Hạnh phúc hay.............

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn đêm đã bao phủ khắp thành phố Tokyo.Tuyết vẫn rơi ngoài trời,thật nhiều,thật đẹp,nhưng cũng thật đơn côi.Ánh đèn đường và ánh đèn từ những biển quảng cáo tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ khiến cảnh vật thật lung linh,lãng mạn.Đêm đông ở Tokyo lạnh thật,cái lạnh cắt da cắt thịt khiến nhiều người rùng mình khi ra ngoài đường.Có rất nhiều người yêu mùa đông, vì khi họ lạnh,chỉ cần cái ôm hay đơn giản là cái nắm tay của người yêu mình là đã đủ ấm ám rồi.Nhưng cũng không ít người ghét mùa đông,vì mùa đông là mùa khiến các cặp đôi chia tay nhau nhiều nhất,và Shinichi cũng không phải ngoại lệ.

Anh ghét mùa đông,chỉ đơn giản nó là mùa mà người con gái anh yêu đang gặp nguy hiểm., và nó cũng là mùa anh phải gắng chịu nỗi đau đang gào thét trong tim để bảo vệ cho người con gái ấy....

Bệnh viện Beika, 1 giờ sáng....

Sau khi cùng Shinichi đưa Ran tới bệnh viện,Vermouth bị cảnh sát đưa về đồn tra hỏi.Shinichi đứng ngoài phòng cấp cứu,khuôn mặt anh trắng bệch,vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt góc cạnh của anh.Ánh đèn phòng cấp cứu bật sáng,thứ ánh sáng màu đỏ làm mọi người bên ngoài càng thêm sốt ruột.Thanh tra Megure,Sato và Takagi đứng vào một góc tường.Họ đang bàn về tổ chức và cách xử lí chúng.Nhưng dường như họ chẳng thể để tâm tới chuyện đó.Họ sốt ruột nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu,rồi lại nhìn ra vợ chồng nhà ông Mori.Họ nhìn gia đình ông với vẻ ái ngại,họ đã không thể bảo vệ được Ran.Giờ đành trông cậy vào bác sĩ thôi.Chợt thanh tra Megure lên tiếng:

-ô,ngài Kudo,sao ngài biết tình hình mà về đây vậy?

-Shinichi đã gọi cho tôi và Yukiko về đây.Thanh tra,tôi có chuyện muốn nói với ngài,chúng ta ra ngoài được chứ?

-à vâng.

Thanh tra và ông Yusaku đã ra ngoài.Bên trong còn vợ chồng ông Mori,bà Yukiko,Shinichi,Sonoko,Takagi và Sato.Ai ai cũng thật căng thẳng.Bà Eri vốn bình tĩnh mà đến hôm nay cũng không kìm được tiếng nấc.Yukiko cũng chẳng thể cất lên lời,bà khẽ ôm Eri và an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả.Còn anh-Shinichi,một thám tử nổi tiếng nhất nhì đất nước Nhật Bản,luôn giữ vẻ bĩnh tĩnh và trí óc sáng suốt,vậy mà giờ đây,anh chỉ biết đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.Thỉnh thoảng anh dừng lại,ngồi thụp xuống đất và gục mặt vào đôi tay đang siết chặt của mình.Anh ân hận lắm.Làm Ran đau khổ vì lời chia tay đã là tồi tệ,vậy mà bây giờ anh để cho cô ấy đứng giữa sự sống và cái chết,anh thật tệ,anh tự đấm vào ngực mình.Anh đã ước rằng mình nên là người nằm trong cái phòng cấp cứu kia,nhưng đó chỉ là ước.Tại sao Ran lúc nào cũng đối xử tốt với anh vậy cơ chứ?Cô càng làm vậy càng khiến Shinichi dày vò bản thân,càng khiến anh cảm thấy có lỗi với cô thôi.Anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô.Anh mang lại cho cô nguy hiểm,sự chờ đợi và đau khổ?Vậy mà cô vẫn cứ yêu anh,vì sao chứ?

Đã 2 tiếng trôi qua kể từ khi Ran được đưa vào phòng cấp cứu.Không khí bên ngoài phòng thật ảm đạm và căng thẳng.Heiji vừa được sơ cứu và hiện giờ đã tới thăm Ran.Nhìn Shinichi tuyệt vọng,cậu cũng chẳng biết làm cách nào ngoài việc ở bên anh.Chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,cô y tá đi ra ngoài lấy vài dụng cụ phẫu thuật.Bà Eri vội níu cánh tay cô,hồi hộp hỏi:

-c....c..on gái tôi....có....có thể.....cứ...cứu không?

-thưa bà,hiện giờ chúng tôi đang phẫu thuật và theo dõi tình trạng của cô ấy,nhưng sống hay không tôi chưa biết.Viên đạn ghim vào ngực,khả năng sống là rất ít.Xin lỗi bà,rất tiếc,nhưng tôi phải đi.

Cô y tá đi,để lại cho mọi người một cơn bão trong lòng.Bà Eri chết điếng người,bà ngồi phịch xuống ghế,mắt mở to.Bà không tin những gì mình vừa nghe thấy.Ông Mori ngồi đó,khóe mắt ông cay cay,có vị chát trong cổ họng ông.Ông phải làm sao đây? Đứa con gái duy nhất của ông giờ đang giành giật sự sống với tử thần.Ông định chạy ra dạy cho Shinichi một bài học,thì thấy Sokono chạy ra túm lấy cổ áo Shinichi.Đôi mắt cô ầng ậc nước,ánh lên tia oán hận:

-tại sao?Sao lúc nào cậu cũng mang cho Ran khổ đau thế?Cô ấy chờ cậu suốt ngần ấy năm,chỉ để nói tiếng yêu với cậu,vậy sao cậu lại làm thế hả?Ran biết rõ,cô ấy không xứng đáng để nhận lấy đau khổ thế này.Vậy mà cô ấy vẫn không thể ngừng yêu cậu?Cậu xử lí sao đây hả?

Cô Sato và Takagi vội chạy lại ngăn Sonoko,cô bé ngồi đó và khóc.Shinichi cứ ngây người ra.Sự thật sao quá đắng cay.Anh không nghĩ rằng anh và Ran sẽ đi đến kết thúc thế này.Anh đi ra phía cửa sổ,mắt đau đáu nhìn những bông tuyết đang rơi.Tuyết thật đẹp,kể cả khi nó nhuốm màu máu của người con gái anh yêu.Đêm mùa đông ở Tokyo thật lạnh,nhưng anh thì như đang ngồi trên đống lửa vậy.Cảm giác hoang mang,sợ hãi,lo lắng và tội lỗi bủa vây lấy tâm trí anh.Sẽ ra sao đây khi anh không còn thấy Ran cười nữa?Cuộc đời thám tử liệu có còn ý nghĩa với anh không?Anh có thể bảo vệ đ ược mọi người hay không,trong khi có mỗi một người con gái mà anh không thể bảo vệ được.Chợt nghĩ tới giấc mơ vài tháng trước,anh rùng mình:

-chẳng lẽ điều đó đã đến?

Mà dù là điều gì đi nữa thì anh chỉ cần biết Ran còn sống thôi.Anh và cô đã trải qua bao sóng gió để gần bên nhau,vậy sao cô có thể bỏ anh chứ?Không,Ran sẽ không bao giờ như vậy đâu.

5 tiếng nữa lại trôi qua.....

Shinichi và mọi người nhìn vào ánh đèn màu đỏ ở phòng cấp cứu đã tắt.Vị bác sĩ tầm 50 tuổi bước ra,khuôn mặt ông không có chút cảm xúc nào.Lo lắng,anh hỏi:

-bác sĩ,Ran .....

-à, đây là ca mổ đầu tiên tôi thấy thực sự khó.Nhưng bây giờ mọi người yên tâm đi,chúng tôi đã lấy được đạn ra khỏi ngực cô ấy rồi,chờ cô ấy bình phục nhé.

-Ran đã qua khỏi rồi ư bác sĩ? – Bà Eri không giấu nổi hạnh phúc

Vị bác sĩ gật đầu và dần khuất sau dãy hành lang.Lúc này đây Ran được đưa vào phòng hậu phẫu.Ngồi sát bên cô là Shinichi,bà Eri,ông Mori,Sato và Heiji.Nhìn mọi người xung quanh ai cùng mệt mỏi và xuống sắc.Phải rồi,họ đã thức suốt hơn 7 tiếng đồng hồ và không chợp mắt mà.Thấy vậy,Shinichi bèn khuyên mọi người về nhà và nghỉ ngơi,còn anh ở lại trông chừng Ran.

Mọi người đi về hết rồi,chỉ còn anh và Ran.Sáng nay tiết trời có vẻ ấm hơn hôm qua,mặc dù tuyết vẫn còn rơi.Hay thật.Thời tiết bây giờ thật giống những suy nghĩ trong con người anh.Thoải mái nhưng không yên tâm.Khẽ đặt bàn tay lên gò má cô,anh nhận ra rằng những ngày tháng vừa qua cô đã gầy đi khá nhiều.Tất cả là do anh.Lỗi tại anh. không nên bị như vậy.Vẫn còn nhớ câu nói ngày nào anh dành cho cô: "tớ sẽ bảo vệ cậu",vậy mà anh lại bảo vệ cô thế này đây.Anh phải làm gì đó để chuộc lỗi lầm của mình.Cô là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban cho anh.Mắt anh cụp xuống mọt cách buồn bã.Anh khẽ nắm tay cô. Bỗng ngón tay cô khẽ giật.Anh cố bình tĩnh quan sát tình trạng của cô,và mừng quýnh khi thấy cô từ từ mở mắt.

-ưm....mmm...Shin...-cô cố gắng nói- Shin..ichi?

Anh không nói,khẽ nhắm mắt và thở phào.

-sao em lại....ở trong bệnh...viện?

-em không nhớ gì sao?

Cô khẽ sờ trán,cố găngs nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm trước.Từng âm thanh,tiếng súng lẫn mùi máu từ từ hiện về trong trí não cô như một thước phim quay chậm.Khẽ cất tiếng,cô hỏi:

-anh có sao không?

-anh không sao.

-mà bọn người đó là ai vậy?

-à-anh từ từ giảng giải cho Ran- bọn chúng là tổ chức mafia khét tiếng thế giới,nhưng bây giờ lũ cầm đầu vào tù rồi,và chắc chắn là bị tử hình.

-à,ra vậy.A.... em ....muốn ngồi dậy.

Anh từ từ lại gần và đỡ lấy lưng cô,lấy cái gối bông chèn vào sau lưng để cô cảm thấy thật thoải mái.Cô đã ngồi dậy được,tuy vẫn còn hơi choáng nhưng có vẻ cô đã khá lên nhiều.Cô lặng nhìn anh,tên thám tử giỏi giang sao bây giờ trông như tên ngốc trước mặt cô vậy.Vẫn là ánh mắt xanh thẳm màu đại dương luôn làm cô xao xuyến mỗi khi nhìn vào,vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc hay thường trực trên môi anh,nhưng sao bây giờ trông anh ngộ đến thế.Hai người im lặng một hồi,chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân nho nhỏ vang lên của các bác sĩ,y tá đi qua.Cảm thấy không khí có phần gượng gạo,Shinichi lên tiếng:

-em gầy đi nhiều đấy,trông chẳng xinh tí nào.

Cái gì đây,tên này quả thật đáng ghét mà.Nhân lúc người ta nằm viện mà vào trêu ngươi cái kiểu này hỏi có quá đáng không.Bây giờ mà cô không phải dưỡng thương,chắc cô cho tên kia nằm bẹp dí mất.Cô khẽ mỉm:

-em gầy lắm ư?

-ừ

-thế em gầy anh sẽ không chê em mập nữa chứ?

-ể,có mập hay gầy vẫn chê tuốt.

-thật là...

Cô vui vẻ cười.Nụ cười như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá,như xua đi cái không khí lạnh căm căm ngoài kia.Anh nhìn cô,lại một lần nữa,trái tim anh lạc nhịp,một lần nữa anh cảm thấy thật may mắn vì sau bao nhiêu chuyện,cô vẫn có thể cười tươi như thế.Bỗng anh nắm lấy tay cô,cúi đầu và nói giọng lí nhí:

-Ran,tha thứ cho anh nhé.

Cô thôi cười.Nhìn anh một hồi lâu,cô hỏi:

-sao vậy?

-tha thứ cho anh nhé,về tất cả mọi chuyện.

-nhưng chuyện gì?

-cái hôm anh nói chia tay với em ấy.Anh thật sự không muốn.Anh rất đau khi làm vậy.

-và đó là lý do anh làm để bảo vệ em ư?

-bảo...vệ?

-vì phải giải quyết tổ chức mafia đó nên anh mới nói chia tay để bảo vệ cho em chứ gì?

-Ran.....

Anh lặng im.Từ bao giờ mà con mèo nhỏ của anh lại trở nên tâm lý và thấu hiểu tâm trạng người khác đến vậy?

-em biết anh muốn bảo vệ em.Nhưng em muốn cùng anh đương đầu với thử thách đó,vì đơn giản em muốn cùng anh bước tiếp trên đoạn đường còn nhiều chông gai phía trước.Từ khi anh biến mất sau lần đi chơi ở Tropical Land với em,em nhận ra rằng từ trước tới nay em đã luôn dựa dẫm vào anh.Chỉ biết đứng sau lưng anh khi em sợ hãi.Em đã quá yếu đuối,đã không thể đối mặt với những thử thách trong cuộc sống khi có anh bên cạnh.Việc anh biến mất đã tạo nên em như ngày hôm nay.

-Ran.....cảm ơn em.Cảm ơn Ran nhé, đã hiểu cho hoàn cảnh của anh.Vậy anh đã được tha thứ rồi chứ.

-ơ kìa,em chưa nói tha thứ mà.

-vậy làm sao em mới tha cho anh đây?

-kiss me

-hả?

-kisu shite

Kiss?HÔN???? Quỷ thần ơi sao lại có chuyện này?Shinichi mắt chữ A mồm chữ O nhìn Ran.Hình như đoán ra anh nghĩ gì,cô cười :

-sao?thế có muốn tha thứ hông nè?

-Ran....anh.....

-sao vậy? không muốn được tha thứ chứ gì?

-à ...có,nhưng trước hết anh muốn nói chuyện này với em.

-anh nói đi.

Anh đứng dậy và bước lại gần Ran.Nắm bàn tay cô,anh nhìn thẳng vào mắt cô và lắp bắp:

-Ran..anh....y....

Cô cũng nín hơi nghe từng chữ anh phát ra.

-anh....anh......yêu...

-hả?

-anh yêu em,Ran.

-em......em cũng yêu Shinichi.

Shinichi tới gần Ran hơn để nghe những lời yêu thương.Giờ đây gương mặt họ tiến gần hơn vào nhau.Không gian yên ắng tới nỗi có thể nghe được hơi thở nhẹ nhàng từ đối phương.Nâng cằm cô lên,anh cảm thấy thời gian dường như ngừng lại tại đây.Anh hồi hộp,nụ hôn đầu tiên của anh và cô.Hàng mi cô từ từ nhắm lại theo đôi mắt anh.Khoảng cách môi cô và môi anh ngày càng gần.........

Hai làn da non mềm chạm vào nhau,một thoáng ửng đỏ trên gò má của cả hai.Anh cảm nhận được vị dâu tây ngọt thanh ở môi cô,còn cô thì ngửi thấy mùi bạc hà thơm thoảng trên tóc anh.Hai đôi mắt cùng nhắm lại,hai bờ môi dính vào nhau,thật nhẹ nhàng,chậm rãi nhưng cũng đủ khiến trái tim của hai con người cùng chung nhịp đập.Thời gian và cảnh vật dường như ngừng lại thật rồi.Mùa đông năm nay ấm áp thật.Khẽ rời môi mình ra môi cô,anh ngượng đỏ mặt.

-anh được tha thứ rồi chứ?

-vâng,thưa tên thám tử của tôi.

-.......

-UỀ HÔN NHAU KÌA
-KHIẾP ĐÓNG PHIM HAY THẾ !!! Chàng và nàng chưa kịp thưởng thức xong men tình thì nghe thấy giọng người Osaka.Thôi xong,xác định thật rồi.Hai người mặt xanh lét nhìn nhau,rồi nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh.

- HATTORI??!!!!

- hề hề ăn vụng ngon thế.

- ăn vụng gì chứ? Shinichi và Ran đồng thanh.

- này,cậu và Ran biết rồi,sao hỏi tôi.

- ......

Một thoáng ửng đỏ trên khuôn mặt của hai người vừa "ăn cháo trộm". "Trời ơi,quỷ thần ơi sao tên cột nhà cháy đó xuất hiện đúng lúc thế cơ chứ" Shinichi thầm nghĩ.

-ơ.....bố,mẹ,Sonoko ? cô chú Kudo?

- ờ,thế con nghĩ còn ai vào đây nữa? Bà Eri nghiêm mặt,khiến Ran có chút lo sợ.

- mọi người đến khi nào vậy? Ran lúng túng.

- từ khi tên nhãi kia nó giở trò sàm sỡ với con đó.- Ông Mori gắt lên.- tên nhãi kia sao mi dám làm thế với con gái ta.

- này ông,Ran 19 rồi,đâu còn bé bỏng gì nữa.Mà vừa nãy may tôi kéo ông lại,không thì hết phim hay.- Bà Eri mỉm cười.

Ran ngượng chín mặt.Cô ước gì có cái hố để chui xuống ngay bây giờ.Shinichi đứng bên cạnh thì chỉ biết á khẩu và tai anh thì đỏ bừng.

- KISS SCENE ngọt quá đi thôi,ta ước gì có thể quay trở lại lúc đó.-Bà Yukiko lém lỉnh,khẽ huých khuỷu tay vào người ông chồng bà và nháy mắt.Ông Yusaku cười trừ.

- này Kudo,cảnh nóng vừa rồi tớ quay lại hết rồi đó,muốn xem không?

-ôi trời xóa ngayyyyyyy-Shinichi lần này thực sự ngượng,anh và Heiji đuổi nhau quanh phòng.

Không khí giờ đây thật vui vẻ,Ran cười khúc khích khi thấy hai tên thám tử đuổi nhau quanh mình.Hầu như cô đã quên hết những chuyện buồn,những chuyện không hay đã xảy ra.Cô cũng đã tha thứ mọi lỗi lầm của Shinichi,vì cô nghĩ rằng con người ai cũng có lúc mắc sai lầm cả,cái quan trọng là có nhận cái sai lầm đó và sửa nó đi hay không thôi.Cô cười nhẹ,vậy là mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó rồi,à không,có thể thôi,vì đời người đâu biết trước điều gì sẽ xảy ra cơ chứ.

Shinichi đang đuổi tên da đen thì thấy điện thoại trong túi rung lên.Mở ra xem,anh có cuộc gọi từ Haibara.

- có chuyện gì vậy?

- tới nhà tiến sĩ mau lên.

-mà chuyện này quan trọng.......tút tút.....ơ kìa,chưa nói hết mà.

Quay sang Ran và mọi người,anh nói:

-Ran,mọi người,tiến sĩ Agasa có gọi nhờ cháu vài việc,cháu đi tới đó nhé.Mọi người cứ ở lại chơi.

-Shinichi-Ran gọi.

- đi cẩn thận nha.

Anh mỉm cười và đi tới nhà bác tiến sĩ.Vào tới nhà,anh thấy Haibara đang ngồi trước bàn cùng với một viên thuốc con nhộng.Ngạc nhiên,anh hỏi:

-có chuyện gì vậy Haibar....aaaaaa

-Shinichi à cháu sao vậy? bác tiến sĩ lo lắng.

- ch...cháu aaaa.a......sắp bị...teo nhỏ lại aaaa.....

Haibara ngồi đó và quan sát sự việc,cô lên tiếng:

-kia là viên thuốc giải APTX,cậu uống đi.

-hả,được rồi ư?

-ừ,mà tôi chưa xử lí cậu vì không cho tôi đi cùng hôm tổ chức bị bắt đâu nhé.Tôi nhờ anh Akai lấy tài liệu về APTX,nhờ đó mà tôi chế ra được thuốc giải đấy.

-vậy sao?Nhưng sao...aaaaa...... chỉ có 1 viên?

- cậu uống đi.

Nói rồi Haibara tới và cầm viên thuốc nhét vào miệng Shinichi.Sau khi uống viên thuốc,cậu thấy người mình không còn nóng nữa,không còn khó thở nữa.Vậy là từ nay cậu sẽ mãi là Shinichi rồi.Như nhớ ra điều gì,cậu quay sang hỏi:

-Haibara,sao cậu không dùng thuốc giải,cậu đâu bị bọn áo đen truy đuổi nữa đâu?

- thực lòng tôi cũng đã suy nghĩ liệu có nên trở về hình dáng cũ không.Và tôi nhận thấy rằng bắt đầu một cuộc sống khác sẽ tốt hơn.

Phải,Haibara muốn trở lại làm một đứa trẻ.Những tháng ngày đen tối trong quá khứ đã bị vấy bùn rồi.Cô sẽ sống một cuộc sống mới: sẽ không phải lo bị truy sát,không lo khi cô gián tiếp gây ra cái chết cho người khác.Cô sẽ là một đứa trẻ vô tư và hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.Cô sẽ có bạn bè,người thân bên cạnh.Cô sẽ bắt đầu lại,sẽ không còn cái tên Sherry hay Miyano Shiho nữa,sẽ là Haibara Ai.

- ờ,cậu nên ở trong hình dáng đó,sẽ tốt hơn khi cậu là một đứa bé đấy haha – Shinichi trêu chọc- À mà Haibara,lần trước cậu nói yêu t.....

-tôi đùa đấy.Tôi muốn thử tình cảm của cậu dành cho Ran như thế nào thôi.Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ kẻ suốt ngày đuổi theo các vụ án.Hơn nữa,để cậu bên Ran,tôi sẽ được chứng kiến cô ấy dạy cậu karate miễn phí-Haibara mỉa mai.

-hừ cậu được lắm.

Shinichi trở lại nhà và đánh một giấc tới tận sáng hôm sau......

Sáng mùa đông trên thành phố Tokyo....

Phải nói là tiết trời hôm nay sao mà lạnh quá,nhưng đối với hai người nào đó thì vẫn cảm thấy rất ấm áp.8:00 sáng Shinichi đã vội đến bệnh viện thăm tình hình sức khỏe Ran.Trên đường đi anh mua cho cô món cháo nóng hổi,thơm nức mũi.Mang vào phòng bệnh,Ran đã ngửi thấy mùi thơm từ tô cháo.Cô cất tiếng:

-Shinichi?

-cháo anh vừa mua đấy ,còn nóng lắm,em ăn đi.

-ể,từ khi nào mà trở nên quan tâm người ta vậy? Ran nháy mắt tinh nghịch.

-ờm...để xem nào.....em nhớ lần đầu ta gặp nhau không?

-có,năm đó em 4 tuổi.

-ừ,anh biết quan tâm em từ khi ấy.

-nỡm à.-Ran đỏ mặt.

-hì hì,ăn đi không nguội bây giờ.

Ran chun mũi lên,nhõng nhẽo:

-đút cho em ăn đi.

-em lớn rồi tự đút đi-Shinichi đỏ mặt.

-ứ ừ thích anh đút cơ.

-hay à nha,chẳng qua em đang nằm viện với lại sức khỏe đang yếu nên anh mới làm thôi.Lần sau thì á.......ĐỪNG CÓ HÒNG.-Shinichi "cẩn thận nhồi" ba chữ ấy vào mặt Ran.

Ran ngồi ngoan ngoãn trên giường bệnh để cho Shinichi đút cháo ăn.Mái tóc đen mềm mại buông xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô.Thỉnh thoảng Shinichi đưa tay lên vuốt từng lọn tóc mượt mà ấy và cười.Ran nói:

-anh biết không,khi có anh chàng nào đó nghịch tóc một cô gái thì chứng tỏ anh ta yêu cô ấy đấy.

Tim Shinichi đập mạnh,anh lắp bắp:

-anh nghịch tóc em đâu.Với cả anh thích vuốt thế đấy chứ.

-hí hí đỏ mặt rồi kìa.

Shinichi đưa tay ra nhéo lấy má Ran một cái rõ đau.Cô ngồi xị mặt ra,xoa xoa cái má trách móc:

-sao anh nhéo đau thế?đỏ hết má em rồi.

-cái mặt em phính thế kia,anh không nhai hơi phí.

Nói rồi,Shinichi đặt tô cháo xuống bàn.Anh nắm hai tay Ran và đè xuống để cô không chống cự lại được.Anh dí mặt mình vào sát mặt cô,thì thầm:

-cho anh cắn nhé^^.

-đ....đừng....mà ....à...

-à,vậy không cắn má nữa hả,thế cắn môi nhé.

-Shinich.....umm...mmm....aaaaahhh.....mmm

Shinichi áp môi mình vào cô,một lần nữa anh cảm nhận được vị dâu tây ngọt ngào ấy.Khẽ lấy lưỡi mình tách môi cô ra,anh đưa lưỡi vòng quanh đôi môi chúm chím ấy.Ran mở to mắt,cô quá ngượng.Nhưng sao cô lại thấy toàn thân nóng bừng và thấy thích thú khi Shinichi quấn lấy lưỡi cô cơ chứ.Shinichi luồn tay qua gáy cô,xoa nhẹ phần cổ trắng nõn ấy.Ran khẽ rên lên.

Điều đó làm anh thích thú.Sau khi quấn lấy lưỡi cô,Shinichi dùng môi mình bặm lấy môi Ran,anh ngấu nghiến và mút chúng.Ran chỉ biết nhắm mắt và vòng tay qua cổ Shinichi,mặc cho đôi môi cô đang chảy máu.Bỗng anh hôn: "chụt" một cái rồi đi ra lấy miếng bông,khẽ chấm vào đôi môi đang chảy máu kia.Ran bây giờ mặt đỏ như gấc,cô giật mình khi Shinichi đang chăm chú vào môi cô.Anh mỉm cười thì thầm:

-Ran à,chồng nghiện hôn vợ mất rồi.

Hai người cười đùa vui vẻ với nhau thì Sonoko bước vào.Cô nàng cất giọng:
- aaaa hai người thôi đi,diễn cảnh này mãi á.
-hì,Sonoko.
-à,Ran này.Ngày mai tớ sẽ cùng Makoto đi sang Anh.Bọn tớ sẽ định cư ở đó.
-gấp vậy à?Ran thoáng buồn.
-xin lỗi mà,mấy hôm trước bảo vào nói với cậu,nhưng không có thời gian.
Vậy là Sonoko sắp xa nơi này,sắp xa cô bạn thân là Ran Mori rồi. Ran và cô đã là bạn chí cốt với nhau từ khi học mẫu giáo.Hai người luôn dính lấy nhau như hai chị em vậy.Hai người rất hiểu nhau,nửa kia không nói thì cũng biết được cô ấy định nói gì.Đối với Ran,Sonoko là người bạn đặc biệt.Mặc dù xuất thân từ gia đình giàu có,được ăn ngon mặc đẹp,nhưng cô không hề tỏ ra kiêu ngạo.Tuy rằng thỉnh thoảng Sonoko hám trai và làm Ran mấy phen bối rối khi cứ bị cô kéo đi,nhưng cuối cùng Sonoko vẫn là người chung thủy.Còn đối với Sonoko,cô thương và quý Ran như chị gái của mình.Mà cô cũng thấy phục Ran.Chờ đợi được quãng thời gian để Shinichi trở về không phải việc dễ làm.Đôi khi cô khuyên Ran nên bỏ quách tên nghiện phá án đó đi,nhưng cuối cùng cô thấy tội nghiệp Ran hơn hết.Đó,thân vậy mà bây giờ sắp xa nhau,thử hỏi ai mà không buồn được chứ.Ngoài trời tuyết rơi rơi,cảnh vật như chìm vào bức màn trắng xóa,mang cho người ta cái cảm xúc thật là hỗn độn. Tiết trời mùa đông khiến cho người ta thấy thật cô đơn lạc lõng. Cảnh vật bên ngoài càng "đẹp" bao nhiêu,thì trong phòng bệnh,nỗi buồn của Ran lại dâng cao bấy nhiêu
Bỗng Ran cất tiếng:
-vậy,mấy giờ cậu đi?
- chín giờ sáng.
- ừ,vậy tớ sẽ xuất viện và tiễn cậu nhé,dù gì tớ cũng khỏe,bác sĩ bảo có thể về.
- được rồi Ran,tớ về chuẩn bị đồ,tạm biệt nhé.
- byee.
Ngày mai,Ran sẽ vắng đi một người bạn.....

8:40 sáng,sân bay Tokyo.
Tối hôm qua Ran đã xuất viện và bây giờ đang tiễn Sonoko ở sân bay.Suốt đêm qua,cô thao thức vì nghĩ tới việc xa Sonoko.Aizzz,buồn lắm chứ,nhưng Sonoko đã quyết vậy,cô cũng chẳng can thiệp được vào.
-này Shinichi,tôi không cần biết lần này cậu có bỏ Ran hay không, nhưng tôi nói trước, cậu làm Ran khóc một lần nữa,thì đừng trách tôi ác.Tất nhiên,tôi sẽ rất vui vì Ran khóc khi sinh thằng cu của cậu đấy,Ran nhỉ?
Sonoko huých vai Ran,cô bối rối:
-Sonoko thật là....
-hì,ừm... Ran này,ở nhà giữ sức khỏe nhé,hạnh phúc bên tên dở hơi kia,hắn làm gì cậu mách tớ nhá.À chăm sóc cả ba mẹ cậu nữa.
-Sonoko,tớ sẽ nhớ cậu lắm.Đi bình an nhé,đừng bắt nạt anh Makoto quá^^.
- ừ,vậy tớ..
- sân bay Tokyo xin thông báo,chỉ còn 15 phút nữa chuyến bay Tokyo- Luân Đôn sẽ cất cánh.Kính mong quý khách nhanh chóng lên máy bay để ổn định chỗ ngồi.
- aaaaaa sao nhanh vậy,thôi chào mọi người nhé.
-này Sonoko-bây giờ Shinichi mới cất tiếng - đi mạnh khỏe nhé.
- cảm ơn cậu,vậy nhé tớ đi đây Ran.
Nhìn bóng Sokono khuất dần sau lối ra sân bay,Ran cụp mắt xuống.Cô tuy buồn,nhưng thầm chúc Sonoko đi đường bình an và mạnh khỏe.

End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro