Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinichi của 4 năm sau đã thay đổi, anh tự biến mình thành nô lệ của công việc. Bình thường anh sẽ nhanh chóng bắt tay vào công việc ngay lập tức. Còn bây giờ, anh đang vác theo cả một của nợ. Không thể để cô ta ở nhà một mình nên Shinichi đành dẫn Ran theo đến tận đây để rồi chuyện đó trở thành chủ đề bàn tán của các "ông bà tám" của công ty. Muôn vàn vấn đề "đổ bộ" xuống bộ não của anh. Đúng lúc cô thư ký lại mở miệng định nói gì đó:

- Giám đốc, tôi có thể hỏi ngài chuyện này được không? – giọng Aoko rất nhỏ như không muốn để người khác nghe thấy.

- Cái gì? – ngạc nhiên tột độ là đây.

- Dạ......tôi có thể hỏi ngài chuyện này được không? – cô lắp ba lắp bắp.

- Chuyện gì? – Shinichi có vẻ không còn giữ được bình tĩnh trong bao lâu nữa.

- Tại sao hôm nay giám đốc lại đến trễ thế ạ? Bình thường ngài đến công ty còn sớm hơn cả bác lao công nữa mà!?

Aoko lấy toàn bộ can đảm còn sót lại rặng từng chữ và nhìn đối mặt với anh. Cô hoàn toàn bất ngờ khi bắt gặp bộ mặt lúng túng và thoáng chút ửng hồng của Shinichi. Bộ mặt đó là sao chứ? Từ lúc vào Tập đoàn này và trở thành thư ký cho anh cô chưa bao giờ thấy gương mặt đó. Xem ra hắn ta không phải chỉ có một cái biểu cảm lạnh lùng không thôi?

Aoko nhìn sâu vào ánh mắt đại dương tĩnh lặng đang nổi sóng kia như chờ đợi câu trả lời. Cô càng nhìn thẳng vào lại càng không thể nào kìm chế được cơn buồn cười. Khóe môi giật giật vài cái. Song, đôi mắt cô không thể nào giấu được sự tò mò.

Không khí im lặng bao trùm. Chàng giám đốc vẫn chưa có được câu trả lời thỏa đáng. Chẳng lẽ lại nói là tại vì.....Càng suy nghĩ, gương mặt cậu lại càng đỏ bừng. Cô thư ký đứng kế bên vẫn kiên nhẫn đứng đợi câu trả lời.

Ran đứng phía xa càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cô hiểu câu hỏi mà cô thư ký nói, máu tài lanh trỗi dậy, cô đang định sẽ trả lời cho cô thư ký.

- Tại vì hắn......ưm ưm ưm..... – Ran định nói gì đó nhưng đã bị chặn lại bằng một bàn tay rắn chắc.

Ngay sau khi cô định mở miệng giải thích cho Aoko, hắn đã đoán được cô muốn nói gì. Shinichi lập tức phóng ra khỏi chiếc ghế đang ngồi như tên lửa. Không lâu sau, anh đã chụp được cái miệng nhỏ nhắn của cô. Chuyển động bị gián đoạn bởi một lực lớn từ đôi bàn tay kia, cô chỉ có thể ú ớ như bị câm. Hai tay Ran liên tục cào cấu vào người của Shinichi với hy vọng có thể lấy lại được tự do cho chiếc miệng tội nghiệp của mình nhưng.......mọi thứ đều vô dụng.

Còn về phần của Shinichi, anh vẫn giữ chặt miệng của Ran không cho nó thốt lên tiếng nào nữa.

- Cô còn đứng đó làm gì nữa?! Mau đi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp cho tôi. – giọng anh gấp gáp hối thúc cô thư ký. Cố gắng tống cô ta ra khỏi phòng nhằm mục đích không để cô nghe thêm bất cứ lời nào từ "cục nợ" mà anh vác theo.

Aoko trăm lần, ngàn lần không hiểu. Không hiểu cô gái lạ kia đang định nói gì. Không hiểu tại sao giám đốc lại không cho cô ta nói. Không hiểu là.......Hàng ngàn câu "không hiểu" cứ hiện lên trong đầu cô. Rốt cuộc giám đốc và cô gái kia có quan hệ gì? Chắc chỉ có.....thần linh mới trả lời được câu hỏi đó của cô. Dấu chấm hỏi to tổ chảng hiện mồn một trên mặt Aoko. Đang lạc lỏng trong thế giới của bản thân, cô không hề nghe được tên giám đốc kia nói gì. Chính điều đó đã dẫn tới.........Aoko suýt nhập viện vì hoảng hồn.

- Cô NAKAMORI. 

Shinichi không ngần ngại hét lên. Hình tượng lạnh lùng như bất cần đời anh xây dựng trong mấy năm nay đổ vỡ trong phút chốc. Nhưng anh không quan tâm, anh phải đuổi cô ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt. Tránh sự việc đáng tiếc xảy ra. Shinichi sắp không thể giữ chặt được miệng cô được nữa rồi. Ran không ngừng dùng những chiêu trò "đê tiện" để đẩy bàn tay của ai kia ra khỏi miệng mình. Xem ra đây cũng là hành vi tự vệ chính đáng. Không bị pháp luật tri cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro