiệt, Mori Ran thỉnh thoảng đi tìm Kudo Shinichi xem phim với cô ấy, Kudo Shinichi thường xuyên đến muộn, sau đó vừa nói xin lỗi vừa đi đến vị trí của Mori Ran ngồi xuống. chắp tay cầu xin tha thứ trước vẻ mặt phẩn uất của cô gái. Mori Ran thích xem các bộ phim văn học nghệ thuật, vì vậy Kudo Shinichi thường ngủ gật giữa chừng khi mới xem được một nửa.

Vào thời điểm đó, Kudo Shinichi sẽ vì Mori Ran mà thỏa hiệp nhượng bộ nhiều thứ, anh nguyện ý ở lại Nhật Bản vì Mori Ran mà không chạy đi xem thế giới bên ngoài, anh sẵn sàng lãng phí một buổi chiều cùng Mori Ran xem những bộ phim anh không thích. Anh ấy sẵn sàng bỏ tiền tiêu vặt một tháng để mua điện thoại di động tình nhân cho Mori Ran.

Nhưng tại sao sau này lại khác? Mori Ran không nghĩ ra, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy có phải Kudo Shinichi đã từng vì cô mà trả giá quá nhiều, vì vậy cô thường so sánh Kudo Shinichi hiện tại với anh của trước đây, cảm giác chênh lệch khiến cô khó có thể chấp nhận điều đó, cô trở nên rất tham lam, và sẽ xấu xa hy vọng rằng Kudo Shinichi sẽ trở lại yêu cô nhiều hơn.

Cho nên Mori Ran hiểu rằng, đi tới bước này cũng không phải lỗi của một mình Kudo Shinichi, mà còn của chính cô ấy.

"Được. Lần cuối cùng. " Mori Ran đồng ý, như một lời tạm biệt chính thức cho tình yêu lâu dài của cô.

Kudo Shinichi dường như đã nắm bắt được một tia hy vọng, anh nhìn Mori Ran đầy lo lắng và mong đợi, sau đó đứng dậy và chậm rãi nói lời tạm biệt

"Vậy, Ran ngày mai gặp."

"Shinichi, ngày mai gặp."

Mori Ran hơi sững sờ, cuộc trò chuyện này rất giống với cách họ nói lời tạm biệt ở ngã tư đường trên đường về nhà khi còn là sinh viên.

Chỉ là khi đó, cô ấy cười nói với đôi lông mày cong cong.

Cô biết Kudo Shinichi vẫn còn một tia hy vọng, cô có thể cảm nhận được Kudo Shinichi đang nắm chặt điểm cuối của sợi chỉ đỏ, hy vọng có thể đi vòng trở về với Mori Ran, nhưng anh không biết rằng ở đầu dây bên kia Mori Ran đã buông tay. Cô tự nhủ, đây là lưu lại một hồi ức cuối cùng cho đoạn tình cảm này của bọn họ, thế cho nên sau này khi nhớ tới đoạn tình yêu này có thể nhắm mắt lại cười nói: "Kỳ thật lúc đó cũng không tệ như vậy.

Kazuha Toyama từng nói với Mori Ran: "Tớ hy vọng sau này mình và Heiji có thể sống cùng nhau, tớ thích một tình yêu bình bình, đạm đạm."

Khi đó, Mori Ran lắc đầu trống, cô đáp: "Không được, Kazuha, tình yêu là phải oanh oanh liệt liệt, mới có thể tính được."

Thiêu thân lao đầu vào lửa cũng là do chính cô lựa chọn, cô không hối hận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro