Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng nay, Ran dậy sớm nấu chút đồ ăn sáng, mang sang nhà Shin. Mẹ cô nhìn qua khe cửa thấy cô con gái mình, đang làm đồ ăn sáng và múc chúng vào cho vào các camen, bà bước ra đứng trước cửa mà bếp, xem cô con gái của bà đang loay hoay, Ran đang chăm chú làm không để ý, đến khi cô ngước lên thì thấy mẹ cô đã đứng đó tự thuở nào và đang nhìn cô mỉm cười:

-M...ẹ....Sao lại cười con

-Mẹ chỉ đang nghĩ, con gái đúng là con người thật, chưa gì đã dậy sớm làm đồ ăn mang sang nhà chồng cơ đấy

-Mẹ......đừng có chọc con nữa

-Rồi không chọc con nữa, con đem sang đi, không thôi Yukiko lại kéo cả nhà đi ăn ngoài, vì cô ấy có biết nấu nướng gì đâu. Sau này, con về nhà Kudo, Yukiko sẽ mừng lắm. Mà con sao không mời cả nhà Shinichi qua bên này ăn sáng, con khỏi phải mang sang.Mẹ không nói với con nữa, mẹ đi đánh răng, rồi đánh thức mọi người dậy ăn sáng.

-Vâng, con nghĩ cô Yukiko thì được, còn 2 người kia chắc qua đây không qua đây nổi đâu,con đi đây, con xong rồi.

Cô bấm cửa nhà Kudo, cô Yukiko ra mở cửa, thấy cô Yukiko vui như mở hội:

-Con mang cả đồ ăn sáng sang cơ à, mẹ đang lo không biết nấu gì cho 2 cha con Shin

-Dạ, vậy Shin chưa dậy hả cô???

-Chưa, à con phải tập gọi ta là mẹ đi chứ, con cứ gọi "cô" hoài. Gọi thử mẹ nghe một câu xem. Ran nghĩ Shin nói về mẹ anh đúng, mẹ anh là một người ngọt ngào đến sến súa, rất cởi mở, tính tình cứ như con nít, nhưng Ran rất thích mẹ anh vì tính bà ấy luôn cởi mở, gần gũi, cô được xem những bộ phim do mẹ anh đóng, cô rất ngưỡng mộ mẹ anh nhưng giờ gọi cô là mẹ có chút gì đó ngượng ngùng chưa quen, nhưng mẹ anh đứng đó nhìn cô, cô cất lời:

-Dạ....m...ẹ

-Phải vậy chứ, con đưa giỏ đồ cho mẹ, con lên gọi thằng Shin dậy giùm mẹ với, chỉ có con mới biết cách gọi Shin nhà ta dậy, ta thì thua.

Cô mở cửa, bước vào phòng Shinichi:

-Shinichi, dậy ăn sáng thôi.

Cô tiến phía cửa kéo rèm cho sáng căn phòng và cũng muốn ánh nắng chiều vào mắt anh như vậy mới mau đang thức anh được, cô tiến lại gần giường thấy anh đang ngủ say sưa, chả hề biết cô đang xuất hiện ở đây, nhưng hôm nay đúng là nhìn sắc mặt anh nhợt nhạt, phải rồi, hôm nay là lần đầu tiên cô chứng kiến anh uống rượu đến say khướt thế này, cô lấy tay vẹo hai má anh:

-Nào, dậy thui

Lúc này anh khẽ mở mắt, nhưng ánh sáng khiến anh chói mắt:

-Ư....Ran. Sao giờ này, em lại sang đây. Anh thật sự đã thức, vì đầu óc anh luôn phản xạ trước tiếng chuông cửa không thể lẫn vào ai của Ran theo anh suốt quãng đời đi học và rồi lại hồi hộp nín thở trước tiếng bước chân cô bước trên cô trên từng bậc thang tiến về phòng anh và tiếng "cạch" của cánh cửa.

-Em đem đồ ăn sáng qua cho nhà anh. Anh gượng ngồi dậy khi Ran đang giúp anh xếp gọn chiếc gối, nhưng con đau đầu ập đến khiến anh không thể ngồi hẳn dậy

-Sao vậy, chắc là do rượu chưa được giải nên anh mới như vậy, vậy để tí nữa em pha cho anh một ly nước chanh sau khi anh ăn cơm , nói vậy đặng cô dượm bước về phía cửa, bỗng tiếng Shin cất lên khiến Ran cười khúc khích:

-Sao không phải là bánh chanh nhỉ, cũng có chanh mà

-Rồi rồi anh nói như một thằng ngốc vậy, ai lại đi lấy bánh chanh giải rượu vậy hả thám tử, vậy hôm nay em sẽ làm bánh chanh, OK? Cô quay lại nhìn anh, Shin ra tín hiệu OK với cô rồi lại nằm vật xuống.

-Nè, anh vệ sinh xong xuống lẹ đó, chứ không phải nằm đó đâu,mọi người đang đợi đó. Kiểu này chắc em phải suy nghĩ lại thật rồi, không thôi sau này cứ mượn cớ uống rượu xong về bắt em hầu, nếu như có cưới anh thiệc thì em đành nhẫn tâm cho anh ngủ sofa vậy ha, anh có phản đối gì không????Cô cười nhìn anh

-Anh có phản đối thì anh cũng nằm sofa thui, lại còn mang trên người thương tích nữa chớ, cô luật sư lo xa đến thế cơ đấy, để xem không chừng em lại thích mùi rượu đó không chừng

-Anh liệu hồn, em xử anh cho biết

Không để anh kịp nói gì, cô đóng cửa bước xuống lầu, thấy Ran xuống một mình không thấy bóng dáng chàng quí tử nhà mình đây, Yukiko ngước lên hỏi:

-Shin dậy chưa con???

-Dạ rồi, Shin xuống ngay thôi, anh ấy đang vệ sinh

Được chút xíu thì thấy bóng hai bố con, nhìn sắc mặt không được tốt đang đi xuống, Yukiko trách ông chồng mình:

-Anh uống cho đẫy vào về hành em không cho em ngủ miếng nào, cả Shin nữa nhé con, con hành Ran vừa thôi, không chừng Ran đổi ý không lấy con nữa, cho biết

Ăn cơm xong, nhìn sắc mặt Shin và Yusaku có vẻ khá hơn, Yukiko mang hai ly nước chanh ấm Ran pha ra cho hai bố con trong khi Ran đang rửa chén

Hai bố con tròn mắt khi thấy Yukiko đem hai ly nước chanh để trên bàn:

-Hai bố con uống đi, cho nó giải hẳn phần rượu còn lại. Cả hai đồng thanh:

-M...ẹ.....E...m pha sao. Yukiko bật cười giở trò trêu chọc hai người giám chê tài nghệ của cô, cô cười hiền:

-Đúng vậy, đừng nói là hai người chê không chịu uống. Yukiko quét anh mắt đe dọa lên chồng và con mình, hai bố con cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đưa ánh mắt thông cảm nhìn nhau, từ trước đến giờ hai bố con có thể nhanh chóng tẩu thoát trong mỗi lần bị tra tấn bằng đồ ăn, thức uống như thế này, xem chừng hôm nay thì không thể rồi, hai đầu óc thiên tài hoạt động với công suất cực lớn nhưng chắc không thể chống lại người phụ nữ quyền lực trong nhà Kudo này rồi. Shin lắp bắp:

-M...ẹ, con xuống xem Ran thế nào. Tới lượt ông Kudo:

-E...m, anh lên xem lại bản thảo trước khi gửi tới tòa soạn. Cả hai vừa nhỏm chuẩn bị chuồn thì:

-Hai người ngồi xuống mau. Tiếng Yukiko gằn giọng, ánh mắt sắc như lưỡi dao sẵn sàng hạ thủ. Hai bố con nhìn nhau gương mặt lộ vẻ đau đớn ngồi xuống, cả hai đều mong sao Ran lên nhà cứu hai bố con một mạng sẽ mang ơn lắm. Shin thầm nghĩ" Ran, làm ơn mau lên nhà cứu anh với" mắt anh không ngừng quét về phía cánh cửa nhà bếp, nhưng Ran thật sự không xuất hiện. Tiếng Yukiko hạ lệnh như vị quan trên pháp trường:

-Hai người mau cầm lên và uống đi. Hai bố con trao nhau ánh mắt lần cuối, trước khi uống cái thứ dung dịch kia vào, không còn cách nào rồi, đành phải chấp nhận thương đau, rồi ra sao rồi ra. Shin đưa ly nước lên tận miệng nhưng thật lòng anh không thể tưởng tượng ra được điều anh sắp sửa được nếm, tiếng bà Yukiko giục:

-Uống lẹ đi con trai

Shin nín thở, uống ly nước ấy, nhưng lạ thay cái thứ dung dịch ấy không chua gắt đến độ anh phải phun ra, hay mặn chát vì ai kia cho đường hóa ra muối, mà vị chua hài hòa, trời đất chẳng lẽ mẹ anh tay nghề lên rồi sao, anh uống ực nó, gương mặt không chút biểu lộ gì cả , khiến ba anh cũng nhìn anh một con mắt kinh ngạc, ông cũng đưa thử ly nước lên nhấm thử, giờ thì ông đã hiểu hành động của Shin, Shin ngẫm lại thì vị của nó thực sự rất quen, không thể lẫn được, có vẻ như là của Ran pha. Shin ngước mắt nhìn bà mẹ của mình, Yukiko cười toe, vì hù được hai cha con hú vía:

-Mẹ à, tay nghề mẹ dạo này đáng kinh ngạc quá, mẹ học nấu ăn ở đâu thế. Tiếng Shin châm chọc. Biết con đang nói khéo mình bà vô tư đáp lại:

-Ui, thế thì xíu mẹ bảo Ran đừng làm bánh chanh cho con nữa, đích thân mẹ sẽ làm ha Shin

-Thôi cho con xin. Ran bước lên nhà, cầm theo dĩa trái cây, mời ông bà Kudo, xong cô đứng lên cầm giỏ, xin phép về vì mẹ cô gọi. Shin đứng lên đưa Ran ra tới cổng:

-À, Shinichi chút xíu anh qua nhà em, em về làm bánh chanh cho anh, với một vài món nữa làm bữa tiệc nhỏ tiễn Heji và Kazuha mà theo em thấy hình như Heji còn nhiều điều phải nói với anh về cô vợ của hai người đó.

-Vợ nào???? Anh ngơ ngác hỏi

-Cô vợ mà anh si mê, đến nỗi bỏ quên cả em không màng, mà giờ còn hỏi. Em về đây

-Nè, em chưa nói rõ cho anh mà. Shin kéo tay Ran

-Vợ anh, anh không biết sao hỏi em.

-Nè, em thì anh còn chưa rước được em về nhà, cái gì mà vợ của hai người, đừng nói là em với Heji...........Shin nghĩ tên kia hôm qua cũng say như mình không lẽ hắn..........

-Anh điên à, chẳng phải là mấy vụ án của hai người sao. Thôi em về đây, đừng có mà kéo em lại thắc mắc nữa

-Về cẩn thận, xíu anh sang

-Ok, bye Shin. Anh nhìn theo bóng cô cho đến khi cô ngoặt ngõ, rồi vui vẻ khép cổng vào nhà.

.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro