Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm nay, cô và cậu vẫn đi học trên con đường quen thuộc ấy. Ran liên tục nở nụ cười, khi Shinichi chọc cô vui, nhưng 2 người mang 2 tâm trạng và 2 dòng suy nghĩ khác nhau. Ran lại nhớ đến việc cô luôn cảm thấy mình quá nhỏ bé so với thế giới của cậu, cậu quá tài giỏi còn cô chẳng có gì nổi bật, cậu quá nổi tiếng, đẹp trai khiến nỗi mỗi lần cậu sánh bước bên cô, cô lại cảm thấy mình không xứng với cậu, cô không còn là Ran trước kia luôn kè kè theo cậu đi khắp nơi tập tành phá án thật hồn nhiên như khi 2 đứa còn nhỏ. Còn Shinichi từ hôm qua tới giờ cậu luôn thắc mắc tại sao cứ thoáng là lại thấy Ran buồn dù cậu có cố chọc cô vui, những nụ cười thiên thần, tỏa nắng, năng động đâu mất rồi, cậu dò hỏi nhưng cô không nói không có gì, Ran đúng như lời cậu nói là 1 bài toán rắc rối, nhưng cậu lại nguyện cả đời ở bên, giải cho kì được,hễ chuyện gì mà cứ liên quan là đầu óc không thể phán đoán nhanh nhạy như trước, cậu không thể bình tĩnh suy nghĩ được gì cả, nhất định hôm nay cậu phải điều tra ra cho kì được. Đến lớp, cả cô và cậu lại là tâm điểm để mọi người chòng ghẹo.
Reng....Reng hồi chuông ra chơi vừa cất lên, cậu phi như bay ra khỏi lớp, khiến cả Sonoko và Ran đều ngạc nhiên,vì cậu luôn dùng giờ ra chơi để chơi bóng, mải miết với cuốn trinh thám dày cộm hay đánh 1 giấc, cô bạn với tay qua hỏi Ran:
-Nè chồng cậu làm cái quái gì mà chạy nhanh thế, không thèm nhìn mặt vợ lấy 1 cái, hay có khi nào đi gặp cô em xinh đẹp nào rồi chứ gì
-Shinichi có bao giờ như vậy đâu. Chính cô cũng không biết cô vừa nói gì
-S, cậu bảo sao. Gì mà " Shinichi có bao giờ như vậy đâu" chứ, nè đừng có hễ cô bạn thân này nói động đến tên thám tử ngốc xít kia thì lại bênh nhau chằm chặp.
-Thui, kệ cậu ấy đi, chắc là có việc gì gấp lắm
-À nè Ran ơi tớ có mua tạp chí nấu ăn, thời trang nè. Hai đứa mình xem
-Ừa, cho tớ tạp chí nấu ăn đi, để coi có món gì ngon, tớ làm thử xem
-Này nhé, lại là đổi món cho tên thám tử kia chứ gì. Cô vừa nói vừa đưa cuốn tạp chí cho Ran.
Shinichi phóng nhanh lên phòng karate, vì giờ ra chơi nên các bạn nữ hay tập trung để coi lịch trình, thời gian luyện tập , hay hoạt động của club mỗi ngày,.... Cậu vặn nắm cửa và bước vào, may quá cậu đã nhìn thấy cô ấy, cô gái thỉnh thoảng Ran hay kể cho cậu nghe, cô gái này là cô gái hôm qua ngồi cạnh Ran nói chuyện, khi cậu ngước lên nhìn cô, chắc cô ấy sẽ biết điều gì khiến Ran buồn. Cậu tiến lại:
-Xin lỗi, cho mình hỏi, cậu hình như khá thân với Ran Mori trong club phải không??. cô gái giật mình quay lại, trước mắt cô không ai khác là Shinichi Kudo mà cả trường hâm mộ đang nhìn cô, cất tiếng hỏi.
-À, phải, mà có chuyện gì thế?
-Cậu có thể kể cho mình nghe, Ran hôm qua đã gặp chuyện gì, hay nói gì khác thường không???
-À, cậu là gì của Ran, sao cậu quan tâm đến cô ấy thế, bộ 2 cậu có can hệ gì à??
-Tớ với cô ấy là bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ, và giờ cô ấy cũng chính là bạn gái của tớ, nên tớ muốn hỏi, liệu cậu có thể kể cho tớ nghe??
-bạn gái ư.....Được rồi, tớ nhớ là hôm qua cô ây chỉ ngắm cậu đá banh, cô ấy cười tươi lắm, nhưng cô ấy lại hỏi tớ 1 câu kì lạ, rồi lại bảo đừng quan tâm cô ấy nói gì??? Shinichi sốt rột:
-Ran nói gì cơ??
-cô ấy hỏi tớ có bao giờ thấy mình thật nhỏ bé, không xứng với người mình yêu thương chưa??? Vậy đấy, tớ thấy có chút buồn vương trên mắt cô ấy.
-Cảm ơn cậu nhé, à mà cậu đừng nói chuyện tớ gặp hỏi chuyện cậu với Ran nhé. Bye, tớ về lớp đây
-Ừa, bye. Ran là 1 cô gái tốt, cậu nhớ trân trọng và giữ cho kĩ vào.
Shinichi trở về lớp, tâm trí cậu suy nghĩ không ngừng, tại sao cô ấy lại nghĩ như thế chứ, mình mới thật sự là người k xứng với Ran, cô ấy luôn hiền hậu, hồn nhiên như 1 thiên thần, khiến cho cả Vermorth muốn yêu thương và bảo vệ cô. Cậu luôn là người khiến Ran luôn buồn, đau khổ, chờ đợi, biết bao người tốt hơn cậu, nhưng cô vẫn 1 mực tin vào lời hứa, chờ đợi trong khổ, chứ không muốn quên cậu, hay mở lòng đón nhận ai. Ran luôn nhạy cảm, luôn nuông chiều cảm xúc khiến cô ngày càng trở nên khó đoán đối với cậu. Cậu bước vào lớp, tiến thẳng về chỗ, cậu khẽ đưa mắt nhìn Ran, rồi quay đi, suy nghĩ việc tiếp theo cậu sẽ làm. Ran ngồi đọc tạp chí, hay tám với cô bạn nhưng ánh mắt cô không rời phía cửa lớp, cho đến kia hình dáng thân thuộc không lẫn vào đâu xuất hiện, cô nhìn cậu đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó, nên không gọi cậu hỏi chuyện.
Nắng chiều trải dài trên con đường quen thuộc, cô và cậu sánh bước bên nhau, khẽ ngắm hoàng hôn, hay khẽ buông câu trêu đùa, rượt đuổi trong nắng chiều.
Tới nhà cậu, cô vẫy tay:
-Bye, cậu mai gặp, à có gì chiều tớ rảnh, tớ sẽ chạy qua nấu bữa tối cho cậu.
-ok,bye Ran. Cậu đứng nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi cô khuất dần.
3h chiều, khi cô đang nấu bữa tối cho ông bác trong sẽ qua bên nhà Shinichi, thì điện thoại cô rung lên: bíp...bíp. Mở tin nhắn, là của Shinichi baka:" Cậu nhớ sang nấu ăn cho tớ, tớ đói chết mất ặc..ặc"
cô mỉm cười trả lời:" không thì sao, cậu tưởng tớ là ôsin cho cậu chắc, đợi đó tí tớ sang"
Nghe thấy thế, cậu mừng rơn, cô chắc chắn sẽ qua, cậu đã cố cất công để chuẩn bị 1 thứ cho cô. Cô tới nhà cậu, cô mở cổng bước vào, như 1 thói quen, mà dù có khóa cô cũng có chìa khóa cơ mà. Nghe tiếng cổng, cậu giả bộ nằm trên sofa giả vờ ngủ. Ran bước dô, cô thấy cậu ngủ, liền nhẹ nhàng để cậu khỏi thức, miệng lầm bầm
-Bảo người ta qua, mà nằm chèo qoeo ngủ thế này. Cô tiến thẳng vào bếp.
Từng lời từng chữ đã lọt dô tai cậu không thiếu 1 từ, cậu mỉm cười nhỏm dậy, theo sau Ran, cậu nhớ tấm lưng đang lom khom nấu của cô, cậu tựa người vào cửa nhìn cô nấu,đầu mơ tưởng cô sẽ là cô vợ dễ thương của cậu sau này, cứ đứng đó ngẩn tò te ra mỉm cười.
Ran trong này cô lẩm bẩm nói xấu ai kia, mà không hay biết ai kia đã đứng ở cửa tự khi nào
-Ăn ở như cậu ta thì ai dám lấy chứ, ôi nếu mà mình nhận lời lấy cậu ta chắc mình chết sớm mất, à mà nếu có lấy sẽ đè đầu cưỡi cổ cậu ta như ngựa, ai bảo cái tội không bỏ cái tật cứ thích chọc cô điên lên, Ran này sẽ phục thù.
-Nè, cậu nói ai lấy tớ??? Còn cái gì mà đè đầu cưỡi cổ tớ nghe không rõ
Giật mình, chết rồi bị cậu nghe thấy hết rồi còn đâu, tiêu mày rồi Ran ơi, kiểu nào cậu chẳng đem ra chọc phá cô
-này ai cho cậu nghe lén tớ hả??? Cậu nghe thấy gì rồi???
-Này đây là nhà tớ, tớ đoàng hoàng chính chính đứng ở cửa đủ để nghe có người luyên thuyên gì mà sau này lấy tớ sẽ.... Cậu nhẹ nhàng thong thả rót nước, nhấp uống nước. Ran nghe thấy thế cô đỏ bừng mặt, bối rối, khiến cậu buồn cười, nhìn ran dễ thương, cậu không nỡ trêu thêm cô nữa.
Cậu phụ ran sắp chén dĩa cho cả hai, cậu muốn cô ở lại ăn cơm với cậu rồi hẵng về, cậu bảo nếu cô chịu ở lại,cậu sẽ quên đi chuyện lúc nãy.
Cả hai đang ăn cơm vui vẻ, cậu lại nổi ý chọc cô:
-Ê nhìn cậu giống vợ tớ thiệt
Cái gì, sao cậu lại dám nói cô như thế, cậu ta đính thị muốn chết rồi, nếu không định thần trước, chắc giờ cô đã cho mặt cậu dính đầy cơm của cô rồi, cô thừa cơ đạp chân cậu khiến cậu la oai oái, cho chừa cái tật:
-Cậu có bị ấm đầu không vậy, tớ đây không thèm lấy cậu nhá, ăn bậy không được nói bậy, lỡ tớ mà ế, là cậu coi chừng cái thân cậu
-Hài, có ai quên là đã nhận lời tỏ tình của tớ, mà giờ còn đòi lấy ai khác, cậu là của tớ rồi đừng hòng nhé
Chưa lấy cậu mà cô đã bị cậu xem hiển nhiên là của cậu là toi. Cô đã có cách rồi, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống:
-Ai ăn sau rửa chén, gọt trái cây đem lên phòng khách. Cô nhẹ nhàng dong thẳng, cô mở tivi nhưng mắt thì lại nhìn xuống xem cậu như thế nào. Cậu ngớ người cậu chỉ lo trêu cô, mà không ăn cho lẹ, để giờ phải rửa bát, xem ra cô thiên thần của cậu cũng không vừa, Cậu bí xị dọn dẹp, rửa chén, bưng 1 dĩa trái cây kèm theo ly nước cam cho cô. Thấy cậu xuất hiện cô giả vờ như không thấy, cậu liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã tới giờ. Cậu kéo cô ra vườn, không biết chuyện gì, cô bị cậu kéo, lon ton theo cậu, bất ngờ cậu quay lại, nhẹ nhàng bịt mắt cô, dẫn cô đi:
-Nè, cậu làm cái gì thế, sao bịt mắt tớ chứ
-Yên nào, 1...2....3....4....5....6...7.....8....9.....10  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro