ONE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haibara Ai 10 tuổi ngồi trước máy tính khi Kudo Shinichi 20 tuổi bước vào nhà của bác tiến sĩ.

"Bác ấy không có ở nhà." Cô thông báo cho anh khi cô quay lại thí nghiệm của mình.

"Tớ biết," Anh tiếp tục tìm tư thế thoải mái trên chiếc ghế dài. "Tớ đến để tìm cậu."

"Không."

"Tớ đã nói cái gì đâu!"

"Thói quen thôi," cô nở một nụ cười. "Cậu biết khi cậu làm phiền tớ thường là vì ..."

"Ha ha ha. . . Cậu thật buồn cười." Anh mỉa mai trả lời.

Họ rơi vào im lặng khi Haibara tiếp tục chú tâm vào máy tính. Shinichi ngồi đó, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

"Vậy cậu tìm tớ có việc gì?" Cô hỏi, máy tính đã tắt và sự chú ý của cô giờ đang dồn vào vị thám tử.

"Tớ cần một chút lời khuyên," anh trả lời với giọng nghiêm túc.

"Cậu nên ngừng mặc vest và đeo nơ." cô cố gắng làm dịu không khí

"Haibara!"

"Đừng tỏ ra đáng ngại như vậy nữa, nhanh phun ra đi, Kudo."

"Tớ sẽ cầu hôn Ran."

"Ồ."

"Ồ? Chỉ vậy thôi sao?"

"Tớ không phải là ba của cô ấy. Tớ nghĩ cậu đang nói chuyện với nhầm người nếu cậu đang muốn xin phép kết hôn với cô ấy."

"Quả nhiên không thể cùng cậu nói chuyện được mà." anh hờn dỗi một chút. Nó khiến cô nhớ đến cách anh thường hờn dỗi khi còn là Conan.

"Vậy cậu định cầu hôn à?"

"Ừ..." anh cho cô xem chiếc nhẫn.

Tim Haibara cảm thấy hơi thắt lại, nhìn thấy chiếc nhẫn khiến cô cảm thấy như mình lại mất đi người bạn thân nhất. "Đó là một chiếc nhẫn đẹp. Tớ chắc rằng cô ấy sẽ thích nó."

"Ừ..." anh lại đáp. "Tớ chỉ không biết cầu hôn như thế nào..."

"Tớ cũng không biết Kudo, có lẽ cần quỳ xuống.." cô dừng trò đùa của mình lại khi anh lườm cô.

"TỚ BIẾT CẦN PHẢI LÀM GÌ," anh bực bội nói với cô. "Nhưng mỗi khi tớ lấy chiếc nhẫn ra thì lại có án mạng!"

"Vậy vấn đề do cậu là nam châm hút xác."

Shinichi bứt tóc. "Đừng đùa nữa nago Haibara!"

"Vậy cậu muốn tớ nói gì, Kudo?"

"Tớ chỉ..." anh thở dài, nhìn Haibara, nhẹ nhàng thổ lộ tình cảm của mình. "Tớ rất yêu cô ấy. Cô ấy luôn là người duy nhất, người con gái duy nhất mà tớ sẽ yêu suốt đời, và tôi chỉ muốn cô ấy biết..."

Haibara phải ngoảnh mặt đi trước lời thú nhận của anh, cô dùng mái tóc để che đi nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt. "Đừng làm tên ngốc nữa và nói với cô ấy điều đó đi."

"Nhưng mà -"

Cô ném cho anh một cái nhìn khó chịu. "Ngưng dùng việc này như một cái cớ đi. Nếu cậu định đợi thời điểm mọi người ngừng chết khi cậu ở gần thì đó có thể là ngày tận thế, Kudo."

Anh lườm cô, định nói điều gì đó, nhưng Haibara đã lên tiếng trước. "Cậu thay vì ở đây nói với tớ thì hãy chạy ngay đến và nói vô cô ấy đi, nói với tớ cũng vô dụng thôi!"

Shinichi Kudo bị sốc trước giọng điệu cường đại của người bạn thân. "Cậu nói đúng..." anh bỏ chiếc nhẫn vào túi, đi ra cửa. Anh dừng lại và nhìn lại Haibara. "Haibara, cảm ơn." Một nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt của anh. "Tớ chưa bao giờ biết rằng cậu tích cực với bọn tớ như vậy."

"Đồ ngốc," cô nói với anh.

Anh vẫy tay tạm biệt và đóng cửa lại.

Haibara đã biết từ lâu rằng anh sẽ không bao giờ là của cô, nhưng không có nghĩa là tim không đau, nên cô để bản thân cảm nhận tất cả nỗi đau và khóc vì anh lần cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro