Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai bóng dáng ấy khuất xa ở trước cửa thang máy VIP, mọi nhân viên ở đó lại xôn xao bàn tán không ngớt. Nhiều cô ôm mộng với giám đốc bấy lâu nay giờ thì vỡ tan tành. Ai biểu anh ta vừa đẹp trai lại giàu có làm chi. Shinichi quả thật là Romeo của biết bao nhân viên nữ ở Tập đoàn này. Thậm chí họ còn lập ra cả Fan club cho anh. Còn các nhân viên nam thì đơ toàn tập khi chiêm ngưỡng nhan sắc của cô tiểu thư kia. Hai người họ đi cùng nhau quả là tiên đồng ngọc nữ.

Trong một công ty nọ, tại một cái thang máy nọ, có một người con gái nọ và người con trai nọ đang cùng nhau tiến thẳng lên phòng làm việc. Cô gái ấy thì liên tục bấu díu, cào cấu vào anh. Bộ đồ vest sang trọng được cô giúp việc ủi thẳng tấp giờ lại nhăn nhúm như một tấm thảm chùi chân ở WC. Trên người anh, đâu đâu cũng thấy những vết xước dài ngắn có đủ. Đây chính là hậu quả của việc cào xé của cô gái kia.

- Ran, cô có thể đứng yên cho tôi được không? – nạn nhân của cuộc ẩu đả nay mới chịu lên tiếng. Sau một quãng thời gian dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, Shinichi cuối cùng cũng hỏi được tên cô. Quả là một quá trình gian khổ.

- Anh bảo con quái vật này dừng lại ngay cho tôi. – giọng cô rất nhỏ nhưng cũng đủ để ai kia nghe được và cười phá lên như tên bệnh hoạn. Hắn đã có cơ hội trả đũa lại cô sau bao lần bại trận.

- Tôi không ngờ cô lại nhát gan như vậy đấy. – anh ta đang cố ý khiêu khích cô đây mà.

- Anh nói lại lần nữa xem đồ đầu đất. – con giun xéo riết nó cũng quằn. Ran đã nổ trận tam bành.

- Đồ ngốc. Tôi nói cô đấy. – Shinichi rất điềm tĩnh. Nhưng anh không biết vài giây sau sẽ có đại họa ập đến.

- Anh dám.....

- Đồ.....NGỐC!!!!

Chữ "ngốc" được anh nhấn mạnh. Làm cho cô gái kế bên như chết lặng trong giây lát. Vài giây sau đó, cô ngay lập tức định thần trở lại, nhào vô đấm đá tên kia. Cả hai người họ có một cuộc chiến nhỏ ngay trong chiếc thang máy này.

"Tinh....."

Chuyện gì đến cuối cùng cũng đến. Cánh cửa thang máy dần hé mở. Phía sau đó là hàng chục cặp mắt kì lạ của rất nhiều nhân viên đang làm việc ở đó phải trố mắt ra xem cảnh tượng kỳ lạ gì đang diễn ra. Trước mắt họ là chàng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng và không hề có hứng thú với con gái, quanh năm suốt tháng chỉ biết công việc, đang tay trong tay với một cô gái trong thang máy VIP của công ty. Gã giám đốc băng lãnh kia và cô gái bí ẩn có một tư thế hết sức nhạy cảm. Khiến người ngoài nhìn vào không muốn nhưng cũng phải suy nghĩ đen tối. Cả hai người đang làm chuyện mờ ám giữa chốn thông thiên bạch nhật.

Những cặp mắt của các nhân viên có mặt tại đó như lọt hết ra ngoài. "Đôi tình nhân" kia thậm chí không biết tại sao họ lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Cho đến khi...

- Ủa Kudo, cậu làm gì ở đây vậy hả? Có cần tớ giới thiệu khách sạn cho không? – giọng nói chua chát của tên lắm chuyện nào đó.

- Cậu nói bậy gì đó hả Kuroba?

- Không đúng sao?! Chẳng phải hai người đang.... – tên bệnh hoạn Kaito vừa nói bằng cái giọng gian tà vừa chỉ tay vào hành động kì cục kẹo của hai người kia.

- Hả? – hai ảnh chỉ đồng thanh. Sau đó cả hai nhìn xuống với hy vọng mong manh chỉ là hiểu lầm và....bùm chéo. Họ hết sức bàng hoàng trước tư thế hết sức kiều mị của chính bản thân mình.

- Áaaaaaaaaa.

Shinichi và Ran lập tức buông nhau ra trong vòng một nốt nhạc. Mặt ai cũng kéo vài rạng mây đỏ tươi. Còn cái ông thần thánh Kaito thì cười như chạm dây. Xem ra anh ta có đề tài mới để trêu gọi thằng bạn thân của mình rồi. Một chuyện mà tưởng như sẽ không có lần thứ hai.

- Mấy người đứng đây làm gì? Sao không mau đi làm việc của mình đi. – phó giám đốc Kuroba nghiêm giọng ra lệnh cho đám người đang hiếu kì phía sau. Mọi người cũng không dám nán lại thêm phút giây nào nữa. Mặc dù họ rất rất tò mò. Nhưng công việc thì quan trọng hơn chứ nhỉ?

Kaito sau đó tiến thẳng vào thang máy, gương mặt điển trai của anh ta không thể nào đen tối hơn được nữa.

- Làm tốt lắm Kudo. – anh vừa nói vừa vỗ vai Shinichi ra vẻ tán thưởng.

- Cậu im ngay cho tôi. – giọng Shinichi có vẻ tức giận.

Kaito nghe thế thì cười phá lên, làm huyên náo cả một khoảng trời im lặng. Làm cho người nào đó mắc cỡ muốn độn thổ.

- Phó giám đốc phòng Marketing, sao cậu không mau về phòng làm việc hả? – giọng nói lạnh tựa băng hà của Tổng giám đốc tài ba vang lên đầy uy lực.

- Rồi rồi. Tớ đi đây. Chúc may mắn.

Cậu sau đó cũng nhanh chóng bỏ đi. Chỉ còn lại hai thân ảnh tràn ngập trong bầu không khí ngượng ngùng. Anh lên tiếng trước tiên để phá tan cái cảm giác chẳng mấy thoải mái này:

- Đi thôi. Cô định đứng đây luôn à?

Không biết bằng cách nào cô vẫn lẽo đeo theo sau lưng tên giám đốc lạnh lùng kia trong sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên ở đó.

Tấm lưng rắn chắc của hắn chợt dừng lại khiến cái đầu nhỏ bé của cô đập thẳng vào lưng hắn một cách không thương tiếc. Trước mắt họ là một cánh cửa kính, trên đó có một cái bảng màu xanh đề dòng chữ "Phòng giám đốc". Cả hai người cùng bước vào căn phòng sang trọng ấy và mở ra một thể giới hoàn toàn xa lạ đối với một cửu vĩ hồ như cô. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro