Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở khoảng cách cũng không quá gần này nhưng cũng đủ để Aoko nhìn thấy được từng ngũ quan trên gương mặt "nghiêng nước nghiêng thành" của Ran. Một sắc đẹp lạnh lùng, lại chút tinh nghịch và trẻ con. Đặc biết là đôi mắt thạch anh tím đầy bí ẩn như chính con người cô.

Aoko rõ ngây người ra một hồi lâu, hai mắt không thể rời khỏi cô tiểu thư kia. Lòng nghĩ thầm: "Giám đốc đúng là biết chọn người".

Cứ nhiều phút trôi qua, Aoko lại càng hóa đá trầm trọng. Mặc cho Ran đã gọi cô rất nhiều lần nhưng. Ran đành phải xài tới chiêu cuối chính là....

- NÀY CÔ. – cô dồn tất cả hơi vào bụng và tống chúng ra trong một câu nói. Tần số dao động quả là nằm ngoài mong đợi.

Aoko giật mình một cái, xíu nữa là không giữ được hồn. Giọng cô lắp bắp.

- Hả? À ừm......có chuyện gì sao?

Hai người con gái chìm đắm trong bầu không khí im lặng đến rùng mình. Ran nhìn xoáy sâu vào đôi đồng tử tràn đầy nghi hoặc của Aoko. Hai người họ vẫn cứ như vậy. Ran tiến một bước, Aoko lại lùi một bước. Đôi môi căng mọng quyến rũ của Ran lại mấp máy:

- Hắn ta đâu rồi hả? – giọng nói cô rất nhanh rất gấp.

- Sao? Ý cô là ai? – Aoko gằng giọng hỏi lại.

Gương mặt xinh đẹp của Ran bỗng chốc nóng phừng phừng. Tâm trạng lại kéo mây đen mù mịt.

- Là...là cái tên Shin Shin gì đó đấy!

Vừa dứt câu, Ran quay ngoắt đi như để tránh ánh mắt dò xét của ai kia. Riêng Aoko thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, gương mặt cô lại đen tối một cách bất bình thường.

- Cô đang nói đến ai vậy thưa tiểu thư? – giọng Aoko 10 phần đến 9 phần có ý muốn trêu ghẹo Ran. Cô vừa nói vừa chìa ra cái bộ mặt "con nai vàng ngơ ngác đập nát cái rừng xanh". Đâu phải Aoko không biết vị tiểu thư kia đang nói đến ai.

- Là......là....là.......là...... - Ran ngập ngừng không thể thốt ra được tên của người mình muốn nói. Cổ họng cô như đông cứng. Gương mặt Ran ngày một đỏ phừng chắng khác gì quả cà chua trong siêu thị.

Cô thư kí thấy được bộ mặt đó của vị tiểu thưa thì lòng trăm phần vui mừng. Tất cả những câu hỏi của Aoko được giải đáp hết. Chắc chắn mối quan hệ giữa hai người họ không hề đơn giản! – cô nghĩ thầm. Xem ra Tập đoàn Kudo sắp có giám đốc phu nhân rồi.

- Có phải tiểu thư muốn nói tới giám đốc? – Aoko nhã nhặn lịch sự đề xuất câu trả lời cho Ran. Cô chắc chắn là đã biết trước câu trả lời.

Ran bỗng chốc vui vẻ hẳn lên, hai mắt sáng rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm. Khóe môi vẽ thành một nụ cười nhẹ nhõm.

- Phải phải. Chính là hắn ta. Hắn đâu rồi?

Aoko cũng thoải mái hơn. Khuôn miệng cũng tạo thành một nụ cười tươi tắn.

- Ngài ấy đã đi gặp đối tác rồi. Giám đốc dặn tôi là phải chăm sóc cô cho tốt. Bây giờ tiểu thư hãy mau ăn cơm đi. Tôi ra ngoài đây.

Aoko nhanh chóng bước đi để lại cô trong căn phòng ấy. Ran nhanh trí giữ chân cô thư ký chuẩn bị rời đi kia lại.

- Cô tên gì? – giọng Ran dịu dàng đúng chất tiểu thư khuê cát.

Aoko dừng lại một lát. Miệng lại cười hì hụt. Cô choàng người lại đối mặt với Ran.

- Tớ là Aoko Nakamori. Cậu cứ gọi mình Aoko là được. Còn cậu tên gì? – Cô thư ký không còn vẻ e dè với Ran nữa mà ngược lại vô cùng hoạt bát.

- Tôi? Tôi là Ran.

Aoko sau khi nhận được câu trả lời thì lại càng năng nổ thêm. Cô nhanh chóng níu lấy đôi tay nắng nõn của Ran kéo cô lại bộ ghế sofa rồi ấn cô ngồi xuống. Còn mình thì quay qua ngồi ghế đối diện. Cuộc hội thoại giữa hai cô gái bắt đầu.

- Ran à, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mình thì 22. – Aoko vô cùng vui vẻ. Cô luôn là người đặt ra câu hỏi và Ran là người trả lời.

- Tôi ấy hả? Tôi cũng 22...... - Ran ngập ngừng. Chẳng lẽ lại nói là cô đã hơn gần 1500 tuổi. Liệu có ai tin sao?

Cuộc nói chuyện giữa hai người kéo dài rất lâu. Cuộc nói chuyện vô cùng sôi nổi và rôm rả. Ran cũng dần dẹp được bộ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc qua một bên. Cũng bắt đầu mở lòng hơn với cô nàng dễ mến này. Suốt cuộc nói chuyện, nụ cười liên tục xuất hiện trên khóe môi của Ran. Nụ cười ấy xóa tan đi cái không khí lãnh đạm của căn phòng này.

Aoko bắt đầu huyên thuyên rất nhiều chuyện. Những câu nói dí dỏm của cô luôn khiến Ran bật cười rất lớn. Bên cạnh đó là cô nàng luôn tìm cách tìm hiểu mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc. Nhưng Ran luôn đánh trống lảng qua một vấn đề khác.

Bỗng chiếc điện thoại trong túi xách của Aoko reo lên inh ỏi khiến cuộc nói chuyện giữa hai người gián đoạn trong vài phút. Aoko lục tìm chiếc điện thoại và rút ra một chiếc smart phone màu hồng rất dễ thương. Sau khi xem qua ai gọi tới, khuôn mặt cô khẽ tối sầm, quẹt ngang màn hình một cái và áp lên tai lên:

- Có chuyện gì mà anh gọi em vậy Kaito? – giọng Aoko có chút khó chịu không hề nhỏ.

Từ đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh "dịu dàng" với giọng điệu bực tức không kém:

- Anh hẹn em đi ăn trưa mà giờ này đã 12h15 rồi sao em còn chưa xuống hả? Hay là em đang bận đi với anh nào rồi sao? – giọng nói chua ngoa đặc trưng của Kaito.

Aoko thoáng chút xanh xao nhưng cô cũng nhanh chóng phản hồi lại cậu:

- Anh nói vậy là sao hả Kaito? Anh đợi dưới nhà xe đi em xuống ngay.

Nói rồi Aoko cúp máy một cách vô cùng thô lỗ mặc cho đầu dây bên kia vẫn chưa kịp nói hết câu. Cơ mặt của cô lại nhăn nhó vì tức giận. Miệng lầm bầm gì đó rồi cũng nhanh chóng chào tạm biệt Ran:

- Xin lỗi cậu, Ran. Tớ quên mất là còn có cuộc hẹn. Gặp lại cậu sau vậy.

Ran cũng hiểu ra vấn đề nên cũng cười cười gượng gạo với cô bạn mới quen.

- Ừ tạm biệt Aoko.

Aoko đứng dậy tiến thẳng về phía cửa ra nhưng còn điều gì đó khiến cô đứng khựng lại. Cô quay lưng lại nhìn vào sâu đôi mặt thạch anh tím của Ran. Khẽ nở một nụ cười.

- À Ran này, tớ muốn cậu gặp hai người bạn của tớ. Khi nào có cơ hội tớ sẽ giới thiệu họ cho cậu.

- Ừm. – Ran gật đầu như tỏ ý tán thành. Cô nhìn bóng dáng Aoko khuất sau cánh cửa và mất hút. Lòng lại buồn thảm vô cùng.

Thật may là Aoko không thấy hình dạng thật của mình! – Cô thở phào nhẹ nhõm.

*Flash back*

Nguồn yêu khí tỏa ra từ người của Cửu vĩ hồ tràn ngập lấy từng ngóc ngách của căn phòng này. Đôi mắt Ran bỗng từ tốn hé mở. Một ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén đến đáng sợ. Những tia nắng như tắt nghịm. Chỉ còn lại nguồn sáng suy nhất là đôi mắt sáng rực ngọn lửa tà yêu của cô.

Bỗng đôi tai giật nhẹ. Tiếng bước chân của một cô gái nằm ở rất xa rất xa chỗ cô nhưng chúng đều được đôi tai hồ ly thu nhận tất cả. Cơ mặt Ran lại tỏ vẻ khó chịu. Cô nhẹ nhàng thu hai tay về. Mái tóc bạc trắng lại trở lại đen dài mượt mà như dòng suối. Đôi mắt lại long lanh như ánh sao đêm chứ không ngùn ngụt đáng sợ như vừa nãy. Chín chiếc đuôi dài của ả biến mất. Trả lại hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng trong sáng.

Cánh cửa phòng bật mở, người đó chính là Aoko và........(mọi chuyện lúc sau Au kể hết rồi).

*End flash back*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro