Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày mốt nữa, chính là ngày cả Ran và Shinichi tốt nghiệp, cánh cổng đại học chỉ có mỗi mình Ran sẽ tiếp tục học, còn Shinchi thì tiếp tục theo đuổi nghề thám tử, mở văn phòng tư ở nhà, hoặc đến sở cảnh sát để giúp đỡ. Trước khi Ran vào đại học thì cậu phải tỏ tình trước thôi.

Ran chọn cho mình bộ váy trắng, vì mọi người nói cô như một thiên thần trong màu váy ấy, trông cô như 1 thiên thần, cô chọn cả cho mình một chiếc áo khoác nữa, vì Tokyo tuyết rơi rồi. Chiếc kim chỉ còn 3' nữa sẽ tới giờ hẹn với Shin thì cô đã có mặt trước cửa nhà hàng, nhưng cô lại không dô sảnh đợi Shinichi, cô thích đứng đó dưới nền tuyết hứng và vui vẻ chơi đùa với những bông tuyết trắng muốt, hình ảnh của cô được một chàng trai vô cùng điển trai trong ngày hôm nay theo dõi dù chỉ là một hành động nhỏ, và không một cô gái nào lại không một chút đưa mắt nhìn cậu, đặc biệt là đôi mắt xanh ấy, thu hút đến lạ kì, nhưng đôi ấy sẽ trở nên tuyệt đẹp khi nhìn thấy cô gái đang nghịch tuyết kia, hay đôi mắt tím đẹp của cô gái ấy. Shinichi thầm nghĩ Ran mà cậu quen biết vẫn vậy, cô luôn luôn đưa tay, hứng những bông tuyết, nâng niu, nghịch chúng, mặc cho đôi tay lạnh buốt, nụ cười của cô lúc ấy hồn nhiên, dễ thương. Cậu khẽ tiến lại, nói nhỏ với cô tiếp tân trong nhà hàng, chỉ cho cô ấy Ran đang ở phía dưới,cô khẽ mỉm cười và vui vẻ bước đi.

Cô gái ấy tiến lại gần Ran cất giọng thật nhỏ nhẹ:

-Xin hỏi cô có phải là Ran Mori không ạ????? Mời cô theo tôi nhé. Ran giật mình quay người, nhưng cô cũng kịp hiểu, cô gật đầu:

- Vâng.

Cô gái ấy đưa cô vào đúng cái bàn mà trước đây cô và cậu từng ngồi đó, khiến cho cô có chút bất ngờ. Cô gái ấy biến mất, thay vào đó là một ông già Noen tiến lại gần cô tặng cô một món quà, ra dấu cho cô mở nó. Một chiếc hộp hình trái tim với hai màu xanh tím hài hòa đến lạ (đó là màu mắt của Ran và Shinichi) được trang trí bằng một chiếc nơ màu đỏ (màu gắn kết tình yêu cô cậu), cô nhẹ nhàng mở nó, Trước mắt cô là miếng giấy hình trái tim, với dòng chữ thẳng tắp của Shinichi " Ran, làm vợ tớ nhé". Mắt cô nhèo đi, cô xúc động, cô ngước lên hình ảnh người con trai mà cô yêu thương hiện rõ mồn một, đang mở một nụ cười ấm áp nhìn cô, cậu gỡ tấm giấy, phía sau nó là chiếc nhẫn mà cậu đã cất công lựa chọn, chiếc nhẫn xinh xắn, có đính hạt kim cương nhỏ xíu màu tim đẹp như màu mắt Ran vậy, cậu cầm lấy chiếc nhẫn ấy tiến lại, quỳ gối, lập lại một lần nữa trước người con gái cậu yêu thương:

-Ran, làm vợ tớ nhé

Cả nhà hàng, không gian như ngừng trôi, tất cả mọi người trong nhà hàng, kể cả những người đầu bếp đều hồi hộp trước quyết định của cô gái thiên thần ấy, nước mắt cô rơi, không phải là những giọt nước mắt đau khổ nữa mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc, cô nhẹ nhàng nói:

-Tớ đồng ý. Mọi người vỗ tay ầm ĩ

Shinichi nhẹ nhàng xỏ chiếc nhẫn vào bàn tay xinh đẹp của Ran, cô ôm cậu, một cảm giác rất thực, vì cô thật sự không muốn điều này chỉ tồn tại trong những giấc mơ, cô buông cậu ra, cậu tiến mặt lại gần cô hơn bao giờ hết, đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn chất chứa bao tình yêu của cậu dành cho cô, cô nhẹ nhàng đáp trả lại cậu. Nét mặt của người đầu bếp đứng tuổi nở một nụ cười, nụ cười của một người vừa được chứng kiến điều mong đợi rất lâu, mà đã được mãn nguyện, và cả tất cả những người trong nhà hàng được chứng kiến một chuyện tình đẹp như chuyện cổ tích.

Ran và Shinichi ăn tối dưới ánh nến lung linh với không khí ấm áp của đêm giáng sinh, người bếp trưởng tiến lại bàn cô cậu:

-Cô gái à, cháu thật là một người hạnh phúc, cháu giống hệt như cô gái của 20 năm trước, cũng đúng tại chỗ này cô gái ấy được cầu hôn, nhưng cháu lại may mắn hơn cô gái ấy nhiều, vì chàng trai ấy phải bỏ giở bữa để đi phá án, lúc đấy cô chợt nhận ra lời của cô gái tiếp tân lần trước nói về cô và Shinichi, còn kể cho cô nghe câu chuyện ấy. Ran mỉm cười hạnh phúc, trước khi người đầu bếp ấy quay đi. Và bây giờ thì cô đã chính thức nhận lời Shinichi, thì cô phải đổi cách xưng hô, nhưng vẫn có chút ngại ngùng:

-À mà Shinichi lúc đấy, anh định nói gì với em thế. Shinichi cười bí hiểm:

-Đó là bí mật

-Vậy thì thôi, anh không nói em nghe thì thôi vậy. Ran vờ giận dỗi, cô nghĩ dùng chiêu này Shinichi sẽ nhanh chóng nói cho cô nghe thôi, đúng như cô nghĩ:

-Thôi, đừng giận, anh nói anh nói, cậu làm mặt hối lỗi. Thật ra, thì hai người trong câu chuyện của bác đầu bếp là 2 đấng sinh thành của anh. Nghe đến đây, Ran không ngờ Shinichi lại để ý và chọn đúng lại nơi này để cầu hôn cô, phải chăng lần trước, cô nhân viên ấy nói đúng,nghĩ đến đấy mặt Ran đỏ bừng bừng. Shinichi nhìn thấy, cậu với tay sờ chán cô:

-Ran, em sốt à. Cô lắc đầu nguầy nguậy:

-Không có

Ran và Shinichi lúc này đang đi trên con đường phủ đầy tuyết, ngập tràn ánh đèn, ngôi sao lấp lánh, Ran chạy lon ton phía trước vui thích với những bông tuyết. Khiến Shin lúc này thầm ghen với những bông tuyết kia. Bỗng cậu bước thật nhanh, khi thấy cô hà hơi vào đôi tay để làm ấm nó:

-Thiệc tình, Ran ơi, trời lạnh như thế lại không mang gang tay lại con nghịch tuyết, lạnh cóng hết cả rồi đây nè. Cậu nắm lấy tay Ran đút vào túi áo khoác của cậu, cả hai đi song hành bên nhau ngắm những bông tuyết rơi, lòng ngập tràn hạnh phúc....................................................................  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro