Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng suối chảy róc rách. Cô tiểu muội cứng đầu cuối cùng cũng lôi tỷ tỷ của mình ra suối chơi cùng.

Hako chính là muội muội của Ran. Cô cũng là một tiểu hồ ly. Đạo hạnh đương nhiên là thấp hơn Ran rất nhiều.

Xung quanh là muôn vàn loài hoa dại đang khoe sắc dưới ánh nắng. Đây là nơi duy nhất của khu rừng được mặt trời sưởi ấm.

Từng chú bướm hồ điệp lộng lẫy nhẹ nhàng mơn mớn trên những cánh hoa mỏng manh.

Gần đó thấp thoáng hình ảnh một cô bé không ngừng chạy nhảy, miệng không ngừng vẽ thành một nụ cười trong sáng và ngây thơ.

Cạnh một tảng đá cuội nằm gần con suối, Ran đang ngồi thiền. Hai mắt cô nhắm nghiền nhưng đôi tay thì liên tục quơ trên không trung. Tay trái chưởng một cái, cây ngã. Tay phải chưởng một cái, đã vỡ tan thành nhiều mảnh. Tảng đá này là một nơi rất tốt để tu luyện.

Ran nhẹ nhàng thu tay về, đôi mắt thạch anh tím dần hé mở. Cô đứng dậy và thấy nội lực của mình đã tăng lên rất nhiều, lòng không khỏi vui mừng. Tiểu muội Hako của nàng thì vẫn vô tư vô lo. Chân cứ chạy và miệng thì cứ cười.

Đôi tai của Ran bỗng chốc giật nhẹ. Gương mặt hồ ly xinh đẹp của nàng khẽ đanh lại, lòng trăm phần bất an.

- Hako, muội mau quay về động đi. Ở đây nguy hiểm lắm! – Ran lo lắng cho tiểu muội của mình.

- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Chúng ta đang chơi vui mà!? – Hako ngờ nghệch hỏi lại.

- Tỷ đã nói là muội mau quay về động đi! – Ran nổi nóng, mặt cô lộ rõ gân xanh.

- Muội.....muội biết rồi! Tỷ tỷ.

Hako dù có cứng đầu ngang bướng cách mấy thì vẫn không thể nào không nghe theo lời của tỷ tỷ mình. Nhất là bây giờ Ran đang rất giận, Hako từng chứng kiến cảnh tỷ tỷ từng đánh chết một tiểu hồ ly giống cô vì nó dám cãi lời. Hako không thể nào quên được vẻ mặt của Ran lúc đó, như muốn thiêu cháy cả khu rừng này.

Nói rồi, cô tiểu muội cứng đầu nhanh chóng vụt đi với tốc độ đáng nể. Còn lại đây nàng cửu vĩ hồ xinh đẹp và một vị khách không mời.

- Ngươi đến đây có chuyện gì? – Ran vừa nói vừa chỉnh lại cây trâm trên tóc.

- Lâu quá không gặp, bạn cũ.

- Hứ! Sói tinh nhà ngươi đến tìm ta chắc chắn là không có chuyện tốt lành. – giọng Ran thoáng chút khinh bỉ. Cô ném cho vị khách sau lưng mình một cái nhìn sắc lẹm.

- Cô đoán đúng rồi đó. Misa ta hôm nay đến tìm cô, là để lấy mạng cô.

Dứt câu, cô gái với mái tóc đen ngắn ngang vai cùng đôi mắt ánh bạc nhào tới. Cả hai người xảy ra một cuộc hỗn chiến. Trên tay của Misa bỗng xuất hiện một thanh Hắc thiên kiếm. Chuôi kiếm được nạm hình đầu sói rất đáng sợ, lưỡi kiếm lấp lánh ánh bạc.

Cô ta lùi chân phải của mình về phía sau thủ thế, thanh bảo kiếm trên tay như chực chờ lấy mạng của Ran. Ả ta nhào tới. Một nhát kiếm, hai nhát kiếm. Đều trượt. Ran nhanh như gió tránh được tất cả các quyền của Misa. Rồi trên cánh tay nhỏ nhắn của mình, một cây đàn tỳ bà xuất hiện. Ran bay lên cao bằng kinh công, hai tay gãy gãy các dây đàn tạo nên một bản nhạc làm đầu óc của ả sói tinh kia như quay cuồng, hai tay giữ chặt lấy tai như không để thứ âm thanh đáng ghét kia xâm chiếm màng nhĩ.

Misa cũng vận công bay lên đấu với Ran. Ả một nhát rồi hai nhát đều chém trúng vào cây tỳ bà ngọc thạch. Tức điên lên, cô ta không còn đủ kiên nhẫn để đấu trong tình trạng thất thủ như vậy. Cây Hắc Thiên kiếm trên tay Misa biến mất. Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của ả ta ngày một mở rộng. Một luồng khói đen bay ra từ miệng, bao lấy xung quanh của Ran. Đó là khói độc, người thường chỉ cần đứng trong luồng khói đó vài phút sẽ không thể thể được mà chết. Nhưng Ran là ai? Cửu vĩ hồ. Chuyện này đương nhiên không thể làm khó cô. Nàng thu cây đàn tỳ bà của mình về, miệng khẽ nhếch lên nụ cười kiêu ngạo đầy quyến rũ. Hai tay Ran dang rộng về hai phía, miệng lẩm nhẩm thần chú. Toàn thân Ran phát sáng, sau đó luồng khói kia nhanh chóng bị đẩy lùi.

Ả sói tinh kia thấy vậy, mặt mày biến sắc, không giấu nổi cơn thịnh nộ của bản thân.

Sau màn đấu võ phần thắng thuộc về Ran, họ mới chuyển sang màn đấu phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro