Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng nay, là một buổi sáng ấm, trong trẻo, cũng là 1 ngày thật tuyệt để cô dành cho Shinichi một bất ngờ để đáp lại tình cảm mà cậu lấy hết can đảm nói với cô tối hôm qua. Trường cô do cô có thành tích thi đấu karate tốt, nên trường cho cô nghỉ để bồi dưỡng lại sức khỏe, cô nhanh chóng sắp xếp cho mình chuyến tàu sớm nhất đến Osaka để tạo bất ngờ cho Shinichi, cô quyết định đi, cô không nói cho Sonoko biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết cô sẽ vắng nhà 2 ngày, cô gọi điện cho Kazuha, nói cho cô ấy nghe ý định của mình, Kazuha sẽ đón cô ở bến tàu. Trên chuyến tàu đến Osaka, cảnh vật không mấy thay đổi, cô đã từng đến nơi này, cô luôn đi cùng Shinichi hay Sonoko, bố cô, nhưng giờ cô lại dám đi một mình trên chuyến tàu này để đến Osaka, nơi người thương cô đã đến đó, rời khỏi chuyến tàu, bước vào sân ga tấp nập người qua lại, cô đảo mắt tìm cô bạn thân yêu dấu của mình, khi đã thấy cô nàng cột tóc đuôi ngựa đang nhìn dáo dác tìm mình, cô tiến lại Kazuha và gọi cô, cô gái đó liền quay lại nói với giọng đầy phấn khích và vui mừng:

-Hey, hay quá Ran cậu đến rồi, nhớ cậu quá

-Chào cậu, khỏe không, cậu và Heji sao rồi, tí nữa mà lo kể cho tớ nghe biết chưa hả??? Cô nàng thoáng đỏ mặt, cô quay sang Ran làm điệu bộ trịnh trọng cúi mình, trêu cô:

-Xin chào quý khách đến thành phố Osaka xinh đẹp của chúng tôi, xin mời quí cô theo gót tôi, tôi sẽ dẫn cô nương đến tìm ý trung nhân mà cô nương yêu tha thiết, đắm đuối, lặn lội đường xa đến tận đây

-Thôi nào đừng chọc tớ nữa. Kazuha đưa cô bạn của mình về nhà, cô đã hứa giúp Ran nấu món mì Ramen món đặc sản ở Kansai, và Ran đang muốn thử làm một món mới cô đã học được trước khi tới đây, cô muốn nấu cho Shinichi,Kazuha và Heji cùng thử.Ran ngâm nga một khúc hát vui vẻ, vì giờ cô đang trên đường đến siêu thị để mua đồ về nấu ăn, hoàn thành xong bữa ăn, Kazuha sẽ giúp cô gọi điện cho Heji lôi cả Shinichi đến, chắc cậu sẽ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ở đây, vui vẻ với ý nghĩ của mình, cô rảo bước nhanh chân đến siêu thị, cô phải nhanh lên vì Kazuha phải đến trường có chút việc không thể cùng cô đến siêu thị. Nhưng cô không ngờ khi cô mua đồ xong bước ra đi được một đoạn thì cô bắt gặp hình ảnh của người đã gắn bó với cô rất lâu, có lẽ người đó sau này sẽ gắn bó với cô cả đời, vài giọt nước mưa nhỏ khi nãy còn đọng lại trên mái tóc cậu, cô ngẩn người ngắm cậu, nhưng chợt lý trí nhắc cô, cô phải rời đi nhanh trước khi người ấy nhận ra cô đang hiện diện ở đây lại còn chăm chú nhìn cậu đến vậy. Nhưng có lẽ, duyên trời đã định cho cô cậu là một đôi, một trong hai người sẽ cảm nhận được sự xuất hiện của người thương mà không cần ánh mắt nhìn thấy, nên Shinchi cũng cảm nhận được sự hiện diện của Ran, người con gái cậu yêu thương, nhiều khi cậu tự hỏi phải chăng cậu nhớ Ran quá, ánh mắt xanh nhìn quanh quất, nhưng nó chợt dừng lại và ánh lên hạnh phúc ngập tràn, trước bóng hình nhỏ bé, thanh mảnh của cô, mái tóc đen tuyền buông xõa bay trong gió, là Ran, chính là cô ấy, lí trí cậu hối thúc cậu phải đuổi theo, cậu chạy theo cô gái ấy miệng không ngừng gọi:

-Ran.....Nhưng cô gái ấy bước mỗi lúc càng nhanh và chạy,cô qua đường, một chiếc xe chắn ngang cậu và cô, Shinichi nhìn lại thì Ran cô ấy đã biến mất, ánh mắt hụt hẫng, cậu nghĩ nếu là Ran thì tại sao khi cậu gọi cô ấy lại không quay lại, còn nếu không phải cô ấy thì tại sao, cậu càng chạy nhanh để bắt kịp, thì cô ấy lại càng chạy nhanh hơn, như muốn trốn tránh cậu, đang miên man với dòng suy nghĩ của riêng mình, bỗng một bàn tay nhỏ nhắn bịt mắt cậu, môi cậu vẽ nên một nụ cười, dù cho cậu có rất nhiều fan nữ nữa nhưng ai cũng phải dè dặt trước cậu, trước đôi mắt xanh kiên nghị, chỉ có duy nhất cô ấy mới làm như thế này, mỗi lần như vậy, cô đều bị cậu bảo là trò con nít, ngốc xít, thế đấy, tính Ran lúc nào cũng hồn nhiên, vui tươi, vô tư, những hành động thân thiết đến bất ngờ từ hồi nhỏ, tất cả chúng đều trưởng thành theo Ran, nó không còn quá vô tư, như lúc hai đứa còn nhỏ.Shinichi giơ tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, siết nhẹ, gỡ ra khỏi mắt mình vừa quay người vừa nói:

-Này, Ran tớ nhận ra cậu rồi nhé, giờ thì đừng hòng chạy trốn, hay bịt mắt tớ để tớ đoán, cậu cứ thích làm khó thám tử lừng danh vậy sao

-Xí, ai bảo ai kia cứ vừa chạy réo rắt tên tớ khiến mọi người nhìn tớ chẳm chằm, lại còn cứ đứng như kẻ ngốc giữa đường, có nghĩ thì cũng đừng trưng cái bộ mặt ấy ra chứ. Khuôn mặt cô ửng hồng xinh xắn, khiến bao nỗi nhớ nhung trong ai kia trỗi dậy mãnh liệt, những cú điện thoại, hay những dòng tin nhắn không đáp ứng đủ, giờ thì cô lại ở đây đầy bất ngờ,lại còn với khuôn mặt dễ thương này đấy. Mặc kệ, cả hai đang đứng ngoài đường, cậu giơ tay ôm cô, người con gái cậu yêu, vòng tay như siết chặt vì cậu sợ khi cậu buông ra nó chỉ là ảo giác do chính cậu tự tạo ra, rằng cô sẽ biến mất, vì sự thực thì Ran làm sao xuất hiện ở đây được.

Nhưng cậu được cái ôm siết trả của Ran, đều đó chứng thực cho việc cô đang hiện diện ở đây. Còn một điều nữa là hai người đều không hay biết, hình ảnh lúc này của cô cậu đã được cài làm màn hình nền trong điện thoại của cặp đôi Osaka kia, Heji và Kazuha tiến lại chỗ Ran và Shinichi đang đứng giở giọng trêu chọc:

-Này đoàn tụ, thì vừa vừa thôi, không thôi tụi này sịt máu. Shin quay lại nhìn Heji với cái nhìn sắc lẹm:

-Sịt máu cái đầu cậu á, nợ cũ tôi còn chưa tính với cậu, giờ lại muốn ghi nợ mới hả

-Xí, có được thứ này thì có công của đằng này lắm đấy, nên coi như huề nhé anh bạn. Ran ngơ ngác hỏi:

-Heji cậu nợ Shinichi cái gì thế. Heji toan trả lời đã bị tay Shinichi bịt lại. Kazuha cười toe, cô cũng không biết chuyện lần trước là do tên Heji bày trò, quay sang Ran:

-Kệ bọn họ, cho họ tự xử với nhau, chúng ta về nấu ăn, cho họ chết đói, ai bảo cái tội không lo về, mà hạch họe nhau giữa đường.Cô cầm tay Ran lôi cô đi, nhưng Ran kịp quay lại nói với Shin:

-Về thôi, Shinichi

-Trời coi kìa cô bạn tôi từ khi được tỏ tình ở London có khác chỉ biết đến mình Shinichi thôi, bênh nhau ghê lắm. Ran cười ngại,bên kia Shinichi bị Heji huých tay:

-Cậu sướng nhá, vợ chồng son mà lị

-Heji, cậu đứng lại cho tớ. Shinichi rượt theo anh bạn cột nhà cháy đang vừa chạy vừa lè lưỡi chọc tức cậu. Khiến hai cô bạn chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, mỉm cười.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro